30/10/17

[Ngôn tình/Đồng nhân Twilight] Huyết tộc đến từ quá khứ (23)

23. Ai là Didyme?


                Trong bất kỳ lãnh địa nào của vị lãnh chúa ở nơi đó, không khó để chủ nhân kiểm soát hành động của bạn. Dù bạn có cố gắng che dấu đến mức nào đi chăng nữa thì vị chủ nhân ấy vẫn có thể dễ dàng biết được bạn ở đâu, làm gì. Khi hai người đứng đầu gia đình Princetons – Severus và Petunia Princetons, đến quầy tiếp tân thì đã thấy Sebastian đứng đợi bọn họ. Ông ta nở một nụ cười không lấy làm thân thiện lắm so với những lần gặp gỡ trước đó. Nhưng hai vợ chồng nhà Princetons không lấy làm phiền lòng về điều này. Nói cho cùng, hôm nay bọn họ còn có chuyện quan trọng hơn để làm. Vậy nên mấy cái tiểu tiết kiểu như thế hoàn toàn có thể bỏ qua.

                Sebastian liếc nhìn cái bóng của hai ma cà rồng đi phía sau mình. Ông ta không biết cặp vợ chồng này đã làm cách nào để khiến Didyme quên đi tất cả bọn họ. Kể từ ngày ông ta và Didyme gặp lại nhau ở Forks, ông ta đã nhận ra có cái gì đó bất thường trong ánh mắt của cô. Thậm chí là Didyme hoàn toàn không có một chút phản ứng nào với những thứ mà cô đã từng rất yêu thích – như đàn Lyre chẳng hạn. Didyme luôn miệng khẳng định Didyme trong miệng họ là một người khác, và cô là Diana Princetons. Sebastian dám cá là giờ, nếu họ có nói cho cô biết về khả năng của Marcus thì cô cũng sẽ không thèm tin tưởng vào những điều họ nói. Ông ta cảm thấy thật buồn cho Marcus và Aro, hai người thân nhất của Didyme. Họ thật sự cần biết chuyện gì đã xảy ra với cô vào lúc ấy.

                Severus và Petunia lại được dẫn vào căn phòng lần trước. Căn phòng lớn với ban công chìa ra giúp người đứng trên đó có thể quan sát phía dưới một cách dễ dàng, nhưng người phía dưới lại chẳng thể nhìn rõ được phía trên đó có ai đang đứng, trừ khi người đứng trên đó chìa hẳn người ra ngoài cái ban công. Cỡ chừng mười mấy ma cà rồng đang tập trung trong căn phòng, ném những cái nhìn đánh giá và dò xét cho hai ma cà rồng vừa được Sebastian dẫn vào. Tuy nhiên, chúng lại chẳng khiến họ cảm thấy nao núng hay gì hết. Thậm chí Petunia còn gật đầu mỉm cười với một vài kẻ đang dò xét bà nữa chứ.

                Một ma cà rồng nhỏ nhắn tiến về phía Severus và Petunia. Severus hơi liếc mắt nhìn cô ta một chút rồi lại tiếp tục chăm chú nhìn một họa tiết nào đó trên tường. Petunia mỉm cười với nữ ma cà rồng, chờ đợi cô gái này lên tiếng.

                “Xin chào các vị, tôi là Renata.” Ma cà rồng đó lên tiếng. Mái tóc đỏ uốn lượn theo đường cong trên mặt cô một cách nhu hòa.

                “Xin chào. Chúng tôi là Severus và Petunia.” Petunia đáp lời, hơi ngạc nhiên vì mùi hương mà bà ngửi thấy. Mùi hương này giống với mùi hương mà bà đã ngửi thấy trong lần đầu tiên nhìn thấy con gái lớn của mình.

                “Trước đây, tôi từng là cận vệ của Didyme.” Renata tiếp tục nói và đánh giá từng biến đổi trên gương mặt của hai người họ khi cô nói đến những lời đó. Rõ ràng, cả hai người rất ngạc nhiên khi nghe thấy cái tên Didyme, nhưng lại thờ ơ vô cùng cùng nghe thấy từ cận vệ. Thật kỳ quái, Renata đánh giá trong đầu.

                “Chúng tôi muốn gặp trưởng lão Aro và trưởng lão Marcus.” Renata và Petunia chưa kịp hàn huyên gì thêm thì Severus đã chấm dứt việc nghiên cứu mớ chi tiết trên tường và nói. Giọng nói của ông cũng giống như nụ cười của Sebastian ban nãy – chẳng thân thiện chút nào.

                “Tôi e là việc đó không phụ thuộc vào mong muốn của ngài, ngài Princetons.” Sebastian trả lời cho Severus, không mấy vui vẻ khi ông cắt ngang cuộc trò chuyện giữa Renata với Petunia. Điều đó cho thấy việc Renata chủ động nói chuyện với họ là một kế hoạch có sẵn.

                “Tôi nghĩ mình có quyền được biết con gái mình đang ở đâu.” Severus nói như vậy, khiến đôi mắt của mấy vị cận vệ chính phải trừng mắt nhìn ông. Nhưng ông không quan tâm lắm. “Con gái tôi, Diana Princetons, mất tích trong phạm vi của hoàng gia.” Severus nhấn mạnh. “Nên tôi hi vọng có được câu trả lời.”

                “À, về chuyện đó…” Sebastian đang định nói tiếp thì một ma cà rồng bước xuống từ ban công và ngắt lời ông ta.

                “Chúng tôi còn muốn thắc mắc nhiều chuyện hơn, ngài Princetons.” Ma cà rồng tóc vàng đi ra phía trước và đối diện với hai bọn họ. Ánh mắt đỏ rực của ông ta biểu thị không mấy vui vẻ. “Trước kia, nhà Princetons luôn ở Modalen?”

                “Đúng vậy.” Petunia đáp lời ông ta. Gương mặt của bà vẫn giữ nguyên nụ cười thân thiện.

                “Từ bao giờ?” Ma cà rồng đó tiếp tục tra hỏi.

                “Cũng phải hơn hai ngàn năm.” Petunia cười đáp. Một vài ma cà rồng trong căn phòng phải ngạc nhiên. Điều mà Petunia vừa nói chứng tỏ tuổi của họ cũng ngang với tuổi của các trưởng lão của nhà Volturi. Thế mà họ lại chẳng có một chút thông tin nào về họ. Nếu họ là những kẻ du cư thì là một nhẽ, đằng này họ đã ở đó hơn 2000 năm kia mà.

                “Nhà Volturi chưa bao giờ biết đến sự tồn tại của gia đình Princetons.” Ma cà rồng đó nói một cách khẳng định.

                “Vì các người không nhớ thôi.” Severus cười một cách nham hiểm. Một chiếc răng nanh của ông khẽ lấp ló. Nó khiến cho vài kẻ đang đứng trong căn phòng tự động căng người để sẵn sàng phát động.

                “Ồ, Caius, cậu đang tiếp đón các vị khách mà không báo cho tôi sao?” Aro lúc này mới xuất hiện. Ông ta trưng ra một nụ cười giả tạo cho họ.

                “Anh có từng biết về việc có ma cà rồng sinh sống hơn hai ngàn năm ở Modalen không, Aro?” Caius cau có nói với ma cà rồng mới xuất hiện.

                “Chưa hề. Nhưng Modalen là một thành phố bé nhỏ đáng yêu phải không?” Aro ướm lời và nhìn chòng chọc vào nụ cười của Petunia. Ông ta không nghĩ sẽ gặp được một kẻ giống mình theo cách này – một ma cà rồng thích trưng nụ cười trên mặt nhưng chẳng biết lúc nào mới là cười thật sự.

                “Đúng vậy. Khí hậu ở đó tuyệt hơn ở Volterra nhiều.” Petunia đáp lời. Đôi mắt màu vàng của bà nhìn thẳng vào con ngươi đỏ rực của Aro.

                “Không ai hỏi quý bà hết.” Caius hơi trừng mắt nhìn Petunia, ngay lập tức nhận được một cái nhìn sắc như dao từ Severus. Ông ta cố tình lờ nó đi như chẳng có chuyện gì xảy ra vậy. “Sebastian, cậu từng cử ai tới Na Uy?”

                “Là Felix, thưa ngài.” Sebastian đáp. Ngay lập tức, Felix tiến đến gần họ.

                “Felix, cậu không nhớ về chuyện ở Modalen có ma cà rồng sinh sống sao?” Aro mỉm cười hỏi Felix. Tuy nhiên, tất cả các ma cà rồng trong căn phòng đều nhận ra trong mắt của Aro không có một chút ý cười nào. Felix hơi cúi đầu.

                “Xin lỗi ngài.” Anh ta nhanh chóng nhận trách nhiệm về mình. Thế nhưng trong mắt của cả Caius và Aro lại ánh lên sự không hài lòng.

                “Bỏ qua chuyện các vị không nhớ tới sự tồn tại của gia đình chúng tôi,” Severus nói, “thì tôi muốn biết, các vị cai quản Volterra như thế nào? Con gái tôi, Diana Princetons, đã mất tích ở đây.” Ông không hề giấu giếm sự bất mãn của mình dành cho nhà Volturi.

                “Ông chất vấn chúng tôi?” Caius hơi nhướn mày hỏi. Nhưng ông ta không thể nhận được câu trả lời cho câu hỏi ấy.

Lúc này, một cặp ma cà rồng khác đã đi vào, cắt đứt cuộc trò chuyện của họ. Nữ ma cà rồng mới vào ngay lập tức phát hiện ra Severus và Petunia, nên di chuyển về phía họ. Thế nhưng cô không thể chuyển động đến phía bố mẹ mình đang đứng, cứ như thể có một ai đó cố tình làm cô chệch sang hướng khác vậy. Cô đành phải lên tiếng, “Bố. Mẹ.”

“Diana, con đã đi đâu mà không báo với chúng ta vậy?” Severus ném cho con gái lớn một ánh mắt khó hiểu. Nó khiến cho Renata, Sebastian cùng với Aro, Caius và ma cà rồng vừa bước vào còn lại không mấy hài lòng.

“Con được ngài Marcus mời đến nhà Volturi làm khách.” Diana trả lời, liếc nhìn ma cà rồng đứng cạnh nhà mình một cái đầy ý nhị. “Mặc dù các vị rất thân thiện, nhưng tôi nghĩ khẩu vị của mình không thích hợp ở lại đây lâu dài.” Diana nhìn thẳng vào mắt của Aro. “Nếu bố mẹ tôi đã đến…”

Diana chưa kịp nói gì thì đã bị Caius ngắt lời. “Ngài Princetons, chúng tôi có việc cần hỏi ngài.”

“Xin mời.” Severus nheo mắt. Nãy tới giờ họ mới chịu nhả ra vấn đề chính, ông đợi cũng hơi lâu rồi đó.

“Các vị biết Didyme là ai chứ?” Caius nhìn chằm chằm vào Petunia.

“Tất nhiên là biết.” Petunia cười và trả lời. Ngay lập tức, bà được Diana hỏi.

“Mẹ biết Didyme của họ là ai?” Cô ngạc nhiên. Phải biết cô đã bực mình với chuyện bị gọi là Didyme lắm rồi. Petunia gật đầu với con gái của mình rồi tiếp tục chờ đợi Caius hoặc Aro đặt câu hỏi. Nhưng không ngờ, Marcus lại bất ngờ lên tiếng.

“Tại sao các vị lại giấu Didyme ở Modalen?” Marcus hỏi một cách suốt ruột. Ông không thể ngừng thắc mắc về chuyện này. Từ khi biết chuyện vợ mình đã ở Modalen suốt thời gian qua, Marcus luôn cảm thấy hối hận. Giá như ông chịu rời Volterra một lần theo đề nghị của Aro thì biết đâu, ông và cô đã gặp lại nhau sớm hơn một chút.

“Chúng tôi không hề giấu.” Petunia nghiêm túc nhìn Marcus và phủ nhận. Nó khiến cho Caius muốn nổi nóng. Nhưng ngay trước khi ông ta nói điều gì thì bà đã tiếp tục. “Chúng tôi không hề biết về chuyện ngài còn sống, Marcus. Didyme cho rằng ngài đã chết.”

“Cái gì?” Marcus ngạc nhiên vô cùng. Aro và Caius cũng không hề kém cạnh một chút nào. Những ma cà rồng khác trong phòng thì đang cảm thấy vô cùng nực cười. Trưởng lão Marcus? Đã chết? Đùa gì lớn vậy. Suy nghĩ ấy hiện hữu trong đầu tất cả bọn họ.

“Didyme đã nói với chúng tôi như thế.” Petunia giải thích. Tầm mắt của cả ba trưởng lão và những người khác của nhà Volturi ngay lập tức chuyển về phía Diana.

“Liên quan gì đến tôi?” Cô ngạc nhiên nhìn họ. “Tôi đâu có bao giờ nói là ông ấy đã chết đâu.”

“Không.” Severus phản bác Diana. Rồi trong ánh mắt khó hiểu của cô con gái lớn nhà mình, ông nói tiếp. “Con đã nói cho chúng ta điều đó. Diana, không, Didyme, chính con đã nói cho chúng ta điều đó.”

“Con… không….” Diana nhìn bố mẹ mình một cách trân trối. Đôi mắt màu vàng mở lớn, như thể đang muốn xác nhận điều bố mình vừa nói là thật hay là đùa.

“Đúng vậy, Diana,” Petunia nhìn Diana và nói một cách khẳng định, “con chính là Didyme.”



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét