16/10/17

[Ngôn tình/Đồng nhân Twilight] Huyết tộc đến từ quá khứ (11)

11. Love in the air


              Ngày Chủ Nhật cuối cùng của năm ở thị trấn Forks thực ra cũng không khác với ngày thường là mấy. Trường học trong thị trấn thì đã cho học sinh nghỉ đông từ tuần trước. Người lớn hầu như cũng ít ra khỏi nhà để đương đầu với những trận tuyết lớn cứ liên tục đổ xuống. Lớp tuyết dày trắng xóa trở thành thiên đường đích thực cho đám trẻ mỗi khi cơn mưa tuyết tạm ngừng lại.

                Bên trong rừng sâu, tòa biệt thự cạnh sông của gia đình Princetons trở thành nơi tập trung thường xuyên của những cư dân ma cà rồng ở thị trấn Forks. Con sông bên cạnh biệt thự đã đóng băng dày đến nỗi một đám ma cà rồng với sức phá hoại khủng khiếp vẫn có thể thoải mái trượt băng và đánh lộn trên đó mà không sợ băng vỡ. Diana nhìn ra giữa dòng sông, Angelina đang được Edward dạy trượt băng. Cách đó không xa, Rosalice và Emmett đang cùng khiêu vũ trên băng. Cô bạn thân của Diana trông giống hệt nữ hoàng của con sông băng này vậy. Mái tóc màu vàng lấp lánh giữa dòng sông lạnh lẽo. Trước sân biệt thự, cạnh bờ sông, Alice đang chỉ đạo Jasper đắp một hình khối gì đó. Không phải là hình dạng người tuyết thông thường, chúng có vẻ có kích cỡ của người thật hơn. Nhưng hiện tại thì Diana không thể nhìn ra được chúng chính xác là cái gì. Trước hiên nhà, bố mẹ của bọn họ, ông bà Princetons và ông bà Cullen đang trao đổi với nhau cái gì đó. Diana không muốn để tâm tới, tuy nhiên, cô không thể nào bỏ qua được cái nhìn đầy ý nghĩa của Petunia. Cứ ba phút, bà lại quay sang trao cho Diana cái nhìn đầy ý nghĩa, khiến cô chỉ có thể đảo mắt vờ như không thấy.

                Diana thở dài, cảm thấy hôm nay ắt hẳn phải là ngày thoải mái nhất từ khi đến Forks. Angelina bớt rối rắm vớ vẩn. Mọi người ai cũng vui vẻ. Jasper và Diana cũng không phải cố gắng điều chỉnh cảm xúc của ai hết. Mà nói đến điều chỉnh cảm xúc, Diana chợt nhớ ra chuyện khả năng của cô và Jasper gần gần giống nhau. Tuy nhiên, khác với Jasper, khả năng của cô không thể có tác dụng với những người mà cô không hề quen biết. Nó bị giới hạn ở một mức độ nhất định. Nhưng về tốc độ tác dụng hay hiệu quả thì rõ ràng là cao hơn rất nhiều. Cô còn nhớ như in cách đây ba ngày, Angelina và Alice quyết tâm lôi cô và Jasper chạy xe đến Port Angeles chỉ để kiểm tra mức độ hiệu quả của năng lực. Diana cảm thấy ai cũng có đôi có cặp như thế này, thật tuyệt.



                Angelina nhìn chị gái mình, ma cà rồng đang ngồi vắt vẻ trên lan can hiên, lắc qua lắc lại thân mình một cách vui vẻ. Từ giữa sông, Angelina vẫn có thể nhận ra chị gái mình đang ôm một cốc chứa toàn máu động vật cao cấp – máu của những động vật được cho uống rượu nho và ăn nho sống mỗi ngày, chỉ chờ đến ngày bị cắt tiết, của quý ngài Princetons. Gần đây, tần suất sử dụng máu loại ngày của Diana cao lên trông thấy, khiến Angelina cảm thấy chị gái mình như thể đang cố dọn sạch cái kho dự trữ cả ngàn năm của Severus vậy. Nhưng kỳ lạ là, bình thường thì Severus sẽ không để cho Diana uống bừa bãi như thế. Vậy mà hiện tại thì sao, nhìn đi, Severus thậm chí còn chẳng thèm quan tâm đến chuyện Diana uống hai cốc bự mỗi ngày. Trong khi lúc trước, khi họ còn ở Bergen, chuyện uống thả phanh kiểu này chẳng bao giờ có thể xảy ra được.

                Edward nhìn Angelina. Anh hoàn toàn không hài lòng với tình trạng quan hệ hiện tại của hai người. Mặc dù Angelina đã bớt bớt lạnh lùng, bớt bớt rối rắm, nhưng điều đó không có nghĩa là quan hệ của họ chính thức bước vào quan hệ đính ước mà ông bà Princetons đã công nhận. Angelina cho phép anh nắm tay (thực ra trước khi ông bà Princetons đến Forks, anh cũng có thể làm được), cho phép anh ôm cô (thực ra là anh toàn lựa lúc Angelina không chú ý hoặc thất thần), nhưng lại không cho phép anh hôn cô (thực ra mỗi lần anh định hôn Angelina, là ý như rằng cô sẽ quay mặt đi hoặc vờ vô tình đánh vỡ hành động có tính toán của anh). Vậy nên hiện tại, Edward chỉ muốn cô tập trung vào anh, chứ không phải người chị gái đang ngồi vui vẻ ở đằng xa kia.

                Edward giữ chặt Angelina và lướt trên băng nhanh hơn. Angelina không nói gì, chỉ lẳng lặng nắm chặt lấy tay anh. Edward kéo kéo khóe miệng một cách vui vẻ. Edward có thể khẳng định là anh không hề cố ý cắt ngang bài khiêu vũ trên băng của Emmett, tuy nhiên Emmett lại không cho là như thế. Kết quả có thể nhìn thấy là hiện tại, có hai cặp đôi đang cùng trượt đua trên băng. Những người khác, ngoại trừ Alice và Jasper, đều tập trung vào cuộc trượt đua bất thình lình xuất hiện này. Diana hứng thú hét lên, “Cố lên Edward, đừng để em gái tôi thua cuộc.”

                Ngay lập tức, cô nhận được cái liếc xéo của Emmett, nụ cười bất đắc dĩ của Rosalie, cái nhìn tự hào của Angelina. Edward không sang nhìn cô, nhưng Diana cảm nhận được anh chàng cũng đang rất vui vẻ sau khi nghe thấy cô nói như thế. Diana vui vẻ, định bụng uống thêm một ngụm máu, nhưng chợt nhớ ra là mình vừa uống ngụm cuối cùng trong cốc từ ban nãy. Cô thở dài, liếc sang nhìn bố mẹ mình. Nhưng Severus đã ngay lập tức tuyên bố, “con đã uống hết phần của ngày hôm nay”. Cô nhìn Petunia, năn nỉ sự hậu thuẫn to lớn từ mẹ. Nhưng tất cả những gì bà làm chỉ là mỉm cười với cô. Rõ ràng lần này, mẹ cô hoàn toàn đứng về phe bố.



                Trên sông băng, cuộc đua của Edward và Emmett đang đến hồi gay cấn. Hai chàng ma cà rồng, có lẽ đã quá nhàm chán, đang dồn hết tốc lực của mình. Angelina có thể nhận thấy cái nhìn bất lực của Rosalie dành cho Emmett. Thi thoảng, chị ấy còn ném cho cô cái nhìn đồng cảm nữa chứ. Cô nhìn bóng lưng của Edward. Có lẽ, cô nên cho cả mình lẫn anh một cơ hội. Họ đã từng không có cơ hội để quen biết và hiểu nhau. Họ cũng không có cơ hội để gặp nhau trong quá khứ. Nhưng ít nhất hiện tại, họ có cơ hội để tìm hiểu nhau một lần nữa. Cô biết trong mắt mọi người, sự rối rắm của cô chỉ là điều gì đó rất vớ vẩn. Nhưng cho đến tận ngày hôm nay, có lẽ vì không khí lúc hai người trên sông băng, có lẽ vì cuộc đua bất chợt giữa Edward và Emmett, cũng có lẽ là vì lời Diana bất chợt thốt lên ban nãy, Angelina cảm thấy có gì đó trong lòng mình sụp xuống. Cô chợt nhận ra, dù cô có rối rắm hay chối bỏ như thế nào, thì Edward vẫn là Edward. Anh vẫn là chàng trai mà cô yêu từ cái nhìn đầu tiên một trăm năm trước. Anh vẫn là anh, và cô vẫn là Angelina, vị hôn thê mà ông bà Masen đã chọn cho con trai. Angelina cất giọng, vui vẻ, hướng mắt một cách kiêu ngạo sang bên cạnh và nói với Emmett, “Anh không thắng được bọn em đâu. Edward của em là người nhanh nhất.” Ngay lập tức, tốc độ của Edward bỏ cách Emmett một quãng khá xa. Còn Emmett, quá ngạc nhiên với câu nói của Angelina, mà hơi chậm lại một chút. Tuy nhiên, anh chàng cũng khó có thể vượt qua Edward.

                Edward vui vẻ cầm tay của Angelina và bước về phía biệt thự của nhà Princetons. Công trình bằng tuyết vĩ đại của Alice và Jasper đã sắp hoàn thành. Nhưng Edward không mấy quan tâm lắm. Anh đang bận ngắm nghía bàn tay đang nằm trọn trong tay mình. Anh không biết tại sao, Angelina lại quyết định chính thức chấp nhận anh ngày hôm nay. Anh không biết lý do gì đã khiến thái độ của Angelina thay đổi. Nhưng anh biết từ giây phút này, cô đã chấp nhận là vị hôn thê của Edward Cullen. Cô sẽ trở thành bạn đời của anh, trong một ngày gần đây. Edward có thể nhìn thấy dự đoán của Alice, Angel của anh đang khoác lấy cánh tay của Severus, trong bộ đầm trắng muốt, và chầm chậm bước về phía anh.

                “Edward, hiện tại cậu cười rất ngốc đấy.” Edward có thể nghe thấy Emmett trêu chọc. Nhưng anh không mấy để tâm. Emmett làm sao có thể biết được cảm xúc vui vẻ hiện tại của anh. Edward thấy những suy nghĩ kiểu như chúc mừng, cuối cùng cũng thành công, … đập vào óc mình. Anh biết ơn gia đình của mình và gia đình Princetons nhiều, nhưng anh thừa hiểu mình không cần phải nói sự biết ơn ấy ra thành lời.

                “Em thấy mỗi lần anh nhìn chị Rose rồi cười còn ngốc hơn.” Angelina lên tiếng đáp trả Emmett. Dù sao thì Edward cùng là người của cô. Chỉ có chuyện cô bắt nạt anh chứ làm gì có chuyện đến lượt Emmett. Angelina dẩu môi, tỏ vẻ không hài lòng với câu nhận xét của anh chàng to lớn dành cho vị hôn phu của mình.

                “Kệ anh ấy đi.” Edward vui vẻ thì thầm vào tai Angelina, rồi anh phóng to âm lượng hơn một chút. “Anh ấy không cười ngốc thì chắc không phải là Emmett rồi.”

             “Đúng đó, Edward, anh không nên giành lấy nụ cười thương hiệu của Emmett chứ.” Angelina tỏ vẻ nghiêm túc nói, rồi cô nhìn chằm chằm vào Emmett. “Thay mặt Edward, em chân thành xin lỗi anh vì chuyện anh ấy lỡ mượn kiểu cười ưa thích của anh, Emmett.”

                “Con nhóc này.” Emmett nhe răng, như thể định tiến sang tấu cho Angelina một cái. Nhưng với tốc độ của một ma cà rồng, Angelina nhanh chóng trốn sau lưng của Edward.

                “Anh đừng dọa em chứ. Em xin lỗi thay Edward thôi.” Angelina nói, ngó đầu ra từ sau lưng của Edward. "Anh đừng hòng đánh em. Anh cẩn thận không em để Edward tấu anh một trận đấy.” Angelina ranh mãnh nói. Ngay lập tức, Edward nhe răng, tỏ vẻ anh không hề ngại đấu một trận với anh trai to lớn của mình.

                Một trận đấu mà không ai đoán trước được lại diễn ra. Emmett có sức mạnh khủng khiếp, nhưng năng lực đặc biệt và tốc độ của Edward lại không phải là trò đùa. Hai người vờn nhau quanh cái sân phủ đầy tuyết. Cảm giác vui vẻ và hạnh phúc ngập tràn trong không khí. Lúc này, công trình của Alice và Jasper cũng được hoàn thành. Nếu có người dân nào đó của thị trấn Forks tình cờ đi ngang qua, họ sẽ nhanh chóng nhận ra công trình điêu khắc ấy có nội dung là gì. Trên nền tuyết rắng, mười một hình dáng khác nhau, có đứng, có ngồi, có kẻ lại được kẻ khác cõng, có kẻ thì lại nằm gọn trong cái ôm công chúa của kẻ khác. Nhưng trên tất cả, những bức tượng bằng tuyết đó đều có vẻ đẹp tuyệt vời, hệt như những bản sao vô tính bằng tuyết của gia đình Princetons và gia đình Cullen.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét