31/10/17

[Fanfic/NonSA - Hermione Granger] Lời nói dối của Hermione (Hoàn thành)


Tác giả: The Mudblooded Slytherin

Nguồn: fanfiction.net 

Thể loại: Horror (Kinh dị)

Tình trạng bản gốc: Hoàn thành (11/03/2009)

Giới thiệu (tự giới thiệu của tác giả): Hermione gào khóc chạy ra khỏi buổi thi cuối kỳ của môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc Ám bởi vì giáo sư McGonagall nói điểm của cô bé rất tệ? Ngốc, thiệt là ngốc hết sức. Đây mới là cái đã thực sự xảy ra.



Người dịch: Stella

Tình trạng bản dịch: Hoàn thành (30/10/2017)

Tuyên thệ: Nhân vật và câu chuyện không thuộc về tôi. Tôi dịch vì sở thích cá nhân, vậy nên vui lòng không đưa bản dịch ra khỏi blog này. Tôi xin chân thành cảm ơn. Happy Halloween!



Hermione gào khóc vọt ra khỏi cái rương bởi giáo sư McGonagall nói với cô bé rằng cô bé đã trượt tất cả các lớp của mình? Thôi nào, Hermione không vào đó, biết nó là một ông Kẹ, mà lại có thể khiến cô bé sợ hãi tột độ mà chạy trốn khỏi đó đươc. Đây là những gì đã thực sự xảy ra trong buổi thi cuối kỳ môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc Ám.



Cái gì…? Hermione nghĩ và nhìn quanh căn phòng nhỏ. Mình đã đâm đầu vào cái gì thế này. Rồi cô bé đột nhiên nhận ra mình không ở đó một mình. Cô bé quay người lại và thấy mình đang đối diện với một đầu súng gây mê.

“Bình tĩnh nào, mọi chuyện đều ổn rồi,” giọng một người đàn ông vang lên từ phía sau khẩu súng ấy.

“Ai… Cái gì…” Đủ rồi đó, cô bé nghĩ. Chẳng quan trọng hình dạng của ông Kẹ là gì, mình chỉ cần thoát khỏi nó. Cô bé nâng đũa phép của mình để chống lại sinh vật Hắc Ám, nhưng lại ngần ngừ. Chẳng đau đớn gì để tìm ra nó đang giả dạng ai. Đúng vậy, Hermione không thoải mái với một khẩu súng chĩa thẳng vào đầu mình, nhưng nó chỉ là một khẩu súng gây mê, và cô bé khó có thể nghĩ rằng nỗi sợ hãi lớn nhất của mình lại là một khẩu súng gây mê.

“Đơn giản thôi, bây giờ, nó ổn rồi,” người đàn ông đó lại nói. “Đặt cái que đó xuống và mọi thứ sẽ ổn thôi.”

Cái que?

Miệng của cô bé mở lớn, nhưng cô bé lại chẳng biết nên đưa ra một lời nguyên hay nói một điều gì khác. Và cô bé cũng chẳng có cơ hội để làm điều đó.

“Tôi nói bỏ cái que đó xuống! Tôi có quyền sử dụng vũ lực, hay cháu nghĩ nó ở đây chỉ để trang trí?” Ông ta di chuyển khẩu súng, giọng nói trở nên cay nghiệt một cách đột ngột.

“Đây là không phải là cái que, nó là một cây đũa phép,” Hermione tức tối nói. Nỗi sợ hãi lớn nhất của cô bé là một muggle giận dữ với một khẩu súng lục? Thật là kì cục.

“Tất nhiên là thế,” ông ta nói, có chút gì đó mỉa mai. “Giờ thì đặt đũa phép xuống và –“

Hermione tập trung vào khẩu súng và đi trước một bước. “Kì-“

Cô bé nghe thấy tiếng bóp cò, mỗi tiếng ồn khi viên đạn bay ra khỏi nòng súng. Cô bé nhìn xuống, nhìn thấy máu trên áo của mình. Hermione đột nhiện cảm thấy một cơn đau đớn chạy dọc toàn thân. Cii bé làm rơi đũa phép của mình xuống cạnh chân.

“Thôi nào, bây giờ. Bố mẹ của cháy đang vô cùng lo lắng.” Giọng nói của ông ta cứ như thể vang lên từ mọi nơi, từng chữ của ông ta làm cô bé bối rối. Quan tâm lạnh lùng, xem lẫn ngọt ngào bệnh hoạn, mỉa mai cô bé. Hermione lắc người.

“Ta không bảo cháu điên.” Ông ta dường như đang đợi đến khi thuốc ngấm hơn. “Ý tôi là thật sự thì Phép thuật? Đũa phép? Xã hội bí mật của các phù thủy? Nó đúng là –“

“Kì cà kì cục*!” cô bé tuyệt vọng nói, chỉ bàn tay không đũa phép của mình về phía người đàn ông.

“Đó chính xác là những gì ta muốn nói,” ông ta đáp lời. Ông ta ắt hẳn nghĩ rằng, với thuốc mê trong mạch máu thì trong vài phút nữa, cô bé sẽ chẳng thể làm gì, bởi thế ông ta đặt khẩu súng xuống sàn. Hermione quan sát ông ta nhặt một cái gói màu trắng lên, mở nó ra không nhanh không chậm. Cô bé sợ hãi nhận ra đó là một cái áo bó**.

“Ông nghĩ ông đang làm cái gì vậy?! Cháu không… Cháu không điên!” Cô bé bật khóc. Người đàn ông nhếch mép cười, làm Hermione nhớ đến sự kì quái của Malfoy.

“Tất cả đều nói thế, cháu gái.”

Hermione nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang chầm chậm đi về phía mình. Cô bé hét lên, bắt đầu bò ra khỏi cái rương. Cô bé có thể cảm nhận được bàn tay của ông ta chạm vào mắt cá chân của mình, và cô bé rũ nó ra trong hoảng sợ. Cô bé nức nở chạy về phía bạn bè mình đang đợi. Bạn bè thực sự của cô bé, chứ không phải chỉ trong tưởng tượng.

“Hermione, bình tĩnh nào! Cái gì thế?”

Hoặc cô bé đã chân thành hi vọng.

“Nó… nó là cô McGonagall. Cô… cô nói mình trượt tất…”




END



(*) Theo bản dịch của cô Lý Lan.

(**) Áo bó: áo mặc cho người điên có hai ống tay thật dài để có thể buộc tay lại.

[Ngôn tình/Đồng nhân Twilight] Huyết tộc đến từ quá khứ (24)

24. Hồi ức và bản năng


                Nữ ma cà rồng tóc nâu đứng lặng yên giữa căn phòng rộng lớn. Tất cả các ma cà rồng còn lại trong phòng đang chăm chú nhìn cô. Nữ ma cà rồng hơi hơi động khóe miệng một chút với ý định nói ra điều gì đó rồi lại thôi. Ma cà rồng đang đứng cạnh cô nhìn chăm chú vào những chuyển động nhỏ nhất ấy. Trong mắt của ông ánh lên một niềm vui khó có thể diễn tả bằng lời. Ông nhìn thấy một thứ đang dần trở nên rõ ràng. Nó làm cho khóe miệng ông càng lúc càng nâng cao.

                “Mẹ không hề trêu chọc con đâu, mẹ đảm bảo.” Petunia nói với con gái lớn của mình, như thể bà đang đọc được suy nghĩ trong đầu của Diana lúc này.

                “Con là Diana Princetons.” Đó là tất cả những gì Diana có thể nói thành lời. Câu nói của cô khiến cho ma cà rồng đang đứng cạnh rõ tắt hẳn nụ cười mà mãi ông mới có được.

                “Trước khi là Diana Princetons, con là Didyme.” Petunia dịu dàng nói với con gái. “Mẹ biết con cảm thấy thật khó tin,” Diana khẽ gật đầu đồng ý với lời bà, “nhưng đó là sự thật.”

                “Em thấy đó, Didyme. Chúng tôi không nhận lầm.” Aro lên tiếng nói chuyện với Diana.

                “Nhưng…. nhưng…” Diana cố gắng sắp xếp lại mớ suy nghĩ đang rối tung trong đầu mình. “Con không biết bọn họ. Cho đến tận mấy hôm trước, con vẫn không biết tất cả bọn họ là ai. Làm sao con có thể là em gái ông ta,” Diana chỉ vào Aro, rồi lại chỉ vào Marcus, “và là vợ của ông ta chứ. Bố mẹ không thấy chuyện đó rất buồn cười à?”

                “Dù có buồn cười thế nào thì nó cũng là sự thật, Diana.” Severus nói với cô nàng ma cà rồng đang hoang mang kia. “Con không nhớ khả năng của ta là gì sao?”

                Đôi mắt của Diana mở lớn hơn bao giờ hết. Ma cà rồng đang đứng bên cạnh thậm chí có thể nhìn rõ từng chi tiết trong con ngươi xinh đẹp màu vàng của cô. “Bố đừng nói là…” Diana chưa dứt lời thì đã nhận được cái gật đầu xác nhận của ông. “Bố đã không làm thế? Đúng không? Tại sao bố phải làm thế với con chứ?”

                “Vì con nói rằng ngài Marcus đây đã chết. Và con không còn lý do gì để tồn tại.” Severus quăng ra đáp án. Nó khiến cho Diana nghẹn họng, còn đôi mắt đỏ rực của Marcus lại ánh lên sự vui vẻ khi biết được điều đó. Hóa ra ông là lý do để Didyme tồn tại cơ đấy. Marcus không ngại ngần nhận ánh mắt trêu chọc từ Caius và cái nhìn căm tức xen lẫn ghen tị đến từ anh trai ruột của cô.

                “Con… Con không sến đến thế đâu.” Sau một hồi cân nhắc, Diana chỉ có thể phản bác như thế. Câu nói của cô làm ánh mắt của cả ba vị trưởng lão và các thành viên khác của nhà Volturi chỉ có thể đảo mắt nhìn nhau.

                “Thực ra thì,” Petunia ngẫm nghĩ, như kiểu bà đang cố tìm từ ngữ thích hợp để diễn đạt. “Ký ức của con không hề mất đi. Nó chỉ bị Severus làm cho rất mờ nhạt. Chúng mờ nhạt đến nỗi nếu con không cố ý khơi dậy chúng, chúng sẽ nằm yên lặng trong một góc nhỏ bé nào đó.”

                “Con…” Diana nhìn bố mẹ mình đầy nghi hoặc, rồi lại nhìn sang ma cà rồng đang đứng cạnh mình. Ông ta nhìn cô đầy âu yếm, như cái cách mà ông đã vẫn làm. Đâu đó trong trái tim của cô bị xiết lại. Diana cảm thấy cô hiểu những gì Petunia nói. Nhưng… cô không muốn chấp nhận nó như chuyện phải như thế.





                Nữ ma cà rồng tóc đỏ khẽ gõ vào một cánh cửa tinh xảo. Cô đang vô cùng vui vẻ trước sự trở lại của một ma cà rồng mà cô cứ ngỡ, mình sẽ chẳng bao giờ còn có thể gặp lại. Renata đã từng hối hận, từng tự vấn, từng đau lòng. Nhưng giờ thì may mắn thay, cô chỉ có một cảm xúc duy nhất – vui vẻ.

                “Có chuyện gì vậy?” Cánh cửa mở ra, và tiếng đàn Lyre vang lên. Âm nhạc tràn ngập trong hành lang mà Renata đang đứng. Trước mặt cô, nữ ma cà rồng tóc nâu đang nhìn và hỏi.

                “Ngài Didyme, ngài Aro cho mời ngài đến thư viện.” Renata nói. Nữ ma cà rồng đối diện với cô hơi cau mày một cái khi nghe thấy cái tên Didyme. Nhưng cô không nói gì mà chỉ quay người lại để nói chuyện với người còn lại đang ngồi trong phòng.

                “Ngài Aro cho mời tôi.” Cô thông báo. “Tôi đi trước.”

                “Tôi sẽ dẫn đường cho em.” Một trọng nói trầm trầm vang lên từ trong phòng. Cặp mắt đỏ rực của ma cà rồng ấy như thể đang lấp lánh trong bóng tối.

                “Tôi đã có…” Cô định nói mình đã có Renata dẫn đường, nhưng nhanh chóng nhận ra là cô nàng đã chạy mất. Cô đành thở dài và nói, “Vâng, cảm ơn ngài.”



                Marcus và Diana cùng đi mà không nói với nhau lấy một lời. Marcus mải mê ngắm nhìn người đang đi bên cạnh mình. Ông nhìn thứ liên kết hai bọn họ với nhau. Nó đang đậm dần lên. Sự vui vẻ khiến gương mặt lạnh lẽo của ông trở nên nhu hòa. Diana thì hoàn toàn ngược lại. Cô đang cố gắng không để ý đến kẻ đi bên cạnh. Tuy nhiên, ánh mắt nóng cháy của ông khiến nỗ lực của cô dường như không có chút giá trị nào.

                Họ đi nhanh qua hành lang dài. Diana chợt nhìn thấy một bức tranh ở trên tường. Bức tranh ấy vẽ một hòn đảo. Diana hơi nhướn mày nhìn bức tranh. “Đảo Ortygia*.”

                Hai từ của cô vang lên, xóa tan sự tĩnh lặng đang diễn ra giữa Diana và Marcus. Diana tinh tế nhận thấy, niềm vui của kẻ đang đi cùng cô bị tác động chỉ bởi hai từ ấy, nhưng cô lấy làm không quan tâm cho lắm. Bởi vì lúc này, một hình ảnh mờ nhạt hiện lên trong óc của Diana. Khác với mọi lần, cô không cố tảng lờ nó đi mà tập trung vào nghiên cứu nó. Diana dừng lại giữa hành lang. Bước chân của Marcus cũng dừng theo cô. Hình ảnh một người đàn ông trẻ tuổi mặc chiton** màu trắng xuất hiện trong tâm trí của Diana. Người đàn ông ấy cầm một thanh kiếm dài trên tay trái. Mái tóc đen hơi lượn sóng, giống như sóng biển đập vào bờ đảo Ortygia mỗi ngày vậy. Cô có cảm giác như mình nghe thấy tiếng đàn Lyre và tiếng sóng biển cùng hòa quyện vào nhau. Diana không thể nhớ rõ được gương mặt của người đàn ông đó, nhưng không biết tại sao, cô lại nhớ được màu đen trên mái tóc của người này. Diana hơi cau mày, cố gắng đào sâu suy nghĩ của mình, nhưng chẳng thấy thêm được điều gì.

                Diana ngước mắt nhìn ma cà rồng đang đứng lên cạnh mình. Không biết tại sao, cô có cảm giác góc độ ngước lên này của mình giống hệt với trong ký ức mờ nhạt kia. Nhưng Diana không nói gì hết. Cô nhìn chăm chú vào mái tóc của Marcus và thất thần một lúc. Một suy nghĩ hết sức nực cười trong bật ra trong đầu của Diana, mái tóc trong đầu cô có vẻ sẽ hợp với Marcus hơn là kiểu tóc này. Diana tự chê cười mình trong đầu rồi nói, “ta đi tiếp chứ?” Marcus khẽ gật đầu.



                Thư viện của nhà Volturi rất lớn. Nó chứa đầy những cuốn sách mà người ta sẽ nghĩ chúng chỉ tồn tại trong các viện bảo tàng, hoặc chúng đã hoàn toàn biến mất trên đời này. Diana lướt dọc theo một hàng sách. Chúng là sách được viết trên giấy papyrus***. Diana nhìn đống sách ấy với sự ngưỡng mộ dành cho những người bảo quản nó, bởi dù đã sống từ thời ấy, nhưng Severus càng ưa thích sử dụng những thứ hiện đại hơn nhiều.  Severus từng nói rằng, nếu ông cất giữ toàn bộ chỗ sách ông đọc theo cách nguyên bản của nó, ông sẽ tốn vài căn nhà chỉ để đựng sách. Và nhìn vào chỗ sách này của nhà Volturi, Diana phải thừa nhận rằng, Severus thật chính xác. Dù có là ma cà rồng thì chuyện dọn dẹp, chỉnh trang, phủi bụi cho chỗ sách ở đây và giữ chúng trong tình trạng tốt nhất kiểu này cũng không phải là một công việc thú vị gì hết.

                Aro và Marcus khẽ liếc mắt trao đổi với nhau, trong lúc Diana còn đang bận rộn nghiên cứu chỗ giấy papyrus. Marcus nhếch khóe miệng lên và gật đầu, cho Aro thấy tâm trạng vui vẻ của mình. Aro hơi cân nhắc một chút, rồi ông nói bằng tiếng Hy Lạp cổ, pha lẫn chút phương ngữ của người dân đảo Ortygia, “Sách là điều kỳ diệu. Chúng chứa đựng những câu chuyện cảm động và bất ngờ mà chúng ta không thể nào biết được nếu không mở chúng ra. Đúng không Didyme?”

                “Đúng vậy.” Diana không hề cân nhắc mà đồng tình. Cô không hề nhận ra mình sử dụng phương ngữ đảo Ortygia, thay vì phương ngữ Leivithra**** như cô thường dùng khi nói chuyện với Severus và Petunia. Marcus và Aro càng lúc càng vui vẻ trước những phản ứng theo bản năng của Diana. “Ngài mời tôi đến có chuyện gì không?”

                “Không.” Aro khẽ lắc đầu một chút. Ông cố gắng lựa lời hỏi Diana và vẫn tiếp tục sử dụng phương ngữ của đảo Ortygia. “Em thấy nơi này thế nào?”

                “Không tồi.” Diana cân nhắc rồi nhận xét. “Bảo quản tốt. Tôi có cảm giác như mình trở lại hơn hai ngàn năm trước để lấy một cuốn sách rồi đặt lên kệ ở đây vậy.”

                “Em thích chúng chứ?” Aro tiếp tục hỏi.

                “Không hẳn. Tôi thích đàn Lyre và sáo Pan hơn.” Diana buột mồm nói ra. Điều cô nói nói khiến cho cả hai ma cà rồng còn lại như thấy được cuộc trò chuyện đã diễn ra từ cách đây rất lâu giữa họ. Diana nhận thấy cảm xúc phập phồng của hai kẻ bên cạnh mình. Cô rời mắt khỏi mấy cuộn sách và quay qua nhìn cả hai bọn họ. “Có chuyện gì không ổn sao?”

                “Không. Mọi thứ rất ổn.” Aro đáp lời cô.

                “Thực ra nó trên cả ổn, Didyme.” Marcus nói, trong cái nhìn nghi hoặc của cô. “Em vẫn là em, một Didyme như chúng tôi từng biết.”






(*) Đảo Ortygia: Nơi nữ thần Artemis được sinh ra, theo thần thoại Hy Lạp.
(**) Chiton: Trang phục truyền thống của người Hy Lạp cổ đại.
(***) Papyrus: Giấy được người Hy Lạp và La Mã cổ đại sử dụng
(****) Leivithra: Một thành phố cổ nằm ở chân núi Olympus.



30/10/17

[Fanfic/NonSA - Hermione Granger/Draco Malfoy] Đừng chạy trốn khỏi tôi nữa, Hermione! (Hoàn thành)

Đừng chạy trốn khỏi tôi nữa, Hermione!



Tác giả: AmBEr aka BDBH

Thể loại: Kinh dị (Horror)

Nguồn tiếng Anh: fanfiction.net

Tình trạng bản gốc: Hoàn thành (12/02/2006)

Tuyên thệ của tác giả: Nó (các nhân vật) không thuộc về tôi. Có lẽ chỉ có cốt truyện. Vậy đấy.


Người dịch: Stella

Tình trạng bản dịch: Hoàn thành (30/10/2017)

Tuyên thệ của người dịch: Nhân vật và câu chuyện không thuộc về tôi. Tôi dịch vì sở thích cá nhân, vậy nên vui lòng không đưa bản dịch ra khỏi blog này. Tôi xin chân thành cảm ơn. Happy Halloween ^^



Em không thể tiếp tục chạy trốn khỏi tôi đâu Hermione, Draco chậm rãi nói.

Thật không? Hãy xem tôi đi.


“Em không thể tiếp tục chạy trốn khỏi tôi mãi mãi, Hermione.” Draco chậm rãi nói.

“Ồ, thật không? Hãy xem tôi đi.”

Và hắn ta đã đúng, tôi không thể chạy trốn mãi mãi. Tôi đã mệt mỏi với trò chơi mèo vờn chuột này. Nhưng nếu có tôi được đảo ngược thời gian, tôi sẽ không rời bỏ họ. Sau đó lần nữa, có lẽ nếu tôi không chạy trốn, tất cả bọn họ sẽ có thể còn sống sót.

Harry.

Ron.

Mẹ.

Bố.

Ginny,

Fred.

George.

Neville.

Luna.

Bà Weasley.

Ông Weasley.

Nếu tôi không chạy trốn, có thể có vẫn còn sống. Hắn nói rằng hắn giết họ bởi vì tôi. Tất cả họ. Hắn nói với tôi rằng họ từ chối nói cho hắn biết tôi đang ở đâu. Vì thế mà hắn giết họ. Chỉ để tìm ra tôi. Bố mẹ của tôi, bạn bè thân thiết của tôi. Gia đình của tôi ở Hogwarts cũng như ở nhà  Tất cả họ đều chết. Tất cả đều vì tôi.

Nhưng nó sắp đi đến kết thúc.

Tôi muốn nó kết thúc. Tôi không muốn chơi trò chơi mệt mỏi này nữa. Và sau tất cả, tôi chẳng còn gì để mất, Tôi nắm lấy đũa phép của mình và hướng tới Trang viên Malfoy. Tôi biết hắn đang đợi tôi. Hắn luôn luôn đợi tôi.

“Hermione. Lâu lắm rồi mới gặp, điều gì đã mang em đến đây?” Draco chậm rãi nói.

 Tôi tự tin đối mặt với hắn. Ngoài kia chẳng còn gì có thể ngăn cản chúng tôi giết nhau nữa. Hai từ đơn giản nhưng đầy mạnh mẽ.

Tôi muốn nói nó. Nhưng chưa phải lúc. Chúng tôi đều có quyền được chia sẽ vài lời cuối cùng. Chúng tôi đã từng nói rất nhiều khi còn ở Hogwarts. Những ngày hoàng kim đã qua. Với sự thống trị của Chúa tể Hắc Ám, chẳng còn tiếng cười hay ánh nắng nữa. Chỉ còn bóng tối.

“Dứt điểm đi, Draco.” Tôi nói và cười khẩy. Cả hai chúng tôi đều muốn giết nhau, tôi cảm nhận được điều đó.

Draco cười, “Chuyện gì với em vậy, Hermione? Em không vui khi gặp bạn trai của mình sao?”

Tôi cũng cười, “Bạn trai của tôi? Bạn trai của tôi đã chết từ lâu rồi, từ cái ngày anh ta ruồng bỏ tôi mà gia nhập với Chúa tể Hắc Ám.”

Tôi cảm thấy thật vui vẻ khi nhìn thấy tia tức giận xẹt qua trong mắt của hắn. “Tôi đề nghị em tham gia, Hermione của tôi, nhưng em đã từ chối. Và hãy xem chuyện gì đã xảy ra. Hắc Ám đã chiến thắng, Hermione, Chúa tể của tôi thống trị, và mỗi ngày trôi qua, Máu bùn đều bị giết. Tất cả trừ em, tại sao hả Hermione?” Draco cười khẩy, “bởi vì tôi bảo họ không làm như thế.”

Tôi nở nụ cười lớn, khiến hắn ta giận dữ hơn. “Tôi thật hân hạnh khi biết anh muốn tôi sống như thế đấy, Draco. Thật sự.” Tôi nói, chạm tay vào ngực mình để chứng minh rằng tôi chân thành thế nào, trước khi tôi nghiêm túc hơn. “Anh có thực sự nghĩ Chúa tể Hắc Ám có thể đi đến tận ngày hôm nay nếu anh không giết Harry không?”

Tôi tiếp tục, nhìn vào đôi mắt của hắn, “Anh chiếm niềm tin của cậu ấy và rồi phản bội cậu ấy. Anh phản bội tất cả chúng tôi. Tại sao hả, Draco? Bởi vì tất cả những gì anh muốn chỉ là ở bên phe chiến thắng, để có được nhiều quyền lực hơn. Draco, anh là tên khốn nạn.”

Draco lại cười khẩy, “Và em thì sao hả, Hermione? Em chạy trốn khỏi tôi, em đã chạy trốn khỏi tôi mặc dù em biết tôi sẽ không giết em.” Anh ta nói và tiến lại gần, lại gần hơn, cho đến khi anh ta đứng ngay trước mặt tôi.

Tôi ngước lên nhìn hắn ta, “Tôi không cảm thấy gần gũi với một người đã giết tất cả gia đình và bạn bè của tôi.”

Tôi biết nó đau đớn, tôi có thể nhìn thấy điều đó trong mắt hắn, dù cho hắn đã cố gắng che dấu thì tôi vẫn biết tôi đang làm hắn đau đớn. Tôi có thể nhìn thấy nỗi đau trong đôi mắt của hắn.

“Hermione,” hắn nói, hạ giọng. “Tôi rất tiếc.”

Tôi cười, “Tiếc? Tiếc nuối chẳng thể mang gia đình tôi trở lại, Draco. Tiếc nuối cũng chẳng thể mang bạn bè tôi trở lại. Nếu anh đã để họ sống thì chuyện này cũng sẽ không xảy ra.”

Draco nhìn tôi, “Tôi biết điều đó, nhưng tôi chỉ muốn nói với em rằng tôi rất tiếc.”

Tôi có thể cảm thấy bụng mình đột nhiên rất đau đớn. Tôi nhìn xuống và thấy máu của mình đang chảy ra. Hắn đã bắn tôi. Tôi không thể nổi rằng mình chẳng nghe thấy tiếng súng. Hay tại tôi đã quá tập trung nói chuyện với hắn? Tôi nhìn hắn lần nữa khi ngã ngửa ra, nhưng hắn lại đỡ lấy tôi.

“Hermione,” hắn nói, vuốt vài sợi tóc vướng trên mặt tôi ra. “Tôi chỉ muốn em biết rằng nếu em không đến với tôi, đã chẳng có chuyện gì xảy ra.” Tầm nhìn của tôi đang mờ dần, điều này có nghĩa là tôi chỉ còn khoảng 15 phút chăng?

Nhưng tôi không muốn chết mà không có hắn, không, hắn muốn chơi với lửa thì khi thua, hắn sẽ bị cháy.

“Draco,” Tôi gọi nhẹ nhàng, như tôi đã làm lần cuối cùng,

Hắn nhìn tôi, “Ừ, tình yêu của tôi?”

Tôi nhờ hắn lấy cái chai trong túi mình ra và để tôi uống một ngụm. Hắn giúp tôi mở nó và đưa nó vào miệng tôi. Tôi uống một chút Whiskey, liếm môi mình và cảm ơn hắn.

Tôi chạm rãi thấy bóng tôi đang tiếp cận mình, và khi nhắm mắt mình lại, tôi có thể cảm thấy môi của hẳn chạm vào môi mình, hôn tôi nhẹ nhàng như những gì tôi đã dự đoán.

Nhưng tôi chưa muốn chết, tôi muốn nghe thấy cái gì khác nữa. Và, ngay lập tức, Draco ngã ra sàn và chết. 


~END~


[Ngôn tình/Đồng nhân Twilight] Huyết tộc đến từ quá khứ (23)

23. Ai là Didyme?


                Trong bất kỳ lãnh địa nào của vị lãnh chúa ở nơi đó, không khó để chủ nhân kiểm soát hành động của bạn. Dù bạn có cố gắng che dấu đến mức nào đi chăng nữa thì vị chủ nhân ấy vẫn có thể dễ dàng biết được bạn ở đâu, làm gì. Khi hai người đứng đầu gia đình Princetons – Severus và Petunia Princetons, đến quầy tiếp tân thì đã thấy Sebastian đứng đợi bọn họ. Ông ta nở một nụ cười không lấy làm thân thiện lắm so với những lần gặp gỡ trước đó. Nhưng hai vợ chồng nhà Princetons không lấy làm phiền lòng về điều này. Nói cho cùng, hôm nay bọn họ còn có chuyện quan trọng hơn để làm. Vậy nên mấy cái tiểu tiết kiểu như thế hoàn toàn có thể bỏ qua.

                Sebastian liếc nhìn cái bóng của hai ma cà rồng đi phía sau mình. Ông ta không biết cặp vợ chồng này đã làm cách nào để khiến Didyme quên đi tất cả bọn họ. Kể từ ngày ông ta và Didyme gặp lại nhau ở Forks, ông ta đã nhận ra có cái gì đó bất thường trong ánh mắt của cô. Thậm chí là Didyme hoàn toàn không có một chút phản ứng nào với những thứ mà cô đã từng rất yêu thích – như đàn Lyre chẳng hạn. Didyme luôn miệng khẳng định Didyme trong miệng họ là một người khác, và cô là Diana Princetons. Sebastian dám cá là giờ, nếu họ có nói cho cô biết về khả năng của Marcus thì cô cũng sẽ không thèm tin tưởng vào những điều họ nói. Ông ta cảm thấy thật buồn cho Marcus và Aro, hai người thân nhất của Didyme. Họ thật sự cần biết chuyện gì đã xảy ra với cô vào lúc ấy.

                Severus và Petunia lại được dẫn vào căn phòng lần trước. Căn phòng lớn với ban công chìa ra giúp người đứng trên đó có thể quan sát phía dưới một cách dễ dàng, nhưng người phía dưới lại chẳng thể nhìn rõ được phía trên đó có ai đang đứng, trừ khi người đứng trên đó chìa hẳn người ra ngoài cái ban công. Cỡ chừng mười mấy ma cà rồng đang tập trung trong căn phòng, ném những cái nhìn đánh giá và dò xét cho hai ma cà rồng vừa được Sebastian dẫn vào. Tuy nhiên, chúng lại chẳng khiến họ cảm thấy nao núng hay gì hết. Thậm chí Petunia còn gật đầu mỉm cười với một vài kẻ đang dò xét bà nữa chứ.

                Một ma cà rồng nhỏ nhắn tiến về phía Severus và Petunia. Severus hơi liếc mắt nhìn cô ta một chút rồi lại tiếp tục chăm chú nhìn một họa tiết nào đó trên tường. Petunia mỉm cười với nữ ma cà rồng, chờ đợi cô gái này lên tiếng.

                “Xin chào các vị, tôi là Renata.” Ma cà rồng đó lên tiếng. Mái tóc đỏ uốn lượn theo đường cong trên mặt cô một cách nhu hòa.

                “Xin chào. Chúng tôi là Severus và Petunia.” Petunia đáp lời, hơi ngạc nhiên vì mùi hương mà bà ngửi thấy. Mùi hương này giống với mùi hương mà bà đã ngửi thấy trong lần đầu tiên nhìn thấy con gái lớn của mình.

                “Trước đây, tôi từng là cận vệ của Didyme.” Renata tiếp tục nói và đánh giá từng biến đổi trên gương mặt của hai người họ khi cô nói đến những lời đó. Rõ ràng, cả hai người rất ngạc nhiên khi nghe thấy cái tên Didyme, nhưng lại thờ ơ vô cùng cùng nghe thấy từ cận vệ. Thật kỳ quái, Renata đánh giá trong đầu.

                “Chúng tôi muốn gặp trưởng lão Aro và trưởng lão Marcus.” Renata và Petunia chưa kịp hàn huyên gì thêm thì Severus đã chấm dứt việc nghiên cứu mớ chi tiết trên tường và nói. Giọng nói của ông cũng giống như nụ cười của Sebastian ban nãy – chẳng thân thiện chút nào.

                “Tôi e là việc đó không phụ thuộc vào mong muốn của ngài, ngài Princetons.” Sebastian trả lời cho Severus, không mấy vui vẻ khi ông cắt ngang cuộc trò chuyện giữa Renata với Petunia. Điều đó cho thấy việc Renata chủ động nói chuyện với họ là một kế hoạch có sẵn.

                “Tôi nghĩ mình có quyền được biết con gái mình đang ở đâu.” Severus nói như vậy, khiến đôi mắt của mấy vị cận vệ chính phải trừng mắt nhìn ông. Nhưng ông không quan tâm lắm. “Con gái tôi, Diana Princetons, mất tích trong phạm vi của hoàng gia.” Severus nhấn mạnh. “Nên tôi hi vọng có được câu trả lời.”

                “À, về chuyện đó…” Sebastian đang định nói tiếp thì một ma cà rồng bước xuống từ ban công và ngắt lời ông ta.

                “Chúng tôi còn muốn thắc mắc nhiều chuyện hơn, ngài Princetons.” Ma cà rồng tóc vàng đi ra phía trước và đối diện với hai bọn họ. Ánh mắt đỏ rực của ông ta biểu thị không mấy vui vẻ. “Trước kia, nhà Princetons luôn ở Modalen?”

                “Đúng vậy.” Petunia đáp lời ông ta. Gương mặt của bà vẫn giữ nguyên nụ cười thân thiện.

                “Từ bao giờ?” Ma cà rồng đó tiếp tục tra hỏi.

                “Cũng phải hơn hai ngàn năm.” Petunia cười đáp. Một vài ma cà rồng trong căn phòng phải ngạc nhiên. Điều mà Petunia vừa nói chứng tỏ tuổi của họ cũng ngang với tuổi của các trưởng lão của nhà Volturi. Thế mà họ lại chẳng có một chút thông tin nào về họ. Nếu họ là những kẻ du cư thì là một nhẽ, đằng này họ đã ở đó hơn 2000 năm kia mà.

                “Nhà Volturi chưa bao giờ biết đến sự tồn tại của gia đình Princetons.” Ma cà rồng đó nói một cách khẳng định.

                “Vì các người không nhớ thôi.” Severus cười một cách nham hiểm. Một chiếc răng nanh của ông khẽ lấp ló. Nó khiến cho vài kẻ đang đứng trong căn phòng tự động căng người để sẵn sàng phát động.

                “Ồ, Caius, cậu đang tiếp đón các vị khách mà không báo cho tôi sao?” Aro lúc này mới xuất hiện. Ông ta trưng ra một nụ cười giả tạo cho họ.

                “Anh có từng biết về việc có ma cà rồng sinh sống hơn hai ngàn năm ở Modalen không, Aro?” Caius cau có nói với ma cà rồng mới xuất hiện.

                “Chưa hề. Nhưng Modalen là một thành phố bé nhỏ đáng yêu phải không?” Aro ướm lời và nhìn chòng chọc vào nụ cười của Petunia. Ông ta không nghĩ sẽ gặp được một kẻ giống mình theo cách này – một ma cà rồng thích trưng nụ cười trên mặt nhưng chẳng biết lúc nào mới là cười thật sự.

                “Đúng vậy. Khí hậu ở đó tuyệt hơn ở Volterra nhiều.” Petunia đáp lời. Đôi mắt màu vàng của bà nhìn thẳng vào con ngươi đỏ rực của Aro.

                “Không ai hỏi quý bà hết.” Caius hơi trừng mắt nhìn Petunia, ngay lập tức nhận được một cái nhìn sắc như dao từ Severus. Ông ta cố tình lờ nó đi như chẳng có chuyện gì xảy ra vậy. “Sebastian, cậu từng cử ai tới Na Uy?”

                “Là Felix, thưa ngài.” Sebastian đáp. Ngay lập tức, Felix tiến đến gần họ.

                “Felix, cậu không nhớ về chuyện ở Modalen có ma cà rồng sinh sống sao?” Aro mỉm cười hỏi Felix. Tuy nhiên, tất cả các ma cà rồng trong căn phòng đều nhận ra trong mắt của Aro không có một chút ý cười nào. Felix hơi cúi đầu.

                “Xin lỗi ngài.” Anh ta nhanh chóng nhận trách nhiệm về mình. Thế nhưng trong mắt của cả Caius và Aro lại ánh lên sự không hài lòng.

                “Bỏ qua chuyện các vị không nhớ tới sự tồn tại của gia đình chúng tôi,” Severus nói, “thì tôi muốn biết, các vị cai quản Volterra như thế nào? Con gái tôi, Diana Princetons, đã mất tích ở đây.” Ông không hề giấu giếm sự bất mãn của mình dành cho nhà Volturi.

                “Ông chất vấn chúng tôi?” Caius hơi nhướn mày hỏi. Nhưng ông ta không thể nhận được câu trả lời cho câu hỏi ấy.

Lúc này, một cặp ma cà rồng khác đã đi vào, cắt đứt cuộc trò chuyện của họ. Nữ ma cà rồng mới vào ngay lập tức phát hiện ra Severus và Petunia, nên di chuyển về phía họ. Thế nhưng cô không thể chuyển động đến phía bố mẹ mình đang đứng, cứ như thể có một ai đó cố tình làm cô chệch sang hướng khác vậy. Cô đành phải lên tiếng, “Bố. Mẹ.”

“Diana, con đã đi đâu mà không báo với chúng ta vậy?” Severus ném cho con gái lớn một ánh mắt khó hiểu. Nó khiến cho Renata, Sebastian cùng với Aro, Caius và ma cà rồng vừa bước vào còn lại không mấy hài lòng.

“Con được ngài Marcus mời đến nhà Volturi làm khách.” Diana trả lời, liếc nhìn ma cà rồng đứng cạnh nhà mình một cái đầy ý nhị. “Mặc dù các vị rất thân thiện, nhưng tôi nghĩ khẩu vị của mình không thích hợp ở lại đây lâu dài.” Diana nhìn thẳng vào mắt của Aro. “Nếu bố mẹ tôi đã đến…”

Diana chưa kịp nói gì thì đã bị Caius ngắt lời. “Ngài Princetons, chúng tôi có việc cần hỏi ngài.”

“Xin mời.” Severus nheo mắt. Nãy tới giờ họ mới chịu nhả ra vấn đề chính, ông đợi cũng hơi lâu rồi đó.

“Các vị biết Didyme là ai chứ?” Caius nhìn chằm chằm vào Petunia.

“Tất nhiên là biết.” Petunia cười và trả lời. Ngay lập tức, bà được Diana hỏi.

“Mẹ biết Didyme của họ là ai?” Cô ngạc nhiên. Phải biết cô đã bực mình với chuyện bị gọi là Didyme lắm rồi. Petunia gật đầu với con gái của mình rồi tiếp tục chờ đợi Caius hoặc Aro đặt câu hỏi. Nhưng không ngờ, Marcus lại bất ngờ lên tiếng.

“Tại sao các vị lại giấu Didyme ở Modalen?” Marcus hỏi một cách suốt ruột. Ông không thể ngừng thắc mắc về chuyện này. Từ khi biết chuyện vợ mình đã ở Modalen suốt thời gian qua, Marcus luôn cảm thấy hối hận. Giá như ông chịu rời Volterra một lần theo đề nghị của Aro thì biết đâu, ông và cô đã gặp lại nhau sớm hơn một chút.

“Chúng tôi không hề giấu.” Petunia nghiêm túc nhìn Marcus và phủ nhận. Nó khiến cho Caius muốn nổi nóng. Nhưng ngay trước khi ông ta nói điều gì thì bà đã tiếp tục. “Chúng tôi không hề biết về chuyện ngài còn sống, Marcus. Didyme cho rằng ngài đã chết.”

“Cái gì?” Marcus ngạc nhiên vô cùng. Aro và Caius cũng không hề kém cạnh một chút nào. Những ma cà rồng khác trong phòng thì đang cảm thấy vô cùng nực cười. Trưởng lão Marcus? Đã chết? Đùa gì lớn vậy. Suy nghĩ ấy hiện hữu trong đầu tất cả bọn họ.

“Didyme đã nói với chúng tôi như thế.” Petunia giải thích. Tầm mắt của cả ba trưởng lão và những người khác của nhà Volturi ngay lập tức chuyển về phía Diana.

“Liên quan gì đến tôi?” Cô ngạc nhiên nhìn họ. “Tôi đâu có bao giờ nói là ông ấy đã chết đâu.”

“Không.” Severus phản bác Diana. Rồi trong ánh mắt khó hiểu của cô con gái lớn nhà mình, ông nói tiếp. “Con đã nói cho chúng ta điều đó. Diana, không, Didyme, chính con đã nói cho chúng ta điều đó.”

“Con… không….” Diana nhìn bố mẹ mình một cách trân trối. Đôi mắt màu vàng mở lớn, như thể đang muốn xác nhận điều bố mình vừa nói là thật hay là đùa.

“Đúng vậy, Diana,” Petunia nhìn Diana và nói một cách khẳng định, “con chính là Didyme.”



29/10/17

[Ngôn tình/Đồng nhân Twilight] Huyết tộc đến từ quá khứ (22)

22. Ký ức đã mất



                Vị ma cà rồng tóc đen vừa dứt lời thì những ma cà rồng còn lại trong căn phòng ăn cùng chìm vào im lặng. Emmett há hốc miệng như thể có thể nhét vào đó cả một quả trứng ngỗng. Alice và Edward nhìn nhau. Bây giờ Edward mới lờ mờ đoán được tại sao vị ma cà rồng kia lại cảnh cáo anh về chuyện sử dụng năng lực đặc biệt của mình ngay từ ngày đầu tiên gặp mặt. Rosalie thì cau mày khi nghĩ đến chuyện ai đó có thể xóa đi ký ức của kẻ khác như lau đi một vết bẩn dễ dàng đến thế. Alice và Jasper trao đổi ánh mắt cho nhau một chút rồi lại tiếp tục nghiên cứu biểu cảm của những người khác quanh bàn. Calisle mân mân khóe miệng, như thể đang cân nhắc hết sức kỹ lưỡng trước khi quyết định lên tiếng. Bree nhìn một vòng biểu cảm của tất cả các ma cà rồng đang ngồi quanh bàn, rồi lại hướng ánh mắt đầy tò mò về phía cha nuôi của mình. Severus nở một nụ cười hiếm hoi cho cô.

                “Năng lực của ngài… nó xóa đi từng ký ức nhất định hay là tất cả ký ức trong quá khứ của người khác vậy?” Bree vừa dứt lời thì nhận được những ánh nhìn tán thưởng của những người khác.

                “Tất cả.” Petunia đáp khiến cho các ma cà rồng ngồi đây cùng khơi dậy hứng thú nghiên cứu năng lực của Severus một cách kỹ lưỡng. “Nhưng năng lực của Severus cũng không thần kỳ đến thế đâu.” Bà cười nói.

                “Vậy sao?” Calisle ngạc nhiên khi nghe thấy lời nhận xét của Petunia.

                “Năng lực của Severus không thể ảnh hưởng đến tôi hay Angelina.” Petunia đáp. “Nó chỉ có tác dụng với Diana. Trước đây, sau khi Angelina vừa mới biến đổi, chúng tôi đã từng thử với con bé, nhưng không có hiệu quả.” Bà trả lời trong cái nhìn đầy nghiêm túc của Edward. Anh chàng giật mình khi biết rằng bố mẹ nuôi của vị hôn thê nhà mình từng có ý định cho cô quên đi anh trong quá khứ.

                “Mỗi chúng ta đều có khả năng mà không ai có thể biết trước được.” Severus kết luận, như để kết thúc cho cuộc chuyện trò về năng lực đặc biệt của gia đình Princetons. “Chúng ta cần viếng thăm nhà Volturi một lần nữa. Tôi không thích việc họ đưa Diana đi mà không nói lấy một lời như thế này.”

                “Thực ra thì…” Alice ngập ngừng lên tiếng. “Ban nãy, con còn nhìn thấy một chuyện khác nữa.”

                “Chuyện gì vậy, Alice?” Calisle hơi ngạc nhiên hỏi con gái út nhà mình.

                “Con nhìn thấy một ma cà rồng tóc vàng tra tấn Diana.”



Cùng lúc ấy, trong đường hầm tối tăm nằm sâu dưới lòng đất của tòa thành Volterra, một nhóm ma cà rồng đang di chuyển hết sức nhanh chóng. Tà áo choàng đen lạnh khẽ lay động theo từng bước di chuyển. Họ không hề trao đổi với nhau một lời nào. Điều đó càng làm cho không khí trong đường hầm trở nên lạnh lẽo hơn. Phía cuối đường hầm, một cách cửa lớn bằng đồng xanh dần dần hiện ra. Cánh cửa vững chãi và chắc chắn đến nỗi, nếu có người bình thường nhìn thấy nó và có ý định thử đẩy, ắt hẳn nó cũng sẽ chẳng xê dịch lấy một phân nào hết. Thế nhưng, khi nhóm ma cà rồng ấy tiến đến trước cánh cửa, một trong số họ tiến hẳn ra phía trước và đẩy nhẹ vào nó. Ngay lập tức, cánh cửa lớn bật mở. Một ai đó trong nhóm ma cà rồng khẽ lẩm bẩm, “Cảm ơn Santiago.” Ma cà rồng vừa mở cửa lại quay về phía sau, nhường vị trí dẫn đầu cho một kẻ khác.

Nhóm ma cà rồng bước vào căn phòng xa hoa và rộng lớn, nhanh chóng tản ra. Thân hình của họ khuất sau những cột đá và bức tường nhô ra được thiết kế tinh xảo. Thanh âm xì xào bàn tàn xuất hiện từ phía bên kia của bức tường. Tiếng máy chụp hình lách tách liên hồi. Một vài ma cà rồng khẽ nhếch môi cười vui vẻ. Cánh cửa gỗ màu nâu ở phía bên kia của căn phòng bật mở. Dẫn đầu đi vào phòng là một phụ nữ xinh đẹp. Cô ta mặc một bộ váy màu đỏ duyên dáng, không hề ăn nhập một chút nào với chiếc cờ hướng dẫn viên du lịch mà cô ta đang cầm trên tay. Đám du khách sau lưng cô ta vẫn không ngừng chụp hình.

“Chào mừng các bạn đến với phòng khiêu vũ của tòa thành.”

Cô ta bắt đầu nói, giọng nói du dương và ngọt ngào làm cho vài ba vị nam khách du lịch ghé mắt mà ngắm nhìn cô ta một cách hứng thú. Rõ ràng quý cô quyến rũ này có sức hấp dẫn với bọn họ nhiều hơn là những chi tiết trên tường đá mấy ngàn năm tuổi.

"Đây là nơi tổ chức tiệc cho giới quý tộc.” Cô ta tiếp tục giải thích. Tiếng máy ảnh vẫn không ngừng vang lên. Nhưng cô ta chưa kịp nói thêm điều gì thì đột nhiên, một làn gió bay đến, khiến cho lá cờ trên tay cô ta khẽ lay động một chút. Cô nàng xinh đẹp vẫn giữ nguyên thái độ của mình và nói tiếp. “Các bạn hãy tận hưởng thời gian chụp hình hiếm có trong thời gian thăm quan giới hạn ở nơi này.” Nói xong, cô ta hướng mắt nhìn về một cái cột đá. Phía sau nó, ma cà rồng vốn đứng đó đã biến mất tự bao giờ.



“Có chuyện gì vậy, Colin?” Sebastian, ma cà rồng đứng đầu đội cận vệ của nhà Volturi, đặt câu hỏi cho một ma cà rồng trẻ tuổi đang đứng trước mặt mình. Ma cà rồng đứng đối diện ông ta sở hữu gương mặt hệt như một thiên sứ trong sáng. Mái tóc màu vàng xinh đẹp hơi rối. Khóe miệng hơi nhếch lên, nhưng lại chẳng để lộ cảm xúc đích thực của chủ nhân của nó.

“Aro thông báo rằng ông ấy cùng các trưởng lão và phu nhân khác sẽ không tới tham gia bữa tối.” Colin hơi cau mày nói, trong giọng nói chứa đựng sự ghen tị nhỏ nhoi, nhưng nó không đủ khó để cho ma cà rồng đứng đối diện cậu không phát hiện ra.

“Tại sao?” Sebastian ngạc nhiên hỏi.

“Các ngài ấy sẽ tự đi săn.” Colin trả lời và nhấn mạnh. “Cùng với khách của các ngài.”

Sebastian gật đầu tỏ vẻ hiểu ý rồi quay người, nhấn vào một gờ đá lồi ra trên tường. Giá sách trước mắt hai người họ lập tức để lộ ra một khe hở. Ông ta nhìn Colin rồi nói. “Đến giờ rồi. Đi thôi.” Và rồi cả hai người họ cùng lách ra khỏi khe hở ấy ra ngoài.

Những tiếng thét lớn vang lên. Tiếng tim đập vội vã loạn nhịp, rồi nhanh chóng dừng lại. Mùi máu tươi tràn ra, phủ kín không gian của căn phòng lớn. Những tiếng thét yếu ớt và dần nhỏ lại. Tiếng thở hổn hển của con người cũng dần dần đình chỉ. Những kẻ vẫn đang lẩn trong góc khuất của căn phòng bắt đầu hiện diện ở trung tâm của nó. Những kẻ ấy nhìn các thi thể xung quanh một cách lạnh lùng và vô cảm. Nhưng làm sao mà có thể trách họ được. Hàng trăm năm, họ đã quá quen với sự đau đớn và giãy dụa trước cái chết của những con mồi này rồi. Có trách thì hãy trách sự ngây thơ của lũ thỏ. Sư tử chỉ là loài động vật đi săn theo bản năng mà thôi.





Ở cánh rừng cách tòa thành Volterra không xa, một nhóm sáu ma cà rồng đang di chuyển một cách nhanh chóng. Năm trong số đó cùng phủ lên mình một lớp áo choàng màu đen, che khuất gần như tất cả thân thể của họ. Nữ ma cà rồng duy nhất không mặc áo choàng đang nhanh chóng chiếm vị trí dẫn đầu. Mùi hương ngọt ngào ưa thích bay đến mũi của cô, khiến nữ ma cà rồng nở một nụ cười vui vẻ. “Thơm quá.” Cô nói, rồi lao về hướng mùi hương phát ra. Những ma cà rồng đi sau nhìn về phía cô với một vẻ dung túng hiếm có.

“Mấy vị không cần đi săn sao?” Nữ ma cà rồng nhanh chóng thu phục con rồi, hút cạn dòng máu đỏ tươi của nó, rồi quay lại hỏi những người bạn đồng hành của mình ngày hôm nay.

“Em cứ thoải mái đi, Didyme.” Aro đáp lời cô. Nữ ma cà rồng hơi nhíu mày khi nghe thấy cái tên mà Aro dùng để gọi mình. Cảm giác khó chịu dâng lên. Nhưng cô cố tình phớt lờ nó đi.

“Vậy thứ lỗi cho tôi.” Cô cười một cách hết sức khách sáo rồi lại lao vút đi theo hướng một mùi hương mới. Năm ma cà rồng còn lại hơi giảm tốc độ, vừa đủ để họ có thể đặt nữ ma cà rồng trong tầm mắt, và cũng vừa đủ để cô không nghe rõ cuộc đối thoại của họ.

“Rốt cục là Didyme bị làm sao vậy?” Anthenodora lên tiếng. Bà là một nữ ma cà rồng mang vẻ đẹp cổ điển tiêu biểu của thời kỳ Hy Lạp cổ đại. Nếu Alexandros của Antioch* mà còn sống đến tận ngày hôm nay, có lẽ ông sẽ vui mừng và giới thiệu cho bạn biết đây chính là nàng thơ của ông, suối nguồn linh cảm cho mỗi tác phẩm của ông.

“Em ấy không nhớ gì về chúng ta hết.” Sulpicia khẳng định, cân nhắc một chút rồi nói tiếp. “Aro đã kiểm tra tất cả ký ức mà em ấy có rồi. Chúng không có chúng ta.”

“Thật vô lý.” Caius nói.

“Đúng vậy, thật vô lý.” Marcus lặp lại lời của Caius.

“Cậu vẫn nhìn thấy liên kết giữa cậu và em ấy chứ?” Aro hỏi Marcus.

Marcus gật đầu. Ngay cái khoảnh khắc được nhìn thấy Didyme một lần nữa, Marcus đã thấy sợi dây giữa ông và cô, dù nó mỏng manh tới mức làm lòng ông quặn đau. Marcus tránh nặng tìm nhẹ mà nói, “Liên kết giữa Aro và Didyme hết sức rõ ràng.”

“Vậy thì chuyện gì đã xảy ra với Didyme?” Sulpicia, nữ ma cà rồng có mái tóc màu nâu sáng, lên tiếng hỏi. “Em ấy khăng khăng nói mình là Diana Princetons.”

Aro nở một nụ cười bí hiểm với cả bốn ma cà rồng còn lại đang đứng xung quanh mình. “Ma cà rồng tên Petunia kia sẽ giải thích được chuyện này. Có lẽ, chúng ta phải gặp nhà Princetons một lần nữa.”





(*) Alexandros của Antioch/Alexandros of Antioch: Được cho là nhà điêu khắc đã tạo nên bức tượng thần Vệ nữ đảo Milos (Aphrodite of Milos/Venus de Milo) không tay nổi tiếng. Ông cũng được biết đến là tác giả của bức tượng  Alexander Đại đế (Alexander the Great). Cả hai bức tượng này hiện đều đang được trưng bày tại bảo tàng Louvre của Pháp.






28/10/17

[Ngôn tình/Đồng nhân Twilight] Huyết tộc đến từ quá khứ (21)

21. Năng lực đặc biệt 


              Bên dưới tòa thành Volterra, có một bí mật mà chẳng mấy người còn sống có thể biết được. Ở đó, có thể dễ dàng tìm thấy một sinh vật mà người ta cứ ngỡ chỉ tồn tại trong những câu chuyện huyền bí. Một phụ nữ xinh đẹp dẫn đầu đoàn khách du lịch đi về phía lối vào thăm quan tòa thành. Cô ta mặc một bộ váy liền bó sát màu đỏ, thứ trang phục ít thấy đối với một hướng dẫn viên du lịch. Những vị khách đi phía sau cô ta đang hào hứng bàn tán đủ thứ. Họ đang nghĩ mình đã gặp may vô cùng khi có thể được phép thăm quan khu vực bí mật nhất của tòa thành Volterra này. Hằng tuần, chỉ có một số lượng giới hạn các khách du lịch được vào đây, khiến cho nơi này càng trở nên bí ẩn đối với thế giới. Chính quyền Italia và thành phố Volterra cho rằng, đây là cách hữu hiệu để bảo vệ một di tích lịch sử đã hơn hai ngàn năm tuổi. Nhưng… đó chỉ là những gì mà công chúng biết…

                Bên trong một căn hầm bên dưới tòa thành, một cô gái đang chăm chú nhìn năm kẻ đứng trước mặt mình – ba nam và hai nữ. Cô không biết tại sao họ bắt cô tới đây, nhưng cô nhận ra những cảm xúc hỗn loạn của họ. Và trên hết, đó là sự vui mừng ngập tràn. Cô hơi ngạc nhiên, nhưng đủ kiên nhẫn để đợi họ – những kẻ đang đối diện cô, bắt đầu mở lời trước.

                “Em không nhớ chút nào sao, Didyme?” Aro nói với giọng thất vọng, sau khi nghe Marcus nói. Ông ta đã lờ mờ nhận ra vấn đề từ lúc gặp cô ngày hôm qua.

                “Tôi là Diana Princetons.” Diana lặp lại lần nữa. “Tôi nghĩ tôi không phải là Didyme mà các vị cần tìm.” Diana nói một cách chắc chắn. Trong thoáng chốc, cô nhận ra ánh nhìn buồn bã và thất vọng của gã đàn ông tóc đen – Marcus, kẻ đã ngồi trong căn hầm này khi cô vừa tỉnh dậy.

                “Em có phiền không?” Aro hơi nhướn mày, nở một nụ cười và đưa bàn tay về phía cô, như thể thăm dò. Diana biết điều này sẽ đến. Cô đã nghe Calisle nói về năng lực đặc biệt của Aro. Diana không ngần ngại đưa tay cho ông ta. Chỉ chừng vài giây sau, đôi mắt của Aro trừng lớn, như thể có ai đó vừa làm ông ta giật mình vậy. Ma cà rồng tóc vàng đứng bên cạnh Aro ngạc nhiên khi thấy thái độ của Aro. Ngay khi bàn tay của Aro và Diana rời ra, ông ta lập tức hỏi.

                “Chuyện gì vậy, Aro?”

                “Caius, ký ức đầu tiên và xa xưa nhất của em ấy là một ma cà rồng có tên là Petunia.” Aro chầm chậm nói, khiến Marcus, Aro cùng với hai nữ ma cà rồng còn lại ngạc nhiên tột bậc.

                “Đó là mẹ tôi, Petunia Princetons.” Diana lập tức bổ sung ngay khi Aro vừa dứt lời. Caius và hai nữ ma cà rồng ném những cái nhìn nghi hoặc về phía Diana. Nhưng cô chỉ nhún vai tỏ vẻ tôi chịu thôi. Trong khi ấy, Marcus chỉ chăm chú quan sát từng biểu cảm của Diana.

                “Đó là em gái của cậu, Aro.” Marcus khẳng định mối quan hệ giữa Aro và Diana, khiến cô ngạc nhiên. “Tôi nhìn thấy sợi dây liên kết máu mủ giữa hai người.”

                “Đùa gì thế?!” Diana mở to mắt tỏ vẻ ngạc nhiên. “Máu mủ? Anh em? Tôi và ông ấy?” Diana chỉ vào Aro, rồi lại chỉ vào bản thân mình. “Tôi sống hơn hai ngàn năm mà giờ mới biết chuyện có một ông anh đó. Các người đừng giỡn với tôi.”

                “Chúng tôi không hề đùa giỡn gì hết, Didyme.” Người phụ nữ tóc nâu sáng vẫn đang im lặng nãy giờ lên tiếng. “Tôi không biết vì lý do gì, em không nhớ gì về anh trai ruột của mình hay chồng của em…” Nữ ma cà rồng hơi ngừng lại khi nhìn thấy Diana nhíu mày lúc nghe thấy từ chồng. “Em nhớ ra điều gì phải không?” Bà ta sốt ruột nói với Diana, trong cái nhìn chăm chú của những kẻ còn lại.

                “Tôi… Tôi không chắc lắm.” Diana nói. Khi nghe thấy từ ấy, trái tim của Diana như thắt lại. Có cái gì đó đau đớn khiến trái tim đã chết của Diana không thể chịu nổi. Cô không biết đó là cái gì, nhưng cô có cảm giác, họ và cô biết nhau. Hoặc ít nhất, họ biết nỗi đau của cô. Một nỗi đau vô hình mà Diana không thể nắm bắt hay xác định một cách chính xác.



                Ở căn biệt thự cách tòa thành Volterra không xa, mười một ma cà rồng đang lặng yên lắng nghe câu chuyện mà vị ma cà rồng già nhất ở đó chuẩn bị kể ra. Severus và Petunia nắm chặt tay nhau, như thể đang đối đầu với một điều gì đó vô cùng to lớn và quan trọng. Ma cà rồng tóc đen chầm chậm bắt đầu câu chuyện của mình.

                “Lần đầu tiên, tôi và Petunia nhìn thấy Diana là một buổi chiều đông lạnh lẽo. Khi ấy, con bé không còn một chút sức sống nào.” Severus miêu tả. Ánh mắt của Esme và Rosalie ánh lên sự quan tâm dành cho nữ ma cà rồng đang vắng mặt. “Con bé chống cự lại cơn khát một  cách dữ dội. Petunia khi ấy rất ngạc nhiên, không hiểu tại sao con bé lại làm thế. Con bé không uống máu người thì có thể uống máu động vật cơ mà. Nhưng tôi không cho phép Petunia đến gần con bé. Tôi sợ chuyện nguy hiểm sẽ xảy đến với bạn đời của mình. Chúng tôi cứ theo dõi con bé từ phía xa. Cho đến một ngày nọ, con bé rời khỏi khu rừng và tìm đến nơi ở của bộ tộc săn ma cà rồng.”

                “Cái gì?” Cả gia đình Cullen cùng với ba đứa con của nhà Princetons cùng trợn tròn mắt nhìn Severus, cứ như thể ông vừa đùa giỡn với họ.

                “Đúng thế, con bé tìm đến bộ tộc ấy và cố gắng giết tất cả bộ tộc của bọn họ.” Severus thở dài. “Tất nhiên là con bé không thành công. Con bé bị bọn họ thiêu cháy.”

                “Thiêu cháy?” Lúc này thì đến cả Calisle cùng Esme cũng không thể giữ được sự bình tĩnh thường ngày của mình.

                “Chị ấy còn sống nhăn đến tận ngày hôm nay cơ mà.” Angelina cau mày lại không hiểu.

                “Con chưa bao giờ để ý đến năng lực của Petunia phải không?” Severus hơi nhếch miệng cười và nhìn con gái thứ. Angelina đảo mắt suy nghĩ, cân nhắc một chút rồi nói.

                “Con nghĩ năng lực của mẹ là không bị năng lực của bố ảnh hưởng. Giống giống của con ấy.” Angelina đáp, nhưng Severus lại lắc đầu. “Năng lực của mẹ con…”

                “Là trở về quá khứ.” Petunia nói. Và lúc này, cả mười ma cà rồng, ngoại trừ hai vợ chồng bà, lặng yên tiêu hóa những gì bà vừa nói ra.

                “Petunia bị ám ảnh với ánh mắt tuyệt vọng của Diana. Kể từ ngày đầu tiên bà ấy nài nỉ ta theo dõi con bé trong rừng, ta đã nhận ra cái gì đó bất thường. Nhưng ta bỏ qua nó.” Severus nói. “Chỉ đến khi bà ấy biến mất, ngay cái đêm mà Diana bị thiêu cháy, ta mới biết ý định của Petunia.”

                “Mẹ quyết định trở lại trước đó và cứu chị?” Angelina cố gắng tiêu hóa những gì vừa nghe thấy.

                “Đúng vậy.” Petuania xác nhận. “Nó không dễ như những gì con nghĩ đâu.” Bà mỉm cười với con gái mình. “Không thể có hai Petunia cùng xuất hiện một lúc, tại một địa điểm nhất định. Vì thế, ta đã phải rất khó khăn đấy.” Petunia nói một cách ngắn gọn, bao quát hết những gì mà bà đã trải qua. Severus chau mày khi nghe đến chỗ này.

                “Bà ấy chọn lúc mà không ai có thể ngờ tới. Ta vẫn cứ nghĩ là Petunia đi săn đâu đó. Và bà ấy lại mang Diana trở lại.” Severus dường như đang nhớ lại sự ngạc nhiên năm nào mà vợ mình mang đến. “Nhưng Petunia muốn Diana sống, còn Diana lại không.”

                “Khi ấy, con bé mất hết hy vọng sống. Ban đầu, Diana không chịu nói với chúng ta tại sao.” Petunia tiếp lời chồng mình. “Con bé biết cả ta và Severus đang canh chừng nó, nên chỉ biết tuyệt thực. Con bé không chịu uống máu, dù là máu người hay máu động vật, trong vòng nửa năm trời.”

                “Nửa năm?” Lúc này thì Calisle quyết định lên tiếng. Ông không nghĩ tới chuyện một ma cà rồng có thể tồn tại mà không có một chút máu nào sau chừng ấy thời gian.

                “Chính xác là sáu tháng lẻ hai ngày đầu tiên sống cùng chúng tôi.” Petunia nói một cách cặn kẽ.

                “Nếu tính thêm cả quãng thời gian trước khi tấn công bộ tộc săn ma cà rồng thì phải chừng tám tháng.” Severus cân nhắc một chút rồi bổ sung, khiến cho những kẻ vốn khốn khổ vì ăn chay như Jasper, hay những người mới bắt đầu tập ăn chay như Bree và Riley, phải ngạc nhiên vô cùng.

                “Sau chừng ấy thời gian, Diana rất yếu.” Petunia khẽ lắc đầu tỏ ý không hài lòng. “Con bé nghĩ mình sắp chết với cách ấy, nên quyết định thuyết phục tôi và Severus cho con bé được ra đi.”

                “Diana kể với tôi rằng, chồng của con bé không yêu nó. Hắn ta ở bên cạnh con bé vì trách nhiệm với anh trai của nó. Diana rất đau khổ, vậy nên con bé quyết định đi du lịch một thời gian.” Severus tiếp lời của Petunia. “Nhưng rồi, bộ tộc săn ma cà rồng tấn công gia đình của anh trai và chồng nó, khi con bé không có ở đó. Khi trở lại, Diana chỉ tìm thấy một tòa lâu đài đã cháy thành than, cùng với dấu vết bẫy của những kẻ săn ma cà rồng để lại.”

                Angelina lờ mờ nhận ra cái kết của câu chuyện, nhưng những người khác thì vẫn đang tập trung hết cỡ, để biết tại sao Severus và Petunia có thể biến một người không có ý định sống sót như Diana thành một cô nàng nhiều chuyện – theo lời Emmett, và đáng yêu – như lời của Rosalie, mà họ đã quen biết. “Ban đầu, con bé lang thang không mục đích, vì không biết kẻ thù của mình ở nơi nào.” Petunia kể tiếp. “Và khi ấy là lúc chúng tôi phát hiện ra Diana.”

                “Diana thuyết phục tôi và Petunia để cho con bé chết.” Severus nở một nụ cười ấm áp khi nhớ tới những kỷ niệm với cô con gái lớn của mình. “Nhưng Petunia nhất quyết không đồng ý. Bà ấy đề nghị con bé cho phép tôi sử dụng năng lực đặc biệt của mình. Sau vài ngày Petunia thuyết phục, cuối cùng con bé cũng đồng ý.”

               “Và kể từ ngày hôm ấy, con bé trở thành con gái của chúng tôi, trở thành Diana Princetons.” Petunia đi đến kết luận với một chất giọng yêu thương xen lẫn tự hào không giấu đi đâu được.

                “Từ từ đã nào” Emmett đột nhiên lên tiếng, nhìn chằm chằm vào Severus. “Cháu không rõ lắm, cuối cùng thì năng lực của bác gì là gì vậy, Severus?”

                Severus trả lời câu hỏi của Emmett. “Năng lực của ta là xóa đi ký ức của kẻ khác.”