Tác giả: The Mudblooded Slytherin
Nguồn: fanfiction.net
Thể loại: Horror (Kinh dị)
Tình trạng bản gốc: Hoàn thành (11/03/2009)
Giới thiệu (tự giới thiệu của tác
giả): Hermione gào khóc chạy ra khỏi buổi thi cuối kỳ của môn
Phòng chống Nghệ thuật Hắc Ám bởi vì giáo sư McGonagall nói điểm
của cô bé rất tệ? Ngốc, thiệt là ngốc hết sức. Đây mới là cái đã
thực sự xảy ra.
Người dịch: Stella
Tình trạng bản dịch: Hoàn thành (30/10/2017)
Tuyên thệ: Nhân vật và câu chuyện
không thuộc về tôi. Tôi dịch vì sở thích cá nhân, vậy nên vui lòng
không đưa bản dịch ra khỏi blog này. Tôi xin chân thành cảm ơn. Happy
Halloween!
Hermione gào khóc
vọt ra khỏi cái rương bởi giáo sư McGonagall nói với cô bé rằng cô bé
đã trượt tất cả các lớp của mình? Thôi nào, Hermione không vào đó,
biết nó là một ông Kẹ, mà lại có thể khiến cô bé sợ hãi tột độ
mà chạy trốn khỏi đó đươc. Đây là những gì đã thực sự xảy ra trong
buổi thi cuối kỳ môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc Ám.
Cái gì…? Hermione
nghĩ và nhìn quanh căn phòng nhỏ. Mình đã đâm đầu vào cái gì thế
này. Rồi cô bé đột nhiên nhận ra mình không ở đó một mình. Cô bé
quay người lại và thấy mình đang đối diện với một đầu súng gây mê.
“Bình tĩnh nào, mọi chuyện đều ổn rồi,” giọng một
người đàn ông vang lên từ phía sau khẩu súng ấy.
“Ai… Cái gì…” Đủ
rồi đó, cô bé nghĩ. Chẳng quan
trọng hình dạng của ông Kẹ là gì, mình chỉ cần thoát khỏi nó.
Cô bé nâng đũa phép của mình để chống lại sinh vật Hắc Ám, nhưng
lại ngần ngừ. Chẳng đau đớn gì để tìm ra nó đang giả dạng ai. Đúng
vậy, Hermione không thoải mái với một khẩu súng chĩa thẳng vào đầu
mình, nhưng nó chỉ là một khẩu súng gây mê, và cô bé khó có thể
nghĩ rằng nỗi sợ hãi lớn nhất của mình lại là một khẩu súng gây
mê.
“Đơn giản thôi, bây giờ, nó ổn rồi,” người đàn ông đó
lại nói. “Đặt cái que đó xuống và mọi thứ sẽ ổn thôi.”
Cái que?
Miệng của cô bé mở lớn, nhưng cô bé lại chẳng biết
nên đưa ra một lời nguyên hay nói một điều gì khác. Và cô bé cũng
chẳng có cơ hội để làm điều đó.
“Tôi nói bỏ cái que đó xuống! Tôi có quyền sử dụng
vũ lực, hay cháu nghĩ nó ở đây chỉ để trang trí?” Ông ta di chuyển
khẩu súng, giọng nói trở nên cay nghiệt một cách đột ngột.
“Đây là không phải là cái que, nó là một cây đũa
phép,” Hermione tức tối nói. Nỗi sợ hãi lớn nhất của cô bé là một muggle
giận dữ với một khẩu súng lục? Thật là kì cục.
“Tất nhiên là thế,” ông ta nói, có chút gì đó mỉa
mai. “Giờ thì đặt đũa phép xuống và –“
Hermione tập trung vào khẩu súng và đi trước một
bước. “Kì-“
Cô bé nghe thấy tiếng bóp cò, mỗi tiếng ồn khi viên
đạn bay ra khỏi nòng súng. Cô bé nhìn xuống, nhìn thấy máu trên áo
của mình. Hermione đột nhiện cảm thấy một cơn đau đớn chạy dọc toàn
thân. Cii bé làm rơi đũa phép của mình xuống cạnh chân.
“Thôi nào, bây giờ. Bố mẹ của cháy đang vô cùng lo
lắng.” Giọng nói của ông ta cứ như thể vang lên từ mọi nơi, từng chữ
của ông ta làm cô bé bối rối. Quan tâm lạnh lùng, xem lẫn ngọt ngào
bệnh hoạn, mỉa mai cô bé. Hermione lắc người.
“Ta không bảo cháu điên.” Ông ta dường như đang đợi đến
khi thuốc ngấm hơn. “Ý tôi là thật sự thì Phép thuật? Đũa phép? Xã
hội bí mật của các phù thủy? Nó đúng là –“
“Kì cà kì cục*!” cô bé tuyệt vọng nói, chỉ bàn tay
không đũa phép của mình về phía người đàn ông.
“Đó chính xác là những gì ta muốn nói,” ông ta đáp
lời. Ông ta ắt hẳn nghĩ rằng, với thuốc mê trong mạch máu thì trong
vài phút nữa, cô bé sẽ chẳng thể làm gì, bởi thế ông ta đặt khẩu
súng xuống sàn. Hermione quan sát ông ta nhặt một cái gói màu trắng
lên, mở nó ra không nhanh không chậm. Cô bé sợ hãi nhận ra đó là một
cái áo bó**.
“Ông nghĩ ông đang làm cái gì vậy?! Cháu không… Cháu
không điên!” Cô bé bật khóc. Người đàn ông nhếch mép cười, làm
Hermione nhớ đến sự kì quái của Malfoy.
“Tất cả đều nói thế, cháu gái.”
Hermione nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang chầm
chậm đi về phía mình. Cô bé hét lên, bắt đầu bò ra khỏi cái rương.
Cô bé có thể cảm nhận được bàn tay của ông ta chạm vào mắt cá chân
của mình, và cô bé rũ nó ra trong hoảng sợ. Cô bé nức nở chạy về
phía bạn bè mình đang đợi. Bạn bè thực sự của cô bé, chứ không
phải chỉ trong tưởng tượng.
“Hermione, bình tĩnh nào! Cái gì thế?”
Hoặc cô bé đã chân thành hi vọng.
“Nó… nó là cô McGonagall. Cô… cô nói mình trượt tất…”
END
(*) Theo bản dịch của cô Lý Lan.
(**) Áo bó: áo mặc cho người điên có hai ống tay thật dài để
có thể buộc tay lại.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét