12. Trở lại
Kỳ
nghỉ đông dài cuối cùng cũng kết thúc. Mặc dù người dân của thị
trấn Forks đã quen với việc được nằm trong nhà, ngắm nhìn tuyết rơi
xuống ngoài cửa sổ, thì kỳ nghỉ của họ cuối cùng cũng phải đến
ngày chấm dứt. Đám học sinh, dù không hề muốn, buộc lòng phải quay
lại trường học. Tất cả đều tiếc nuối những ngày được nằm lười một
cách thoải mái trong nhà, hay tranh thủ lúc những cơn mưa tuyết tạm
ngưng để ra ngoài chơi đùa. Riley Biers vui vẻ vẫy tay chào tạm biệt
bố mẹ rồi lái xe trên con đường rời Forks, tiến về Seattle. Cậu không
hề biết rằng, sau hơn hai tiếng nữa thôi, cuộc đời của cậu sẽ bước
sang một hướng hoàn toàn không thể xác định…
Đám học sinh của trường
Trung học Forks vẫn uể oải bởi hậu quả của kỳ nghỉ dài. Jessica
Stanley và Mike Newton tay trong tay bước vào phòng học. Đi lững thững
theo sau họ là Isabella Swan và Tyler Crowley. Cậu bạn Tyler tội nghiệp
cuối cùng cũng được tháo bột, và mặc dù vẫn còn phải chống nạng
thì điều đó cũng chẳng ảnh hưởng mấy đến chuyện cậu ta cố gắng
tán tỉnh Bella. Đột nhiên, Jessica đứng sững lại. Mike chỉ chú ý đến
bạn gái của mình nên cũng đứng lại theo. Hậu quả là cậu bị Tyler
đâm sầm vào từ phía sau. Bella vội vàng đỡ Tyler dậy, khiến cho chàng
trai trẻ cười đến không thấy Tổ quốc đâu.
“Có chuyện gì vậy tình yêu của anh?” Mặc dù thiếu
chút nữa ngã dập mặt xuống sàn, Mike vẫn kiên nhẫn nhìn bạn gái
của mình và hỏi theo một cách vô cùng sến súa.
“Bọn họ chính thức thành
một đôi rồi.” Jessica đáp, hất hất mặt về phía góc cuối lớp. Lúc
này, cả ba người còn lại mới nhận ra chuyện gì đang diễn ra.
Ở cuối lớp, có một đôi người yêu đang bận chú ý đến
nhau, cứ như thể nếu họ không làm vậy thì chỉ ngày mai thôi, họ sẽ
không còn cơ hội làm như thế nữa. Cô nàng tóc vàng dựa đầu vào vai
chàng trai ngồi bên cạnh. Bàn bàn tay phải của chàng trai đang nằm
trong đôi tay cô gái. Cô nàng cứ lật lên, lật xuống, như thể đang cố
gắng nghiên cứu từng chi tiết nhỏ nhất trên đó. Còn chủ nhân của bàn
tay ấy, anh chàng điển trai với mái tóc màu đồng, đang hít hà cái
gì đó trên mái tóc vàng của cô. Cánh tay phải của anh ta khoác qua
vai của cô gái. Cứ trong chốc lát, anh ta lại trao cho cô gái một nụ
hôn lên trán hoặc đỉnh đầu. Và mỗi lẫn như thế, cô gái lại hơi bĩu
môi, tỏ vẻ khó chịu một chút, nhưng đôi mắt lại ánh lên sự vui vẻ
và hạnh phúc.
“Cuối cùng thì Angelina cũng
chịu đồng ý.” Jessica vui vẻ nói. Cô nàng hớn ha hớn hở với tin tức
mới này, bởi nói cho cùng, tin tức này cũng có liên quan tới cô giáo ưa thích của cô nàng. Jessica
và hai cậu bạn không hề nhận ra, trong đôi mắt của Bella xẹt qua một
chút tiếc nuối, một chút ghen tỵ, một chút ước ao gì đó mà đến
chính Bella cũng không hiểu.
“Phải thế chứ, Edward theo
đuổi Angelina mãi mà.” Tyler nói và liếc nhìn sang Bella với vẻ kỳ
vọng. Mike khẽ lắc lắc đầu cười rồi lôi kéo bàn tay của Jessica.
“Theo các cậu đoán, Edward
thành công lúc đầu hay cuối của kỳ nghỉ đông?” Jessica tưng bừng tám
chuyện, hào hứng mà đặt câu hỏi. Cô nàng không hề nhận ra cái liếc
của anh chàng điển trai ngồi cuối lớp. Nhưng Mike Newton lại cảm giác
được điều đó. Anh chàng nói với bạn gái.
“Vào chỗ thôi, cô Princetons
sắp lên lớp rồi đấy.” Mike vừa nói dứt lời thì tiếng chuông vào lớp
vang lên. Cả bốn người họ, bao gồm cả cậu con trai phải chống nạng
như Tyler, vội di chuyển nhanh về phía chỗ ngồi của mình. Khi hồi
chuông vừa dứt, Diana Princetons bước vào lớp. Cô mỉm cười, hơi nheo
nheo mắt khi thấy cánh tay của Edward đang đặt trên vai của em gái
mình, rồi nói.
“Chào mừng trở lại lớp của
tôi trong học kỳ mới. Và chủ đề của ngày hôm nay là…”
Đến giờ ăn trưa, tin tức về
chuyện Angelina Princetons và Edward Cullen trở thành một đôi đã lan tới
từng học sinh trong trường Trung học Forks. Trong căng tin, mọi người
háo hức nhìn tập thể nhà Cullen bước vào. Thực ra thì trước khi
nghỉ đông, đám học sinh cũng đã quen với cảnh đội hình tám người –
gồm bảy Cullen và một Princetons thường xuyên ăn trưa cùng nhau. Nhưng
điều đó cũng chẳng làm giảm hứng thú của họ khi cuối cùng, chàng
độc thân duy nhất còn lại của nhà Cullen cũng tán được cô gái mà
mình thích.
Ngoài một số thanh âm tiếc nuối (của một số học sinh
nam và nữ) thì phần đông trong số họ lại bất ngờ hơn với việc nhà
Cullen cuối cùng cũng không tự yêu
người trong nhà. Trước đó, trong thị trấn từng đồn đại rằng bác sĩ
Cullen lựa chọn con nuôi rồi cho họ kết hôn với nhau luôn, mặc dù ông
từng nói rằng chỉ có Emmett, Edward và Alice là con nuôi của ông,
Rosalie và Jasper là cháu họ của Esme. Nhưng rõ ràng, chỉ cho đến khi
Edward theo đuổi Angelina, và nhất là hôm nay, khi hai người họ công khai
trao đổi tình cảm ở trường, thì lời đồn ấy mới tan đi. Dù sao thì
Angelina cũng đâu phải con nuôi của bác sĩ Cullen đâu. Thậm chí bố mẹ
của cô bạn này còn mới chuyển đến thị trấn nữa. Theo lời của bà
Brandon, chủ siêu thị trong thị trấn, thì ông Princetons hơi lạnh lùng
một chút, còn bà Princetons thì vô cùng thân thiện và đáng yêu. Vậy
nên, chả mấy ngạc nhiên mà chuyện hai đứa con của gia đình Princetons
và Cullen trở thành một đôi, lại trở thành chuyện nóng nhất trong
ngày ở trường.
Dưới sự hộ tống của Edward, Angelina bước đi như một
công chúa vào trong căng tin trường. Hôm nay, cô nàng vẫn tiếp tục diễn
trò ăn kiêng cùng với Alice, mặc cho cái nhìn đầy khinh bỉ của ông anh
ma cà rồng to lớn Emmett. Angelina chọn cho mình một quả táo, rồi vui
vẻ nắm tay bạn trai đi về phía cái bàn mà gia đình Cullen thường
chiếm dụng. Edward không mấy để tâm đến chuyện vị hôn thê nhà mình
chọn cái gì. Anh chàng đang bận hớn hở khoe ra chủ quyền công khai
của mình. Mặc dù mặt Edward vẫn không thay đổi gì nhiều, nhưng trong
đầu anh là đầy rẫy âm thanh của những học sinh khác trong nhà ăn.
Angelina có thể không biết, chứ anh biết chính xác nếu mình không gạt
bỏ chướng ngại ngay từ đầu, không dưới chục tên nhóc trong cái trường
này muốn tiến lại gần Angelina đó.
“Hôm nay không khí không tệ, đúng không Jasper?” Alice
nói, ngay lập tức nhận được sự đồng tình của bạn trai. Cô nàng liếc
xéo Angelina một cái, oán hận chuyện Edward chiếm dụng bạn thân của
mình, khiến cô không được đi mua sắm cuối tuần vừa rồi.
“Cậu đừng mắng Edward nữa.” Angelina nói, nhận được
ánh mắt lấp lánh của người yêu. Ngay lập tức, cánh tay trái của anh
chàng hôn phu được yên vị trên bả vai của cô. “Dù sao thì cuối tuần
rồi, Seattle cũng chẳng có quần áo gì mới đâu.”
“Không đi thì làm sao mà biết được.” Alice bĩu môi
phản đối.
“Cậu phải nhìn thấy chứ.” Angelina nói. “Vừa mới hết
kỳ nghỉ đông thôi, chưa nhập hàng mới về nhanh đến thế đâu. Cuồi tuần
này đi là được mà.” Cô vừa dứt lời thì cảm nhận được Edward đang hôn
mu bàn tay phải của mình. “Em có bỏ anh đi để đi chơi với Alice đâu.”
“Kệ Edward đi, cuối tuần này của cậu là của mình.”
Alice nói, và nhận ngay được cái liếc đầy phẫn nộ của Edward. Nhưng
cô nàng mặc kệ. “Chị Rose, chị và Diana đi không?”
“Để chị hỏi Diana.” Rosalie nói và tiếp tục cúi đầu
nhìn màn hình điện thoại. Nếu ai đó tình cờ nhìn vào nó, họ sẽ
nhận ra cô nàng đang tám chuyện liên tục với Diana, kẻ đang vờ nghiêm
túc trong văn phòng giáo viên.
“Tốt, lên kế hoạch cho cuối tuần của các cô gái tại
Seattle nào.” Alice nói, mở NoteBook trong tay mình và bắt đầu tính
toán xem đi mua sắm theo cung đường nào sẽ tốn ít thời gian mà đạt
được hiệu quả cao nhất.
“Anh có thể đi xách đồ cho giúp bọn em mà.” Angelina
thủ thỉ với vị hôn phu nhà mình, sau khi nhìn thấy anh chàng nhíu
mày với cái tên bản kế hoạch tác chiến ở Seattle trong hai
ngày cuối tuần cùa Alice. “Anh còn có thể cho em ý kiến nữa.” Cô
nàng nháy nháy mắt, nhưng cái nhíu mày của anh chàng bên cạnh vẫn
rõ ràng đến mức làm cho Emmett cười khúc khích. Angelina hít một hơi,
hơi tưởng tượng trong đầu một chút. Ngay lập tức, trên khuôn mặt của
Edward nở một nụ cười rạng rỡ hơn bao giờ hết.
Sau khi lái xe cỡ khoảng 2
giờ đồng hồ, Riley quyết định ghé chân vào trạm nghỉ trước khi tiếp
tục về trường Đại học Washington, nơi cậu đang theo học. Cậu chọn cho
mình một chai cà phê lạnh và rồi bước ra quầy tính tiền. Mùi cam
thảo tự đâu bỗng bay vào mũi cậu. Riley ngạc nhiên, nhìn sang bên cạnh
và thấy một cô gái xinh đẹp đang cầm chai nước khoáng. Cô gái ấy sở
hữu mái tóc đỏ rực như lửa, nụ cười buồn bã không hiểu sao lại
khiến Riley cảm thấy thật xao xuyến. Cậu gật đầu, tỏ ý nhường cho cô
gái thanh toán trước. Nhưng cô gái lại khẽ lắc đầu. Riley đành tính tiền trước, bước ra
ngoài rồi vội vàng chui vào xe. Cậu vừa mới định lái xe đi tiếp thì
có tiếng gõ cửa. Cậu hạ kính xuống và nhận ra đó là cô gái trong
trạm nghỉ. Cô gái nói với cậu.
“Xin lỗi, có phải cậu cũng
đang hướng về Seattle phải không?” Chất giọng du dương của cô gái khiến
Riley mê mẩn. Cậu ngẩn ngơ trong chốc lát rồi gật đầu.
“Đúng, mình đang trên đường
tới Seattle.” Cậu xác nhận.
“Cậu có thể cho mình đi nhờ
xe được không?” Cô gái nói, đôi mắt màu đen ánh lên vẻ tội nghiệp và
nài nỉ. Đôi mắt có lấp lánh cái gì đó, khiến cho Riley cảm thấy như
mình đang nhìn vào mắt một chú nai con.
“Được thôi, lên xe đi.” Cậu
gật đầu đồng ý ngay tắp lự mà không cân nhắc lấy một giây nào hết.
Cô gái mỉm cười, nụ cười ánh lên sự vui vẻ rạng rỡ, và cả một chút
gì đó nguy hiểm mà Riley đã không hề nhận ra.
“Cảm ơn cậu rất nhiều.” Cô
gái nói, sau khi đã yên vị ở trong xe. “Và cậu tên là gì vậy?”
“Mình là Riley Biers, cậu có
thể gọi mình là Riley.” Cậu nói. “Còn cậu, cậu tên gì?”
Cô gái mỉm cười, nhìn thật
sâu vào đôi mắt màu xanh của người tài xế bên cạnh mình và nói, “Mình
là Victoria…”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét