10/10/17

[Ngôn tình/Đồng nhân Twilight] Huyết tộc đến từ quá khứ (7)

7. Học sinh mới


              Sau ba tháng ở Forks, chị em nhà Princetons đã hoàn toàn dung nhập với cuộc sống ở nơi đây. Cô giáo Diana Princetons đã trở thành giáo viên được yêu thích nhất tại ngôi trường này. Và Edward Cullen (từ quan điểm của cá nhân anh) cũng thành công trong việc làm cho Angelina Princetons quen với sự tồn tại của anh ta bên cạnh cô. Alice, Rosalie, Diana và Angelina đã thiết lập tình hữu nghị sâu sắc tới mức hai cô nàng nhà Cullen có thể bỏ qua bạn đời mà dành thời gian cho hai chị em Princetons cả tối. Diana cũng thành công khiến Emmett mỗi lần nhìn thấy cô đều có xúc động muốn ném bay cô đi, cách bạn đời của anh ta thật xa. Cuối cùng, cô gái rối rắm và khó hiểu Angelina gần thành công trong việc coi Edward Cullen như là người vô hình.

                Nhưng nếu cuộc sống chỉ có những chuyện như vậy thôi thì có vẻ quá giản đơn rồi. Tối đó, khi Alice đang cùng Angelina ngồi lên kế hoạch cho buổi càn quét cuối tuần này mấy cô gái tại Seattle thì đột nhiên yên lặng. Bằng một tốc độ khó tin, Jasper bay từ cái cây cao ngất ngưởng xuổng và vút về phía người thương. Nhưng Alice không hề nhìn thấy điều đó. Đôi mắt xinh đẹp vốn dĩ có màu vàng kim nhờ chuyến đi săn thú vị tối qua của cô chuyển dần thành màu đen. Jasper đem Alice ôm vào lòng, và trong khoảnh khắc ấy, Jasper nhận ra người yêu của anh đang run rẩy. Đó là sự run rẩy sợ hãi. Jasper có thể cảm nhận được điều đó. Anh nhanh chóng trao đổi một cái ánh mắt với Rosalie, rồi tiếp tục ổn định lại nỗi sợ hãi của bạn đời. Diana hơi nhíu mày một chút, rồi cô cũng đến gần phía Alice, cố gắng sử dụng năng lực đặc biệt của bản thân mình để giúp cả Alice lẫn Jasper. Angelina thì chỉ nghiêm túc nhìn hành động của họ. Và trong khoảnh khắc ấy, cô nhận ra mình cần một vòng tay an ủi của ai đó.

                Sau khi Rosalie kết thúc cuộc gọi điện với Calisle khoảng năm phút, thì cả gia đình Cullen đã tập trung đầy đủ ở biệt thự của nhà Princetons. Emmett đứng yên như tượng, lần đầu tiên tỏ ra vô cùng nghiêm túc và khắc chế, bởi ánh mắt của anh ta cho thấy anh chàng đã sẵn sàng đập nát kẻ khiến Rosalie bất an và Alice lo sợ rồi. Edward sững người, đứng cạnh cái ghế mà Angelina đang ngồi. Anh đang cố tiêu hóa những gì mà mình nhìn thấy cùng Alice. Chợt anh thấy một bàn tay mềm mại nắm lấy tay trái của mình. Anh nhìn xuống và nhận ra đó là Angel của anh. Cô trao cho anh một cái nhìn đầy lo lắng rồi lại quay đầu tiếp tục theo dõi Alice. Diana, Calisle và Esme thì trao đổi với nhau những cái nhìn đầy ý nghĩa mà chắc chỉ có ba người họ (tất nhiên là thêm cả Edward) mới có thể hiểu được.

                Quãng chừng hai phút sau, con ngươi trong mắt của Alice mới chuyển dần trở về màu vàng. Nhưng thân hình căng cứng đang ôm lấy người yêu từ phía sau của Jasper vẫn chưa hề thả lòng. Anh cứ giữ chặt cô gái bé nhỏ của mình trong lòng cho đến khi cô chạm nhẹ vào cánh tay anh. Lúc này, Jasper mới nới lỏng cái ôm ra một chút.

                “Không có gì nghiêm trọng đâu.” Alice nở một nụ cười tươi tắn, nhưng nét mặt nghiêm túc của Edward cho thấy Alice đang hoàn toàn nói dối. Anh tiếp lời Alice.

                “Alice nhìn thấy con gái cảnh sát trưởng Swan tới. Cô ta,” Edward cố gắng lựa chọn từ ngữ thích hợp rồi nói tiếp, “máu của cô gái này có sức hút với ma cà rồng, RẤT NHIỀU.” Edward nhấn mạnh.

                “Vậy thôi sao?” Emmett rõ ràng đã buông lỏng hơn ban nãy.

                “Không chỉ như thế.” Alice lắc đầu đáp. “Sắp tới còn có một nhóm ma cà rồng du cư sắp tới đây. Nhưng em không biết, họ thay đổi ý định liên tục. Không thể xác định được chính xác là ngày nào.” Alice thở dài.

                “Nhưng có một chuyện chắc chắn, con gái cảnh sát trưởng Swan sẽ gặp nguy hiểm, máu của cô ta quá hấp dẫn ma cà rồng.” Edward nói, vô cùng khẳng định. “Và…” Edward ngập ngừng trong chốc lát, không biết phải mở miệng thế nào, dù sao đây cũng là chuyện riêng của Alice. Nhưng cô lại tiếp tục lời anh luôn.

                “Dẫn đầu nhóm ma cà rồng du cư kia là Laurent, người yêu của Irina nhà Denali. Nhưng anh ta không đủ nghị lực để ăn chay.” Alice nói và lắc lắc đầu, như thể vô cùng thất vọng với cái chuyện chỉ vì không thể ăn chay mà anh ta không gia nhập với nhà Denali và Irina vậy. “Và trong nhóm ấy, có kẻ đã từng săn đuổi con.” Alice nhẹ nhàng kết thúc, và cũng ngay lập tức, tiếp gầm gừ phát ra từ cổ họng của Jasper. Cô hơi xoay người, ôm lấy chàng ma cà rồng của mình, “Không có chuyện gì, em ổn. Hắn còn chưa tới.” Alice ngoan ngoãn ôm lấy bạn đời, nhẹ nhàng thủ thỉ với anh ta vài lời tâm tình. Anh nói nốt giùm em đi. Alice nhắn nhủ với Edward.

                “Alice từng bị hắn săn đuổi trước khi biến thành ma cà rồng thì phải?” Edward nói, cố gắng tìm từ ngữ thích hợp để miêu tả. “Trí nhớ của em ấy cũng không rõ ràng lắm. Nhưng em ấy cảm thấy sợ hãi khi nhìn thấy đôi mắt của hắn.”

                “Isabella Swan sẽ chuyển đến trường Trung học Forks vào tuần sau.” Lúc này, Diana mới lên tiếng. Tất cả mọi người, ngoại trừ Alice và Jasper, đều quay sang nhìn cô. Diana nhún vai. “Tin tức của các giáo viên chỉ biết có thế. Tôi làm sao mà biết được Isabella Swan có máu hấp dẫn như thế nào.” Cô tặc lưỡi một cái, rồi nói tiếp. “Vấn đề quan trọng hơn là, mấy kẻ du cư kia không ăn chay. Chúng sẽ giết người và vi phạm thỏa thuận của chúng ta với mấy người Quileute kia.”

                “Vậy chúng ta bắt chước cảnh sát, đi tuần vòng quanh Forks?” Emmett cất lời hỏi.

                “Chúng ta không biết được họ sẽ đến khi nào, Emmett.” Calisle bình tĩnh phân tích, “Bây giờ đi tuần cũng không phải là cách. Nhưng chúng ta nhất định phải bảo vệ người dân ở Forks, nhất là Isabella Swan.”

                “Chúng ta có thể báo với người Quileute để họ tăng cường cảnh giác.” Diana đưa ra đề nghị. Ngay lập tức, Emmett nhe hàm răng trắng lóa của mình ra, gầm gừ cứ như thể anh ta sắp đánh nhau với người sói đến nơi. Rosalie nhìn Diana lo lắng, không hiểu tại sao cô lại đưa ra đề nghị như thế. Edward siết chặt lấy tay của Angelina, nhưng cô nàng không quan tâm lắm. Cô đang giống Calisle, cẩn thận cân nhắc đề nghị của chị gái mình. Alice vừa lúc an ủi xong Jasper, nghe thấy lời nói của Diana thì cũng im lặng mà cân nhắc.

                “Mấy người Quileute sẽ vặn đứt cổ chúng ta trước khi cô kịp bàn thảo hay hợp tác bất cứ cái gì đấy, Diana.” Emmett nói, giọng nói chứa đầy sự khó chịu dành cho bọn họ.

                “Chúng ta có thể nhờ Severus và Petunia.” Angelina nhỏ nhẹ đưa ra đề nghị, ngay lập tức, tất cả mọi người tỏ vẻ tán đồng.

                “Đúng rồi đấy, nhờ ma cà rồng khác mới là bình thường chứ.” Emmett gật gật đầu với Angelina, rồi lại lắc lắc đầu với Diana. “Chúng ta còn có thể liên hệ với nhà Denali nữa.”

                “Bố mẹ thì được.” Diana nhận xét. “Nhưng nhà Denali thì không.”

                “Tại sao?” Emmett thắc mắc.

                “Ban nãy, Edward nói, thủ lĩnh của những người du cư ấy là Laurent, hắn là người yêu của Irina. Nhà Denali khó mà bỏ qua ý kiến của Irina để giúp chúng ta.” Calisle giải thích, rồi ông đưa mắt về phía Diana. “Chúng ta có thể nhờ tới họ không? Gia đình của các bạn, gia đình Princetons?”

                “Tôi đi gọi cho Severus đã.” Diana nói và rút điện thoại ra. Cô lại bắt đầu bằng thứ tiếng Hy Lạp cổ du dương mà ngoại trừ Angelina, chẳng ai có thể hiểu nổi. À không, còn có cả kẻ tọc mạch Edward nữa. Vì có vẻ như khả năng đặc biệt của anh ta đính kèm thêm chức năng phiên dịch không giới hạn thì phải.





                Hôm nay, năm thành viên của gia đình Cullen cùng với hai chị em nhà Princetons cùng nhau đến trường. Khi Angelina bước ra ngoài thì đã thấy chị gái của mình yên vị trên xe của Rosalie. Alice lại còn ngồi trên xe của Edward mà vẫy vẫy tay với cô nữa chứ. Angelina phụng phịu, định bụng đi về phía xe của Rosalie thì chiếc xe đã phóng vọt đi. Cô thậm chí còn nghe thấy giọng cười của Emmett nữa chứ. Thật là mất mặt quá. Angelina nghĩ thầm trong bụng rồi buộc phải ngồi lên chiếc Volvo của Edward. Anh chàng vui vẻ ra mặt.

                “Tối qua cậu còn nhìn thấy gì thêm không?” Angelina quay ra đằng sau và hỏi Alice, lơ đẹp anh chàng bên ghế lái cạnh cô. “Ý mình là lúc cậu ở chung với Jasper ấy.” Angelina vừa dứt lời thì Jasper ngẩng đầu lên nhìn cô, nhe cái răng nanh của anh ta như thể định làm gì cô vậy. Angelina rụt rụt cổ. Cô biết Jasper nguy hiểm, nhưng là cô đang quan tâm tới Alice đó, được không? Tiểu vũ trụ bên trong của Angelina bùng nổ, nhưng trên mặt cô vẫn là nụ cười xen lẫn ánh mắt quan tâm cho Alice.

                “Không có gì hết.” Alice thở dài rồi rúc vào lòng của Jasper như tìm kiếm sự an ủi. Và ở một góc độ mà cả Jasper và Angelina không nhìn thấy, Alice nhếch môi cười một cách giảo hoạt. Cô nói với Edward. Chúc anh may mắn. Em nhìn thấy anh sẽ là người đầu tiên học chung của quý cô Swan thơm ngon đấy. Edward trừng mắt nhìn em gái thông qua gương chiếu hậu. Hiện tại, thời khóa biểu của anh, ngoại trừ môn Sinh học ra thì đều trùng với Angelina. Vậy thì làm thế quái nào mà cô gái kia lại nhảy vào đúng cái lớp ấy chứ.





                Một chiếc Chevy màu đỏ từ từ tiến vào bãi đậu xe của trường Trung học Forks. Chiếc xe ắt hẳn phải được sản xuất từ những năm năm mươi của thế kỷ trước, bởi người ta có thể nghe thấy tiếng động cơ ồn ã đặc trưng của nó. Một cô gái tóc nâu đang ngồi sau vô lăng. Cô chăm chú nhìn, tìm kiếm một chỗ trống thích hợp để đậu xe. May mắn thay, cô thấy một chỗ trống giữa hai chiếc Sedan. Cô gái nỗ lực đậu xe một cách thật chính xác để không va quệt gì với hai chiếc xe hai bên. Và ngay khi cô gái mở cửa xe ra, hai cô gái, một tóc nâu và một tóc đen, đi tới phía cô gái mới tới. Cô gái tóc đen lên tiếng.

                “Chào mừng đến trường Trung học Forks, bạn là con gái cảnh sát trưởng Swan phải không?” Cô gái tóc đen cười, “Mình là Angela Weber. Đây là Jessica Stanley.” Angelina giới thiệu.


                Cô gái tóc nâu mỉm cười, xem ra trường mới cũng không đến nỗi tệ. “Xin chào, mình là Isabella Swan. Hãy gọi mình là Bella nhé!” 

2 nhận xét: