26/10/17

[Ngôn tình/Đồng nhân Twilight] Huyết tộc đến từ quá khứ (19)

19. Mất tích


               Sau mười mấy tiếng ngồi trên máy bay và di chuyển từ Rome đến Volterra, cuối cùng thì sáu người trong gia đình Princetons, bao gồm cả hai thành viên mới nhất, cũng đặt chân đến tòa thành hơn hai nghìn năm tuổi này. Hôm nay ở Volterra là một ngày nhiều mây. Nó vô cùng thích hợp cho những sinh vật không ưa ánh mặt trời như những kẻ sống trong tòa thành hay gia đình Princetons thoải mái đi lại mà không e ngại. Nếu lúc này có bất kỳ ma cà rồng nào tình cờ đi ngang qua, họ ắt hẳn sẽ vô cùng ngạc nhiên khi thấy cảnh hai nữ ma cà rồng đang lôi kéo bốn kẻ khác chụp ảnh trong tòa thành. Hành động của họ không khác gì những khách du lịch bình thường khi đến với nơi này.

                Khi Sebastian cùng với Jane và ba ma cà rồng khác đi tới thì Diana đang nâng máy chụp hình cho Petunia và Angelina. Riley và Bree ngay lập tức nhận ra sự xuất hiện của họ từ đằng xa, cảnh giác nhìn về phía ấy. Nhưng Severus lại chẳng mấy quan tâm về bốn kẻ mới tới. Ông ngắm nhìn vợ, hai cô con gái thân thương rồi quay sang nhìn hai đứa con mới nhận nuôi, hơi nhếch mép cười khi nhận thấy sự cảnh giác của cả hai. Riley hơi ngạc nhiên trước thái độ của Severus. Anh nhìn ông, như muốn hỏi thăm thái độ của ông, nhưng chỉ nhận được một một nụ cười nhếch mép đầy nghi vấn. Cho đến tận khi Sebastian cùng bốn người đồng hành chỉ còn cách họ chừng năm chục bước chân, Petunia, Angelina và Diana mới dừng chụp ảnh. Họ tiến đến đứng cạnh Severus. Petunia nắm lấy tay ông một cách lo âu, nhưng Severus chỉ siết nhẹ tay bà và khẽ lắc đầu. Bree hơi sốt ruột. Cô hơi lo lắng về thái độ của gia đình Princetons, rồi lại nhận ra từ lúc máy bay hạ cánh xuống sân bay, cô và Riley đã trở thành một thành viên trong gia đình này. Cô đưa mắt nhìn Riley, khiến anh ngay lập tức tiến lại và nắm lấy tay cô. Bree không kịp ngạc nhiên, bởi lúc này, Sebastian đã lên tiếng.

               “Chào mừng đến với Volterra.” Ông ta nói, đưa mắt nhìn chăm chú vào Diana. Ông ta dường như không quan tâm tới hai ma cà rồng tân sinh mà chỉ mới hôm qua thôi, ông ta còn muốn họ trình diện vì lỗi lầm của mình.

                “Đây là một nơi du lịch tuyệt vời.” Diana đáp lời và có vẻ không lấy làm phiền vì cái nhìn chăm chú của ông ta. “Chúng tôi đang bận chụp ảnh một chút.” Cô giơ giơ cái máy ảnh trong tay, tỏ ý giải thích.

                “Chụp ảnh là một hành động bình thường khi đi du lịch.” Sebastian tỏ thái độ khá hữu hảo với Diana. “Các vị có nhiều ảnh rồi chứ?”

                “Không nhiều lắm. Chúng tôi tới Volterra chưa đầy một tiếng.” Diana đáp lời. “Chúng tôi còn tưởng các vị sẽ đi đón chúng tôi ở sân bay.” Diana nhún vai tỏ vẻ tiếc nuối. “Dù sao thì cũng là được mời tới mà.”

                “Là sơ suất của tôi.” Sebastian đáp lời. “Giờ hãy để chúng tôi dẫn đường cho các vị thăm quan bên trong tòa thành.” Ông ta đưa ra lời đề nghị, nhưng nó lại chẳng giống một lời đề nghị gì hết. Bree cảm nhận được sự ép buộc trong giọng nói của ma cà rồng này.

                “Được thôi.” Diana mỉm cười khiến Simon, gã ma cà rồng có vẻ ngoài như người gốc Á, hơi thoáng thất thần một chút.



                Bree và Riley ngạc nhiên khi nhìn thấy người phụ nữ đứng ở quầy tiếp tân. Đó chính xác là một con người. Nhưng có vẻ cả bốn thành viên còn lại của gia đình Princetons lại chẳng mấy ngạc nhiên. Ngay sau khi bước vào thang máy, Angelina đột nhiên lên tiếng. “Lúc nào cũng có những con người mơ mộng viển vông.”

                “Cũng không hẳn là viển vông đâu.” Diana đáp lời, khiến cho cả năm ma cà rồng đang dẫn đường cho họ phải chú ý đến. “Vĩnh hằng là một mong ước bình thường.” Diana nói, câu nói y hệt những lời mà Sebastian nghe khi ông ta đề nghị Marcus biến đổi cho mình và vợ. Một niềm vui kỳ lạ dâng lên trong lòng của Sebastian, nó khiến cho Diana hơi nhíu mày ngạc nhiên.

                “Một chú thỏ sống giữa bầy sư tử” Severus chậm rãi nói, “cũng bình thường đấy.” Bree và Riley hơi nhếch miệng cười. Tuy nhiên, cả Simon lẫn Felix, gã ma cà rồng có vẻ ngoài lịch lãm, lại cười ra thành tiếng.

                “Sống như thế để đổi lấy điều mình mong ước cũng chẳng sao, nếu mong ước đó có thể thành sự thật.” Diana đáp lời với Severus. Cô tinh tế nhận ra Sebastian lại thay đổi cảm xúc sau khi nghe thấy lời cô nói. Diana ngạc nhiên, ma cà rồng này có vẻ hơi quá kỳ cục rồi. Dù sao họ mới gặp nhau có hai lần thôi, lời nói của cô cũng chẳng có gì kỳ lạ đến mức có thể tác động quá nhiều đến cảm xúc của ông ta như vậy.

                Khi Diana dứt lời thì cả mười một ma cà rồng lại rơi vào trong im lặng. Họ cứ thế bước đi trong căn hầm dài, hướng tới một nơi nào đó mà chỉ năm trong số họ biết. Diana cảm thấy con đường này có cái gì đó thật quen thuộc. Ánh đèn giả đuốc sáng bập bùng, như thể quay trở lại thời kỳ mà loài người chưa có điện. Bức tường dọc theo hầm trắng toát, không có lấy một tỳ vết, cứ như thể nó được một kẻ bị bệnh sạch sẽ lau chùi mỗi ngày. Họ cứ đi mãi với tốc độ chậm chạp của con người, cho đến khi một cánh hành lang dần rộng mở. Trước mắt họ xuất hiện một cánh cửa lớn màu đen. Vừa nhìn vào cánh cửa ấy, Diana bật ra hai chữ an toàn. Cô tự cảm thấy kỳ lạ với chính bản thân mình. Từ khi bước qua quầy lễ tân trên mặt đất, cảm giác kỳ lạ ấy cứ lớn dần trong lòng Diana.

                Simon tiến lên phía trước và đẩy cánh cửa ra. Diana nhận ra mùi của hơn chục ma cà rồng khác nhau. Mùi máu người thoang thoảng đến mũi cô, khiến Diana hơi nhíu mày, dù nó mờ nhạt vô cùng. Diana không biết những người khác có ngạc nhiên khi nhận thấy mùi máu người hay không, nhưng chính cô lại thấy cực kỳ ngạc nhiên mà không hiểu tại sao lại như thế. Diana nhìn sang Severus và Petunia, nhưng hai người họ không nhìn cô. Angelina thì hứng thú tò mò với mọi thứ xung quanh. Bree và Riley đang nắm lấy tay nhau. Diana có thể cảm nhận được sự lo ngại và e dè của Bree.

                Phía sau cánh cửa lớn là một căn sảnh rộng rãi. Trên cao, có ba chiếc ghế ở đó, nhưng lại chẳng có ai đang ngồi. Diana quay đầu lại, nhìn về phía một chiếc ban công trên cao như một bản năng. Cô không nhận ra nụ cười bí hiểm của Sebastian, cùng với ánh nhìn ngạc nhiên mà Felix, Jane và Alec dành cho mình. Nhưng Diana không hề quan tâm đến những điều đó, cô đang đợi. Không biết tại sao, Diana có cảm giác, một ai đó rất quen thuộc sẽ xuất hiện trên ban công kia. Và không ngoài dự đoán của cô, một giọng nói trầm thấp vang lên từ chỗ đó.

                “Chào mừng đến Volturi.” Một ma cà rồng nói. Giọng nói chứa đựng sự già cỗi lẫn hứng thú. Ánh mắt của ông ta nhìn thẳng vào Diana. Đôi mắt đỏ rực làm Diana hơi khó chịu, nhưng cô không muốn chịu thua và tiếp tục nhìn chằm chằm vào đôi mắt đó.  

                “Rất hân hạnh.” Severus lên tiếng.

                “Tôi đã được nghe nói về các bạn.” Ma cà rồng đó nói, đi nhanh xuống và đứng trước mặt sáu người của gia đình Princetons. Ông ta chìa tay một cách thân thiện cho Severus, nhưng nó lại khiến Severus cười mỉa mai. “Xin tự giới thiệu, tôi là Aro.”

                “Đó là vinh dự của chúng tôi, Aro.” Severus đáp và đặt tay vào tay của ông ta mà không hề ngại ngần. Trong một thoáng chốc, Diana nhìn thấy sự ngạc nhiên trong mắt của ma cà rồng nọ. Ông ta không nhíu mày một chút nào, nhưng ánh mắt của ông ta thì lại thể hiện sự ngạc nhiên tột độ.

                “Tôi nghe nói gia đình Princetons mới từ Modalen chuyển tới Forks.” Aro trần thuật một sự thật hiển nhiên.

                “Đúng vậy. Bởi định mệnh đã chỉ cho chúng tôi đến Forks để có thêm hai thành viên mới vào gia đình.” Severus nói, hơi đánh mắt về phía Riley và Bree.

                “À, hai người bạn trẻ,” Aro nói một cách vui vẻ, nhưng Diana tinh tế nhận thấy, ông ta chẳng có tý vui vẻ thật sự nào hết, “Tôi đã nghe về hành động của hai bạn.”

                “Đó là hành động bản năng thôi.” Severus nói một cách hờ hững.

                “Tôi biết.” Aro cười một cách vô hại. “Chúng tôi không có ý định phán xét hành động đó. Sebastian và cả đội chỉ hơi ngạc nhiên trước năng lực của hai bạn thôi.”

                “Năng lực của Bree chỉ có thể phòng vệ chứ không thể cố ý tấn công người khác được.” Riley nói và chìa tay về phía Aro. Riley đã được Calisle nói về năng lực của Aro – kẻ đứng đầu ba đại trưởng lão của nhà Volturi. Hành động này của anh cũng do Calisle và Severus thống nhất thông qua. Hai người cho rằng, thà đề họ chủ động công bố năng lực của bản thân còn hơn để Aro tò mò và hứng thú. Tuy nhiên, Severus bắt đầu nhận ra sự hứng thú mà Aro dành cho Diana còn lớn hơn những gì ông có thể nghĩ đến.

                “Ồ.” Aro chỉ đáp như vậy khi nắm lấy tay của Riley. Trong một chốc, gương mặt trắng bệch của ông ta toát lên sự thỏa mãn và hài lòng. Ông ta kết luận, “tôi không ngờ Victoria lại can đảm thách thức luật pháp đến thế.” Aro nói, lắc đầu tỏ ý không hài lòng với hành động của cô ả. Rõ ràng là Aro đã nhìn thấy những gì Victoria làm ra trong ký ức của Riley. “May mắn là cậu gặp được gia đình Princetons đấy, cậu trai trẻ.” Aro kết luận và lại hướng mắt về phía Severus. “Tôi có thể hân hạnh mời gia đình các vị ở lại Volterra một thời gian được không?”

                “Đó là vinh dự của gia đình chúng tôi.” Severus khẽ gật đầu, khiến Aro hài lòng. “Heidi, đưa các vị khách của chúng ta đi nghỉ ngơi nào.”

                “Không cần phiền đến các vị, chúng tôi đã có nơi tạm nghỉ.” Severus đáp khi một ma cà rồng xinh đẹp xuất hiện từ sau một Aro. “Ẩm thực của chúng tôi hơi khác bình thường.” Severus giải thích.

                “Ồ, ăn uống là sở thích mà.” Aro tỏ vẻ không phản đối. “Vậy Heidi, hãy dẫn đường cho gia đình Princetons ra ngoài.”

                Sáu ma cà rồng của gia đình Princetons đi theo Heidi ra khỏi tòa thành. Bree và Riley thở phào một cách nhẹ nhõm. Angelina và Diana bắt đầu thì thầm nói chuyện với nhau, lên kế hoạch đi mua sắm vào ngày hôm sau. Chỉ có Severus và Petunia là đang trao nhau những cái nhìn đầy lo lắng mà không ai có thể hiểu được, ngoài chính bản thân họ.



                Đêm ở Volterra dần đi vào khuya. Trong một căn hầm ở dưới sâu tòa thành, một ma cà rồng đang thưởng thức tiếng đàn Lyre và sáo Pan hòa quyện với nhau. Ông ta ngồi đối diện với một bức chân dung bán thân. Đúng lúc này, cánh cửa phía bên trái ông ta mở ra. Aro bước vào, theo sau ông ta là một ma cà rồng tóc vàng cùng với hai nữ ma cà rồng khác. Cả bốn toát lên vẻ sốt ruột xen lẫn vui mừng. Ma cà rồng vốn đang thưởng thức âm nhạc mở mắt ra và bốn kẻ mới tới. Aro lên tiếng.

                “Marcus, em ấy trở lại.” Aro nói, không thể khống chế sự vui vẻ. Nữ ma cà rồng đứng sát cạnh ông ta cầm lấy bàn tay lạnh giá trắng muốt của Aro. Bà mỉm cười theo sự vui mừng của chồng. Ma cà rồng tóc vàng cũng không thể nén nổi nụ cười. Ông ta khoác tay lên vai của nữ ma cà rồng đứng lên phải mình. Ánh mắt của nữ ma cà rồng đó toát lên sự tiếc nuối xen lẫn hân hoan.

                 “Thật ư?” Marcus đứng bật dậy, giọng nói của ông ta mang theo sự run rẩy bất thường.

                  “Tôi đã gặp được em ấy.” Aro đáp một cách khẳng định.

                “Cô ấy đang ở đâu?” Marcus hỏi, mang theo chút run rẩy vì kìm chế quá lâu. Ông ta vội vàng lao nhanh ra ngoài khi nhận được câu trả lời của Aro. Phía sau ông ta, bốn ma cà rồng đang nở nụ cười hạnh phúc. Ma cà rồng tóc vàng khẽ nói.

                  “Cô ấy không chết.”

                “Đúng, con bé không chết, Caius.” Aro nói. Niềm vui trong giọng nói của ông ta tràn ra khắp căn hầm vốn tối tăm và lạnh lẽo. Cả bốn ma cà rồng trao cho nhau những cái nhìn biết nói.





                Chín giờ sáng, sau khi kết thúc cuộc chuyện trò an ủi với anh chàng hôn phu ở đất Mỹ xa xôi, Angelina vui vẻ tiến về phòng của Diana. Suốt đêm qua, cô đã dành đủ thời gian để lên kế hoạch mua sắm và thăm thú tòa thành với chị gái mình. Angelina lịch sự gõ mấy tiếng lên cửa phòng của cô chị gái. Nhưng lại chẳng có tiếng phản hồi mà đáng lẽ ra phải có. Một nỗi lo lắng bất thình lình dâng lên trong suy nghĩ của Angelina. Cô cất tiếng gọi. “Diana?”

Không ai trả lời. Âm thanh cưng chiều của chị gái không vang lên như lẽ ra nó phải thế. Angelina hoảng hốt vặn tay nắm và đẩy cửa vào. Căn phòng của Diana không có lấy một ai. Tấm rèm trắng cạnh cửa sổ khẽ lay động. Angelina hoảng hốt bước về phía đó. Ngay lúc này, một cơn gió lớn nổi lên, khiến cho Angelina nghe thấy tiếng lật sách rõ ràng vang lên từ ngoài ban công. Angelina hơi định thần lại, định bụng bước ra ngoài trách chị gái vì đã dọa mình. “Diana, chị đừng trêu em nữa…” Thế nhưng, tất cả những gì rơi vào mắt của Angelina là cuốn sách ưa thích gần đây của chị gái. Nó nằm rơi trên sàn một cách vô tình. Nỗi sợ hãi trào dâng. Cô thốt lên trong hoảng hốt.

“Ba. Me. Riley. Bree. Diana biến mất rồi.”



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét