13. Báo thù
Cuối tuần ở Seattle là một ngày đẹp trời, không có
nắng, cũng chẳng có mưa tuyết. Các cửa hàng bắt đầu trưng bày bộ
sưu tập mùa xuân của mình. Alice bước đi như múa trên đường tới một
cửa hàng màu hồng, vô cùng nổi bật trên con đường mua sắm tiêu biểu
ở thành phố này. Rosalie và Diana nắm tay nhau, tự tin sải bước vào
trong cửa hàng, trước sự trầm trồ vì vẻ đẹp của họ của những
người cũng đang mua sắm trên phố. Alice liếc nhìn Jasper và cô bạn thân
nhà mình một cái rồi cũng bước vào, mặc kệ vẻ mặt muôn màu muôn
vẻ của ông anh Emmett – kẻ đang lẽo đẽo theo sau Rosalie. Edward ngần
ngừ, sự lịch thiệp được thấm đẫm từ cả trăm năm trước không cho phép
anh bước vào nơi chỉ dành cho các quý cô này. Jasper cũng ngần ngừ
chẳng kém gì Edward. Nhưng vì Alice đã tiến vào nên Jasper cũng sải
bước và đi nhanh theo cô nàng. Nói cho cùng, Alice ở đâu thì anh sẽ ở
đó, cái cửa hàng này cũng không phải là chướng ngại gì lớn lắm,
ngoại trừ mấy quý cô đang thì thầm liên tục xung quanh bọn họ.
“Anh muốn vào cùng em chứ?” Angelina nhìn chàng người
yêu nhà mình.
“Anh…” Edward không biết phải trả lời làm sao.
“Anh chỉ cần ngồi đợi một lát thôi.” Angelina cam đoan.
Đôi mắt màu vàng tươi của cô nàng chăm chú nhìn người yêu, khiến
Edward chỉ có thể thở dài mà nhận mệnh.
“Em phải giục Alice, Rose và Diana nhanh lên đấy nhé.”
Edward thì thầm vào tai của cô. “Anh chỉ có kiên nhẫn với một mình em
thôi, Angel. Không phải ba người kia.”
Angelina có thể khẳng định, nếu cô còn là con người
thì mặt của cô chắc chắn sẽ đỏ bừng như mấy cô nàng đang hớn hở
hóng hớt nhìn bọn họ từ nãy tới giờ. Angelina có cảm giác, Edward
để dồn nén sự lãng mạn của bản thân để khiến cô phải chết chìm
trong đó vậy. Angelina khẽ hôn lên má người yêu. “Em hứa.”
Kết quả của lời hứa mà Angelina đã nói với Edward
là thành tích dành nguyên bốn tiếng đồng hồ trong cửa hàng Victoria’s
Secret của bốn cô gái. Edward vốn định ca thán một chút, nhưng anh
chợt nhìn thấy những hình ảnh lóe lên trong óc của Alice, Rosalie và
Diana trước khi Angelina kịp thời bảo vệ suy nghĩ của họ. Anh chàng
hớn ha hớn hở nghĩ đến cảnh vị hôn thê nhà mình có cơ hội diện những thứ vừa mới mua cho mình xem. Đúng
lúc họ vừa ngồi yên vị trong chiếc Volvo của Edward thì đột nhiên
Alice cứng người lại, như thể có chuyện gì vô cùng khủng khiếp sắp
xảy tới. Jasper vội ôm lấy cô gái của mình vào lòng. Edward hơi cau
mày, bởi khả năng đặc biệt của Angelina mà nãy giờ anh chẳng biết
Alice đang nghĩ cái gì. Anh nắm lấy tay của cô, khẽ nói. “Cho anh nhìn
một chút.” Angelina gật đầu. Một loạt hình ảnh đồng thời tràn vào
tâm trí của cả Alice và Edward. Anh cau mày, như để xác định chính
xác thời điểm diễn ra những hình ảnh ấy. Rồi anh liếc nhìn lại khu
phố mua sắm mà mình vừa đi qua. Có
lẽ còn một thời gian nữa, Edward thầm nghĩ như thế và bắt đầu
lái xe.
Hôm nay vốn là một ngày vui vẻ của đám con cái gia
đình nhà Cullen và Princetons. Tuy nhiên, khác với sự vui vẻ nên có,
Edward, Angelina, Jasper và Alice lại vô cùng nghiêm túc khi bước vào
phòng khách của gia đình Cullen. Calisle và Severus ngạc nhiên nhìn bốn
người, rồi vô cùng nghi hoặc quay sang nhìn Diana, Rosalie và Emmett.
Nhưng hai ông bố chỉ nhận được cái lắc đầu không hiểu của ba đứa con.
Lúc này, Esme với Petunia cùng bước xuống lầu, vẫn còn đang thì thầm
với nhau về màu sắc của cái gì đó thì Edward cất tiếng, “Alice nhìn
thấy Victoria trở lại.”
Anh vừa dứt lời thì Severus nhíu mày. Calisle đặt
cuốn sách còn đang đọc dở trên tay xuống bàn trà rồi nói, “con nói
rõ hơn đi, Alice.”
“Con nhìn thấy Victoria, cô ta trở lại và dẫn theo một
đội quân ma cà rồng.” Alice đáp.
“Không thể nào, cô ta kiếm đâu ra một đội quân cho
mình.” Emmett phản đổi, nhưng rồi nhận ra ẩn ý trong lời nói của
Alice. “Trừ phi cô ta….”
“Trừ phi cô ta tự mình tạo ra một đội quân.” Severus
trầm trầm nói, liếc mắt nhìn cô con gái lớn của mình.
“Tại con lúc ấy không xử lý cô ta gọn gàng.” Diana
cúi đầu đáp. Petunia vội vàng tiến lại gần con gái của mình, đặt
bàn tay lên vai cô để an ủi. “Con cứ nghĩ…”
“Không phải lỗi của Diana.” Angelina đáp, hơi trợn mắt
với bố mình. “Chị làm sao biết trước được chuyện này sẽ xảy ra
chứ.”
“Ta cũng không nói đó là lỗi của Diana.” Severus đáp. Trước
cái nhìn ngạc nhiên của gia đình Cullen, Severus nói tiếp. “Nhưng một
lần nữa, Diana, con lại dùng sự nhân hậu của mình không đúng chỗ.”
“Đừng nói về chuyện này nữa.” Rosalie nhìn Calisle
với vẻ cầu xin. Ngay lập tức, cô được Calisle giúp đỡ.
“Bao giờ thì bọn họ đến?” Calisle đứng dậy và hỏi.
“Con không chắc chắn lắm.” Alice ngần ngừ nói.
“Lúc đó, tuyết đã tan hết.” Edward đáp lại câu hỏi
của Calisle.
“Vậy chúng ta vẫn còn thời gian để chuẩn bị.” Calisle
kết luận, và nhận được cái gật đầu đồng tình của Severus. Esme tiến
đến và nắm chặt tay ông. Không ai trong số mười một ma cà rồng ấy
nói gì. Họ chỉ có thể trao cho nhau những cái nhìn đầy ý nghĩa.
Bước sang nửa cuối của tháng Hai, cả Seattle sôi trào
với vụ án mất tích liên hoàn ở khu vực lân cận của Đại học
Washington. Bắt đầu là sự mất tích bí ẩn của đội trưởng đội đua
thuyền Riley Biers. Sau kỳ nghỉ đông, Riley đã không trở lại trường học
như dự kiến. Nhưng cảnh sát chỉ vào cuộc khi bố mẹ của Riley từ
Forks đến Seattle. Họ vẫn tưởng con trai mình bận chuẩn bị thi đấu nên
không có thời gian mà liên lạc về nhà. Nhưng hơn một tháng kể từ
ngày trở lại trường mà vẫn không có lấy một cuộc điện thoại, hai
người quyết định đến thăm con trai mình. Lúc này, người ta mới tá hỏa
mà nhận ra rằng, Riley chính là cái tên đầu tiên trong danh sách gần
ba mươi sinh viên mất tích. Thế nhưng, cái danh sách ấy cứ liên tục
nối dài, mặc cho mọi nỗ lực của bên điều tra.
Trong văn phòng ở Sở cảnh sát thành phố của ngài
Tanner, vị thanh tra đứng đầu của cuộc điều tra vụ mất tích liên hoàn
của sinh viên ở Đại học Washington, đang có khoảng mười người khác
nhau. Tất cả họ là những chuyên gia phân tích tội phạm được FBI cử
tới cùng với những điều tra viên tốt nhất của Sở cảnh sát thành
phố. Họ đang nghiêm túc thảo luận về mối liên hệ giữa những người
mất tích. Lúc này, vị cảnh sát trẻ Jordan vội vã bước vào, trên tay
anh ta là một tập ảnh vừa mới được in ra.
“Các vị, hôm nay, ở nhà kho phía Tây thành phố, phát
hiện mười bộ hài cốt đã bị thiêu cháy.”
Ngay lập tức, cả mười người cùng nhìn chằm chằm vào
tập ảnh trên tay Jordan. Ngài Tanner gật đầu và chỉ về phía tấm bảng
gắn các thông tin của vụ án, ý bảo Jordan gắn chúng lên đó. Đúng
lúc này, điện thoại di động của ông bỗng rung rung. Ngài Tanner cảm
thấy có điều gì đó không đúng lắm, nhưng ông vẫn bắt máy, bởi đó
là cuộc gọi của vợ ông. Nhưng tất cả những gì mà ông nghe được chỉ
là tiếng vợ mình đang khóc thút thít. Ông bước ra ngoài để nghe rõ
hơn. Cuối cùng, vợ ông đã hoàn thiện trọn vẹn câu nói của mình. Và
Jordan cũng gắn xong tấm ảnh cuối cùng lên tấm bảng, đó là tấm ảnh
một chiếc vòng trang sức bằng bạc đã bị cháy đen.
Ngài Tanner chấm dứt cuộc điện thoại với vợ, bước
nhanh trở lại và về phía cái bảng, nhìn thật kỹ một lần nữa vào
đó. Rồi ông quay lại nói với các đồng nghiệp đến từ FBI.
“Các vị, chúng ta có thêm một nạn nhân mất tích. Tôi
nghi ngờ chiếc vòng này thuộc về nạn nhân ấy.” Ngài Tanner hít một
hơi, trông ông như thể đang gặp phải khó khăn lớn nhất của đời mình
vậy. “Nạn nhân mới nhất của hôm nay, con gái tôi, Bree Tanner.”
Cùng lúc ấy, ở Italia, một phụ nữ xinh đẹp đang dẫn
một đoàn khách du lịch bước vào đại sảnh của tòa lâu đài. Những vị
khách du lịch mải mê trầm trồ những chi tiết được giữ hoàn toàn
nguyên vẹn từ thời trước công nguyên, không hề nhận ra nguy hiểm đang
tiến đến bên cạnh họ, gần hơn bao giờ hết. Chợt, có ai đó thét lên
vì đau đớn và sợ hãi. Mùi máu tươi tràn ra. Hơn ba mươi vị khách,
vốn còn đang chăm chú ngắm nhìn từng chi tiết kiến trúc tinh tế của
lâu đài, vội vàng kiếm đường thoát thân. Nhưng họ không thể. Từng
người trong số họ ngã xuống. Lúc này, chỉ những người con thoi thóp
mới nhìn thấy những bóng đen. Họ không biết bóng đen ấy xuất hiện
từ đâu. Họ chỉ biết được rằng, máu trong cơ thể của mình đang cạn
dần. Một cô gái gốc Á lặng lẽ rơi xuống một giọt nước mắt. Nhưng
chẳng có ai ngoài cô biết. Có lẽ, những kẻ lấy đi tính mạng của họ
biết, nhưng chúng không quan tâm. Bởi uống máu là bản năng của bất kỳ
một ma cà rồng nào, kể cả những ma cà rồng sinh sống ở nơi đây.
Ở một góc khác của tòa lâu đài cổ kính, trong một
căn hầm tối tăm và lạnh lẽo, một ma cà rồng chợt mở mắt ra. Tròng
mắt màu đỏ rực cho thấy sự nguy hiểm của vị ma cà rồng này, chẳng
hề kém cạnh những kẻ đang vui vẻ thưởng thức bữa tiệc ở không xa đó.
Ông ta chầm chậm dứng dậy, dùng điều khiển mở một bản nhạc cổ điển
mà có lẽ, chẳng còn mấy ai có hứng thú nghe. Âm thanh của các nhạc
cụ dây từ thời Hy Lạp cổ đại vang lên trong căn hầm ấy. Tiếng đàn
Barbiton, Cithara, Harp và Lyre cùng hòa quyện với nhau, như đưa không
gian của căn hầm trở lại thời kỳ trước công nguyên. Ma cà rồng trong
căn hầm đứng lặng im trước một bức tranh. Trong bức tranh, một người
phụ nữ xinh đẹp với mái tóc màu nâu đang mỉm cười. Ông ta lẩm bẩm, “Didyme…
Didyme… Tình yêu của tôi…”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét