6. Rối rắm của Angelina
Bên
trong ngôi biệt thự cạnh dòng sông giữa rừng rậm, có một cô gái đang ôm cuốn thi tập của đại thi hào Shakespears nhưng
lại chẳng hề tập trung vào nội dung ở trong đó. Ngón tay của cô không
chuyển động một chút nào, đôi mắt vẫn hướng về phía trang sách,
nhưng lại chẳng hề tập trung. Diana đứng cạnh cửa sổ và nhìn ra bên
ngoài. Đôi mắt của cô nhìn hướng về phía Đông Bắc. Cô đang vô cùng
thắc mắc tại sao Angelina nhất quyết không thừa nhận thực tế rằng
Edward Cullen và Edward A. Masen là cùng một người. Nói cho cùng thì
chẳng qua, anh ta chỉ không còn là
con người nữa thôi mà. Diana cứ cho rằng, đáng lẽ, cô em gái của
mình sẽ phải vui mừng chứ. Thậm chí con bé năm nào cũng bắt cô cùng
nó đi viếng mộ của tên kia cơ mà. Đáng lẽ nó nên vui mừng và lao vào ôm ấp của người nó yêu chứ.
Nhưng Diana không có khả năng
đọc được suy nghĩ của Angelina lúc này (mà thực ra là chắc hẳn
chẳng có ai có khả năng ấy). Vậy nên cô không hề biết em gái mình
đang vô cùng bối rối. Angelina không biết phải đối mặt thế nào với
Edward Cullen – kẻ đã từng là Edward A. Masen của cô. Cô gái tóc vàng cứ tự mình lặp đi lặp lại những
câu hỏi vô nghĩa trong đầu, đại loại như tại sao lại thế? Tại sao
chuyện này lại xảy ra? Và cô đã nói cái
quái gì với Edward trong rừng hồi trưa cơ chứ. Angelina nghĩ ngợi
rồi đi đến quyết định, cô cất giọng nói chuyện với Diana.
“Chị, em không biết tại sao
mình lại cảm thấy khó chịu thế này.” Angelina nói với giọng vô cùng
tội nghiệp. Diana rời vị trí cạnh cửa sổ và đển ngồi bên cạnh em
gái, giang tay ôm cô vào lòng. Angelina hơi khịt mũi rồi nói tiếp. “Em
cảm thấy kỳ cục lắm, Diana.”
“Hẳn là kỳ cục rồi.” Diana
nói với giọng thông cảm cho cô em gái hết sức. Nhưng bởi vì Angelina
đang không nhìn vào gương mặt của Diana, nên cô cũng chẳng biết chị
gái mình thực ra thì đang cố nén cười. “Nghĩ lại chuyện năm nào em
cũng bắt chị hộ tống đến thăm anh
chàng Masen đó ở nghĩa trang, trong khi anh ta sống sờ sờ ra đấy, quá
là kỳ cục.”
“Không, ý em không phải là
chuyện đấy.” Angelina phủ nhận, nhưng thực ra cô cảm thấy đó có lẽ
là một phần của lý do khiến cô cứ có cảm giác quái lạ.
“Vậy nói cho chị nghe đi
cưng.” Diana khuyến khích. Angelina hít hà mùi hương hoa mộc lan mà chỉ
chị cô mới có và cảm thấy, có lẽ chị Diana có thể cho cô một lời
khuyên gì đó chăng.
“Em không biết giải thích
thế nào nữa.” Angelina cố gắng diễn tả mớ suy nghĩ rối tung beng
trong óc của mình cho chị. “Trước hết, em biết thiếu gia Masen chỉ qua
một tấm ảnh, nhưng anh ấy là vị hôn phu của em. Edward Anthony Masen
khiến em cảm thấy tự hào khi được đính hôn cùng anh ấy.” Đến đây,
Angelina hơi ngần ngừ rồi nói tiếp. “Nhưng khi anh ấy mắc bệnh, em
không thể chăm sóc được anh ấy. Và rồi anh ấy ra đi lúc nào em cũng
chẳng quan tâm.”
“Đó là lý do em luôn tâm tâm
niệm niệm nhớ đến anh ta?” Diana hỏi. “Vậy em có yêu Edward Masen không?”
“Em nghĩ là có. Vì anh ấy
từng có thể là chồng tương lai của em.” Angelina đáp lại. “Nhưng rồi,
em trở thành ma cà rồng. Chị nhớ không, hồi đầu, nhà mình không hề
biết việc năng lực của bố không thể ảnh hưởng đến em. Nên em vẫn rõ
ràng chuyện mình không quan tâm đến vị hôn phu của mình như thế nào.”
Angelina nói tiếp, rồi cô đột ngột chuyển giọng. “Và rồi bẵng đi cả
trăm năm, hai chúng ta chuyển đến đây, và em gặp Edward Cullen. Lần đầu
tiên gặp họ, khi chúng ta mới tới thị trấn này ấy, em đã rất ngạc
nhiên. Em chưa bao giờ nghĩ sẽ lại gặp một ai khác giống với vị hôn
phu của mình đến thế. Mặc dù kẻ này có làn da chắc chắn trắng hơn
rất nhiều, và anh ta có một đôi mắt màu vàng, không giống anh ấy.”
“Thì tại biến đổi mà.”
Diana chưa bao giờ nghĩ có ngày, cô lại đi phân trần với giải thích
hộ của tên tọc mạch kia. Nhưng
quả thực là cô đang làm như thế đấy.
“Em không phủ nhận điều đó.”
Angelina nói, “Nhưng vẫn đề là ở chỗ, Edward Cullen bắt đầu theo đuổi
em.” Cô nàng nghiến răng nghiến lợi nói. “Và chết tiệt thay là em lại
phải hết sức cố gắng mới có thể vờ như không hiểu ý của anh ta.”
“Ồ, hóa ra là cố tình như
không biết.” Diana nói một kết luận hiển nhiên. Vài thành viên của gia đinh Cullen,
những kẻ đang trèo hết lên mấy cái cây gần biệt thự để nghe lén
cuộc trò chuyện của họ, cũng phải đồng tình cảm thán hệt như cô
vậy.
“Vì em đã có vị hôn phu.” Angelina nhấn mạnh. “Em đã có vị hôn phu
mà còn cảm thấy rung động trước
sự theo đuổi của một vị nam sĩ khác. Em cảm thấy mình thật sự có lỗi
với Edward A. Masen, và em thậm chí còn cảm thấy mình không chung thủy với anh ấy. Em
trở thành loại phụ nữ mà em ghét nhất, hệt như mấy cô ả lẳng lơ
vậy.” Angelina giễu cợt bản thân, và ngay khi cô vừa dứt lời, bốn
thành viên còn lại trong “biệt đội nghe trộm của nhà Cullen” (tất
nhiên là biệt đội này không có sự tham gia của bác sĩ chính trực –
Calisle Cullen, và quý bà nhân hậu – Esme Cullen) đồng loạt liếc nhìn
Edward một cái. Edward dở khóc dở cười, không biết nên vui vì cô gái
anh yêu cũng có ý với anh, hay nên tỏ ra “tức giận” vì vị hôn thê của
mình rung động trước một tên ma cà rồng đây.
“Chị thấy em đang làm phức
tạp hóa nó lên rồi. Angel của chị.” Diana vuốt vuốt mái tóc của em
gái. “Nói cho cùng thì cả hai đều là một kia mà.”
“Nhưng với em, ngay từ đầu,
họ là hai kẻ khác nhau.” Angelina rầu rĩ nói. “Em luôn nói với cả
nhà mình rằng nếu không có mọi người, em sẽ chẳng đi lên con đường
bất tận này còn gì. Em dám cá với chị, nếu năm ấy, chị và em không
tình cờ quen biết thì giờ này, em sẽ chỉ là một bộ xương nằm trong
nghĩa trang thôi.”
“Đừng nói như thế.” Diana
nắm chặt lấy tay của em gái, “em sẽ KHÔNG THỂ có kết cục như thế
được. Biết đâu sau khi biến đổi, Edward Cullen cũng tìm đến em thì sao?
Em là vị hôn thê của anh ta kia mà. Và như thế, dù không gặp bố mẹ
và chị, em VẪN sẽ thành ma cà rồng thôi.”
“Không có chuyện đó đâu.”
Angelina khịt mũi, chua chát đến không thể chua chát hơn. “Em cá với
chị, Edward Masen có đến lúc rời khỏi kiếp người cũng không biết mặt
em. Và Edward Cullen sau khi biến đổi thì đã bước sang một cuộc đời
mới, cuộc đời vĩnh cửu và không bị ràng buộc bởi một vị hôn thê mà
bố mẹ sắp đặt cho.”
“Chị không nghĩ thế đâu.”
Diana lại phản bác em gái lần nữa. Cô nhẹ nhàng khuyên giải, “nếu anh
ta quên mất em là ai thì tại sao, thành ma cà rồng cả trăm năm rồi mà
vẫn không kiếm lấy được bạn lữ? Chị tiết lộ cho em một bí mật nhé,
Rose và Emmett trở thành bạn lữ của nhau chỉ sau ba ngày quen biết.
Mà trong ba ngày ấy, hai ngày rưỡi là thời gian Emmett vật vã vì
biến đổi đấy.” Bên ngoài kia, Edward đang cảm thấy hơi chột dạ
một chút. Đúng là anh không nhớ gì nhiều về vị hôn thê khi còn là
con người của mình. Anh thậm chí còn không thèm nhớ đến, nếu Angelina
không kể về vị hôn phu của cô.
Nhưng mà chẳng phải cuối cùng vẫn là chính họ sao. Đây là định mệnh
đó, dù là người hay ma cà rồng thì họ cũng thuộc về nhau.
“Biết đâu là tại người ta
chưa tới thì sao chị?” Angelina ngước mắt lên, nhìn thẳng vào người
chị đáng tin cậy của mình. “Giả sử em không gặp được chị và không
thành ma cà rồng, em sẽ chết. Edward vẫn sẽ độc thân một trăm năm,
rồi sau đó sẽ gặp được một cô nàng nào khác không phải là em. Và em
sẽ chỉ là nhân vật phụ mờ nhạt trong quãng thời gian là con người
của Edward mà thôi.*”
“Giả thiết của em chẳng có
tý cơ sở nào hết.” Diana lắc đầu. Tại sao em gái của cô cứ tự đưa
mình vào ngõ cụt thế nhỉ? Không phải chuyên vị hôn phu mà con bé luôn
thương nhớ với anh chàng mà nó đang rung rinh cùng là một người thật
tốt sao.
“Nhưng không phải là không
thể mà chị.” Angelina cứng đầu.
“Chuyện đó là KHÔNG THỂ.”
Diana đáp một cách chắc chắn. "Vì hiện tại, em là Angelina Princetons.
Em là vị hôn thê trước kia của Edward Masen, hiện tại là người khiến
Edward Cullen rung động. Không phải một cô gái khác mà là em.” Diana
vẫn kiễn nhẫn giảng giải. Sự bướng bỉnh của Angelina khiến cô cảm
thấy thật tội nghiệp cho Edward. Nói cho cùng thì cả hai bọn họ đều
có ý với nhau mà. Và bên ngoài căn biệt thự giữa rừng, có bốn ma
cà rồng đang vui mừng khi người khác gặp họa, còn anh chàng ma cà
rồng điển trai với mái tóc màu đồng chỉ có thể thở dài vì “vị hôn
thê” của mình mà thôi.
Lai một ngày nữa đến giờ
học tiếng Tây Ban Nha của Jessica Stanley. Cô nàng hớn ha hớn hở tay
trong tay với Mike Newton đến lớp học, khiến cho bao nhiêu người phải
chăm chú nhìn họ một cách vô cùng ngạc nhiên như kiểu xem chương trình
Chuyện lạ đó đây trên truyền hình ấy. Phải vậy thôi, ai bảo hai người
này luôn khẳng định chúng-tôi-chỉ-là-bạn-thân, rồi đùng một cái,
thể hiện cho cả thế giới (à không, là cả thị trấn) thấy họ yêu nhau
nồng nhiệt như thế nào chứ. Jessica mong mỏi gặp được cô Princetons yêu
quý của mình, hi vọng cô giáo có thể dành cho mình vài phút sau giờ
học để tâm sự về sự-biến-đổi-về-chất của cô với Mike.
Mike Newton âu yếm nhìn người
yêu của mình. Cậu luôn không dám tiến thêm một bước về phía Jessica,
vì sợ cô từ chối. Cậu sợ đến một ngày, khi cậu nói ra cảm xúc của
mình, Jessica sẽ chẳng thèm làm bạn với cậu thêm một giây nào nữa.
Nhưng may mắn thay, cô Princetons giao cho họ một chủ đề hết sức “thú
vị”. Và với tư cách những người bạn thân, họ cùng làm bài tập với
nhau, trao đổi cho nhau xem thử, rồi cùng giật mình nhận ra tại sao
người được miêu tả lại giống mình đến thế. Với sự dũng cảm của
một “nhà văn tương lai”, Jessica đã đỏ bừng mặt mà thừa nhận người cô
miêu tả là cậu. Mike nhớ lúc ấy cậu có cảm giác như cả trái đất
đã ngừng quay vậy. Còn bây giờ, cậu có cảm giác như mình có được
cả thế giới.
Diana bước vào lớp, nhận ra
không khí lớp học tràn đầy hương vị ngọt ngào của tình yêu. Bằng con
mắt tinh tường của một ma cà rồng, Diana nhận ra rằng có vài ba cặp
nam thanh nữ tú đang yên lặng nắm tay nhau dưới gầm bàn. Cô hơi mỉm cười
gật đầu chào cả lớp và nhìn về phía em gái của mình. Angelina vẫn
giữ nguyên bộ dáng đừng-có-làm-phiền-tôi và tôi-không-có-hứng-thú
với anh chàng bên cạnh. Còn Edward Cullen thì đã hoàn toàn biến thân
thành kẻ theo đuổi si tình, ánh mắt của anh ta nhìn cô gái bên cạnh
mình cứ như thể nếu cho anh ta một mồi lửa, anh ta sẽ đốt cháy cả
mình lẫn Angelina bằng ngọn lửa tình yêu mãnh liệt ấy vậy. Diana hài
lòng một chút, phái nữ luôn có
quyền được làm cao và được theo đuổi. Cô thầm nghĩ như thế, không
chắc rằng Edward Cullen có thèm chú ý đến suy nghĩ của cô hay không.
Rồi cô lại nghĩ thêm, chủ đề vừa rồi
hiệu quả không tệ, nên cho chủ đề gì mới nhỉ? Đám cưới lý tưởng
chăng? Edward quay ngoắt lên nhìn Diana, ánh mắt anh ta hiện lên sự
tán thưởng một cách rõ ràng. Đôi mắt màu vàng nhắn gửi tới một đôi
mắt màu vàng khác một thông điệp gì đó mà chỉ có hai bọn họ có
thể hiểu được. Diana hít một hơi rồi cất lời.
“Được rồi, các bạn đã làm
rất tốt với chủ đề lần trước. Chủ đề lần này tôi muốn đưa ra cho
các bạn là…”
(*)
Học theo câu nhận xét nổi tiếng về một nhóm nhạc nữ nổi tiếng của
Kpop mà tác giả không tiện nêu tên cụ thể. Thực sự là bản tác giả
khá phục người đầu tiên viết ra câu này. Thật đấy ^^
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét