23/3/19

[Ngôn tình/Đồng nhân High School Musical] Tôi ở trường Trung học Phía Đông (5)

5. Cuộc thử giọng bất ngờ - What I've been looking for (Reprise)




Hôm nay là ngày công bố kết quả thử giọng cho vở nhạc kịch mùa xuân của trường Trung học phía Đông. Tuy nhiên, Lana lại chẳng nhớ gì về điều đó. Từ ngày cô và cậu bạn McGarrett tình cờ cùng lên thử giọng, hai người bắt đầu trò chuyện nhiều hơn so với cả mấy năm trước cộng lại. Lana vừa ngạc nhiên, vừa thích thú khi phát hiện ra có một cậu bạn ở đội bóng rổ lại có hứng thú với Hóa học và Sinh học như mình. Thậm chí, hai người còn hẹn nhau đi đọc sách ở thư viện thành phố cuối tuần vừa rồi mà Taylor hay Chad cũng chẳng hề hai biết. Lana vô cùng thích thú chia sẻ sở thích dớ dẩn (theo lời Sharpay) và kì cục (theo lời Taylor) với McGarrett – ôm sách ngồi đọc ở công viên thành phố.

“Aaaaaaaaaaaa!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!” Tiếng hét cao cỡ quãng tám của Sharpay Evans vang lên giữa trường Trung học phía Đông khiến không một học sinh nào của ngôi trường này có thể bỏ qua. Nó cũng cắt ngang cuộc trò chuyện giữa Lana và Taylor, hai cô gái vốn đang hào hứng nói về chuyện thí nghiệm sau giờ học chiều nay.

“Cái gì thế, Sharpay?” Ryan lên tiếng hỏi, đồng thời là tiếng lòng của một cơ số học sinh khác trong trường vào lúc nào. “Bảng phân vai? Cái này thì có gì mà….”

Ryan giật tờ giấy trong tay Sharpay và đọc. Nằm yên lặng trên tờ giấy là danh sách các thí sinh đã trúng tuyển. Không bất ngờ lắm khi cái tên của Lana White và Robin McGarrett xuất hiện với vai trò là nam – nữ thứ của vở kịch. Tuy nhiên, mục dành cho nam – nữ chính mới là mục khiến cậu im lặng và ngạc nhiên giống chị gái song sinh của mình.

Bằng một sự bình tĩnh đến đáng ngạc nhiên, Ryan gắn trả lại tờ giấy lên bảng thông báo, rồi cầm lấy tay Sharpay và lôi cô nàng đi. Lúc này, sự tò mò của đám học sinh xung quanh mới được thỏa mãn.

“Thử giọng lại cho vai nam chính: Troy Bolton, Ryan Evans. Thử giọng lại cho vai nữ chính: Gabriella Montez, Sharpay Evans.” Giọng đọc của Chad Danforth vang lên. Tiếng ồn ào của đám nam sinh đội bóng và những cô nàng đội cổ động ngay lập tức biến mất. Thậm chí, Jason Cross còn đánh rơi quả bóng rổ trên tay. Cả hành lang chỉ còn lại tiếng bóng đập xuống sàn. Và rồi, giọng nói của Troy Bolton vang lên.

“Mọi người đang làm gì vậy?”

Câu nói ấy như chiếc công tắc kỳ lạ. Nó khiến tất cả mọi người cùng quay lại nhìn Troy Bolton. Từ đầu bên kia của hành lang, Gabriella đang ôm sách vở đi tới. Ngay lập tức, Taylor McKessie lướt qua người Chad, giật lấy tờ thông báo trong tay cậu ta, và lôi Gabriella vừa xuất hiện biến mất. Lana thở dài, rồi đi về phía phòng học đầu tiên trong ngày của mình.

“Cậu thấy thông báo chưa?” Một giọng nói vang lên bên tai của Lana khi cô đang tập trung đọc cuốn sách mới mượn từ thư viện.

“À, mình thấy rồi. Chúc mừng cậu, McGarrett.” Lana vui vẻ nói. “Buổi tập đầu tiên của chúng ta sẽ diễn ra vào ngày mai.”

“Gọi mình là Robin đi.” Chàng trai tóc nâu lên tiếng.

“Ừm, được thôi. Mà cậu có thể gọi mình là Lana.” Cô cười tủm tỉm. “Theo cậu Taylor có để mình sống sót sau khi xử lý xong vụ của Gabriella Montez?”

“Còn tùy tâm trạng của McKessie.” Robin nhún vai, rồi bật cười. “Chúng ta sẽ không chiếm được spotlight của Troy và Montez đâu. Đừng lo.”

“Cũng đúng.” Lana gật gù. “Chúng ta chỉ là vai phụ…” Cô chưa kịp nói hết thì tiếng chuông vang lên, báo hiệu giờ học đã bắt đầu. Mặc dù rất muốn nhưng Robin không thể không trở về chỗ ngồi của mình.

Thầy Brandon bước vào lớp, lướt qua một vòng các thành viên của lớp. Ánh mắt thầy hơi dừng lại khi nhìn đến Lana và Robin.

“Được rồi, hôm nay chúng ta sẽ học về …”





Cùng lúc Lana và Robin ngồi trong lớp Vật lý, Gabriella Montez và Taylor McKessie đang ngồi trong lớp Lịch sử nước Mỹ. Thầy Thompson đam mê “diễn thuyết” đến mức chẳng quan tâm đám học sinh của mình đang làm cái gì. Taylor không ngừng chuyển tờ giấy cho Gabriella.

Sao cậu lại tham gia thử giọng vậy?

Mình không tham gia thử giọng. Mình chỉ hát thử cùng Troy và Kelsi. Gabriella viết lên giấy. Rồi cô nàng nhớ ra một chuyện và viết thêm. Lana của câu lạc bộ Hóa học cũng tham gia thử giọng đấy, cậu biết không?

Taylor trừng mắt nhìn những gì mà Gabriella vừa viết lên giấy. Bạn thân của cô nàng quyết định tham gia thử giọng mà không nói một lời với cô?! Được lắm, Lana. Taylor thầm nghĩ như thế. Nhưng cô nàng vẫn tập trung vào mục tiêu thuyết phục Gabriella không tham gia buổi thử giọng lại.

Cậu có biết chủ tịch của Câu lạc bộ Kịch nghệ là ai không?
Gabriella vẽ một dấu hỏi chấm hoa mỹ lên tờ giấy trò chuyện giữa hai người họ. Nhưng, thật không may là thầy Thompson đã dừng bài diễn thuyết của thầy. Thầy tóm lấy tờ giấy mà Gabriella vừa chuyển cho Taylor, liếc qua nội dung bên trong rồi nói.

“Tôi không nghĩ chuyện thử giọng hay Câu lạc bộ Kịch nghệ lại liên quan đến giờ học của chúng ta, trò Montez.”

“Em xin lỗi ạ.” Gabriella vội vàng đứng dậy xin lỗi thầy Thompson.

“Nếu em nhận thức được lỗi lầm của mình, tốt nhất là em nên tập trung vào môn học của tôi.” Thầy Thompson nói, rồi vo tờ giấy nói chuyện giữa Gabriella và Taylor, ném thẳng vào chiếc thùng rác ở góc phòng.





“Reengggggggg……..” Tiếng chuông báo hết giờ học vang vọng, ngay lập tức, chiếc công tắc ồn ào cũng được bật lên. Các thầy cô của trường Trung học phía Đông cũng chẳng thể làm gì hơn ngoài việc thả đám học sinh đang sốt ruột vì bữa trưa kia ra khỏi lớp.

Taylor McKessie, kéo theo Gabriella Montez vào lớp Vật lý của thầy Brandon với tốc độ ánh sáng, trong ánh nhìn ngạc nhiên của mọi người. Thế nhưng, trái với dự kiến của Taylor, người cô cần tìm – cô bạn Lana White – đã không còn ở trong lớp. Taylor bực bội nói chuyện với Gabriella.

“Không biết Lana chạy đi đâu nữa?”

“Chắc cậu ấy đến căng tin?” Gabriella phỏng đoán. Cô không ngờ Taylor lại đi tìm Lana ngay sau khi kết thúc giờ học vừa rồi. Gabriella hơi lờ mờ cảm thấy, cô đã lỡ nói điều không nên nói với Taylor mất rồi. Hi vọng Lana không trách mình. Gabriella thầm nghĩ như vậy.

“Mình đã cực kỳ vất vả mới thuyết phục được Lana rời Câu lạc bộ Kịch nghệ đấy.” Taylor nói với Gabriella. “Hồi năm nhất, cậu ấy tham gia một lúc tận bốn câu lạc bộ khác nhau. Hóa học, Vật lý, Kịch nghệ và Cờ vua.”

“Thật sao?” Gabriella ngạc nhiên.

“Ừ, cậu ấy bảo muốn thử cho biết. Nhưng mỗi việc của Câu lạc bộ Hóa học đã đủ bận rộn rồi.” Taylor nói, và hơi nhếch miệng lên cười. “Nên từ năm thứ hai, cậu ấy chỉ tham gia mỗi Câu lạc bộ Hóa học cùng mình. Nhưng không hiểu sao cậu ấy lại đăng ký thử giọng lần này nữa.”

“Thực ra cậu ấy không có đăng ký.” Gabriella nhớ lại tình huống lúc ấy và kể cho Taylor nghe. “Cậu ấy chỉ đến xem thử giọng cùng một thành viên nào đó của Câu lạc bộ Bóng rổ thôi. Nhưng cô Darbus đã gọi họ lên thử giọng.”

Taylor nhanh chóng bắt được từ khóa quan trọng và nhướn mày, “Một thành viên nào đó của Câu lạc bộ Bóng rổ?”

“Đúng thế.” Gabriella xác nhận. “Nhưng mình không biết tên cậu ta.”

“Không sao. Mình biết.” Taylor lẩm bẩm, nhưng không đủ to để Gabriella có thể nghe thấy. Cô nàng thầm nghĩ trong đầu, hóa ra cậu ta vẫn thích Lana sao.





Cùng lúc ấy, Kelsi Neilson đang ngồi nhìn chằm chằm vào hai nhân vật mới xuất hiện tại chiếc bàn tròn của riêng Câu lạc bộ Kịch nghệ - Lana White và Robin McGarrett. Ryan Evans có thái độ vô cùng trái ngược với cả hai người họ.

“Lana, cậu vẫn ăn kiêng hả?” Cậu em song sinh nhà Evans tỏ vẻ quan tâm.

“Không, chỉ là mình không ăn nhiều vào bữa trưa và bữa tối mà thôi.” Lana mỉm cười.

“Cậu ăn ít quá rồi.” Robin McGarrett nói.

“Tại sao cậu lại ngồi ở đây? Cậu nên ngồi với Câu lạc bộ Bóng rổ chứ?” Ryan đột nhiên hỏi Robin. Chàng trai tóc nâu bật cười.

“Có quy định là phải ngồi cùng với câu lạc bộ của mình trong bữa trưa sao?”

“Không,” Sharpay trả lời thay em trai, “Nhưng lần sau, cậu có thể rủ Troy Bolton sang ngồi bàn này ngồi cùng Câu lạc bộ Kịch nghệ.”

“Tôi không quản chuyện Troy ngồi ăn trưa ở đâu,” Robin nhún vai đầy tiếc nuối, trong khi Lana thì bật cười và khẽ lắc đầu. Cậu nói thêm, “Sharpay Evans, cậu có thể rủ Troy ăn trưa cùng cậu nếu muốn mà.”

“Nếu mà tôi rủ được thì tôi đã rủ cậu ấy từ lâu rồi.” Sharpay lẩm bẩm đầy oán hận, âm thanh không lớn mà chỉ đủ để mình người ngồi bên cạnh cô nàng là Lana có thể nghe thấy. Tuy nhiên, Sharpay ngay lập tức lấy lại cảm xúc của mình, “Chúng ta còn 3 tháng nữa để tập cho vở nhạc kịch mùa xuân của năm nay. Tất nhiên, việc thử giọng lần 2 sẽ không ảnh hưởng nhiều đến kế hoạch luyện tập của chúng ta.”

“Không ảnh hưởng nhiều?” Robin tò mò nhướn mày.

“Tất nhiên rồi.” Sharpay ngẩng đầu một cách kiêu ngạo. Cô nàng đứng dậy và nhìn xuống tầng 1 của căng tin. “Không ai có thể lấy được vai chính ra khỏi tay tôi. Cho dù là cô nàng học sinh mới kia.”

21/3/19

[Ngôn tình/Đồng nhân High School Musical] Tôi ở trường Trung học Phía Đông (4)

4. Sân khấu - What I've been looking for




Ba giờ kém mười lăm phút chiều ngày thứ năm, Lana lững thững rời thư viện để đến phòng hòa nhạc của trường. Cô di chuyển một cách chậm chạp, đôi tai bịt kín bằng tai nghe, miệng lẩm bẩm một bài hát nào đó. Lana hoàn toàn tập trung vào thế giới của bản thân mình mà không để ý rằng có một chàng trai tóc nâu đang vô cùng lén lút theo dõi cô.

Khi Lana đến phòng hòa nhạc thì cô Darbus cùng với các thành viên câu lạc bộ kịch nghệ đã ngồi ở đó. Sharpay hào hứng vẫy tay với Lana trong khi Ryan thì trao cho cô một nụ cười. Lana lựa một chỗ ngồi ở lưng chừng, không hề ngồi gần với các thí sinh đăng ký thử giọng. Điều này khiến cho những thành viên mới và học sinh năm nhất ở đây cảm thấy rất ngạc nhiên. Cô Darbus cũng nhận thấy sự xuất hiện của Lana, nhưng chỉ lườm cô một cái trước khi bắt đầu cất giọng.

“Chào mừng các em đến với buổi thử giọng cho vở nhạc kịch mùa xuân của Câu lạc bộ Kịch nghệ. Tại sân khấu này, các em sẽ được đến với một thế giới hoàn toàn khác, nơi các em được hóa thân vào thế giới khác, trở thành những con người khác nhau. Có thể hôm nay, các em được chọn hoặc không, nhưng cô hi vọng, các em sẽ không vì kết quả buổi thử giọng mà mất đi tình yêu với sân khấu nhạc kịch này.”

Cô Darbus nhấn mạnh và lại đưa mắt nhìn Lana. Cô chỉ biết cười trừ mà không biết làm gì hơn.

“Được rồi, bắt đầu với thí sinh số 1. Alicia Stones, năm nhất.”

Một cô bé ngắn rụt rè bước lên sân khấu. Hình như cô bé chưa bao giờ đứng trên sâu khấu một mình thì phải. Lana nhận thấy Alicia đang rụt cổ, điều đó khiến cô bé càng nhỏ con hơn trên cái sân khấu rộng rãi này.

“…It’s hard to believe…”

Alicia bị lỡ nhịp khi bắt đầu vào bài hát. Điều này khiến cô Darbus hơi lắc đầu. Dần dần, sự lo lắng càng ngập tràn trong không gian của khán phòng khi Alicia lên nốt cao.

“Cảm ơn em.” Cô Darbus nói khi Alicia chật vật hoàn thành phần thi thử giọng của mình. Cô bé òa khóc và chạy xuống sân khấu. “Thí sinh tiếp theo, Thomas Williams, năm hai.”

Thí sinh tiếp theo vào rất đúng nhạc, nhưng…. Đúng vậy, chỉ một chữ nhưng thôi, Thomas không thuộc lời bài hát. Cứ chốc chốc cậu ta lại phải liếc nhìn lòng bàn tay mình. Cô Darbus bắt đầu mất dần sự kiên nhẫn của mình. Từ đằng xa mà Lana cũng nhận thấy sự hắc ám trong không khí xung quanh cô Darbus bắt đầu tỏa ra.

“Cảm ơn em. Thí sinh tiếp theo, Chelsea Millers, năm ba.”

Chelsea bước lên sân khấu một cách vô cùng tự tin. Tuy nhiên, cô nàng lại sử dụng kiểu hát opera chẳng hề hợp với một vở nhạc kịch tại trường trung học. Lana cố nín cười. Đúng lúc này, một ai đó ngồi xuống cạnh Lana. Cô rời mắt khỏi sân khấu và quay sang bên cạnh nhìn.

“Xin chào. Cậu tính tham gia thử giọng à?” Lana ngạc nhiên khi nhận ra người ngồi bên cạnh mình là ai.

“Không.” Chàng trai tóc nâu mỉm cười. “Mình chỉ tò mò về buổi thử giọng của Câu lạc bộ Kịch nghệ thôi. Còn cậu thì sao?”

“Mình muốn xem thành quả của mình.” Lana đáp. “Mình tưởng hứng thú của các thành viên đội bóng rổ thì chỉ xoay quanh bóng rổ thôi chứ?”

“Ai nói với cậu như thế vậy?” Chàng trai phì cười. Tiếng cười ấy không to lắm, nhưng lại khiến vị giám khảo đáng yêu như cô Darbus càng bực mình. Cô quay phắt lại nhìn về phía Lana đang ngồi và gửi cho Lana một cái nhìn nhiều ý nghĩa.

“Tụi mình nên trật tự hơn.” Lana nói qua kẽ răng. “Đây là thánh địa của cô Darbus.”

“Được thôi.” Chàng trai nhún vai. Rồi cả hai cùng hướng mắt nhìn về phía sân khấu.

“Cảm ơn em. Thí sinh tiếp theo, Bella Gonzalez, năm hai.” Cô Darbus cắt ngang phần thi thử giọng của một thí sinh mà nãy Lana không để ý. Cô nàng Chelsea năm ba thì đang ngồi dưới khán đài và có vẻ hậm hực.

“Cảm ơn em. Thí sinh tiếp theo….” Liên tục các màn trình diễn kì lạ khiến cho kẻ ngoại đạo như chàng trai đang ngồi cạnh Lana đây cũng phải rùng mình. Cậu nghiêng người và thầm thì với Lana.

“Câu lạc bộ Kịch nghệ có vẻ thê thảm quá.”

“Từ từ, họ đang chuẩn bị lên sâu khấu rồi.” Lana đáp lời. Và ngay khi cô vừa dứt lời thì hai chị em nhà Evans đứng dậy.

Lúc này, trên sân khấu, Kelsi Nielsen vội vã hỏi Sharpay, “Hai bạn hát ở tông nào vậy?”

“À, tụi này có bản phối riêng rồi.” Sharpay trả lời một cách tùy ý.

It's hard to believe
That I couldn't see
You were always there beside me

Thought I was alone
With no one to hold
But you were always right beside me

And this feelings like no other
I want you to know

I've never had someone
That knows me like you do
The way you do
I've never had someone
As good for me as you
No one like you
So lonely before I finally found
What I've been looking for…

~What I’ve been looking for – High School Musical ~

“Ừm, cậu thấy sao?” Khi phần thi thử giọng của Sharpay và Ryan vừa kết thúc, Lana bất ngờ lên tiếng hỏi. Chàng trai ngồi bên cạnh cô hơi lưỡng lự một chút, rồi cậu nói.

“Nó khá là… đặc biệt.” Chàng trai cố gắng lựa lời để nói. Cậu lờ mờ nhận thấy mối quan hệ hết sức đặc biệt giữa cô gái ngồi bên cậu đây và hai chị em sinh đôi nhà Evans.

Lana bật cười khi nghe thấy câu trả lời ấy. “Thêm một chút Jazz sẽ làm cho bài hát vui vẻ hơn.” Coo nháy mắt với người ngồi bên, “Chưa kể Jazz đang là mốt đó.”

“Vậy sao?” Chàng trai hoàn toàn tiếp lời theo bản năng. Cái nháy mắt tinh nghịch của Lana là điều tuyệt nhất cậu nhận được trong ngày hôm nay đấy.

“Đúng thế.” Lana gật đầu. Dường như cô không mấy quan tâm đến chuyện người bên cạnh có hiểu điều cô muốn nói hay không. Lana đơn giản là cần một người để nói chuyện thì đúng hơn.

Lúc này, cô Darbus cầm tập giấy đăng ký và rà lại một lượt. Cô nhìn về phía Lana đang ngồi và hơi nhướn mày. Nhưng Lana chưa kịp truyền đạt điều muốn nói tới cô Darbus thì giọng của Ryan vang lên trên sân khấu.

“Lana White, cậu có muốn thử giọng cho vở nhạc kịch mùa xuân không?”

“Mình?!” Lana chỉ tay vào bản thân. “Tiếc quá, mình lỡ không đăng ký trước rồi. Mình chỉ đến xem buổi thử giọng thôi. Đây là một buổi thử giọng công khai…”

“Lên sân khấu đi, trò White.” Cô Darbus lên tiếng cắt ngang lời Lana. “Đây là một buổi thử giọng công khai nên cô chấp nhận cả những người không đăng ký trước.”

Lana ngạc nhiên nhìn cô Darbus. Có vẻ tình cảm của cô Darbus dành cho cô nhiều hơn những gì mà Lana có thể nghĩ tới. Cô quay sang nhìn người bên cạnh, “Cậu có muốn lên cùng mình không?”

“Được thôi.” Chàng trai ngay lập tức đồng ý mà chẳng cần cân nhắc lấy một giây.

“Vậy đi thôi.” Lana bật cười và dẫn đầu lên sân khấu. Trên đường đi, cô khẽ hỏi chàng trai. “Cậu có chắc muốn thử giọng không? Giờ hối hận vẫn còn kịp đấy.”

“Mình không hối hận chuyện mình đã quyết định.” Chàng trai nói như thế với Lana.

Lana gật đầu khi nghe thấy vậy, rồi bước đến bên chỗ của Kelsi Neilson và chiếc đàn piano. “Cậu cho mình mượn một chút nhé.”

“Ơ…. Được…” Kelsi trả lời và ngạc nhiên khi nhìn thấy Lana đưa bản phổ nhạc chính cho chàng trai tóc nâu.

Tiếng dạo piano vang lên, nhẹ nhàng và thắm thiết. Nó khác hẳn với bản phối ban nãy của chị em nhà Evans. Nó cũng khác với bản nhạc phổ gốc của Kelsi. Cô bạn rụt rè nhìn về phía Lana, cảm thấy như lần đầu tiên nhìn thấy Lana vậy.

… So good to be seen
So good to be heard
Don't have to say a word

For so long I was lost
So good to be found
I'm loving having you around

This feeling's like no other
I want you to know

I've never had someone
That knows me like you do
The way you do
I've never had someone
As good for me as you
No one like you
So lonely before, I finally found
What I've been looking for…

~What I’ve been looking for – High School Musical ~

Tiếng piano ngân nga trong khán phòng. Những thí sinh đã thử giọng và cả các thành viên của câu lạc bộ đều hơi ngạc nhiên, họ lặng yên lắng nghe. Một cám xúc kỳ quái nào đó len lỏi trong tâm trí của mọi người. Thậm chí Kelsi còn đang tự hỏi, tại sao Lana không tham gia Câu lạc bộ Kịch nghệ.

Tiếng vỗ tay của Ryan và Sharpay vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng trong khán phòng. Rồi đồng loạt mọi người đều vỗ tay, như thể họ vừa chứng kiến một màn biểu diễn chính thức vậy. Cô Darbus hơi mỉm cười.

“Tốt lắm, White. McGarrett. Các em cũng sẽ nhận được kết quả buổi thử giọng vào tuần sau.” Câu nói của cô Darbus khiến tất cả mọi người choàng tỉnh khỏi giấc mộng mơ màng mà hai thí sinh tình cờ ấy mang lại.

Sharpay vui vẻ chạy đến chỗ của Lana và nói, “Tuyệt vời, chúc mừng cậu, Lana.” Câu nói của cô nàng tóc vàng khiến mọi người ngạc nhiên hơn cả những gì cô Darbus vừa tuyên bố, chủ tịch Câu lạc bộ Kịch nghệ Sharpay biết tỏ rõ thiện ý với một nữ sinh xinh đẹp và tóc vàng như thế từ lúc nào vậy.

“Tôi vẫn chưa thông báo kết quả mà, Evans.” Cô Darbus bật cười. Rồi cô hỏi lại. “Tôi xin hỏi, còn có ai muốn thử giọng cho vở nhạc kịch mùa xuân không?” Cô hơi ngừng một chút, và ném ánh mắt nghi ngờ về phía cuối khán phòng. Nhưng ngoài cô Darbus ra thì chẳng ai chú ý về hướng ấy. “Có ai không? Không có à, tốt lắm, tôi tuyên bố buổi thử giọng cho vở nhạc kịch mùa xuân kết thúc ở đây.”

Cô Darbus tắt đèn làm việc, và ra về. Lana chào tạm biệt với Sharpay và Ryan, rồi cùng chàng trai tóc nâu ra ngoài. Chỉ còn mình Kelsi Neilson ngồi thu dọn những bản nhạc phổ của mình. Và, buổi thử giọng mùa xuân của trường Trung học phía Đông dường như đã kết thúc như thế...

15/4/18

[Fanfic - NonSA - Umji (Gfriend)/Changsub (BTOB)] Phía sau sân khấu (12)


12. Lời tỏ tình lần hai


Ngày 14 tháng Ba ở các nước Đông Á là một ngày đặc biệt. Đặc biệt bởi nó không chỉ là một tháng sau lễ Valentine, mà nó còn được biết đến với cái tên là ngày Valentine trắng, một ngày tuyệt vời để thổ lộ và tỏ tình dành cho các chàng trai.

Với Umji của Gfriend, ngày 14 tháng Ba năm 2017 là một ngày đặc biệt. Nó là ngày đầu tiên mà Umji được ghi hình cá nhân. Cô bé sẽ xuất hiện trong tập thứ 343 của chương trình Running Man. Với Umji, đây là một cơ hội khó mà có được. Và cô bé biết, để bản thân cô bé được xuất hiện trong chương trình này thì công ty đã phải khó khăn đến như thế nào. Umji nhìn bốn nữ khác mời khác cũng đang có mặt ở đây và mỉm cười đầy thẹn thùng. Tất cả các khách mời khác đều là diễn viên và họ đều thật xinh đẹp, cô bé đã nghĩ như thế. Umji vốn học khoa diễn xuất của trường SOPA nhưng nói thật thì, với cô bé, diễn viên vẫn là một cái gì đó quá xa lạ.

Trái ngược hẳn với vẻ rụt rè của Umji, cả bốn nữ diễn viên khách mời cùng với Song Jihyo – một trong những thành viên chính của chương trinh, lại khá là dạn dĩ. Họ vui vẻ trò chuyện với nhau về thật nhiều thứ. Umji chỉ biết đứng một bên và trầm trồ đầy ngưỡng mộ. Nhưng chỉ một lát sau, Song Jihyo cùng với Kang Hanna và Jeon Somin đã nhận ra sự rụt rè ấy. Họ lôi kéo cô bé tham gia vào cuộc nói chuyện của họ trước giờ ghi hình.

“Em là thành viên của Gfriend đúng không?” Song Jihyo hỏi như thế để bắt đầu cuộc trò chuyện giữa họ.

“Vâng, em là em út Umji ạ.” Umji rụt rè đáp lời.

“A, Gfriend, chị thích bài Rough lắm đó.” Jeon Somin – một khách mời khác trong buổi ghi hình hôm nay, cũng lên tiếng gia nhập cuộc trò chuyện giữa họ.

“Vậy ạ?” Đôi mắt của Umji sáng bừng lên khi nói về bài hát của nhóm mình. “Nhóm của em vừa mới trở lại tuần trước với bài hát Fingertip ạ.”

“Vậy sao?” Kang Hanna tiếp lời. “Chị xem video ca nhạc của bài đó rồi. Các em ngầu lắm.”

“Ừ, chị cũng xem rồi. Công nhận là các em ngầu thật đấy.” Jeon Somin tán thành. Đúng lúc này, trợ lý đạo diễn đến thông báo cho họ chuẩn bị để bắt đầu ghi hình. Umji hơi ngạc nhiên, rồi cô bé nhỏ nhẹ hỏi Song Jihyo.

“Chúng ta phải chuẩn bị cái gì sao tiền bối?”

“Không phải quá cầu kỳ đâu.” Song Jihyo bật cười trước vẻ mặt đầy lo lắng của Umji, rồi cô giải thích. “Theo thông lệ, lát nữa, khi giới thiệu khách mời, họ sẽ bật một đoạn nhạc nào đó, em chỉ cần ra nhảy một chút là được.” Và rồi như nhớ thêm ra điều gì, Song Jihyo bổ sung thêm. “Bài hát mới của nhóm em vừa mới ra thì chắc họ chỉ bật bài đó thôi. Quá dễ cho em nhé.”

“Vâng, em hiểu rồi ạ.” Umji gật đầu tỏ vẻ hiểu ý.



Buổi quay hình cho Running Man diễn ra khá là dài. Umji bắt đầu quay hình từ lúc trời còn sáng rõ, và giờ thì đã là gần mười một giờ tối. Umji cố gắng làm tốt nhất có thể, mặc dù thực ra, chính bản thân Umji cũng thấy mình chẳng có tý tẹo hài hước nào. Yoo Jaesuk, với tư cách là MC chính của chương trình này, liên tục quan tâm đến đồng đội của mình. Điều ấy khiến vị trí thần tượng đứng thứ hai trong lòng Umji càng thêm vững chắc.

Khi cả đoàn đến chặng hai của cuộc đua, đội của Yoo Jaesuk và Umji lựa chọn chuyến đi xa xỉ, mặc cho sự thật là hai người họ không kiếm được nhiều tiền từ những vòng trước. Họ được yêu cầu đưa ra câu hỏi cho hai đội còn lại.

“Ừm, để xem nào, miêu tả tình trạng của Lăng mộ Baek Je.”

“Bằng tiếng Trung Quốc.” Umji thỏ thẻ hỏi. Ngay lập tức, cô bé thấy vẻ hớn hở và tinh quái hiện lên trên gương mặt người bạn đồng hành của mình.

“Được đó, Umji.” Yoo Jaesuk khen ngợi. “Miêu tả tình trạng của Lăng mộ Baek Je bằng tiếng Anh đi.”

“Vâng ạ.” Umji cũng toét miệng cười thật tươi.

Cuối cùng, câu hỏi mà Umji đưa ra khiến cho đội của Haha bùng nổ. Haha tỏ rõ sự bực mình xen lẫn bó tay của mình khi nhận được câu hỏi.

“Cái gì cơ? Miêu tả tình trạng của Lăng mộ Baek Je bằng tiếng Anh? Đây không phải là gian lận à?”

“Tụi này hỏi vì câu trả lời có ở đó.” Jaesuk hớn ha hớn hở đáp lời.

“Dạ, xin hãy đưa cho tụi em câu hỏi đi ạ.” Umji lên tiếng tiếp lời.

Còn Park Jinjoo – đồng đội của Haha, thì chỉ liên tục lặp đi lặp lại câu hỏi, “Làm sao bây giờ đây?”



Mặc dù đội của Umji không giành chiến thắng, nhưng cô bé lại được công nhận là MVP của buổi ghi hình ngày hôm nay. Cô bé không biết mình những gì mình làm có đủ tốt hay không, nhưng cái danh hiệu mà tổ đạo diễn thông báo lúc kết thúc chương trình làm cô bé thấy thật vui vẻ. Song Jihyo và Jeon Somin cũng nhận ra điều đó. Họ bật cười khi thấy Umji vui vẻ nói chuyện về buổi ghi hình ngày hôm nay với quản lý của mình.

Jeon Somin nghĩ ngợi một lát rồi cuối cùng tiến tới chỗ của Umji. “Umji này.”

“Dạ, Tiền bối Jeon Somin. Có chuyện gì không ạ?” Umji ngạc nhiên khi thấy Somin tiến về phía mình theo cách chủ động như thế.

“Gọi chị là ‘Somin unnie’ là được rồi.” Somin cười với Umji. “Em về Seoul luôn à?”

“Không ạ.” Umji trả lời và nhìn anh quản lý đi cùng để xác nhận. Ngay lập tức, quản lý gật đầu. Umji nhanh chóng hiểu ý rằng quản lý cho phép Umji tiếp tục cho trò chuyện nhiều hơn với Somin, và họ không cần lập tức rời khỏi chỗ này.

“Vậy là tốt rồi. Chị còn phải đi tàu về đây này.” Somin than thở.

“Ơ, chị với tiền bối Kim Jong Kook phải đi về Seoul bằng tàu thật sao ạ?” Umji ngạc nhiên. Đôi mắt mở lớn như thể vừa nghe được một chuyện vô cùng khủng khiếp.

“Chắc vậy đấy.” Somin nói rồi bật cười khi nhìn thấy cái vẻ mặt tin tưởng 200% của Umji. “Đùa thôi, em tin thật đấy à?”

Umji cười ngượng ngùng vì sự ngây thơ của chính bản thân mình. “Vậy là tốt rồi.”

“Mà em cho chị số điện thoại đi.” Somin đột nhiên đề nghị. “Chị chưa từng chủ động kết bạn với nữ thần tượng nào đâu nhé.”

“Vâng ạ.” Umji gật đầu ngay lập tức mà không hề cân nhắc nhiều. Và từ đó, Umji có được người bạn, người chị diễn viên đầu tiên trong giới giải trí. Cả hai chẳng hề hay biết rằng đây chính là khởi đầu cho mối nhân duyên lâu bền giữa họ.



Umji cùng với quản lý và stylist vào khách sạn khi đã hơn mười hai giờ đêm. Cô bé cân nhắc một chút và quyết định trực tiếp một lát trên Vapp để nói chuyện với người hâm mộ. Umji quyết định dùng iPad để phát sóng. Khi buổi phát sóng sắp đi đến hồi kết thì điện thoại của cô bé rung lên.

“Mọi người ơi, chị Sowon gọi điện thoại cho mình nè.” Umji hớn hở khoe với khán giả đang theo dõi trực tiếp của mình. “Alô, chị Sowon.”

“Chị và mọi người đang xem trực tiếp Vapp của em đó.” Sowon nói qua điện thoại. “Hôm nay chúng ta chiến thắng ở The Show đấy.”

“Thật sao, tuyệt quá đi.” Umji vui vẻ, rồi cô bé lại ỉu xìu ngay. “Nhưng mà phải mai em mới về được.”

“Bọn chị biết.” Sowon nói. “Hôm nay em xinh lắm đó.”

“Hihi. Cảm ơn chị.” Umji tủm tỉm cười.

“Đi ngủ sớm đi, Kim Yewon.” Giọng của SinB lọt vào điện thoại. Umji cười rạng rỡ hơn, rồi cô bé lý sự.

“Mình đang trò chuyện với Buddy mà. Sao lại bảo mình đi ngủ cơ chứ.” Cô bé bĩu môi. “Buddy này, cho các bạn biết một bí mật nhé. Thực ra Hwang Eunbi là thành viên hay đi ngủ muộn nhất của Gfriend đó.”



Umji kết thúc cuộc trò chuyện với Sowon và các thành viên của Gfriend rồi lại tiếp tục buổi phát sóng trực tiếp của mình. Sau khoảng mười phút, trò chuyện cùng khán giả, Umji quyết định dừng buổi phát sóng của mình ngày hôm nay. Cô bé nói, “ngày mai, Gfriend sẽ trình diễn ở Show Champion của MBC, các bạn sẽ ủng hộ tụi mình đúng không?”

Tất nhiên rồi.

Fingertip daebak!!!

Gfriend fighting!!!


Một loạt nhận xét nhảy lên liên tục. Umji mỉm cười rồi chào khán giả, “vậy thì hẹn gặp mọi người vào ngày mai ở Show Champion nha. Tạm biệt.”

Tạm biệt Umji.

Kim Yewon đi ngủ sớm thôi nào.

Đúng rồi, thực hiện đúng yêu cầu của Hwang Eunbi nữa.

Hẹn gặp lại ngày mai.

Umji ngủ ngon.

.

Những dòng nhận xét liên tục nhảy lên của người hâm mộ khiến Umji chẳng nỡ tắt phát sóng của mình. Cô bé vẫn muốn nói chuyện thêm với khán giả của mình nhiều nữa. Nhưng rồi, cô bé có cảm giác mình chuẩn bị phải ngáp một cái. Umji mím chặt môi và mở to mắt. Ngay lập tức, cái ngáp thì không xuất hiện nhưng nước mắt của cô bé thì tràn đầy. Ngay lập tức, những nhận xét mới của người hâm mộ lại nhảy lên.

Umji, đi ngủ thôi.

Đúng rồi, đi ngủ thôi.

Umji, ngủ ngon nhé.


Umji gật đầu và nói với khán giả. “Vậy mình tắt đây. Tạm biệt Buddy nha. Chúc mọi người ngủ ngon.” Cô bé ngắt kết nối, thay quần áo ngủ và nằm xuống giường. Rồi Umji chợt nhớ ra là từ lúc quay Running Man đến tận bây giờ, cô bé chẳng hề chú ý đến điện thoại của mình. Có lẽ bởi quá quen với việc sử dụng iPad để làm đủ thứ nên dù đã được công ty cho phép sử dụng điện thoại, Umji thường chỉ dùng điện thoại của mình để nhắn tin hay gọi điện với gia đình hoặc bạn bè mà thôi.

Cô bé mở điện thoại và phát hiện ra mình có một vài tin nhắn mới chưa đọc đến từ Changsub. Umji nhanh chóng chạm tay vào thông báo. Màn hình đối thoại hiện lên. Tin nhắn đầu tiên đến lúc tám giờ mười chín phút tối.


Kim Yewon, em biết hôm nay là ngày gì không?

Hôm nay là một ngày cực kỳ đặc biệt.

Dạo gần đây, anh cứ có những cảm xúc và suy nghĩ kỳ lạ.

Chúng rất khó để diễn tả thành lời.

Nhưng anh muốn nói với em một câu trong ngày hôm nay.

Anh thích em.


Umji cứng người khi nhìn thấy câu ấy. Cô bé bối rối và làm rơi điện thoại của mình. Nhưng rồi cô bé lại vội vàng nhặt nó lên và trùm chăn che kín đầu. Trong không gian bé nhỏ mà chiếc chăn tạo ra, Umji lại bật điện thoại của mình lên.


Anh biết rằng khi em nhìn thấy câu ấy, em sẽ rất ngạc nhiên.

Nhưng em chẳng thể nào ngạc nhiên bằng chính bản thân anh được đâu.

Trước đây, anh cho rằng mình sẽ chẳng bắt đầu tình cảm với người ở trong giới.

Anh cũng cho rằng mình sẽ yêu một ai đó ngoài ngành.

Rồi đến khi nhìn thấy em, anh biết mình đã sai.

Anh biết mình có hơi vội vã, nhưng anh hy vọng sẽ sớm nhận được câu trả lời của em.

Chúc em ngủ ngon.


Umji đọc một mạch đến tận tin nhắn cuối cùng. Cô bé cảm thấy mặt mình lúc này như đang bốc cháy vậy. Umji biết việc những tin nhắn này được gửi đến cho mình có nghĩa là gì. Umji cứ nằm như thế và cầm điện thoại trong tay. Cô bé chẳng hề hay biết rằng ngay khi mình vừa đọc những tin nhắn kia thì ở một căn hộ nào đó tại Seoul, có một người đàn ông cũng biết rõ những tin nhắn anh gửi đi đã được đọc hết.

Đêm nay, ở Chungnam, có một cô bé chìm vào giấc ngủ mà vẫn nắm chặt điện thoại của mình. Còn đêm nay, ở Seoul, lại là một đêm mất ngủ của một người nào đó.

14/4/18

[Ngôn tình/Đồng nhân High School Musical] Tôi ở trường Trung học Phía Đông (3)

3. Mùa mới - Get’cha Head In the Game


Lana và Taylor lập tức dính lấy nhau sau khi giờ học với cô Darbus kết thúc. Hai cô gái trao đổi thứ ánh mắt mà chỉ có chính họ mới có thể hiểu được. Đằng sau lưng hai người là hai chị em sinh đôi nhà Evans. Sharpay đang bĩu môi khi nhìn thấy cảnh Lana thân thiết với Taylor. Cô nàng hoàn toàn không thể hiểu được một người đáng yêu và thời thượng như Lana lại có thể làm bạn với mọt sách như Taylor lâu đến như thế. Bên cạnh cô nàng, Ryan đã đeo tai nghe và thưởng thức bản phối mới mà Lana gửi. Cậu gật gù tận hưởng âm nhạc một cách vui vẻ. Những thành viên còn lại khác trong lớp cũng nhanh chóng rời đi lớp học của cô Darbus để chuẩn bị cho lớp kế tiếp của mình. Họ không hề chú ý tới ở phía sau, cuộc gặp gỡ định mệnh giữa hai người nào đó đã chính thức bước sang một chương mới. Và trường Trung học phía Đông của năm nay sẽ không còn là trường Trung học phía Đông mà họ đã từng biết nữa.





Khi Gabriella bước vào lớp Hóa học thì Lana và Taylor đang vui vẻ thảo luận với cô Baron về kỳ thi mười môn phối hợp sắp tới. Taylor phải cố gắng hết sức kìm chế để có thể không thông nói với cô Baron về chuyện của cô bạn học mới Gabriella Montez kia. Nói cho cùng thì cô bạn ấy cũng chỉ vừa mới chuyển đến ngày hôm nay thôi. Thế nhưng, ngay khi Taylor kết thúc cuộc trò chuyện với cô Baron thì cô nàng phát hiện ra cô bạn mới cũng đã xuất hiện ở lớp này. Taylor nháy mắt với Lana rồi quyết định chọn chỗ ngồi ngay bên cạnh Gabriella. Còn Lana thì quyết định ngồi xuống chỗ trống cạnh Sharpay.

“Sao? Hôm nay cậu không ngồi cạnh mọt sách kia à?” Sharpay bĩu môi.

“Cậu ấy không phải mọt sách.” Lana cười và đính chính. “Taylor chỉ là có trí nhớ tốt hơn cậu một chút, nên cậu ấy đọc một lần là có thể nhớ ngay. Chứ thực ra Taylor từng nói mình còn đọc nhiều sách hơn cậu ấy kìa, Sharpay. Đáng lẽ cái danh mọt sách ấy phải thuộc về mình chứ.”

“Thôi đi.” Sharpay ngúng nguẩy. “Cậu chỉ bênh cậu ta thôi.”

“Mình nói sự thật thôi mà.” Lana nhún vai rồi cười trừ với Ryan, người vừa tháo tai nghe xuống và theo dõi cuộc trò chuyện của hai người họ.

“Bản phối này khá lắm.” Ryan xoay tai nghe trong tay rồi nói. “Có cảm giác rất hợp với nhạc kịch và sân khấu.”

“Cái đó cả chị và Lana đều biết.” Sharpay vẫn tỏ ra ấm ức và nói với giọng đầy khó ở.

“Nhưng mình chưa biết mà.” Lana cười. “Phải có chuyên gia như cậu với Ryan nhận xét thì mình mới yên tâm được.”

“Cậu sẽ trở thành chuyên gia nếu cậu chịu rời xa cái đám mọt sách kia và trở lại câu lạc bộ Kịch nghệ với tụi này.” Sharpay nói một cách quả quyết. Đúng lúc này, chuông báo tiết học bắt đầu vang lên. Và mặc dù không hề thích môn học này một chút nào, Sharpay vẫn rất ngoan ngoãn lôi sách vở ra.

“Cậu sẽ đến xem khi bọn mình ở vòng thử giọng chứ?” Ryan hỏi Lana khi mà Sharpay đang bận rộn mở sách vở của mình.

“Tất nhiên rồi.” Lana cười thật tươi. “Mình cũng muốn coi bản phối của mình sẽ được các cậu trình diễn như thế nào.”

“Ba giờ chiều ngày thứ năm tuần này.” Giọng của Sharpay vang lên. “Cậu nhất định phải đến đấy.”

“Mình biết, thưa quý cô Evans.” Lana cười nhẹ rồi tập trung vào những gì mà cô Baron bắt đầu nói.



Lớp học bắt đầu được khoảng mười phút thì đám học sinh trong lớp bắt đầu hoạt động hoàn toàn theo sở thích cá nhân của mình. Điều này có nghĩa là những ai muốn học hành chăm chỉ, kiểu như Lana chẳng hạn, thì cứ tiếp tục tập trung vào những gì mà cô Baron đang nói. Còn những ai không muốn học, như kiểu của Sharpay thì quyết định chuyển sang làm việc khác.

Sau một hồi cân nhắc khá kỹ lưỡng, tức là mười phút tính từ đầu giờ học đến giờ, Sharpay quyết định tiến đến chỗ Gabriella và bắt chuyện.

“Vậy, cậu và Troy Bolton quen nhau hả?” Sharpay di chuyển đến đối diện Gabriella.

“Không, cậu ấy chỉ dẫn mình đi thăm quan quanh trường thôi.” Gabriella đáp lại, hơi ngạc nhiên khi thấy cô bạn tóc vàng mà ban nãy cô đã gặp ở bảng thông báo.

“Troy vốn không phải kiểu người thân thiện đến thế.” Sharpay phản bác.

“Tại sao?” Gabriella hỏi lại.

“Bởi với Troy, bóng rổ là hai mươi tư giờ một ngày, bảy ngày một tuần.” Sharpay đáp lời. Cô nàng định nói gì thêm thì đúng lúc này, Gabriella lại quay người và nói cô Baron.

“Em thưa cô, chỗ đó phải là mười sáu trên pi.”

“Mười sáu trên pi? Nghe có vẻ không đúng lắm.” Cô Baron nói rồi cúi đầu bấm lại kết quả trên máy tính của mình. “À, đúng là mười sáu trên pi.” Cô Baron quay lại sửa kết quả trên bảng, rồi như chợt nhớ ra điều gì đó, cô cười và tán thưởng Gabriella. “Giỏi lắm, Montez.”

Câu tán thưởng ngắn gọn của cô Baron khiến Gabriella vui vẻ kết sức, còn Sharpay thì từ từ đi về chỗ của mình với vẻ thất thần. Taylor thì nhìn Gabriella với ánh mắt đầy tham vọng và vui mừng.



Tiết Hóa học kết thúc và Taylor nhanh chóng gửi tin nhắn hẹn Lana ở căng tin. Bình thường thì cả hai sẽ cùng cặp kè với nhau cả ngày. Nhưng hôm nay, nhân tố mới xuất hiện khiến Taylor có thể cắn răng bỏ qua cô bạn thân để bắt chuyện làm quen. Còn Lana, ngay khi nhận được tin nhắn của Taylor, cô nàng chỉ biết bật cười. Ryan hơi nghiêng người và ngó vào màn hình điện thoại của Lana.

“Cậu và McKessie không ăn trưa chung hả?”

“Có lẽ thế.” Lana cười. Ryan định nói gì thêm thì đúng lúc này, Sharpay đã bừng tỉnh khỏi sự chấn động mà Gabriella mang đến từ lúc ở trong tiết học. Cô nàng lôi Ryan đi trong sự vội vã. Cảnh ấy khiến Lana hơi lắc đầu.

“Ừm…” Một ai đó hắng giọng khiến Lana chú ý và ngẩng đầu lên nhìn.

“Có chuyện gì vậy?” Lana hỏi. Chàng trai đang đứng trước mắt Lana có vẻ hơi ngượng ngùng. Cô quyết định hỏi thêm. “Cậu không hiểu bài giảng hôm nay của cô Baron?”

“Không, không phải thế.” Đôi mắt màu nâu của chàng trai đầy vẻ ngượng ngùng. “Chỉ là… chỉ là… mình nghe thấy cậu không ăn trưa cùng McKessie, nên mình muốn hỏi cậu có muốn ăn trưa cùng với mình và đội bóng rổ không.”

“Mình?” Lana ngạc nhiên và chỉ vào bản thân, rồi cô lại chỉ vào chàng trai. “Cùng với cậu và đội bóng rổ?”

“Đúng thế.” Chàng trai gật đầu một cách quả quyết và với vẻ mặt hết sức bình tĩnh. Thế nhưng đôi tai đang đỏ rực kia thì lại cho thấy thực tế chính xác.

“Được thôi.” Lana cười. “Nhưng nói thật là mình không biết nói chuyện gì với mấy người bên đội cổ vũ của các cậu đâu nhé.”

“Không sao.” Chàng trai nói rồi nhanh chóng ôm lấy đống sách mà Lana định cầm. Cô không thể làm gì hơn ngoài việc bảo với chàng trai.

“Đi qua chỗ tủ đồ của mình để cất chỗ sách này đã, rồi đi ăn cũng chưa muộn.”

“Được thôi.” Chàng trai nhanh chóng đáp lời, và giọng nói ẩn chưa sự vui mừng hiếm có. Nếu mấy anh chàng cùng đội bóng mà nhìn thấy vẻ mặt của chàng trai lúc này, có lẽ họ sẽ phải hét lên vì ngạc nhiên mất. Ai bảo quân sư mặt lạnh của bọn họ mọi ngày lại có thể có biểu cảm phong phú đến thế kia chứ. Thậm chí lại còn chủ động bắt chuyện với người khác, dù cái người khác này và quân sư của bọn họ đã học cùng trường với nhau từ thời cấp hai.





“Chào Lana.” Chad Danforthvui vẻ vẫy tay chào mừng Lana khi thấy cô bưng khay thức ăn của mình đến bàn của bọn họ. Và anh chàng nhanh chóng nhận ra người đồng hành của cô ngày hôm nay không phải là Taylor McKessie như thường lệ.

“Chào cậu, Chad.” Lana cười và gật đầu với những người còn lại trong bàn. “Chào mọi người.”

“Hôm nay cậu không ăn cùng Taylor McKessie hả?” Chad nhanh nhảu hỏi. Lana hơi nhướn mày nhưng rồi cô lại chỉ đơn giản trả lời.

“Cậu ấy bận.”

“Bận gì thế?” Chad hỏi tiếp.

“Bận chuẩn bị nhân sự cho mùa thi đấu mới.” Lana hơi nhún vai và nói một cách đầy ẩn ý. “Mà cậu hỏi về Taylor làm gì vậy?”

“Để biết tại sao cậu gia nhập thôi.” Chad hơi chống chế, rồi đánh trống lảng bằng cách bắt đầu quay sang tán gẫu với vài ba người khác của đội bóng. Nếu Lana có thể nhìn xuyên qua đám tóc xù của anh chàng, chắc chắn cô sẽ nhận ra đôi tai của anh chàng cũng chuyển sang màu khác từ lúc nào đó mất rồi.

Lana bình tĩnh ngồi xuống và bắt đầu nhấm nháp bữa trưa của mình. Thực ra nói nhấm nháp thì cũng hơi nhiều, vì cô chỉ chọn cho mình một phần salad gà lớn, cộng thêm một hộp sữa chua mà thôi.

“Kỳ này cậu có kế hoạch gì chưa?” Chàng trai ngồi bên cạnh Lana cất tiếng hỏi, sau khi thấy cô chẳng hề lên tiếng mà chỉ tập trung vào đĩa thức ăn của mình.

“Đại khái là ngoài cuộc thi mười môn phối hợp thì chưa có gì hết.” Lana đáp lời. “Các cậu thì sao?”

“Mùa giải mới sẽ bắt đầu sau nửa tháng nữa.” Chàng trai trả lời. “Tập luyện và tập luyện, thế thôi.”
“Thật tuyệt.” Lana nói. “Các cậu sẽ giữ vững chức vô địch thành phố chứ?”

“Tất nhiên rồi.” Chàng trai trả lời, trong cái nhìn lén lút và vẻ đầy kinh hãi trên gương của đám thành viên mới năm nhất trong câu lạc bộ. Cũng đúng thôi, chỉ nguyên cái việc quân sư của bọn họ bắt chuyện với con gái, rồi đưa người ta đến ngồi cùng bàn với bọn họ đã là cả một vấn đề rồi. Nữa là việc quân sư còn dám đặt mục tiêu cao hơn cả những gì đội trưởng Troy Bolton đã viết trên bảng tin của đội lúc buổi sáng hôm nay. “Mà cậu sẽ đến xem chứ?”

“Được thôi. Miễn là không trùng với ngày cuộc thi của bọn mình.” Lana cười.

“Chưa năm nào trận chung kết của giải bóng rổ và cuộc thi mười môn phối hợp lại trùng nhau hết.” Chàng trai nói một cách quả quyết.

“Ừ.” Lana bật cười. Đôi mắt của cô cong lại thành hình vầng trăng khuyết. Nó khiến cho chàng trai cũng cảm thấy hết sức vui vẻ.

4/4/18

[Fanfic - NonSA - Umji (Gfriend)/Changsub (BTOB)] Phía sau sân khấu (11)

11. Comeback


So với hai năm trước, màn trở lại đầu tiên của Gfriend trong năm 2017 diễn ra muộn hơn thường lệ. Mỗi khi được hỏi, các thành viên cũng như công ty đều úp úp mở mở về kế hoạch của nhóm. Chỉ đến ngày lễ tốt nghiệp cấp 3 của SinB và Umji thì người hâm mộ cũng như công chúng mới được hé lộ phần nào. Umji và SinB tỏ ra hết sức bình tĩnh trước ống kính của nhà báo và các master. Nhưng trong đầu của hai thiếu nữ mới bước sang tuổi trưởng thành ấy lại hết sức lo lắng. Hai cô bé trao đổi ánh mắt, rồi lại mỉm cười như không hề có chuyện gì xảy ra vậy. Tuy nhiên, cả hai không thể ngờ rằng, có đôi khi, dù bạn có cố che giấu như thế nào, một khi đồng đội của bạn thất bại thì bạn cũng chẳng thể thành công.

Buổi tối ngày tốt nghiệp, SinB và Umji được công ty cho phép đi liên hoan với bạn bè cùng lớp cấp 3, coi như là tiệc chia tay của họ. Còn bốn bà chị lớn thì tập trung phòng tập. Đúng lúc này, Lee Minyoung – stylist chính của Gfriend, vội vã bước vào phòng tập của họ.

“Sojung ơi, em làm lộ mất rồi.” Minyoung ném một quả bom vào giữa phòng tập. Bốn thành viên của Gfriend không hiểu gì và nhìn nhau đầy ngạc nhiên.

“Lộ cái gì hả chị?” Sojung hoang mang hỏi.

“Bộ tóc giả sáng nay.” Minyoung thở dài. Chị đã nói với giám đốc So là vụ tóc giả này sẽ không ổn đâu. Giờ thì đúng thế rồi.

“Thôi chết.” Sowon hoảng hốt. “Mà sao chị biết vậy?”

“Video trình diễn của các em trong lễ tốt nghiệp của SOPA năm nay đã vượt một triệu lượt xem rồi đấy, và giờ vẫn còn đang tăng.” Minyoung trả lời, và chị bình tĩnh đi vào chi tiết quan trọng nhất. “Mọi người phát hiện ra em chỉnh lại tóc giả, sau đó quan sát những người còn lại và rút ra kết luận là cả nhóm đều đội tóc giả.”

“Em biết ngay vụ tóc giả này thế nào cũng không ổn mà.” Eunha nói một cách vô cùng vui vẻ. Nói cho cùng, ngày hôm nay, chỉ có mình Eunha là chẳng phải che che giấu giấu bất cứ điều gì trên mái tóc của mình. Cô nàng cười một cách hết sức sung sướng trước vẻ mặt hết sức buồn cười của Sowon, Yerin và Yuju.

“Nhưng tóc của em có phải là tóc giả đâu.” Lúc này, Yuju mới nhớ ra vấn đề chính. “Em chỉ buộc tóc lên thôi mà.”

“Ờ, nhưng bình thường đi diễn sự kiện, em có mấy khi buộc tóc như thế không?” Minyoung chỉ ra. “Thế nên em cũng bị đưa vào danh sách đáng-ngờ.”

“Giờ phải làm sao hả chị?” Yerin hỏi. Trong đầu cô đang hết sức lo lắng cho hai cô bé nhỏ tuổi nhất nhóm, những kẻ đi liên hoan và vẫn còn chưa về kia.

“Chắc giám đốc và bên PR sẽ phải đẩy lịch comeback của các em ra thôi. Một triệu lượt xem trong chưa đầy bốn tiếng cơ mà.” Minyoung đáp.

“Vậy thì lộ cũng có ích đấy chứ.” Sowon mỉm cười, và rồi bốn thành viên trao nhau những cái nhìn hết sức ăn ý. “Tò mò hại chết mèo*.”





Ngay khi thông báo về sự trở lại của Gfriend xuất hiện trên các mặt báo, Gfriend trở thành từ khóa tìm kiếm đứng đầu trên các cổng thông tin điện tử lớn của Hàn Quốc. Các Buddy trên toàn thế giới đều háo hức trước sự trở lại của các cô gái. Lúc này, với tư cách là một Buddy lâu năm và là người hâm mộ trung thành của Umji, Changsub cũng không thể đứng ngoài cuộc, mặc dù anh cùng với BTOB cũng sẽ trở lại cùng ngày với Gfriend.

Anh đã đọc thông báo về ngày trở lại của nhóm em rồi. Chúc các em thành công.

Changsub gửi tin nhắn cho Umji như thế rồi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. Nhưng trôi qua gần ba mươi phút mà Umji vẫn chẳng hề trả lời. Changsub hơi thất vọng một chút. Rồi anh lại tự an ủi mình rằng Umji chỉ là một cô bé hay xấu hổ, chưa kể nhóm của cô bé sẽ hết sức bận rộn, nên chuyện không thể trả lời tin nhắn của anh ngay cũng là chuyện hết sức bình thường.



Minhyuk bước ra khỏi phòng thu và nhìn thấy Changsub vẫn giữ nguyên tư thế như lúc anh chàng bước vào phòng thu ban nãy. Minhyuk không khỏi cảm thấy buồn cười. Dạo gần đây, anh tinh ý nhận ra rằng Changsub rất hay ngồi nhìn điện thoại, ngẩn ngơ rồi lại tự cười một mình. Hành vi ấy khiến tất cả các thành viên còn lại đều cảm thấy nghi ngờ. Tuy nhiên, tinh thần cảnh giác của Changsub cũng được tăng lên đáng kể, khiến cho mọi người chẳng thể xem trộm được điều gì. Và theo tình báo của Peniel trong một lần bất cẩn của Changsub, thì cậu ta toàn thấy tin nhắn gửi đi từ điện thoại của Changsub mà chẳng thấy tin nhắn phản hồi của đầu bên kia.

“Cậu lại đang làm gì thế?” Minhyuk vỗ vai Changsub và ngồi xuống bên cạnh.

“À, không có gì đâu.” Changsub đáp và tắt vội điện thoại. Đúng lúc này, chiếc điện thoại lại rung động. Màn hình sáng lên và hiển thị rằng Changsub có tin nhắn mới. Ngay lập tức, anh chàng đứng dậy và mở khóa màn hình. Hành động ấy khiến cho Minhyuk càng thêm tò mò.

Cảm ơn tiền bối ạ. Em mới phát hiện ra BTOB và Gfriend trở lại trong cùng một ngày đấy. ^^

Nội dung tin nhắn khiến khóe môi của Changsub hơi nhếch lên. Rồi anh cũng nhớ tới một chi tiết quan trọng mà ban nãy bản thân anh bỏ qua.

Đúng rồi nhỉ. Vậy thì chúng ta thành đối thủ trực tiếp rồi.

Changsub ngay lập tức phản hồi. Tuy nhiên, giống như mọi lần, cô bé ở đầu bên kia chẳng biết đã làm gì mà lại chẳng hề trả lời lại cho anh luôn. Changsub lại ngồi xuống sô pha và nhìn vào cái màn hình đã tối thui.

Hành động đáng ngờ của Changsub làm cho Minhyuk cảm thấy buồn cười xen lẫn với tò mò. Trong một thoáng, một ý nghĩ kỳ lạ hiện lên trong đầu của anh. Có lẽ nào là em ấy?! Chính bản thân Minhyuk cũng tự cảm thấy cái suy đoán này của mình hoàn toàn là vớ vẩn. Lúc này, anh không hề biết rằng, anh chính là người đầu tiên trong BTOB đi được tới đáp án.





Ngày 9 tháng Ba năm 2017, sân khấu trở lại chính thức của cả BTOB lẫn Gfriend đều được phát sóng thông qua chương trình MCountdown của kênh truyền hình Mnet. Changsub không hề kỳ vọng rằng mình sẽ có thể gặp được Umji ngày hôm nay. Tuy nhiên, ở một góc nào đó trong tư duy của mình – nơi mà lý trí hoàn toàn bị lấn át bởi tình cảm, có một giọng nói bảo với anh rằng anh sẽ gặp được cô bé ấy ngày hôm nay. Từ ngày nhìn thấy màu tóc mới của Umji tháng trước, anh không thể nào ngừng ngắm nhìn cô bé. Thậm chí cái teaser trở lại của Gfriend cũng được anh tua đi tua lại cỡ vài chục lần để có được tấm ảnh chụp màn hình đẹp nhất của Umji.

Changsub đứng ở lối thoát hiểm, và như mọi lần, anh vẫn tìm ra được một lối thoát hiểm đủ vắng vẻ để có thể tận hưởng không gian yên tĩnh cho chính bản thân mình. Anh nhìn quanh một lúc rồi đeo tai đeo lên tai nghe và xem lại video ca nhạc mới nhất của Gfriend – Fingertip.


  짧은 시간에

Trong thời gian ngắn ngủi,

맘에 들어왔어

Anh bước vào trái tim của em

빼고 아무도

Ngoài anh ra,

보이지도 않았어

Em chẳng thấy điều gì khác nữa.


-Fingertip-


Mỗi lần nghe nhạc của Gfriend, Changsub đặc biệt thích phần của Umji. Anh có sự đồng cảm với từng câu mà cô bé hát. Nhưng lần này, mỗi lần nghe phần của Umji, anh lại cảm thấy thật ước ao. Anh ước như câu hát ấy của Umji chỉ dành riêng cho mình anh thì sẽ tuyệt vời làm sao. Changsub biết mình hơi tham lam. Nhưng tình cảm của anh dành cho cô bé đã lấn át tất thảy lý trí.

“Tiền bối đang làm gì đấy ạ?” Giọng nói nhẹ nhàng và thỏ thẻ vang đến tai của Changsub. Anh ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn và nhận ra Umji đang nhìn mình chăm chú.

“Xem Fingertip.” Changsub trả lời một cách đầy hiển nhiên và tự tin, cứ như thể anh nói với cô bé rằng mình đang uống nước vậy. Ngay lập tức, đôi mắt của cô bé hay xấu hổ kia ánh lên vẻ ngượng ngùng. Changsub mỉm cười và hỏi tiếp, “Em xem bài mới của BTOB chưa?”

“Rồi ạ.” Umji ngượng ngùng xác nhận, rồi cô bé nói thêm. “Concept ngầu thật đấy. Em cũng thích xem Kingsman lắm.”

“Vậy sao?” Changsub bật cười. “Nhưng tiếc là anh không phải người chọn concept lần này cho nhóm.” Anh nói với vẻ đầy tiếc nuối.

Umji bối rối không biết phải nói thêm điều gì cho phải. Cuối cùng, cô bé nói. “Em thích phần của tiền bối trong bài hát chủ đề lắm đó ạ. Rất tuyệt.”

“Vậy sao?” Changsub hơi nhướn mày, nhưng rồi trong đôi mắt của anh lại lóe lên vẻ đáng ngờ. “Em có biết anh nghĩ đến điều gì khi thu âm đoạn đó không?”

“Em làm sao mà biết được ạ.” Umji nhún vai và chịu thua ngay lập tức.

“Anh nghĩ xem đến bao giờ thì em ngừng gọi anh là tiền bối.” Changsub nhếch một bên khóe môi, tạo nên một nụ cười nửa miệng đầy đáng ngờ. Và anh nói tiếp, “lần trước anh đã nói hãy gọi anh là ‘oppa’ rồi mà. Em vẫn nhắn tin và gọi anh như thế còn gì. Sao giờ lại gọi anh là tiền bối nữa rồi.”

“Nhưng nhắn tin thì khác mà.” Umji lý sự với cái giọng trẻ con của mình.

“Có khác chỗ nào.” Changsub đột ngột tiến lại gần Umji và dùng hai tay giữ chặt lấy vai của cô bé. Umji bối rối không biết phải đưa mắt đi chỗ nào. Lúc này, khuôn mặt của họ chỉ cách nhau đúng một cánh tay của Changsub mà thôi. “Anh vẫn là Lee Changsub, và em vẫn là Kim Yewon. Chẳng có gì khác hết.”

“V…vâng..” Umji chỉ biết trả lời như thế.

“Đó, vậy nên em phải gọi anh là ‘Changsub oppa’. Nhớ chưa?” Changsub nhấn mạnh với Umji.

“D…dạ…” Umji đưa mắt về phía khác để tránh đôi mắt của Changsub lúc này. Nhưng đôi tai nóng rần của bản thân cho Umji biết tình huống hiện tại của cô bé hoàn toàn không ổn một chút nào.

“Vậy em phải gọi anh là…” Changsub nhắc nhở.

“Cha…Changsub o..op..oppa…” Umji ngập ngừng.

“Đúng rồi đó.” Changsub mỉm cười và thả tay ra. Ngay lập tức, Umji vội vàng chạy đi, để lại anh chàng thần tượng đang mỉm cười rạng rỡ phía sau lưng mình.





(*) Tò mò hại chết mèo: nguyên gốc tiếng Anh Curiosity killed the cat. Trong tiếng Việt có một câu với nghĩa gần tương tự là Tò mò thiệt thân.