22. Ký ức đã mất
Vị ma cà rồng tóc đen vừa
dứt lời thì những ma cà rồng còn lại trong căn phòng ăn cùng chìm
vào im lặng. Emmett há hốc miệng như thể có thể nhét vào đó cả một
quả trứng ngỗng. Alice và Edward nhìn nhau. Bây giờ Edward mới lờ
mờ đoán được tại sao vị ma cà rồng kia lại cảnh cáo anh về chuyện
sử dụng năng lực đặc biệt của mình ngay từ ngày đầu tiên gặp mặt.
Rosalie thì cau mày khi nghĩ đến chuyện ai đó có thể xóa đi ký ức
của kẻ khác như lau đi một vết bẩn dễ dàng đến thế. Alice và Jasper
trao đổi ánh mắt cho nhau một chút rồi lại tiếp tục nghiên cứu biểu
cảm của những người khác quanh bàn. Calisle mân mân khóe miệng, như
thể đang cân nhắc hết sức kỹ lưỡng trước khi quyết định lên tiếng.
Bree nhìn một vòng biểu cảm của tất cả các ma cà rồng đang ngồi
quanh bàn, rồi lại hướng ánh mắt đầy tò mò về phía cha nuôi của mình.
Severus nở một nụ cười hiếm hoi cho cô.
“Năng lực của ngài… nó xóa
đi từng ký ức nhất định hay là tất cả ký ức trong quá khứ của
người khác vậy?” Bree vừa dứt lời thì nhận được những ánh nhìn tán
thưởng của những người khác.
“Tất cả.” Petunia đáp khiến
cho các ma cà rồng ngồi đây cùng khơi dậy hứng thú nghiên cứu năng
lực của Severus một cách kỹ lưỡng. “Nhưng năng lực của Severus cũng
không thần kỳ đến thế đâu.” Bà cười nói.
“Vậy sao?” Calisle ngạc nhiên
khi nghe thấy lời nhận xét của Petunia.
“Năng lực của Severus không
thể ảnh hưởng đến tôi hay Angelina.” Petunia đáp. “Nó chỉ có tác dụng
với Diana. Trước đây, sau khi Angelina vừa mới biến đổi, chúng tôi đã
từng thử với con bé, nhưng không có hiệu quả.” Bà trả lời trong cái
nhìn đầy nghiêm túc của Edward. Anh chàng giật mình khi biết rằng bố
mẹ nuôi của vị hôn thê nhà mình từng có ý định cho cô quên đi anh
trong quá khứ.
“Mỗi chúng ta đều có khả
năng mà không ai có thể biết trước được.” Severus kết luận, như để
kết thúc cho cuộc chuyện trò về năng lực đặc biệt của gia đình
Princetons. “Chúng ta cần viếng thăm nhà Volturi một lần nữa. Tôi không
thích việc họ đưa Diana đi mà không nói lấy một lời như thế này.”
“Thực ra thì…” Alice ngập
ngừng lên tiếng. “Ban nãy, con còn nhìn thấy một chuyện khác nữa.”
“Chuyện gì vậy, Alice?”
Calisle hơi ngạc nhiên hỏi con gái út nhà mình.
“Con nhìn thấy một ma cà rồng tóc vàng tra tấn Diana.”
Cùng lúc ấy, trong đường hầm tối tăm nằm sâu dưới
lòng đất của tòa thành Volterra, một nhóm ma cà rồng đang di chuyển
hết sức nhanh chóng. Tà áo choàng đen lạnh khẽ lay động theo từng
bước di chuyển. Họ không hề trao đổi với nhau một lời nào. Điều đó
càng làm cho không khí trong đường hầm trở nên lạnh lẽo hơn. Phía
cuối đường hầm, một cách cửa lớn bằng đồng xanh dần dần hiện ra.
Cánh cửa vững chãi và chắc chắn đến nỗi, nếu có người bình thường
nhìn thấy nó và có ý định thử đẩy, ắt hẳn nó cũng sẽ chẳng xê
dịch lấy một phân nào hết. Thế nhưng, khi nhóm ma cà rồng ấy tiến
đến trước cánh cửa, một trong số họ tiến hẳn ra phía trước và đẩy
nhẹ vào nó. Ngay lập tức, cánh cửa lớn bật mở. Một ai đó trong
nhóm ma cà rồng khẽ lẩm bẩm, “Cảm ơn Santiago.” Ma cà rồng vừa mở
cửa lại quay về phía sau, nhường vị trí dẫn đầu cho một kẻ khác.
Nhóm ma cà rồng bước vào căn phòng xa hoa và rộng
lớn, nhanh chóng tản ra. Thân hình của họ khuất sau những cột đá và
bức tường nhô ra được thiết kế tinh xảo. Thanh âm xì xào bàn tàn
xuất hiện từ phía bên kia của bức tường. Tiếng máy chụp hình lách
tách liên hồi. Một vài ma cà rồng khẽ nhếch môi cười vui vẻ. Cánh cửa
gỗ màu nâu ở phía bên kia của căn phòng bật mở. Dẫn đầu đi vào
phòng là một phụ nữ xinh đẹp. Cô ta mặc một bộ váy màu đỏ duyên
dáng, không hề ăn nhập một chút nào với chiếc cờ hướng dẫn viên du
lịch mà cô ta đang cầm trên tay. Đám du khách sau lưng cô ta vẫn không
ngừng chụp hình.
“Chào mừng các bạn đến với phòng khiêu vũ của tòa
thành.”
Cô ta bắt đầu nói, giọng nói du dương và ngọt ngào
làm cho vài ba vị nam khách du lịch ghé mắt mà ngắm nhìn cô ta một
cách hứng thú. Rõ ràng quý cô quyến rũ này có sức hấp dẫn với
bọn họ nhiều hơn là những chi tiết trên tường đá mấy ngàn năm tuổi.
"Đây là nơi tổ chức tiệc cho giới quý tộc.” Cô ta
tiếp tục giải thích. Tiếng máy ảnh vẫn không ngừng vang lên. Nhưng cô
ta chưa kịp nói thêm điều gì thì đột nhiên, một làn gió bay đến,
khiến cho lá cờ trên tay cô ta khẽ lay động một chút. Cô nàng xinh đẹp
vẫn giữ nguyên thái độ của mình và nói tiếp. “Các bạn hãy tận
hưởng thời gian chụp hình hiếm có trong thời gian thăm quan giới hạn
ở nơi này.” Nói xong, cô ta hướng mắt nhìn về một cái cột đá. Phía
sau nó, ma cà rồng vốn đứng đó đã biến mất tự bao giờ.
“Có chuyện gì vậy, Colin?” Sebastian, ma cà rồng đứng
đầu đội cận vệ của nhà Volturi, đặt câu hỏi cho một ma cà rồng trẻ
tuổi đang đứng trước mặt mình. Ma cà rồng đứng đối diện ông ta sở
hữu gương mặt hệt như một thiên sứ trong sáng. Mái tóc màu vàng xinh
đẹp hơi rối. Khóe miệng hơi nhếch lên, nhưng lại chẳng để lộ cảm xúc
đích thực của chủ nhân của nó.
“Aro thông báo rằng ông ấy cùng các trưởng lão và phu
nhân khác sẽ không tới tham gia bữa tối.” Colin hơi cau mày nói, trong giọng
nói chứa đựng sự ghen tị nhỏ nhoi, nhưng nó không đủ khó để cho ma
cà rồng đứng đối diện cậu không phát hiện ra.
“Tại sao?” Sebastian ngạc nhiên hỏi.
“Các ngài ấy sẽ tự đi săn.” Colin trả lời và nhấn
mạnh. “Cùng với khách của các ngài.”
Sebastian gật đầu tỏ vẻ hiểu ý rồi quay người, nhấn
vào một gờ đá lồi ra trên tường. Giá sách trước mắt hai người họ
lập tức để lộ ra một khe hở. Ông ta nhìn Colin rồi nói. “Đến giờ
rồi. Đi thôi.” Và rồi cả hai người họ cùng lách ra khỏi khe hở ấy ra
ngoài.
Những tiếng thét lớn vang lên. Tiếng tim đập vội vã
loạn nhịp, rồi nhanh chóng dừng lại. Mùi máu tươi tràn ra, phủ kín
không gian của căn phòng lớn. Những tiếng thét yếu ớt và dần nhỏ
lại. Tiếng thở hổn hển của con người cũng dần dần đình chỉ. Những
kẻ vẫn đang lẩn trong góc khuất của căn phòng bắt đầu hiện diện ở
trung tâm của nó. Những kẻ ấy nhìn các thi thể xung quanh một cách
lạnh lùng và vô cảm. Nhưng làm sao mà có thể trách họ được. Hàng
trăm năm, họ đã quá quen với sự đau đớn và giãy dụa trước cái chết
của những con mồi này rồi. Có trách thì hãy trách sự ngây thơ của
lũ thỏ. Sư tử chỉ là loài động vật đi săn theo bản năng mà thôi.
Ở cánh rừng cách tòa thành Volterra không xa, một
nhóm sáu ma cà rồng đang di chuyển một cách nhanh chóng. Năm trong số
đó cùng phủ lên mình một lớp áo choàng màu đen, che khuất gần như
tất cả thân thể của họ. Nữ ma cà rồng duy nhất không mặc áo choàng đang
nhanh chóng chiếm vị trí dẫn đầu. Mùi hương ngọt ngào ưa thích bay
đến mũi của cô, khiến nữ ma cà rồng nở một nụ cười vui vẻ. “Thơm
quá.” Cô nói, rồi lao về hướng mùi hương phát ra. Những ma cà rồng đi
sau nhìn về phía cô với một vẻ dung túng hiếm có.
“Mấy vị không cần đi săn sao?” Nữ ma cà rồng nhanh
chóng thu phục con rồi, hút cạn dòng máu đỏ tươi của nó, rồi quay
lại hỏi những người bạn đồng hành của mình ngày hôm nay.
“Em cứ thoải mái đi, Didyme.” Aro đáp lời cô. Nữ ma cà
rồng hơi nhíu mày khi nghe thấy cái tên mà Aro dùng để gọi mình. Cảm
giác khó chịu dâng lên. Nhưng cô cố tình phớt lờ nó đi.
“Vậy thứ lỗi cho tôi.” Cô cười một cách hết sức
khách sáo rồi lại lao vút đi theo hướng một mùi hương mới. Năm ma cà
rồng còn lại hơi giảm tốc độ, vừa đủ để họ có thể đặt nữ ma cà
rồng trong tầm mắt, và cũng vừa đủ để cô không nghe rõ cuộc đối
thoại của họ.
“Rốt cục là Didyme bị làm sao vậy?” Anthenodora lên
tiếng. Bà là một nữ ma cà rồng mang vẻ đẹp cổ điển tiêu biểu của
thời kỳ Hy Lạp cổ đại. Nếu Alexandros của Antioch* mà còn sống đến
tận ngày hôm nay, có lẽ ông sẽ vui mừng và giới thiệu cho bạn biết
đây chính là nàng thơ của ông, suối nguồn linh cảm cho mỗi tác phẩm
của ông.
“Em ấy không nhớ gì về chúng ta hết.” Sulpicia khẳng
định, cân nhắc một chút rồi nói tiếp. “Aro đã kiểm tra tất cả ký
ức mà em ấy có rồi. Chúng không có chúng ta.”
“Thật vô lý.” Caius nói.
“Đúng vậy, thật vô lý.” Marcus lặp lại lời của Caius.
“Cậu vẫn nhìn thấy liên
kết giữa cậu và em ấy chứ?” Aro hỏi Marcus.
Marcus gật đầu. Ngay cái khoảnh khắc được nhìn thấy
Didyme một lần nữa, Marcus đã thấy sợi dây giữa ông và cô, dù nó mỏng
manh tới mức làm lòng ông quặn đau. Marcus tránh nặng tìm nhẹ mà
nói, “Liên kết giữa Aro và Didyme
hết sức rõ ràng.”
“Vậy thì chuyện gì đã xảy ra với Didyme?” Sulpicia,
nữ ma cà rồng có mái tóc màu nâu sáng, lên tiếng hỏi. “Em ấy khăng
khăng nói mình là Diana Princetons.”
Aro nở một nụ cười bí hiểm với cả bốn ma cà rồng
còn lại đang đứng xung quanh mình. “Ma cà rồng tên Petunia kia sẽ giải
thích được chuyện này. Có lẽ, chúng ta phải gặp nhà Princetons một
lần nữa.”
(*) Alexandros của
Antioch/Alexandros of Antioch: Được cho là nhà điêu khắc đã tạo nên
bức tượng thần Vệ nữ đảo Milos (Aphrodite of Milos/Venus de Milo) không
tay nổi tiếng. Ông cũng được biết đến là tác giả của bức tượng Alexander Đại đế (Alexander the Great).
Cả hai bức tượng này hiện đều đang được trưng bày tại bảo tàng
Louvre của Pháp.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét