14. Hợp tác & Dấu ấn
Tin
tức của vụ mất tích liên hoàn trở thành đề tài nóng nhất suốt hơn
một tháng trời ở cả nước, nhất là ở Bang Washington. Những cư dân
của thị trấn Forks chỉ biết căn dặn con cái của mình bớt đi ra
ngoài, mặc dù người ta đã nhận định rằng, mục tiêu của vụ án là
sinh viên và những người vô gia cư ở Seattle. Những cư dân Quileute ở La
Push thì liên tục cảm thấy bất an. Số lượng thanh thiếu niên trẻ tuổi
của họ mắc sốt cao liên tục gia
tăng. Bella từng hỏi Jacob Black – con trai của Billy Black, bạn thân của
ngài Charlie Swan và đồng thời là cư dân của La Push, rằng tại sao họ
không đến bệnh viện. Nhưng đáp lại cô chỉ là cái nhìn kỳ quái của
Billy, cùng với thái độ không mấy thiện cảm của vài người cùng hội
đua xe với Jacob. Cho đến một ngày, Jacob cũng mắc phải dịch bệnh đó
thì Bella không thể ngồi nhìn không được nữa. Bella quyết định đến
thuyết phục Billy để ông đưa Jacob đến bệnh viện.
“Bác Billy, cháu nghĩ bác
nên đưa Jacob đến bệnh viện.” Bella nói. Cô đang ngồi trong phòng khách
với Billy và không hề được vào thăm Jacob. Lý do thì theo như lời Billy
nói, để tránh lây nhiễm.
“Người Quileute cũng có bác
sĩ.” Billy nói với giọng không mấy quan tâm. “Jacob sẽ không sao đâu.”
“Nhưng…” Bella còn định nói
gì đó thì Billy đã ngăn cản cô.
“Ta biết cái gì là tốt
nhất cho con trai mình.” Billy nói. “Cháu nên về nhà thì hơn. Đừng để
Charlie lo lắng.” Billy nhắn nhủ. Ánh mắt của ông ánh lên cái gì đó
mà Bella không hiểu nổi.
“Vậy cháu xin phép.” Bella
nói, quyết định bỏ cuộc và đứng dậy. Khi bước ra ngoài, Bella nghe
thấy tiếng lẩm bẩm không rõ ràng lắm từ phía sau của Billy.
“… sắp đến rồi…”
Lúc này, trong căn biệt thự
cạnh bờ sông của gia đình nhà Princetons, mười một ma cà rồng ở thị
trấn Forks đang tề tựu đông đủ. Diana cào cào mái tóc của mình,
quyết định đặt lại vấn đề đã bị mọi người gạt bỏ mấy bữa trước. “Chúng
ta cần người Quileute trợ giúp.”
“Cô nghĩ họ sẽ đồng ý?”
Edward hơi nhướn mày, còn Severus và Calisle lại rơi vào trầm ngâm.
“Không đồng ý thì thuyết
phục đến khi họ đồng ý.” Diana nói một cách dứt khoát. “Chúng ta
đang thiếu nhân lực, Edward. Ban nãy, Alice chẳng nói sẽ có chừng hai
mươi ma cà rồng tân sinh đến đây. Mà chúng ta chỉ có mười một.”
“Nhưng chúng không có Jasper.”
Alice nói. “Victoria không thể kiếm được một ma cà rồng nào giúp cô ta
quản lý đám ma cà rồng tân sinh kia. Chị không thấy danh sách người
mất tích càng ngày càng dài ở Seattle sao?”
“Vậy chuyện gì sẽ xảy ra
nếu cô ta có?” Diana nhướn mày đáp lại. “Biết đâu cô ta lại kiếm được
một kẻ có khả năng như tôi hoặc Jasper thì sao? Trước khi gặp tôi, mọi
người nghĩ rằng khả năng của Jasper là duy nhất. Nhưng không phải khả
năng của tôi và cậu ấy cũng gần giống nhau sao? Vậy chuyện gì sẽ
xảy ra nếu Victoria tìm được một kẻ gần giống chúng tôi?” Diana cau
mày, càng nói càng trở nên nghiêm trọng hơn. “Nếu như thế, cô ta dư
sức tàn sát hết cả Forks này luôn.”
“Đừng bi quan thế chứ, Diana.”
Emmett nói, khoe ra cánh tay đầy cơ bắp của mình. Rosalie nắm chặt lấy
bàn tay của cô bạn thân.
“Mình không thích đám chó hôi rình ấy, nhưng mình đồng ý
với cậu.” Rosalie vừa dứt lời thì tất cả cùng ngạc nhiên nhìn cô. Rosalie
giải thích, “Chúng ta phải chuẩn bị tốt nhất có thể.”
“Bọn họ sẽ không tin tưởng
hợp tác với chúng ta.” Edward lắc đầu nói.
“Chúng ta không cần họ tin,
chúng ta chỉ cần họ hợp tác.” Lúc này, Severus mới cất lời. Ông nói
tiếp, “ta thấy họ đôi lần, và họ không giống người sói – thiên địch
của ma cà rồng. Ta thấy họ giống người biến hình với hình dạng của
sói hơn.”
“Vậy thì nhà Volturi sẽ
không thể làm gì chúng ta nếu biết chúng ta hợp tác với họ.” Esme
nói, nhận được cái gật đầu đồng ý từ Petunia.
“Nếu nhà Volturi quan tâm, họ
đã đến Seattle từ lâu rồi.” Rosalie hừ mũi. “Con có cảm giác nhà
Volturi đang có âm mưu gì đó, nên không rảnh mà quan tâm đến đám lộn
xộn ở Seattle thì có.”
“Hoặc là họ không có ai có
khả năng như Alice.” Calisle trầm ngâm. “Nhưng có lẽ, chúng ta nên thử
hợp tác với người Quileute một lần.”
Sau cơn sốt cao kéo dài ba ngày liền, Jacob Black, cậu thiếu
niên mười bảy tuổi, nhận ra sự thay đổi của bản thân. Tối qua, cha
cậu – Billy, giải thích cho cậu tất cả. Nhưng Jacob không thể tin vào
những gì ông nói. Trước cơn sốt, Jacob
có lẽ sẽ không tin những gì ông nói, dù chỉ là một chút xíu. Nhưng
giờ thì cậu tin. Bởi cậu trở thành một trong số họ.
Cơn
mưa nhẹ cũng không làm cản trở Jacob đứng nấp sau cái cây lớn, nhìn
về phía cửa sổ phòng ngủ của Bella. Cậu không biết, liệu Bella có
tin những gì mà cậu muốn nói hay không. Bất chợt, Bella đứng bên cửa
sổ và nhìn qua ngoài. Lần đầu tiên sau một tuần, Jacob nhìn thấy
người con gái mình thầm thích. Từng mạch máu trong cậu như thể đông
cứng lại, rồi trái tim lại đập một cách mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Jacob ngửi thấy mùi sữa, loại hương sữa tắm mà Bella hay dùng, và
cảm giác như đó là mùi hương tuyệt nhất trên cõi đời này. Đúng lúc
này, tiếng gọi của Sam vang lên. Jacob,
về, có chuyện khẩn cấp.
Chuyện
gì mới được chứ. Jacob ảo não nghĩ. Ngoại trừ chuyện không bị
người khác nghe lén khi mình không muốn, Jacob chẳng thể nhận ra được
giá trị nào khác của dòng máu Alpha trong người mình. Chính vì vậy,
sau cơn sốt và gia nhập với họ, cậu quyết định để người giàu
kinh nghiệm nhất, Sam Uley, tiếp tục là Alpha của tất cả mọi người.
Nhà Cullen liên hệ với Billy. Cậu chạy về ranh giới chỗ biệt
thự nhà Princetons đi. Sam ra lệnh với Jacob như thế. Mặc dù không
hề muốn, Jacob buộc lòng phải rời khỏi chỗ nấp của mình và chạy
đi.
Đến điểm hẹn, cậu nhận ra
các anh em của mình đang nấp ở đằng sau những tán cây rậm rạp và
chỉ có một con sói lớn màu bạc đang đứng ở cạnh bờ sông. Vậy nên,
mười một ma cà rồng nhìn thấy một con sói lớn màu nâu đỏ, con sói
thứ bảy, xuất hiện bên cạnh con sói màu xám bạc. Cậu ra đây làm gì, quay ra đằng sau với mọi người. Sam thét
lên trong đầu.
Để anh đứng đây một mình, không có chuyện đó đâu. Jacob lầu
bầu. Mặc dù không mấy ưa Sam vì chuyện anh ta bỏ rơi Leah, người yêu
lâu năm, mà yêu Emily, thì Jacob cũng không thể để anh ta một mình đối
diện với đám ma cà rồng này được.
“Chúng tôi muốn thảo luận
với mọi người một chuyện.” Calisle mở lời. “Mọi người biết chuyện
xảy ra ở Seattle rồi đấy.” Ông vừa dứt lời thì một loạt tiếng gầm
gừ vang lên từ bên kia bờ sông.
“Họ nói là họ biết.” Edward
đảm nhiệm vai trò làm người thông dịch. Bởi như Petunia đã dự đoán,
người Quileute không tin tưởng họ đủ để duy trì hình dạng người giao
tiếp. Cũng may là họ có Edward.
“Tôi nghi ngờ rằng, nguyên
nhân của vụ án là do ma cà rồng.” Calisle tiếp tục nói.
“Sam nói là giờ thì anh ta
đã hiểu tại sao đám trẻ con của họ bị thúc đẩy sốt cao nhanh rồi.” Edward tiếp tục làm cầu nối cho cuộc
trò chuyện.
“Và chúng tôi cũng nghi ngờ
rằng, mục tiêu cuối cùng của những ma cà rồng ở Seattle sẽ là Forks.”
Calisle hít một hơi thật sâu, rồi ông quyết định nói. “Bởi kẻ tạo ra
bọn họ là kẻ thù của gia đình Cullen chúng tôi.”
Một loạt những tiếng gầm
gừ vang lên. Edward nhíu mày bất mãn nhưng vẫn kiên nhẫn truyền lời. “Họ
bảo chúng ta tự đi mà giải quyết kẻ thù của mình.”
“Chúng tôi cũng định như
thế.” Severus cất giọng. “Nhưng không thể.”
“Bởi Alice, con gái tôi, nhìn
thấy họ sẽ tới và tàn sát thị trấn Forks.” Calisle nói xong thì
tiếng gầm gữ phẫn nộ lại tiếp tục vang lên. Năm con sói đang ở khuất
phía sau có vẻ định tiến về phía họ. Nhưng tiếng gầm gừ của con
sói màu xám đang đứng cạnh sông đã ngăn cản điều đó.
“Họ hỏi tại sao Alice lại
thấy được?” Edward nói rồi đáp lời. “Bởi vì Alice có thể nhìn thấy
tương lai, nó là khả năng đặc biệt của em ấy. Giống như tôi, có thể
đọc suy nghĩ của mọi người.”
Một khoảng lặng ngắn bất
chợt đến, tràn ngập cả hai bên bờ sông. Phải mất chừng mười giây,
Calisle mới nói tiếp, “vậy nên, chúng tôi cần sự giúp đỡ của các
bạn.”
Một tuần sau đó, bảy người
Quileute, bao gồm cả Jacob và Sam, thường đi đến bãi cỏ đầu dòng sông,
để thực hiện tập huấn với gia
đình Cullen. Bốn người nhà Princetons không thường cùng xuất hiện,
nhất là Severus và Petunia, hai người họ chỉ gặp mặt người Quileute
đúng hôm đầu tiên rồi mất tăm. Chỉ có Diana và Angelina là thay phiên
nhau xuất hiện. Những lúc cách xa Edward Cullen, đám người sói rất hay
nói chuyện về cô chị kỳ lạ nhà Princetons ấy. Họ biết Diana
Princetons là giáo viên ở trường Trung học Forks, nhưng thế thì cũng
giống như chuyện Calisle Cullen làm ở bệnh viện của thị trấn Forks mà
thôi. Vấn đề là có một lần, sáu
đứa trẻ, bao gồm cả Jacob, tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của
Sam và Billy. Dường như họ biết khá rõ về Diana và tin chắc rằng cô
ta hoàn toàn vô hại. Nhưng cả đám không thể hiểu được thái độ khó
chịu của Sam, cùng với thái độ tỏ rõ sự bất lực và thất bại của
Billy.
Sau thời gian chuẩn bị tương
đối dài (theo lời của Jasper), cuối cùng, đám người Quileute cũng bắt
đầu được tập huấn thực chiến. Trước đó, tất cả những gì họ làm
là đứng, nhìn, theo dõi Jasper hướng dẫn các ma cà rồng khác nên làm
như thế nào. Lúc này, Diana bước ra giữa sân, hơi gật đầu với Sam. Và
trước con mắt ngạc nhiên của tất cả sáu con sói khác, Sam bước lên
phía trước, đối diện với với Diana.
“Tôi rất xin lỗi về chuyện
của Joshua và Barbara.” Diana nói. Cả đội sói có thể cảm nhận được
thái độ chán ghét của Sam. Và tất nhiên, Diana và Jasper cũng cảm
nhận được điều đó.
“Sam nói đó không phải lỗi
của cô, Diana.” Edward thông dịch cho Diana từ phía sau. Mặc dù vậy,
với những tiếng gầm gừ của Sam lúc này, Diana buộc lòng phải nghi
ngờ lời nói của Edward. Nhưng cậu ta lại tiếp tục nói. “Sam nói dấu
ấn là chuyện không ai có thể điều khiển được, dù đó là Barbara,
Joshua hay cô.”
Lúc này, cả đội sói im lặng. Họ nhớ đến chuyện
Barbara, mẹ của Sam tự tử. Họ nhớ đến chuyện Joshua, cha của Sam bỏ
đi khỏi La Push từ ngày họ còn rất nhỏ. Và họ thắc mắc, chuyện này
thì liên quan gì đến cô nàng ma cà rồng kia. Lẽ nào… Một giả thiết
có vẻ vô cùng không thể tin nổi tràn ngập đầu óc của mấy con sói
trẻ tuổi. Và để xác nhận cho họ, một suy nghĩ phát ra từ trong đầu
Sam, trước khi anh ta lao vào diễn
tập với Diana. Đúng vậy, dấu ấn
của Joshua Uley là Diana Princetons.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét