24/10/17

[Ngôn tình/Đồng nhân Twilight] Huyết tộc đến từ quá khứ (18)

18. Gia nhập


            Bầu trời đêm buông xuống với thị trấn Forks cũng như khu rừng rậm cạnh đó. Đêm nay là một đêm không trăng, không sao. Bầu trời nhiều mây tới nỗi, tất cả những gì người ta có thể thấy là bóng tối đen kịt ở phía trên. Bên trong khu rừng rậm, những sinh vật huyền bí vẫn đang tiếp tục những hoạt động của mình. Người Quileute đang đi tuần quanh khu dân cư sau mối đe dọa nguy hiểm. Họ nhận ra rằng, đôi khi chiến đấu trở thành một cái gì đó vô cùng hữu ích với những chiến binh trẻ tuổi. Những sinh vật máu lạnh, ở phía bên kia của bờ sông, đang theo đuổi những gì họ muốn làm, sau một buổi chiều săn bắn no nê.  

  Bree Tanner vốn là sinh viên năm nhất của Đại học Washington. Cô chưa bao giờ tưởng tượng ra được rằng, một ngày kia, mình sẽ trở thành một cái gì đó không phải là con người. Bree luôn mơ ước trở thành bác sĩ, nhưng giấc mơ ấy đã bị kết thúc theo cái cách mà cô không hề mong muốn. Bree ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm, nhưng trong màn đêm tăm tối ngày hôm nay, chẳng có ngôi sao nào đang tỏa sáng. Cô không biết mình nên làm gì bây giờ. Giấc mơ, mục tiêu mười tám năm qua của cô, đã chấm hết. Bree ước gì ngày hôm ấy, mình không rời nhà, không đi siêu thị một mình. Tuy nhiên, nếu cô không làm thế, có lẽ, cô chẳng thể nào gặp lại được Riley.

               Bree còn nhớ chính xác lần đầu tiên, cô và Riley gặp nhau. Đó là ngày đầu tiên mà cô nhập học. Riley đứng cùng các thành viên của đội bóng rổ của trường, đang cố gắng thu hút các tân sinh cho câu lạc bộ bóng rổ. Lúc ấy, Bree không hề chú ý đến họ. Cô chỉ bận tâm đến chuyện chen qua đám đông để đến được thư viện mà thôi. Bất thình lình, có ai đó xô vào Bree, khiến chồng sách trên tay cô rơi xuống. Và như bất cứ một câu chuyện lãng mạn kinh điển nào khác, Riley xuất hiện trong mắt cô. Bree dám chắc, trong mắt của Riley, cô chỉ là một cô gái mà anh tình cờ gặp được, thậm chí anh chẳng hề nhớ nổi cô là ai. Nhưng kể từ lần đầu tiên nhìn thấy Riley, Bree biết trái tim mình đã thất thủ.

                 Cô chăm chú nhìn lên bầu trời, nhưng với bản năng của giống loài, Bree vẫn nhận ra một ai đó đang tiến đến và ngồi bên cạnh mình. Mùi hoa oải hương thoang thoảng đâu đây. Bree rời mắt khỏi bầu trời và nhìn sang nhánh cây bên cạnh. Một ma cà rồng xinh đẹp ngồi đó. Diana Princetons mỉm cười và nhìn lại cô.

                  “Em nghĩ sao về đề nghị của Severus?” Diana hỏi.

              “Tôi… tôi không biết nữa.” Bree đáp lời. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh. Trận chiến hồi sáng, cuộc tập huấn đi săn thú lần đầu tiên chiều nay. Tất cả mọi thứ diễn ra như thể những thước phim tua nhanh mà não bộ đã chết của Bree không thể nào xử lý nổi.

                 “Chị nghĩ em hợp với gia đình Princetons.” Diana nói tiếp.

               “Tôi …” Bree không biết phải giải thích thế nào, rồi cô quyết định nói thẳng. “Bố mẹ tôi vẫn đang sống ở Seattle.” Cô thở dài. Đôi mắt mang nỗi buồn chất chứa.

                “Việc gia nhập gia đình chị không hề ảnh hưởng đến chuyện em vẫn là con gái của bố mẹ em.” Diana vẫn mỉm cười. “Gia đình Princetons sẽ là người đồng hành, hướng dẫn và bảo vệ em, trong năm tháng vô tận sau này.”

                “Vô tận…” Bree khẽ lẩm bẩm. Ừ, đúng, cô không còn là con người nữa. Thời gian với cô đâu còn có giá trị mấy đâu, khi cô sẽ chẳng thể nào cảm nhận thời gian trôi đi, cảm nhận những tàn phá hay thay đổi của dòng thời gian.

                “Chuyện đó không thê thảm như em nghĩ đâu.” Diana đột nhiên bật cười như thể đoán được suy nghĩ của Bree. “Em đoán, chị trở thành ma cà rồng bao lâu rồi?”

                Bree ngạc nhiên trước câu hỏi của Diana. Cô nhìn sang ma cà rồng đang ngồi nói chuyện cùng mình. “Một trăm năm?” Bree ngập ngừng hỏi.

                “Cho em đoán lại một lần nữa đấy.” Diana mỉm cười một cách bí hiểm.

                “Ba trăm năm?” Sự tò mò của Bree trỗi dậy. Nhưng Diana vẫn lắc đầu và kèm theo một nụ cười bí hiểm kỳ lạ. “Năm trăm năm?”

                “Hơn hai nghìn năm rồi.” Diana công bố đáp án trong cái nhìn kinh ngạc của Bree.

                “Hai nghìn năm?” Bree chỉ biết lặp lại theo bản năng.

                “Thực ra chị không còn nhớ được con số chính xác nữa.” Diana tủm tỉm nói và hồi tưởng. “Sau khi biến đổi, chị mở mắt ra và nhìn thấy Petunia đầu tiên. Bố mẹ nói họ tình cờ cứu được chị.” Diana kể lại. “Chị chưa bao giờ nghĩ mình có thể tồn tại lâu dài đến thế.”

                “Chị làm gì để đi qua từng ấy thời gian?” Bree tò mò hỏi.

                “Đi du lịch. Đọc sách. Làm những thứ chị thấy hứng thú.” Diana mỉm cười. “Điều tốt nhất khi trở thành ma cà rồng là em không bị giới hạn bởi thời gian. Em có thể dành cả đống năm tháng đằng đẵng của mình để theo đuổi những điều em thích.”

                “Vậy sao?” Bree hơi tần ngần, nhưng phần nào đã bớt được cảm giác sầu thảm khi không còn là con người. “Điều em thích ư?”

                “Hoặc người em thích.” Diana cười cười và nháy mắt với Bree, khiến cho Bree hơi ngượng ngùng. Nếu còn là con người, có lẽ khuôn mặt của cô lúc này đã đỏ bừng lên rồi.

                “Em không biết nữa.” Bree nói. Anh ấy đâu nhớ cô là ai. Cô chỉ là một kẻ thầm mến người khác mà thôi.

                “Không gì là không thể hết.” Diana đáp và hướng tầm mắt về phía một cây lớn ở cách chỗ hai người họ tầm hai trăm mét. Diana không thể không thở dài trước năng lực kỳ lạ của Bree. Nó cho phép cô nàng phản ứng lại, hay nói đúng hơn là sao chép lại toàn bộ những tác động không tốt của kẻ địch tới chính bản thân cô bé. Sau khi nghiên cứu cả một buổi chiều, Calisle và Severus quyết định gọi nó là năng lực sao chép và phòng vệ. Giống như khi Jane tra tấn Bree bằng năng lực đặc biệt của mình, Bree có thể sao chép lại năng lực ấy và tác động ngược lên Jane. Chẳng qua là Bree hoàn toàn hành động theo bản năng. Năng lực này có thể giúp Bree an toàn, nhưng cũng chính vì bản năng ấy, Bree lại mất đi sự cảnh giác cơ bản của ma cà rồng tân sinh. Hoặc là, cô bé mất cảnh giác với một kẻ duy nhất, kẻ đang theo dõi cả hai bọn họ từ nãy tới giờ.





                Tám giờ sáng, tại sân bay quốc tế Seattle Tacoma, vài vị hành khách đang thu hút mọi ánh nhìn của những người có mặt tại đây lúc này. Một nhóm gồm sáu người đang đi cùng với nhau. Cả sáu người bọn họ đều có vẻ ngoài tuyệt đẹp như những tác phẩm nghệ thuật. Người đàn ông đi đầu có vẻ lạnh lùng, giấu đôi mắt của mình sau lớp kính đen. Bên cạnh ông ta là một phụ nữ tóc vàng. Bà nắm chặt tay người đàn ông lạnh lùng, thi thoảng lại trao cho ông ta cái nhìn đầy âu yếm. Phía sau hai bọn họ là ba nữ một nam. Họ có vẻ gần gần tuổi nhau. Một cô gái tóc nâu và một cô gái tóc vàng đang thì thầm với nhau điều gì đó dường như rất thú vị. Một cô gái khác sở hữu gương mặt tinh xảo, nó ánh lên vẻ thông minh hiếm có. Cô gái bận chú tâm vào một quyển sách trên tay tới nỗi không hề nhận ra cái nhìn đầy trìu mến mà chàng trai tóc vàng đi bên cạnh dành cho mình.

                Chuyến bay cất cánh trong sự im lặng của những vị khách ở khoang hạng nhất với sự ngạc nhiên xen lẫn ngưỡng mộ và hứng thú của vài tiếp viên phụ trách khoang này. Tuy đã làm nghề này nhiều năm, mấy vị tiếp viên vẫn không thể phủ nhận, đây là lần đầu tiên họ gặp những vị khách có vẻ đẹp đến như thế này. Hôm nay, trong khoang hạng nhất chỉ có sáu người – một điều khá là bình thường. Nhưng điều không bình thường là ở chỗ, mặc dù những vị khách này không nói chuyện gì với nhau, họ vẫn toát lên một sự thống nhất nào đó.

      Người đàn ông lạnh lùng và người phụ nữ tóc vàng ngồi cạnh nhau, với từng ngón tay đan vào một cách chặt chẽ – rõ ràng là một cặp người yêu/ vợ chồng hạnh phúc. Ở một góc khác, hai cô gái xinh đẹp đang thì thầm điều gì đó. Điều đáng ngạc nhiên là họ có thể khống chế âm thanh nói chuyện tới mức, nếu không nhìn vào sự chuyển động của cơ miệng, không ai nghĩ họ đang nói chuyện với nhau. Và cuối cùng, là một nam một nữ đang ngồi cạnh nhau. Cô gái bận tâm nghiên cứu một cuốn sách khá dày, mà nếu ai đó tinh ý sẽ nhận ra, đây là một cuốn sách ngoại ngữ. Bên cạnh cô gái là một anh chàng tóc vàng vô cùng điển trai. Nếu có một người quen nào đó tình cờ nhìn thấy hai người họ, họ sẽ phải thốt lên hoảng hốt. Bởi đó là Bree Tanner và Riley Biers, hai người được coi là nạn nhân mất tích trong vụ kỳ án ầm ĩ dư luận ở Seattle cách đây hơn một tháng.



                Trong khoang hạng nhất, Bree vẫn tiếp tục tập trung vào cuốn sách nhập môn tiếng Ý mà sáng nay Diana đưa cho cô. Bree cảm nhận được cái nhìn chăm chú của Riley dành cho mình kể từ khi họ tạm biệt nhà Cullen sáng nay. Nhưng cô không biết nguyên nhân của nó. Mặc dù ma cà rồng thì không còn có thể đỏ mặt mỗi khi bối rối, nhưng theo bản năng, Bree vẫn cố gắng giấu đi ánh mắt của mình và cố gắng tập trung vào thứ khác. Diana và Angelina đang thì thầm to nhỏ, giọng nói của họ đủ để Bree cảm nhận thấy họ đang bàn tán chuyện gì đó, nhưng không đủ để cô nghe rõ nội dung cuộc đối thoại.

                “Có chuyện gì không, Bree?” Riley quyết định phá vỡ sự im lặng giữa họ.

                “Không.” Bree ngạc nhiên và ngẩng đầu rời khỏi trang sách, quay sang nhìn Riley. Cô có cảm giác như cuộc trò chuyện giữa Diana và Angelina tạm thời chấm dứt vì sự lên tiếng của Riley vậy.

                “Em không nói chuyện với tôi từ ngày hôm qua.” Riley trần thuật một cách vô cùng tự nhiên mà không hề nhận ra sự ghen tuông vớ vẩn đang tràn ngập trong giọng nói của chính mình.

                “Tôi chỉ đang suy nghĩ cân nhắc đề nghị của Severus mà thôi.” Bree đáp. Đúng vậy, chỉ là suy nghĩ về đề nghị của Severus. Cô sẽ có thật nhiều thời gian, và cô cần có ai đó. Vậy thì cớ gì gia đình Princetons không phải lựa chọn của cô cơ chứ.

                “Vậy em suy nghĩ xong chưa?” Riley nhướn mày, ngạc nhiên trước câu trả lời của Bree một chút. Nhưng rồi như nhớ đến một điều gì đó, anh hơi gật đầu. “Đề nghị của gia đình Princetons thật hấp dẫn phải không?”

                “Tôi… tôi nghĩ mình sẽ đồng ý.” Bree hơi ngập ngừng rồi nói nhanh. Quả thực, cô thích cái cảm giác mà Diana mang đến cho mình. Cảm giác an tâm mà ngoài bố mẹ ra, chưa ai có thể mang đến cho cô.

                “…” Riley chưa kịp nói được điều gì thì đã cảm nhận được tầm mắt của bốn người nhà Princetons nhanh chóng phóng về phía họ. Trên môi của Petunia ở một nụ cười ấm áp, khiến dòng ký ức lúc mờ lúc tỏ về quãng thời gian còn là con người của anh lại trỗi dậy. Riley thất thần một chút, nhưng giọng nói của Angelina vang lên đã khiến anh bừng tỉnh.

                “Thật tuyệt, vậy chúng ta có em gái rồi, Diana.” Angelina nói một cách vui vẻ và trao cái nhìn đầy thiện chí cho Bree. Severus khẽ gật đầu tỏ vẻ nghe rõ. Riley dám cá, nếu hiện tại Bree có thể đỏ mặt, cô sẽ đỏ mặt như thể lần đầu tiên anh và cô gặp nhau năm ngoái. Riley hít một hơi thật sâu rồi đi đến quyết định. Trên nền tiếng thông báo hạ cánh của cơ trưởng, anh nhìn thẳng vào đôi mắt màu vàng của Petunia Princetons và tuyên bố.

                “Tôi đồng ý với đề nghị của các vị – gia nhập gia đình Princetons.”





              P.S: Hai thành viên mới nhất của gia đình Princetons là đây. Đừng ngạc nhiên khi thấy tôi nổi hứng giới thiệu nhân vật mới thế này nhé *cười*. Chỉ là vì tôi thích mà thôi. 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét