5. Là một?! Hay là hai??
Trên
một khoảnh đất trống đầy hoa oải hương giữa rừng, có hai sinh vật
với làn da sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, hai đôi mắt – một vàng
ánh kim và một vàng mật ong, đang trừng nhau. Nếu tình cờ có ai đi
ngang qua đây, có lẽ họ sẽ nhận ra đó là Edward, chàng “hoàng tử
lạnh lùng” của trung học Forks, cùng với Angelina, “thiên thần đến từ
Boston” của các chàng trai ở trường trung học này. Edward đang không
lấy gì làm vui vẻ. Anh không thể hiểu được lôgíc của Angelina. Tại
sao cô nàng lại dằn vặt bản thân vì một người chết vì dịch bệnh cơ
chứ? Thậm chí đó còn là một kẻ chưa bao giờ gặp mặt, dù anh ta có
là vị hôn phu của cô đi chăng nữa.
Angelina thì ngược lại, cô
có thể hiểu những gì mà Edward đang nghĩ lúc này. Ánh mắt của anh
giống hệt ánh mắt của Severus và Diana khi họ gặp cô lần đầu tiên
vậy. Nhưng họ không hiểu. Họ không hiểu rằng cho đến bây giờ, có đôi
lúc cô vẫn lôi tấm ảnh trắng đen năm nào ra nhìn. Họ không hiểu cái
cảm giác yêu một ai đó dù chưa bao giờ gặp mặt. Họ không hiểu được
sự ân hận khi cô không ở bên cạnh anh trong nhưng giây phút cuối cùng
của của anh trên cõi đời. Cô không có lý do nào để biện minh cho bản
thân mình. Cô hoàn toàn có thể ở bên anh, nếu cô chịu đến tìm gia
đình anh dù chỉ một lần. Cô hoàn toàn có thể chăm sóc cho anh, dù
không thể giúp anh khỏi bệnh, như cái cách cô đã chăm sóc cho bố mẹ
mình. Thậm chí, cô hoàn toàn có thể bỏ qua sự kiêu ngạo và ương
ngạnh dở hơi của mình khi bố anh đề nghị cô đến nhà họ sau khi bố
mẹ cô mất. Nếu như thế, có lẽ, ít ra họ có thể gặp nhau dù chỉ
một lần, dù cho anh có yêu cô hay không.
“Tôi vẫn không thể hiểu
được, Angelina.” Edward lắc đầu. Giọng nói của anh đầy kiên quyết, như
thể anh đã sẵn sàng để thuyết phục cô xóa đi cái thứ suy nghĩ không
thể lý giải này.
“Ý tôi là, tôi không thể tha
thứ cho chính bản thân mình.” Angelina cười khổ nói. “Và cho đến bây
giờ, tôi vẫn chưa hết yêu anh ấy. Thật buồn cười phải không? Tôi yêu
một người đã chết trăm năm trước, và vẫn yêu cho đến tận ngày hôm
nay.”
Edward im lặng. Anh có thể
nói là mình ghen tị với người chết sao? Không thể, nhưng sự thực là
anh đang vô cùng ghen tị với anh ta. Anh ước gì mình có thể thay thế
vị trí của anh ta trong lòng của cô gái này. Rồi Edward chợt nhớ ra
một điều mà Angelina vừa nói, trông
anh rất giống vị hôn phu của cô. Đừng nói với anh rằng hôn phu của
cô là ai đó đã từng là anh em họ của anh đấy nhé. “Ừm, tôi hỏi một
chuyện được không?”
“Anh nói đi.” Angelina gật đầu.
Hóa ra nói ra lại dễ hơn cô nghĩ nhiều. Angelina cảm thấy thứ đè
nặng trong lòng cô hai tháng nay bỗng nhiên nhẹ đi rất nhiều.
“Vị hôn phu của cô, anh ta
tên là gì?”
Angelina bỗng nhiên bật cười,
Edward là người đầu tiên hỏi cô về tên của anh ấy. Cả gia đình
Princetons đều biết đến sự tồn tại của anh ấy trong lòng cô, nhưng
lại chẳng có ai hỏi cô, anh ấy tên là gì. “Edward, khi lần đầu tiên
nhìn thấy anh, tôi vô cùng ngạc nhiên. Anh và anh ấy giống nhau rất
nhiều. Từ ngoại hình cho đến tên gọi,” Angelina hơi dừng một chút rồi
nói tiếp, “anh ấy tên là Edward, Edward Anthony Masen.”
Edward cứng đờ người. Anh
đột nhiên cảm thấy như có ai đó đập mạnh cho mình một cái. Nó cũng
giống như cảm giác khi anh đang thưởng thức âm nhạc cổ điển, với đầy
hoài niệm và xúc cảm đau thương, thì Emmett lại mở nhạc EDM mà quẩy
tưng bừng vậy. Nhưng anh lại thích cảm giác này mới chết chứ. Ngàn
vạn pháo hoa đang tưng bừng trong lòng của Edward. Anh cố kìm nén để
không mỉm cười. Anh tỏ ra nghiêm túc hết mức có thể. “Vậy tôi có thể
biết tên của em khi còn là con người được không?”
“Angelina Lindsey Richardsons”
Angelina trả lời. Ngay khi nhận được câu trả lời của cô, Edward toét
miệng ra cười. Rồi với tốc độ và sức mạnh của một ma cà rồng.
Edward ôm chầm lấy Angelina, khiến cô không thể hiểu ra sao. Cô cố cựa
quậy để đẩy Edward ra, nhưng không thể. Nói cho cùng thì dù là người
hay ma cà rồng, nữ giới luôn chịu thiệt hơn nam giới thì phải.
“Tôi rất vui, Angel của tôi.
Em không biết tôi vui đến thế nào đâu.” Edward lẩm bẩm và hôn lên đỉnh
đầu của Angelina. Này, này, Edward đang bị làm sao vậy? Rõ ràng họ
đang rất nghiêm túc được không? Và quan trọng hơn, anh ta có hiểu nhầm
không đó. Cô nói là cô yêu vị
hôn phu của mình cơ mà. Mắc cái gì mà anh ta lại làm như cô vừa thổ
lộ với anh ta vậy. “Em có muốn biết tên của tôi khi còn là con người
không?”
“Không có hứng thú.” Angelina
đáp, giọng nói mang đầy giận dỗi xen lẫn nũng nịu mà cô không hề
nhận ra. Nhưng Edward lại thấy vui vẻ hơn bao giờ hết. Cô ấy đang làm nũng với mình. Edward
thét lên trong lòng vì sung sướng. Cứ như thể đang đói bụng thì cho
một bữa đại tiệc vậy. À, cách so sánh đó là cho con người. Nó
giống như khi ma cà rồng đang khát thì lại quẳng họ vào giữa kho máu
ấy.
“Tôi tin là em sẽ rất thích
cái tên ấy. Tôi, hiện tại, là Edward Cullen. Nhưng cách đây một trăm
năm, tôi là Edward Anthony Masen.” Khi Edward vừa hết lời, Angelina ngạc
nhiên đến mức quên mất mình đang bị ôm chặt, quên mất luôn chuyện cô
đã khó chịu thế nào với thái độ của Edward khi nghe thấy tên của vị
hôn phu của cô. Trong đầu cô chỉ lặp đi lặp lại một câu duy nhất, anh ấy là Edward Anthony Masen.
Trong biệt thự màu trắng ở phía Đông
Bắc của cánh rừng cạnh thị trấn Forks, có bảy ma cà rồng đang hứng
thú nhìn hai ma cà rồng vừa mới trở lại. Edward hớn ha hớn hở xoay
quanh Angelina, mặc cho cô nàng tỏ ra không thể nào chấp nhận sự “nịnh
bợ bất thường” của anh ta. Alice và Emmett thích thú nhìn hai người.
Nếu trong đầu Emmett đang lên kế hoạch để trêu chọc Edward, thì Alice
lại đang “nghiên cứu” BFF của mình. Jasper, Rosalie và Esme trao đổi
những cái nhìn đầy ý nghĩa. Calisle đang hết sức tập trung vào cuốn
sách trên tay ông. Nhưng môi ông lại nhếch lên cao tới mức bất cứ ai,
dù là quan sát kém hơn hẳn ma cà rồng là con người, cũng có thể
nhận ra ông đang vui vẻ. Còn Diana đang đứng bên cạnh cửa sổ, nhìn về
phía em gái cùng với Edward, và nói chuyện với ai đó qua điện thoại
bằng tiếng Hy Lạp cổ.
Ngay khi cuộc điện thoại kết
thúc, Diana đi đến bên cạnh Angelina, gạt Edward ra để ngồi cạnh em gái
mình. Angelina liền rúc vào lòng chị gái, dụi dụi đầu trong ngực cô
như tìm kiếm sự an ủi. Điều đó khiến ánh mắt của Edward muốn bùng
cháy. Nhưng anh phải nhẫn. Chị vợ
đấy!
“Bố mẹ hỏi có cần hai người tới đây hay không.” Diana thông báo cho Angelina cũng như cả gia đình Cullen. Angelina
vội vàng rời khỏi lòng chị gái để nhìn thẳng vào mắt của Diana.
“Chị đừng nói với em là
chị kể mấy câu vớ vẩn ban nãy của Edward cho mẹ nhé.” Angelina nói
với giọng em-đúng-là-không-thể-tin-được-mà. Làm ơn đi, Edward đó là
tự thông báo, tự nhận, tự phong danh hiệu cho bản thân mình đó chứ.
Cô hoàn toàn không đồng ý bất cứ điều gì với anh ta hết, không một điều nào hết.
“Chúng
không vớ vẩn.” Edward phản bác, nhưng nhận được cái trừng mắt của
Angelina. Anh chàng, với phản ứng bất bình thường khi bị trừng mắt
nhìn, vui vẻ ngồi lên tay vịn sô pha cạnh Angelina.
“Chị biết chúng vớ vẩn.
Nhưng chị có nhiệm vụ thông báo mọi chuyện cho Petunia. Giao kèo của
chúng ta trước khi đi du lịch, nhớ không?” Diana cố nhịn cười. Còn
Alice thì đã bắt đầu toét miệng ra cười rồi. Và Edward, kẻ tọc mạch, cũng bắt đầu toét
miệng ra cười, có lẽ là tại những gì Alice nhìn thấy.
“Em không đồng ý. Anh là không phải vị hôn phu của em.”
Angelina phản đối một cách chắc chắn.
“Không phải?” Diana nhướn
mày. “Vị hôn phu của em tên là gì?”
“Edward Anthony Masen” Angelina
đáp, một cách chắc chắn và cương quyết.
“Còn cậu, cậu tên là gì?”
Diana nhịn cười mà hất cằm hỏi Edward.
“Edward Anthony Masen” Edward
đáp một cách đầy tự hào.
“Không phải, anh là Edward
Cullen.” Angelina phản bác. Đến cả người nghiêm túc như bác sĩ Calisle
Cullen cũng phải chặt môi để không phá lên cười. Còn Emmett thì vô
cùng trực tiếp. Anh ta đã cười một cách rõ ràng từ nãy đến giờ
rồi.
“Đều là anh hết” Edward phản
bác và định quàng tay qua vai của Angelina.
“Không phải” Angelina, bằng
giác quan nhạy bén của một ma cà rồng, nhanh chóng đổi vị trí ở
đầu bên kia của sô pha. Nhưng khá là tệ cho cô nàng, khi Edward có tốc
độ nhanh hơn cô nhiều. Anh chàng ngay lập tức xuất hiện ở đầu bên kia
của cái ghế.
“Rõ ràng đều là anh” Edward
tiếp tục nói với chất giọng vô cùng dịu dàng và đắm đuối. Emmett
bất chợt rùng mình một cái.
“KHÔNG PHẢI” Angelina hoàn
toàn không thừa nhận. Cô nhìn quanh cả phòng khách như thể tìm kiếm
cứu trợ từ ai đó. Nhưng chẳng ai, kể cả Diana có ý định giúp cô
nàng hết. “TÔI NÓI KHÔNG PHẢI LÀ KHÔNG PHẢI. EDWARD ANTHONY MASEN ĐANG
YÊN NGHỈ Ở NGHĨA TRANG THÀNH PHỐ CHICAGO.”
Nụ cười của cả gia đình
Cullen biến mất. Ánh mắt của Calisle mang theo vẻ hối hận. Xin lỗi con. Edward nhìn về phía ông
và lắc đầu. Anh biết đó không phải lỗi của ông. Angelina vụt chạy ra
khỏi phòng khách trong một giây mà Edward bận trao đổi với Calisle. Anh
định đứng dậy đuổi theo Angelina. Nhưng Diana lại ngăn anh lại.
“Để cho tôi đi.” Diana nói
với cả gia đình Cullen rồi rời khỏi căn biệt thự và đuổi theo em
gái.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét