14/10/17

[Ngôn tình/Đồng nhân Twilight] Huyết tộc đến từ quá khứ (9)

9. Khách không mời


              Ánh lửa lập lòe hắt ra từ lò sưởi khiến cho căn phòng vốn lạnh lẽo vì đầy ắp ma cà rồng trở nên ấm áp hơn nhiều. Chẳng qua là gia đình Cullen không thể hiểu được, tại sao bốn người nhà Princetons lại thích lò sưởi đến thế. Làm ơn đi, họ là ma cà rồng đó. Có ma cà rồng bình thường nào lại thích đốt lửa lên trong nhà chứ. Phải biết rằng, thứ duy nhất có thể giết đi bọn họ vĩnh viễn chính là lửa đấy. Nhưng sau khi quen thuộc với hai cô con gái của gia đình Princetons, mấy thành viên nhà Cullen đành chấp nhận điều bất thường ấy như thể đó là một điều vô cùng bình thường. Thậm chí, Edward Cullen còn có ý định cải tạo biệt thự gia đình nhà họ để thêm một cái lò sưởi cho Angelina Princetons.

                Trong cái căn phòng với lò sưởi ấm áp ấy, Severus Princetons vừa dứt câu nói của mình thì hai hình ảnh đối lập cùng xảy ra. Một bên là Edward Cullen cười rạng ngời, hớn hở trước sự công nhận của quý ông Princetons. Còn bên kia là Angelina Princetons, cô nàng trừng mắt nhìn Severus, như để xác định xem cô có nghe nhầm không.

                “Bố, bố nói cái gì vậy?” Angelina lắp bắp hỏi lại. Cô những tưởng ông sẽ về phe mình, hoặc ít nhất trì hoãn cho cô đủ thời gian để rối rắm thêm. Ai dè lại thành xác định quan hệ giữa hai người họ ngay ngày đầu tiên ông đặt chân đến đây.

                “Ta hỏi con lại lần nữa, con còn yêu vị hôn phu của mình không?” Severus hỏi. Lúc này Angelina mới nhận ra câu hỏi của ông mang hai ý nghĩa. Cô hơi ngần ngừ nhưng vẫn gật đầu. Severus quay sang nhìn Calisle và hỏi, “Con trai ông tên đầy đủ là gì, ông Cullen?”

                “Edward Anthony Masen Cullen.” Calisle hiểu ý của Severus, cười và đáp lời.

               “Vậy đó, Angel.” Severus nhún vai. Lần đầu tiên trong đêm nay, gia đình Cullen mới chứng kiến Severus gỡ bỏ lớp mặt nạ lạnh lùng mà ông bày ra từ nãy tới giờ. “Dù là cha của con trăm năm nay, ta cũng không thể nào bỏ qua ý kiến của ông bà Richardsons ngày xưa. Đúng không con gái?”

                “…” Angelina im lặng, nhìn sang Diana và Petunia như để kiếm viện binh. Nhưng Diana – cô gái đã phải chịu đủ những rối rắm của em gái mình, và Petunia – người đã nghe Diana tố cáo về chuyện này suốt ba tháng qua, đều có vẻ không hề ủng hộ cô. Angelina cảm thấy thật cô đơn, tại sao không có ai đồng tình với cô chứ. Cô bật dậy và lao vút ra ngoài với tốc độ nhanh nhất có thể. Và trong số mười ma cà rồng còn lại, chỉ có một kẻ lao ra đuổi theo Angelina. Kẻ ấy cũng lao vút đi với tốc độ nhanh nhất, làm cho mái tóc màu đồng vốn hơi rối giờ lại hất ngược ra phía sau theo gió.





                Hôm nay là một ngày tốt, theo cách nói của Alice, trời sẽ có mưa với “một vài” tiếng sấm nhỏ. Đã bốn hôm kể từ khi gia đình Princetons có mặt đầy đủ ở thị trấn Forks. Những ma cà rồng du cư cũng đã quyết định sẽ tạt qua Forks vào chiều nay, vì thế Calisle và Severus quyết định rằng họ sẽ chơi bóng chày một chút, để thu hút sự chú ý của nhóm ma cà rồng kia. Tốt hơn hết là để họ nhận ra, Forks là lãnh địa của ma cà rồng khác. Như vậy sẽ tránh được việc nhóm ma cà rồng này nổi hứng mà đi vào thị trấn, phá vỡ ước định của họ với người Quileute. Nhưng để đảm bảo hơn, Severus đã thông báo với người Quileute về những vị khách không mời này, dù ông chỉ ám chỉ rằng những kẻ này “không thân thiện” lắm mà thôi.

                Cùng với cú phát bóng đầu tiên của Emmett và tiếng sấm ở phía thị trấn, Angelina giật nảy mình một cái. Edward rất nhanh chóng có mặt bên cạnh cô nàng, dù rằng từ đêm hôm đó đến nay, Angelina chẳng thèm nói lời nào với anh. Edward có cảm giác như thể cô đang dồn hết bất mãn với tất cả mọi người vào anh vậy. Tuy nhiên, anh lại cảm thấy điều đó thật tuyệt. Edward có dự cảm rằng, chỉ cần cô giải tỏa hết sạch mớ bất mãn ấy, Angelina sẽ công nhận chuyện mà ai cũng công nhận – cô là vị hôn thê của anh.

                Angelina quay qua lườm Edward một cái. Nhưng cô không nói gì. Thực ra thì cô cũng hiểu chuyện rối rắm của mình khá là không đâu. Tuy nhiên Angelina lai chẳng thể bỏ xuống sự ngạo kiều của mình. Có thể – chỉ là  có thể thôi nhé, cô sẽ buông tha việc hành hạ cho anh chàng này sớm thôi. Chỉ là không phải bây giờ. Angelina thầm nghĩ như thế.

                Khi họ đánh đến hiệp thứ sáu thì Alice bỗng dừng lại. Cả mười ma cà rồng còn lại cùng chấm dứt hành động của mình và tiến đến đứng xung quanh cô. Alice nắm chặt lấy tay của Jasper. Tất cả họ cùng tập trung hướng nhìn về phía Tây. Những thanh âm lướt tới càng ngày càng gần và rõ ràng hơn. Và cuối cùng, ba kẻ du cư họ đợi chờ bấy lâu cũng xuất hiện. 

                Ma cà rồng đi đầu có làn da màu ô liu, trông khác hẳn với làn da trắng như sứ của các thành viên gia đình Princetons và gia đình Cullen. Ông ta có mái tóc đen dài, hơi xơ xác vì hành trình du cư của họ. Phía sau ông ta là một cặp ma cà rồng khác. Gã ma cà rồng có mái tóc màu vàng, khuôn mặt ánh lên vẻ kiêu ngạo. Nắm lấy tay hắn là một nữ ma cà rồng khác. Cô ta bước đi uyển chuyển, không giống như sự uyển chuyển của Alice, mà giống như một con mèo kiêu căng của một gia đình quý tộc nào đó. Cô ta sở hữu mái tóc đỏ như lửa. Đến một khoảng cách nhất định, ba người bọn họ cùng dừng lại, rõ ràng là không ngờ tới sự chào đón của tận mười một ma cà rồng ở nơi này.

                “Chào mừng đến Forks.” Bác sĩ Cullen đứng trước và nói. “Chúng tôi là gia đình Cullen và gia đình Princetons.”

                “Chào mọi người.” Ma cà rồng đi đầu nói. Ông ta cắn chữ như kiểu mới người mới học tiếng Anh vậy. Có lẽ ông ta là một kẻ nhập cư bất hợp pháp vào Mĩ trước khi biến thành ma cà rồng chăng?! “Tôi là Laurent,” ông ta nói rồi chỉ hai ma cà rồng bên cạnh mình, “còn đây là James và Victoria. Chúng tôi nghe thấy tiếng chơi bóng chày của các bạn nên mới tò mò đến đây.” Ông ta cười rồi nói tiếp, “nhưng không ngờ gia đình của mọi người lại đông vui thế này.”

                “Rất tiếc, chúng tôi vừa mới chơi xong.” Severus tiếp lời. Giọng nói của ông tỏ vẻ không mấy thân thiện giống như Calisle. Victoria hơi cứng người lại, nhưng ánh mắt đỏ rực của James lại tỏ ra hứng thú.

                “Đúng vậy. Thời tiết hôm nay khá là tuyệt.” Calisle nói. “Tôi phải lấy làm tiếc khi phải cho các bạn biết rằng, đây là lãnh địa của chúng tôi. Gia đình tôi ăn chay, nên chúng tôi không hi vọng các bạn đi săn ở khu vực này.” Calisle giải thích. Trước đó, Severus và Calisle đã thống nhất sẽ giới thiệu Forks là lãnh địa của họ. Như vậy sẽ giảm bớt chuyện săn bắt vô tội vạ của các ma cà rồng du cư. Đây là cách mà gia đình Princetons sử dụng mỗi khi có kẻ nào viếng thăm thành phố Bergen – nơi họ là những cư dân lâu đời nhất của thành phố này, giới thiệu.

               “Chúng tôi không biết điều đó đấy. Tôi còn đang định thêm chút dinh dưỡng ở quanh đây.” James bỗng nhiên cắt ngang cuộc trò chuyện giữa Calisle, Severus và Laurent.

               “Mấy người nên vòng trở lại Seatle.” Calisle nói. Edward hơi nhíu mày khi nghe thấy những suy nghĩ của James, như thể việc tuyên bố Forks là lãnh địa của họ đã khơi dậy hứng thú của hắn ta. Và quả đúng là như vậy, James đang bắt đầu toan tính chuyện đi dạo vòng quanh Forks và tìm kiếm “một chút mĩ vị”. Tuy nhiên, có thể vì đang đối mặt với tận mười một ma cà rồng, Victoria, bạn lữ của James, đang suy nghĩ chuyện quay trở lại Seatle thật. Còn Laurent thì đang than thở trong lòng. Ông ta rõ ràng biết sự tồn tại của gia đình Cullen, nhưng lại không nghĩ tới sẽ gặp họ trong hoàn cảnh này.

               “Chúng tôi sẽ làm như thế.” James còn định nói gì đó nhưng Laurent đã cắt lời hắn. Rõ ràng ông ta đã quyết định sẽ rời khỏi nơi này. Đối đầu trực tiếp với một gia tộc đông đúc không phải là một sáng kiến hay. Edward nghe thấy ông ta đang cân nhắc để quyết định quay lại thăm gia đình Denali. James có vẻ không vui với sự trốn tránh của Laurent, nhưng hắn không nói gì nhiều.

                “Vậy chúc các bạn có thời gian vui vẻ ở Seatle.” Calisle nói, và Laurent gật đầu.

    Ngay lúc đó, một cơn gió nổi lên. Một mùi hương ngọt ngào xông đến mũi của những ma cà rồng ở đây, bỏ qua việc có một mùi hương khó chịu vô cùng cũng bay tới. Bằng đôi tai tinh tường của mình, họ nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người nào đó ở phía xa. Giọng cô gái vang lên. “Hôm nay, thời tiết thật kỳ lạ. Trong rừng không có lấy một hạt mưa mà ngoài thị trấn lại mưa như trút nước.”

    Một chàng trai khác đáp lại, “thôi nào, khu rừng này có gì thú vị đâu. Bella, qua bãi biển La Push vui hơn đó.”

    “Chị biết, nhưng chị cần hoàn thành báo cáo sinh vật, Jacob.” Cô gái đáp lời. Và tiếng bước chân của họ lại vang lên, như gần, như xa. Nhưng cũng lúc này, Severus bước lên, quyết định cảnh cáo.

   “Đây là lãnh địa của chúng tôi.” Ông nói, bằng chất giọng trầm khàn của mình. Victoria nhạy bén nhận ra sự nguy hiểm trong lời nói, và kéo kéo tay của James. Hắn không nói gì, chỉ nhìn qua người yêu rồi nhếch mép tỏ vẻ mỉa mai, cứ như thể Severus đang cố giữ đồ ăn cho riêng mình, dù rằng cặp mắt vàng của ông cho thấy, ông vô hại với con người ở Forks như thế nào. Laurent hít một hơi, một lần nữa gật đầu với họ. Ông ta nói.

   “Vậy tạm biệt các vị.” Ông ta ra hiệu cho hai kẻ đồng hành của mình. Victoria nửa nài nỉ, nửa lôi kéo James rời đi.

   Trong chốc lát, ba ma cà rồng du cư biến mất. Alice hít một hơi thật sâu rồi nói. “Mọi người, chúng ta cần nói chuyện.”





Khi mười một ma cà rồng an ổn ngồi trong phòng khách của gia đình Cullen, Alice bắt đầu nói với chất giọng đầy lo âu. “Con nhìn thấy James quay lại Forks trong vòng ba ngày tới. Mục tiêu của hắn là Isabella Swan.”

“Có thể lắm.” Calisle trầm ngâm. “Máu của cô Swan quá mĩ vị.”

“Ít nhất, chúng ta biết mục tiêu của hắn là cô Swan.” Severus nói. Ông trầm ngâm một chút rồi nói tiếp. “Nhưng ta ngờ đó không phải là ý định duy nhất của hắn. Ánh mắt của James nói lên điều đó. Hắn không chỉ là ma cà rồng, hắn là một kẻ đi săn chuyên nghiệp.”

Angelina nhìn bố mình một cách ngạc nhiên, rồi quay qua nhìn Edward như thể muốn anh đưa ra một câu xác nhận gì đó. Edward vui mừng khi nhận được cái nhìn của Angelina, nhưng anh vẫn bày ra một mặt nghiêm túc hết mức. “Hắn nhận ra Alice và hơi bất ngờ khi em ấy đã biến thành ma cà rồng. Alice là con người duy nhất trốn thoát khỏi tay hắn.”

Edward vừa dứt lời thì tất cả mọi người cùng quay sang nhìn Alice. Alice cười trừ, hơi vỗ vỗ vào cánh tay của anh chàng đang đứng cạnh mình. “Dù sao thì hắn cũng chẳng làm gì được con nữa.”

Calisle gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với nhận định của Alice. “Chúng ta cần bảo vệ Isabella Swan.” Rồi ông phân công công việc. “Severus, Petunia, hi vọng hai người có thể dành thời gian ở đây để để mắt đến ông Charlie Swan.” Calisle nhận được cái gật nhẹ đồng ý của Severus. “Angelina, Diana, Edward, ba đứa chịu trách nhiệm để mắt tới Isabella Swan khi ở trường. Ta nhớ không nhầm thì Angelina và Edward học chung với Isabella Swan ở khá nhiều lớp.” Ông nói và nhận được xác nhận đồng ý của Angelina. Cuối cùng, ông nói, “còn những người còn lại sẽ chịu trách nhiệm bảo vệ cô Swan ngoài giờ lên lớp. Chúng ta cần bảo vệ cô bé cho đến khi James hoàn toàn biến mất khỏi Forks.”

Emmett, Rosalie, Jasper, Alice và Esme cùng đồng ý với Calisle. Nhưng họ không hề hay biết rằng, họ đang đối đầu với một kẻ chuyên nghiệp. Tất cả những gì họ chứng kiến ngày hôm nay mới chỉ là bắt đầu mà thôi…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét