15. Chuyện của quá khứ
Leah
Clearwater là một nàng sói. Nói một cách chính xác hơn, Leah là nàng
sói duy nhất trong bầy sói bảy con ở La Push. Một điều khá éo le
nhưng lại là sự thật, đó là Leah đã
từng làm người yêu của Sam Uley, cho đến ngày anh ta biến đổi, và
trớ trêu là, dấu ấn của anh ta lại không phải là cô. Leah chưa bao giờ
nghĩ đến chuyện, một ngày kia, Sam Uley và cô có thể bị tách ra theo
cách ấy, và cô cũng chẳng thể nào lường tới, người chen vào giữa
cuộc tình của cô lại là Emily, cô em họ thân thiết nhất của mình.
Leah và Emily thân tới nỗi cô đã từng kể cho Emily những cảm xúc đầu
tiên của cô dành cho Sam, thậm chí là lời tỏ tình của Sam dành cho
cô, rồi cả những giận dỗi vu vơ của hai người họ.
Nhưng thực tế thì sao, chỉ vì Emily là dấu ấn của Sam mà mọi người ở La
Push bảo cô bỏ cuộc, gia đình cô bảo cô bỏ cuộc, và Sam, sau hai tháng
đấu tranh với bản năng, cũng rời bỏ cô. Leah từng tin rằng, dấu ấn
của người sói là một cái gì đó khó có thể bị phá vỡ, khó có
thể cưỡng lại, dù là người có dấu ấn hay người được nhận cái dấu
ấn đó. Quil, cậu nhóc mới mười bảy tuổi khi biến đổi, cũng có dấu
ấn. Dấu ấn của thằng bé là một cô nhóc hai tuổi. Tin được không,
một thằng nhóc mười bảy tuổi và một cô bé hai tuổi. Nhưng Quil chấp
nhận nó, và thằng bé cố gắng làm mọi thứ để Claire thích mình.
Leah luôn đổ lỗi cho cái dấu ấn chết tiệt ấy và Emily làm cho trái tim
của cô tan vỡ. Nhưng hôm nay, cô đã gặp cô ta, một kẻ mà cô chẳng thể
nào tưởng tượng được.
Leah lặng yên theo dõi Diana Princetons, kể từ khi Sam
nói với cả bầy về cô ta và bố của anh ta. Ừ, đúng, anh ta hẳn phải
giống cha mình nhiều lắm, nên mới bỏ rơi cô như thế. Nó giống hệt
cái cách mà bố anh ta bỏ rơi mẹ anh ta để chạy theo dấu ấn. Nhưng
Leah muốn biết nhiều hơn về ma cà rồng đáng ghét kia. Cô ta vẫn đứng
đó, không ở bên cạnh Joshua, như cái cách mà Emily lựa chọn ở bên Sam,
chọc sâu vào nỗi đau của cô. Leah ước gì mình có cơ hội nói chuyện
riêng với cô ta, tách xa bầy sói để họ không thể nghe thấy hai người
nói gì. Và, cuối cùng mong muốn của Leah đã trở thành hiện thực.
Tối nay là một buổi tối không trăng, không sao. Nhưng
với giác quan của sói và ma cà rồng thì dù không có mấy cái đó
thì cũng chẳng ảnh hưởng đến chuyện họ chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc
chiến. Leah được Sam Uley chia cùng nhóm với Diana. Mặc dù cô không
thích chuyện này, bởi họ khá là khó để giao tiếp, thì Leah cũng
không thể phủ nhận, cô nàng này là ma cà rồng dễ chịu nhất mà cô
từng gặp. Cô ta có một năng lực gì đó, làm cô cảm thấy thoải mái
hơn nhiều. Thậm chí, cô còn có cảm giác mình quên phứt được mớ
chuyện khó chịu về Sam, về Emily, về Harry – bố cô, và về mọi thứ ở
La Push.
Diana nhận thấy con sói màu xám sáng đi bên cạnh mình
đang phân vân một cái gì đó. Nhưng cô không hiểu lắm. Cô không phải là
Edward nên khó lòng mà trao đổi được với người này. Sau một hồi suy
nghĩ cẩn thận, Diana mở lời nói trước. “Theo dự đoán của Alice, họ
sẽ đến sau khoảng bốn tiếng nữa. Cô có muốn trở lại hình người để
nói chuyện cùng tôi một lát không?”
Con sói quay ngoắt sang nhìn cô, như thể đánh giá xem
cô có tý tẹo chân thành nào trong lời nói của mình vậy. Cuối cùng,
sau một hồi suy nghĩ, con sói gật nhẹ cái đầu bự của mình để tỏ
vẻ đồng ý rồi lao vút đi. Diana lặng lẽ đếm thầm đến giây thứ tám
mươi hai thì một cô gái xuất hiện từ nơi mà con sói biến mất. Đó là
một cô gái xinh đẹp, khỏe mạnh với làn da hơi ngăm. Đôi mắt đen láy
đang nhìn cô, hơi dè chừng cảnh giác nhưng vẫn có chút tin tưởng. Mái
tóc ngắn của cô nàng chỉ vừa chạm đến mang tai, không rối như mái
tóc của Alice nhưng vẫn xinh đẹp theo cách riêng của nó. Cô nàng cất
tiếng nói chuyện với Diana.
“Lần đầu nói chuyện, tôi là Leah Clearwater.”
“Xin chào, tôi là Diana Princetons.” Diana đáp lời làm
Leah hơi buồn cười. Thực ra thì câu nói này, Diana đã nói với cả bầy
sói từ hôm đầu tiên họ cùng được Jasper huấn luyện. “Chúng ta nên nói
chuyện gì bây giờ nhỉ?” Diana nhìn cô rồi chọn một hòn đá lớn và
ngồi lên đó.
“Giết thời gian thì chuyện gì chẳng được.” Leah đáp
lời. Cô không hề biết rằng cách đó một quãng, một con sói lớn màu
xám, chỉ vì cô biến đổi lại thành hình người và cắt đứt liên lạc
với cả bầy, mà đã chạy đến theo dõi họ.
“Tôi đến Forks lần đầu tiên cách đây mười lăm năm. Nơi
này chẳng thay đổi gì nhiều.” Diana bắt đầu trước.
“Thực ra là thay đổi mới đáng sợ.” Không hiểu tại
sao, Leah lại thốt lên câu ấy. Phía xa xa, nơi mà cả Diana và Leah không
chú ý, một con sói lớn khẽ nheo mắt nhìn về phía họ.
“Cũng đúng. Thay đổi mới đáng sợ.” Diana đồng tình
với Leah.
Câu chuyện giữa hai cô gái như thể bị lao vào ngõ
cụt. Leah hít một hơi thật sâu, rồi cô quyết định nói, “Tôi nghe Sam
kể, cô là dấu ấn của bố anh ta, Joshua Uley.”
“Dấu ấn?” Diana đảo mắt, hơi ngạc nhiên hỏi lại. “Dấu
ấn là gì vậy?”
Cả Sam và Leah cùng trừng mắt nhìn ma cà rồng tóc
nâu đang đứng đó. Nhưng cô nàng vẫn giữ nguyên tư thế, bối rối không
hiểu phản ứng của Leah. “Vậy tại sao mấy hôm trước, cô lại xin lỗi
Sam Uley?”
“Vì Joshua bảo vệ tôi mà chết.” Diana đáp. “Joshua là
một người tốt. Ông ấy bảo vệ mọi thứ, La Push, người Quileute, người
dân ở Forks, và cả tôi, ma cà rồng tình cờ chạy trốn đến Forks.”
“Joshua bảo vệ cô?” Leah nhướn mày hỏi lại, tỏ vẻ
không hề tin tưởng chút nào vào lời nói của Diana. Cũng đúng thôi, ma
cà rồng thì cần gì bảo vệ cơ chứ. Họ đủ mạnh để làm thịt những
kẻ khác kia mà.
“Mười lăm năm trước, khi tôi tình cờ đến Forks, tôi
không hề biết đến sự tồn tại của các bạn.” Diana nói, hồi tưởng
lại quá khứ không mấy xa xôi so với tuổi thọ dài đằng đẵng của bản
thân mình. “Tôi đã vượt qua ranh giới của gia đình Cullen và người
Quileute. Và tất nhiên, tôi bị truy đuổi.” Diana cười cười. “Lúc ấy, ở
La Push chỉ có ba con sói, Joshua, Billy và Harry. Joshua và Harry truy
đuổi tôi đến tận biên giới Canada. Sau đó, Joshua còn dặn dò tôi, đừng
bao giờ bước qua biên giới với người Quileute.”
“Dặn dò cô?” Leah ngạc nhiên. Vậy tại sao khi Sam bốn
tuổi, Joshua lại biến mất, hay nói theo lời của Diana ban nãy, là ông
ta bảo vệ cô ta nên chết? Trong đầu cả Sam lẫn Leah đều có vô số các
câu hỏi. Và kẻ duy nhất nắm giữ câu trả lời thì lại đang ngồi ngẩn người
ở kia.
“Ừ, cô và Joshua giống hệt nhau. Hai người đều yên tâm
biến đổi lại hình người để nói chuyện với tôi.” Diana nói, trong
giọng nói chứa đầy phiền muộn. “Joshua phát hiện ra tôi giống với gia
đình Cullen, chỉ uống máu động vật nên đã khuyên Harry thả tôi đi.
Nhưng lúc ấy, tôi tình cờ rơi vào một cái bẫy cổ của thợ săn ma cà
rồng.” Diana giải thích thêm khi nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của
Leah, “Thợ săn ma cà rồng là một tộc người có năng lực đặc biệt. Họ
có thể trốn thoát khỏi ma cà rồng và đặt bẫy chúng tôi. Nhưng người
cuối cùng của tộc người ấy xuất hiện lần sau cùng là cách đây bảy
trăm năm. Họ bị ma cà rồng hoàng gia thảm sát, vì dù sao thì họ
cũng chỉ là con người.” Diana thở dài.
“Cái bẫy đó như thế nào?” Leah tò mò hỏi. “Tại sao
Joshua lại chết?”
“Tôi đã hứa sẽ không kể chuyện này cho Sam hay Barbara
nghe.” Diana nói. “Cô có thể không kể cho hai người ấy hay không?”
“Được.” Leah gật đầu ngay tắp lự mà không hề nhận ra,
con sói màu sám lớn đang trốn đằng xa đã nghe được hết cuộc trò
chuyện của họ.
“Thực ra thì, chuyện này Billy và Harry cũng biết.”
Diana nói. “Tôi đã kể cho họ nghe mười lăm năm trước.” Ma cà rồng tóc
nâu thở dài. Làn da trắng muốt của cô dù không có ánh sáng vẫn hơi
ánh lên những tia sáng trong bóng đêm. “Một đổi một. Ma cà rồng sống
nhờ máu, dù là máu người hay máu động vật. Cái bẫy ấy rút hết
máu trong cơ thể kẻ nằm trong bẫy, trừ khi có một cơ thể sống có đủ
nhiều máu để thay thế. Và cái bẫy ấy biết chính xác máu động vật
và máu người khác nhau ra sao.” Diana cười khổ. “Joshua thử mọi cách
trước khi tự quăng mình trong hình dạng của con người vào cái bẫy
ấy, trì hoãn đủ thời gian cho tôi thoát thân, bằng cách lừa tôi rằng,
chỉ cần tôi kiếm được một con gấu đủ lớn để ném vào đó, Joshua có
thể nguyên vẹn đi ra.”
“Vậy sao.” Leah không biết nói gì thêm. Diana hoàn toàn
không biết chuyện dấu ấn của Joshua là cô ta, không hề biết rằng
Joshua hi sinh tính mạng cho định mệnh của đời ông ta. Thật là đáng
buồn. “Diana, cô nhớ ban nãy tôi nói về dấu ấn không?”
“Có.” Diana gật đầu. “Nhưng có chuyện gì với cái đó?”
“Dấu ấn có thể hiểu đơn giản là người yêu trong định
mệnh.” Leah giải thích. “Đám nhóc con của bầy từng đoán rằng, Joshua
có lẽ đã rời bỏ La Push vì dấu ấn của mình. Bởi thời điểm khi ông
ấy rời đi, Joshua đã có vợ và con trai ở đây.”
“Không thể nào.” Diana thốt lên.
“Tại sao không? Đó là định mệnh.” Leah cười cay đắng.
Bóng tối làm Leah thầm mong ma cà rồng kia không nhìn thấy biểu cảm
của mình lúc này.
“Tình yêu, ngoài định mệnh, còn có sự lâu bền do
tháng năm bồi đắp.” Diana nói. “Tôi tin Joshua không phải là người vì
dấu ấn mà rời bỏ vợ con.” Diana đáp một cách chắc chắn.
“Lâu bền ư?” Leah lẩm bẩm.
“Đúng vậy.” Diana gật mạnh đầu. “Joshua là một người
trách nhiệm. Vì Harry và ông ấy tình cờ xua tôi vào bẫy, nên ông ấy
mới quyết định cứu tôi.” Diana giải thích. “Trong những phút giây cuối
cùng, ông ấy vẫn luôn miệng nói với tôi rằng, ông ấy có trách nhiệm
bảo vệ vợ con của mình, trách nhiệm với La Push, với người Quileute
nên mới săn đuổi tôi, làm tôi rơi vào bẫy. Nếu không, ông ấy sẽ không
đuổi theo tôi đến tận đó.” Diana hồi tưởng lại. “Và cũng vì trách
nhiệm và lỗi lầm của bản thân, ông ấy mới quyết định cứu tôi. Vậy
đó.”
“Vậy nếu một người, vì dấu ấn mà rời bỏ người yêu
lâu năm thì sao?” Leah cố nén nước mắt tưởng chừng như đã cạn khô của
mình. “Nếu dấu ấn đủ uy lực đến mức khiến anh ta tuyệt tình, vứt
bỏ tình cảm của cô gái khác thì sao?”
“Tôi không biết anh ta là ai.” Diana nhẹ nhàng nói, như
thể cô có thể đồng cảm với Leah vậy. “Nhưng tôi biết, anh ta sẽ bị
dằn vặt bởi lương tâm và lý trí. Anh ta sẽ không thể cười vui với
người mới mà không nhớ tới những phút giây hạnh phúc với cô gái xưa.
Anh ta không thể nào hoàn toàn quên đi cô gái trong quá khứ. Ký ức về
họ, về những năm tháng hạnh phúc đã qua của họ, sẽ trở thành gông
xiềng mà anh ta không thể nào trốn thoát.”
“Có lẽ thế.” Leah đáp, nở nụ cười thật lòng đầu
tiên trong vòng một năm rưỡi qua. Đúng vậy, dù Emily Young có là dấu
ấn của Sam Uley, thì Leah Clearwater vẫn mãi là người yêu đầu tiên của
anh ta, là người mà anh ta luôn phải nhắc lại lời xin lỗi mỗi ngày.
Có lẽ, anh ta sẽ chẳng thể nào quên được những ngày tháng đã qua,
chẳng thể nào cười vui mà không nhớ lại chút xíu nào về quá khứ.
“Cô đoán được khả năng đặc biệt của bố tôi là gì
không?” Đột nhiên, Diana hỏi Leah.
“Làm sao tôi biết được.” Leah cười, nụ cười thật lòng
thứ hai trong đêm nay.
“Ông có thể xóa đi ký ức của người khác nếu tiếp
xúc trực tiếp.” Diana khe khẽ nói. Lời nói của cô khiến Leah hơi cứng
lại. Lúc này, tiếng sói hú vang lên từ phía đông. Leah nhanh chóng
trở lại hình sói, mặc kệ chuyện biến đổi kiểu này sẽ khiến quần
áo nát tươm. Diana đứng dậy. Cuối cùng, trận chiến cũng bắt đầu.
A/N: Chương này được viết sau khi bản tác giả đọc lại cuốn Esclipe. Thực lòng mà nói, tôi đồng tình với Leah Clearwater rất nhiều. Bởi cô gái ấy hoàn toàn không có quyền được lựa chọn....
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét