21. Năng lực đặc biệt
Bên
dưới tòa thành Volterra, có một bí mật mà chẳng mấy người còn sống
có thể biết được. Ở đó, có thể dễ dàng tìm thấy một sinh vật mà
người ta cứ ngỡ chỉ tồn tại trong những câu chuyện huyền bí. Một
phụ nữ xinh đẹp dẫn đầu đoàn khách du lịch đi về phía lối vào thăm
quan tòa thành. Cô ta mặc một bộ váy liền bó sát màu đỏ, thứ trang
phục ít thấy đối với một hướng dẫn viên du lịch. Những vị khách đi
phía sau cô ta đang hào hứng bàn tán đủ thứ. Họ đang nghĩ mình đã
gặp may vô cùng khi có thể được phép thăm quan khu vực bí mật nhất
của tòa thành Volterra này. Hằng tuần, chỉ có một số lượng giới
hạn các khách du lịch được vào đây, khiến cho nơi này càng trở nên
bí ẩn đối với thế giới. Chính quyền Italia và thành phố Volterra cho
rằng, đây là cách hữu hiệu để bảo vệ một di tích lịch sử đã hơn
hai ngàn năm tuổi. Nhưng… đó chỉ là những gì mà công chúng biết…
Bên trong một căn hầm bên
dưới tòa thành, một cô gái đang chăm chú nhìn năm kẻ đứng trước mặt
mình – ba nam và hai nữ. Cô không biết tại sao họ bắt cô tới đây, nhưng
cô nhận ra những cảm xúc hỗn loạn của họ. Và trên hết, đó là sự
vui mừng ngập tràn. Cô hơi ngạc nhiên, nhưng đủ kiên nhẫn để đợi họ –
những kẻ đang đối diện cô, bắt đầu mở lời trước.
“Em không nhớ chút nào sao,
Didyme?” Aro nói với giọng thất vọng, sau khi nghe Marcus nói. Ông ta đã
lờ mờ nhận ra vấn đề từ lúc gặp cô ngày hôm qua.
“Tôi là Diana Princetons.”
Diana lặp lại lần nữa. “Tôi nghĩ tôi không phải là Didyme mà các vị
cần tìm.” Diana nói một cách chắc chắn. Trong thoáng chốc, cô nhận ra
ánh nhìn buồn bã và thất vọng của gã đàn ông tóc đen – Marcus, kẻ
đã ngồi trong căn hầm này khi cô vừa tỉnh dậy.
“Em có phiền không?” Aro hơi
nhướn mày, nở một nụ cười và đưa bàn tay về phía cô, như thể thăm
dò. Diana biết điều này sẽ đến. Cô đã nghe Calisle nói về năng lực
đặc biệt của Aro. Diana không ngần ngại đưa tay cho ông ta. Chỉ chừng
vài giây sau, đôi mắt của Aro trừng lớn, như thể có ai đó vừa làm ông
ta giật mình vậy. Ma cà rồng tóc vàng đứng bên cạnh Aro ngạc nhiên
khi thấy thái độ của Aro. Ngay khi bàn tay của Aro và Diana rời ra, ông
ta lập tức hỏi.
“Chuyện gì vậy, Aro?”
“Caius, ký ức đầu tiên và xa
xưa nhất của em ấy là một ma cà rồng có tên là Petunia.” Aro chầm
chậm nói, khiến Marcus, Aro cùng với hai nữ ma cà rồng còn lại ngạc
nhiên tột bậc.
“Đó là mẹ tôi, Petunia
Princetons.” Diana lập tức bổ sung ngay khi Aro vừa dứt lời. Caius và
hai nữ ma cà rồng ném những cái nhìn nghi hoặc về phía Diana. Nhưng
cô chỉ nhún vai tỏ vẻ tôi chịu thôi.
Trong khi ấy, Marcus chỉ chăm chú quan sát từng biểu cảm của Diana.
“Đó là em gái của cậu, Aro.”
Marcus khẳng định mối quan hệ giữa Aro và Diana, khiến cô ngạc nhiên. “Tôi
nhìn thấy sợi dây liên kết máu mủ giữa hai người.”
“Đùa gì thế?!” Diana mở to
mắt tỏ vẻ ngạc nhiên. “Máu mủ? Anh em? Tôi và ông ấy?” Diana chỉ vào
Aro, rồi lại chỉ vào bản thân mình. “Tôi sống hơn hai ngàn năm mà giờ
mới biết chuyện có một ông anh đó. Các người đừng giỡn với tôi.”
“Chúng tôi không hề đùa giỡn
gì hết, Didyme.” Người phụ nữ tóc nâu sáng vẫn đang im lặng nãy giờ
lên tiếng. “Tôi không biết vì lý do gì, em không nhớ gì về anh trai
ruột của mình hay chồng của em…” Nữ ma cà rồng hơi ngừng lại khi
nhìn thấy Diana nhíu mày lúc nghe thấy từ chồng. “Em nhớ ra điều gì phải không?” Bà ta sốt ruột nói
với Diana, trong cái nhìn chăm chú của những kẻ còn lại.
“Tôi… Tôi không chắc lắm.”
Diana nói. Khi nghe thấy từ ấy, trái tim của Diana như thắt lại. Có
cái gì đó đau đớn khiến trái tim đã chết của Diana không thể chịu
nổi. Cô không biết đó là cái gì, nhưng cô có cảm giác, họ và cô
biết nhau. Hoặc ít nhất, họ biết nỗi đau của cô. Một nỗi đau vô hình
mà Diana không thể nắm bắt hay xác định một cách chính xác.
Ở căn biệt thự cách tòa
thành Volterra không xa, mười một ma cà rồng đang lặng yên lắng nghe câu
chuyện mà vị ma cà rồng già nhất ở đó chuẩn bị kể ra. Severus và
Petunia nắm chặt tay nhau, như thể đang đối đầu với một điều gì đó vô
cùng to lớn và quan trọng. Ma cà rồng tóc đen chầm chậm bắt đầu câu
chuyện của mình.
“Lần đầu tiên, tôi và Petunia
nhìn thấy Diana là một buổi chiều đông lạnh lẽo. Khi ấy, con bé không
còn một chút sức sống nào.” Severus miêu tả. Ánh mắt của Esme và
Rosalie ánh lên sự quan tâm dành cho nữ ma cà rồng đang vắng mặt. “Con
bé chống cự lại cơn khát một cách
dữ dội. Petunia khi ấy rất ngạc nhiên, không hiểu tại sao con bé lại
làm thế. Con bé không uống máu người thì có thể uống máu động vật
cơ mà. Nhưng tôi không cho phép Petunia đến gần con bé. Tôi sợ chuyện
nguy hiểm sẽ xảy đến với bạn đời của mình. Chúng tôi cứ theo dõi
con bé từ phía xa. Cho đến một ngày nọ, con bé rời khỏi khu rừng và
tìm đến nơi ở của bộ tộc săn ma cà rồng.”
“Cái gì?” Cả gia đình Cullen
cùng với ba đứa con của nhà Princetons cùng trợn tròn mắt nhìn Severus,
cứ như thể ông vừa đùa giỡn với họ.
“Đúng thế, con bé tìm đến
bộ tộc ấy và cố gắng giết tất cả bộ tộc của bọn họ.” Severus thở
dài. “Tất nhiên là con bé không thành công. Con bé bị bọn họ thiêu
cháy.”
“Thiêu cháy?” Lúc này thì
đến cả Calisle cùng Esme cũng không thể giữ được sự bình tĩnh thường
ngày của mình.
“Chị ấy còn sống nhăn đến
tận ngày hôm nay cơ mà.” Angelina cau mày lại không hiểu.
“Con chưa bao giờ để ý đến
năng lực của Petunia phải không?” Severus hơi nhếch miệng cười và nhìn
con gái thứ. Angelina đảo mắt suy nghĩ, cân nhắc một chút rồi nói.
“Con nghĩ năng lực của mẹ
là không bị năng lực của bố ảnh hưởng. Giống giống của con ấy.”
Angelina đáp, nhưng Severus lại lắc đầu. “Năng lực của mẹ con…”
“Là trở về quá khứ.”
Petunia nói. Và lúc này, cả mười ma cà rồng, ngoại trừ hai vợ chồng
bà, lặng yên tiêu hóa những gì bà vừa nói ra.
“Petunia bị ám ảnh với ánh
mắt tuyệt vọng của Diana. Kể từ ngày đầu tiên bà ấy nài nỉ ta theo
dõi con bé trong rừng, ta đã nhận ra cái gì đó bất thường. Nhưng ta
bỏ qua nó.” Severus nói. “Chỉ đến khi bà ấy biến mất, ngay cái đêm
mà Diana bị thiêu cháy, ta mới biết ý định của Petunia.”
“Mẹ quyết định trở lại
trước đó và cứu chị?” Angelina cố gắng tiêu hóa những gì vừa nghe
thấy.
“Đúng vậy.” Petuania xác nhận.
“Nó không dễ như những gì con nghĩ đâu.” Bà mỉm cười với con gái
mình. “Không thể có hai Petunia cùng xuất hiện một lúc, tại một địa
điểm nhất định. Vì thế, ta đã phải rất khó khăn đấy.” Petunia nói
một cách ngắn gọn, bao quát hết những gì mà bà đã trải qua. Severus
chau mày khi nghe đến chỗ này.
“Bà ấy chọn lúc mà không ai
có thể ngờ tới. Ta vẫn cứ nghĩ là Petunia đi săn đâu đó. Và bà ấy
lại mang Diana trở lại.” Severus dường như đang nhớ lại sự ngạc nhiên
năm nào mà vợ mình mang đến. “Nhưng Petunia muốn Diana sống, còn Diana
lại không.”
“Khi ấy, con bé mất hết hy
vọng sống. Ban đầu, Diana không chịu nói với chúng ta tại sao.” Petunia
tiếp lời chồng mình. “Con bé biết cả ta và Severus đang canh chừng
nó, nên chỉ biết tuyệt thực. Con bé không chịu uống máu, dù là máu
người hay máu động vật, trong vòng nửa năm trời.”
“Nửa năm?” Lúc này thì
Calisle quyết định lên tiếng. Ông không nghĩ tới chuyện một ma cà rồng
có thể tồn tại mà không có một chút máu nào sau chừng ấy thời
gian.
“Chính xác là sáu tháng lẻ
hai ngày đầu tiên sống cùng chúng tôi.” Petunia nói một cách cặn kẽ.
“Nếu tính thêm cả quãng
thời gian trước khi tấn công bộ tộc săn ma cà rồng thì phải chừng
tám tháng.” Severus cân nhắc một chút rồi bổ sung, khiến cho những kẻ
vốn khốn khổ vì ăn chay như Jasper, hay những người mới bắt đầu tập
ăn chay như Bree và Riley, phải ngạc nhiên vô cùng.
“Sau chừng ấy thời gian,
Diana rất yếu.” Petunia khẽ lắc đầu tỏ ý không hài lòng. “Con bé
nghĩ mình sắp chết với cách ấy, nên quyết định thuyết phục tôi và
Severus cho con bé được ra đi.”
“Diana kể với tôi rằng,
chồng của con bé không yêu nó. Hắn ta ở bên cạnh con bé vì trách
nhiệm với anh trai của nó. Diana rất đau khổ, vậy nên con bé quyết
định đi du lịch một thời gian.” Severus tiếp lời của Petunia. “Nhưng
rồi, bộ tộc săn ma cà rồng tấn công gia đình của anh trai và chồng
nó, khi con bé không có ở đó. Khi trở lại, Diana chỉ tìm thấy một tòa
lâu đài đã cháy thành than, cùng với dấu vết bẫy của những kẻ săn
ma cà rồng để lại.”
Angelina lờ mờ nhận ra cái
kết của câu chuyện, nhưng những người khác thì vẫn đang tập trung hết
cỡ, để biết tại sao Severus và Petunia có thể biến một người không
có ý định sống sót như Diana thành một cô nàng nhiều chuyện – theo lời
Emmett, và đáng yêu – như lời của Rosalie, mà họ đã quen biết. “Ban
đầu, con bé lang thang không mục đích, vì không biết kẻ thù của mình
ở nơi nào.” Petunia kể tiếp. “Và khi ấy là lúc chúng tôi phát hiện
ra Diana.”
“Diana thuyết phục tôi và
Petunia để cho con bé chết.” Severus nở một nụ cười ấm áp khi nhớ
tới những kỷ niệm với cô con gái lớn của mình. “Nhưng Petunia nhất
quyết không đồng ý. Bà ấy đề nghị con bé cho phép tôi sử dụng năng
lực đặc biệt của mình. Sau vài ngày Petunia thuyết phục, cuối cùng
con bé cũng đồng ý.”
“Và kể từ ngày hôm ấy, con
bé trở thành con gái của chúng tôi, trở thành Diana Princetons.”
Petunia đi đến kết luận với một chất giọng yêu thương xen lẫn tự hào
không giấu đi đâu được.
“Từ từ đã nào” Emmett đột
nhiên lên tiếng, nhìn chằm chằm vào Severus. “Cháu không rõ lắm, cuối
cùng thì năng lực của bác gì là gì vậy, Severus?”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét