20. Ông là ai?!
Angelina
hoảng hốt hét lên. Ngay lập tức, bốn người còn lại trong gia đình
Princetons xuất hiện trong phòng của Diana. Angelina nhìn Severus và
Petunia, nói một cách vội vàng. “Bố. Mẹ. Chị ra ngoài có nói với
hai người không?”
Petunia khẽ lắc đầu, còn
Severus thì nhíu mày. Bree và Riley ngạc nhiên nhìn nhau. “Diana biến
mất?” Bree hỏi lại Angelina.
“Chị Diana không bao giờ ra
ngoài mà không nói lấy một câu, nhất là khi chị ấy đã lên kế hoạch
mua sắm với chị.” Angelina đáp lại Bree.
“Chị ấy có việc bất ngờ
chăng?” Riley trầm ngâm suy nghĩ rồi đặt giả thiết.
“Dù có vội thế nào, chị
ấy cũng sẽ không để sách ngoài ban công như thế này.” Angelina nói và
giơ cuốn sách trong tay mình lên. “Sách là những đứa con vô giá của
Diana.” Angelina khẳng định. “Chắc chắn chị ấy có chuyện.”
“Angelina, gọi cho Alice đi.” Petunia
nói. “Hỏi xem con bé có nhìn thấy điều gì không.”
Bảy người nhà Cullen bất
ngờ rời Forks trong sự ngạc nhiên của những cư dân của thị trấn bé
nhỏ này. Thực ra chuyện họ tạm rời đi cắm trại là chuyện bình
thường, nhưng điều không bình thường là khi nhà Princetons vừa rời đi
cách đó hai ngày để đi du lịch. Và gia đình Cullen đã từ chối đi
cùng họ với lý do thời tiết không đẹp. Ấy vậy mà hai hôm sau, khi
thời tiết cũng chẳng đẹp hơn tý nào, thì cả nhà Cullen đã cùng nhau
biến mất với cùng lý do với gia đình Princetons. Đám học sinh ở Trung
học Forks không mấy tiếc nuối khi dàn trai xinh gái đẹp trong trường
đột nhiên nghỉ học. Nhưng với những học sinh vô cùng yêu thích lớp
tiếng Tây Ban Nha như Jessica Stanley thì sự vắng mặt của cô giáo
Princetons lại là một tổn thất vô cùng to lớn.
Alice nắm chặt tay Rosalie khi
bảy người trong gia đình Cullen cất cánh rời Mỹ để đến Italia. Jasper
cố gắng sử dụng năng lực của mình để giúp cô chị gái tóc vàng có
thể bình tĩnh hơn một chút. Nhưng có vẻ nó không mấy hiệu quả, hoặc
tại từ ngày Rosalie và Diana thân thiết, năng lực của anh lại đâm ra
kém tác dụng lên Rosalie. Hoặc là sự thân thiết của hai cô gái này
đã dẫn đến việc anh không thể kiểm soát được cảm xúc mà Rosalie
dành cho Diana. Emmett ngồi bên cạnh bạn đời và nhìn một cách lo
lắng.
“Diana sẽ không có chuyện gì
hết.” Anh chàng to con nói.
“Nhưng Alice không nhìn thấy
điều gì cả.” Rosalie nói một cách lo âu. “Angelina bảo Diana biến mất
mà không báo trước. Khả năng của Diana lại không thể chắn được khả
năng của Alice. Em sợ có kẻ nào đó chắn được khả năng của Alice đã
bắt Diana.” Cô nàng tóc vàng vẽ ra viễn cảnh xấu nhất mà không hề
ngờ tới rằng, suy nghĩ của mình hoàn toàn chính xác.
“Chúng ta phải đến Ý mới
biết được chính xác chuyện gì đã xảy ra.” Calisle cau mày và nói
với Rosalie. Ông nhớ lại thái độ kỳ lạ của Severus và Petunia trước
khi họ cùng với bốn đứa con khởi hành đi Ý. Thái độ ấy không rõ
ràng lắm, nhưng hiện tại, ông đoán có lẽ hai người họ đã biết
chuyện này có thể xảy ra.
Lời nói của Calisle khiến
Rosalie trầm lặng. Đôi mắt xinh đẹp của cô tỏ ra buồn bã, chúng khiến
Emmett hết sức sốt ruột. Nhưng tất cả những gì anh chàng có thể làm
là mở rộng vòng tay và ôm lấy bạn đời của mình.
Trong một căn biệt thự ở lân
cận tòa thành Volterra cổ kính, có mười hai ma cà rồng đang ngồi với
nhau. Họ ngồi quanh chiếc bàn dài trong bếp. Căn bếp bóng loáng, rõ
ràng chưa bao giờ được sử dụng với mục đích chính là để nấu ăn. Angelina
loay hoay với cuốn sách trong tay mình. Rõ ràng là cô không đọc nó, cô
chỉ sử dụng nó để xua đi nỗi bất an đang tràn ngập trong lòng. Edward
nhìn vị hôn thê của mình một cách lo lắng. Anh đọc thấy những suy
nghĩ bất thường trong đầu của Severus và Petunia. Nhưng anh biết mình
không nên để lộ chúng ra.
Riley và Bree ngồi ở cuối
bàn. Cả hai biết sự lo lắng đang tràn ngập nhưng lại chẳng biết phải
làm gì để an ủi gia đình mới của họ cũng như người nhà Cullen. Hai
ma cà rồng tân sinh chỉ biết nhìn nhau và không nói lấy một lời. Ở
phía đầu bên kia, Calisle cau mày theo dõi Petunia và Severus, chờ đợi
họ lên tiếng. Ông biết họ sẽ giải thích những nghi vấn của ông lúc
này. Nhưng có lẽ là ông nên đợi cho đến khi họ sẵn sàng. Esme ngồi
sát bên cạnh Calisle và nắm lấy tay ông. Ông trao cho bà một cái nhìn
đầy ý nghĩa.
Rosalie dựa đầu vào vai phải
của Emmett. Anh chàng to con cố gắng an ủi bạn đời của mình bằng
cách khẽ xoa cánh tay phải của cô theo một nhịp độ nhất định. Nhưng
điều đó chẳng giúp ích được gì. Gương mặt của Rosalie vẫn chưa hề
dãn ra, dù chỉ là một chút, kể từ khi nghe tin về sự biến mất của
Diana. Ngồi đối diện họ là Alice và Jasper. Jasper cố gắng điều chỉnh
sự lo âu của mười một kẻ khác đang ngồi đây, nhưng nó có vẻ khá khó
so với bình thường. Alice thì cố gắng tìm tòi trong trí nhớ, xem có
bất kỳ dự đoán tình cờ nào đã có liên quan tới Diana hay không.
Đúng lúc này, đôi mắt của
Alice trở nên mờ đục. Màu vàng tươi sáng dần biến mất. Edward tập
trung vào những suy nghĩ trong đầu của cô em gái. Anh ngạc nhiên trước
dự đoán của cô. Không thể nào,
anh thầm nghĩ như thế. Nhưng dự đoán của Alice thì hiếm khi sai lầm,
dù nó phụ thuộc nhiều vào ý định chủ quan của ai đó. Nhưng ngay khi
cảnh tượng kia vừa kết thúc, một cảnh tượng khác lại nhanh chóng
thay thế cho nó. Alice và Edward hoảng hốt. Kẻ thù của gia đình Princetons ư? Không phải. Có lẽ là kẻ
thù của bọn họ thì đúng hơn, Edward cân nhắc. Khuôn mặt của bọn
họ không rõ ràng lắm. Nhưng Edward nhận ra một thứ khiến tất cả ma
cà rồng đều phải e ngại. Điều đáng băn khoăn là tại sao thứ đó lại
nằm trong tay ma cà rồng. Họ làm sao có thể tránh thứ đó tổn thương
đến mình.
Khi tiên đoán vừa chấm dứt,
đôi mắt của Alice nhanh chóng chuyển về màu sắc vốn có của nó. Alice
trao đổi một cái nhìn đầy ý nghĩa với Edward rồi nói, “con biết
Diana ở đâu rồi.”
Ngay lập tức, Angelina làm
rơi quyển sách trong tay. Rosalie chuyển mắt nhìn chằm chằm vào Alice.
Bree và Riley ngạc nhiên trước năng lực của Alice. Calisle và Esme nhìn
nhau. Chỉ có Severus và Petunia là tỏ ra vô cùng bình thản, như thể
họ biết chuyện này sẽ đến. Alice đưa mắt nhìn Edward. Anh khẽ gật
đầu rồi tiếp lời Alice, “Alice nhìn thấy Diana cùng Marcus trong một
nơi có rất nhiều sách.”
“Marcus?” Vẻ bình thản của
Severus và Petunia bị đánh vỡ. Edward đọc thấy sự hoang mang trong suy
nghĩ của Petunia. “Ông ta chẳng phải đã chết rồi sao?”
“Marcus đã chết?” Calisle
ngạc nhiên. “Marcus là một trong ba đại trưởng lão của nhà Volturi. Và
tôi khẳng định ông ta sống khỏe mạnh hơn bất kỳ ai trong chúng ta.”
“Không thể nào.” Petunia phủ
nhận. “Nếu ông ta còn sống, Diana chẳng có lý do gì mà tự tử và gặp
được chúng tôi hết.”
Calisle ngạc nhiên. Severus và
Petunia nhìn nhau một chút, rồi người đàn ông đứng đầu gia đình
Princetons khẽ thở dài. Ông cất giọng, mở ra một câu chuyện mà đã lâu
lắm rồi, ông cùng vợ mình mới nhớ
lại nó. “Nếu Diana ở cùng Marcus nghĩa là con bé đang được an toàn.”
Ông dừng một chút. Trong cái nhìn đầy chăm chú của chín ma cà rồng
khác, ông từ từ nói. “Đã hơn hai ngàn năm trôi qua kể từ ngày đầu
tiên, Petunia gặp Diana. Đó là một câu chuyện khá dài…”
Trên cái giường lớn màu trắng trong căn hầm lạnh lẽo,
một cô gái đang nằm trên đó khẽ cựa mình. Cái cựa mình của cô gái
không lớn. Nhưng nó đủ để khiến người đàn ông đang ngồi trên chiếc
ghế sô pha đơn đối diện với chiếc giường hơi cứng người lại. Đôi mắt
đỏ rực của ông ta toát lên vẻ yêu thương và ấm áp, trái ngược với
sự lạnh lẽo của căn hầm. Cô gái hơi nhíu mày, lại cựa mình thêm cái
nữa. Giấc ngủ lâu lắm rồi mới có khiến cô gái không muốn rời bỏ
nó. Nhưng cô gái có vẻ hiểu được, giấc ngủ này là một chuyện bất
thường. Vậy nên, chỉ chừng mấy giây sau, cô gái mở mắt. Đôi mắt màu
vàng sậm hơi mất tiêu cự một chút, rồi chăm chú nhìn căn phòng lạ
lẫm mà mình đang ở trong đó. Cô nhận ra mùi hương cỏ dễ chịu phát ra
từ phía cuối giường. Cô gái ngồi hẳn dậy, ngạc nhiên khi nhìn thấy
người đàn ông đang ngồi ở đó.
“Em ngủ ngon chứ, Didyme?”
Người đàn ông nói với giọng ấm áp, trái ngược với vẻ ngoài lạnh
lùng và thờ ơ của ông ta.
“Tôi… tôi vừa ngủ?” Cô gái
nhíu mày, đưa tay lên vuốt mái tóc màu nâu của mình. “Tôi không phải
là Didyme. Tôi là Diana, Diana Princetons.” Diana nói với người đàn ông
lạ mặt đang ngồi đối diện.
“Em thích tôi sử dụng khả
năng đặc biệt thứ hai của mình cho em. Em không nhớ sao?” Đôi mắt của
người đàn ông tràn đầy sự âu yếm. Nó khiến Diana hoảng hốt. Không
biết tại sao, cô cảm thấy người đàn ông này thật quen thuộc, như thể
họ đã gặp nhau từ rất lâu trước kia.
“Tôi… tôi không nhớ.” Cô đáp,
ngập ngừng rồi hỏi người đàn ông lạ mặt. “Ông… ông là ai vậy?”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét