Đừng chạy trốn khỏi tôi nữa, Hermione!
Tác giả: AmBEr aka BDBH
Thể loại: Kinh dị (Horror)
Nguồn tiếng Anh: fanfiction.net
Tình trạng bản gốc: Hoàn thành (12/02/2006)
Tuyên thệ của tác giả: Nó (các nhân vật) không thuộc
về tôi. Có lẽ chỉ có cốt truyện. Vậy đấy.
Người dịch: Stella
Tình trạng bản dịch: Hoàn thành (30/10/2017)
Tuyên thệ của người dịch: Nhân
vật và câu chuyện không thuộc về tôi. Tôi dịch vì sở thích cá nhân,
vậy nên vui lòng không đưa bản dịch ra khỏi blog này. Tôi xin chân thành
cảm ơn. Happy Halloween ^^
Em không thể tiếp
tục chạy trốn khỏi tôi đâu Hermione, Draco chậm rãi nói.
Thật không? Hãy xem
tôi đi.
“Em không thể tiếp tục chạy trốn khỏi tôi mãi mãi,
Hermione.” Draco chậm rãi nói.
“Ồ, thật không? Hãy xem tôi đi.”
Và hắn ta đã đúng, tôi không thể chạy trốn mãi mãi.
Tôi đã mệt mỏi với trò chơi mèo vờn chuột này. Nhưng nếu có tôi
được đảo ngược thời gian, tôi sẽ không rời bỏ họ. Sau đó lần nữa,
có lẽ nếu tôi không chạy trốn, tất cả bọn họ sẽ có thể còn sống
sót.
Harry.
Ron.
Mẹ.
Bố.
Ginny,
Fred.
George.
Neville.
Luna.
Bà Weasley.
Ông Weasley.
Nếu tôi không chạy trốn, có thể có vẫn còn sống.
Hắn nói rằng hắn giết họ bởi vì tôi. Tất cả họ. Hắn nói với tôi
rằng họ từ chối nói cho hắn biết tôi đang ở đâu. Vì thế mà hắn
giết họ. Chỉ để tìm ra tôi. Bố mẹ của tôi, bạn bè thân thiết của
tôi. Gia đình của tôi ở Hogwarts cũng như ở nhà Tất cả họ đều chết. Tất cả đều vì
tôi.
Nhưng nó sắp đi đến kết thúc.
Tôi muốn nó kết thúc. Tôi không muốn chơi trò chơi
mệt mỏi này nữa. Và sau tất cả, tôi chẳng còn gì để mất, Tôi nắm
lấy đũa phép của mình và hướng tới Trang viên Malfoy. Tôi biết hắn
đang đợi tôi. Hắn luôn luôn đợi tôi.
“Hermione. Lâu lắm rồi mới gặp, điều gì đã mang em
đến đây?” Draco chậm rãi nói.
Tôi tự tin đối mặt
với hắn. Ngoài kia chẳng còn gì có thể ngăn cản chúng tôi giết nhau
nữa. Hai từ đơn giản nhưng đầy mạnh mẽ.
Tôi muốn nói nó. Nhưng chưa phải lúc. Chúng tôi đều
có quyền được chia sẽ vài lời cuối cùng. Chúng tôi đã từng nói rất
nhiều khi còn ở Hogwarts. Những ngày hoàng kim đã qua. Với sự thống
trị của Chúa tể Hắc Ám, chẳng còn tiếng cười hay ánh nắng nữa.
Chỉ còn bóng tối.
“Dứt điểm đi, Draco.” Tôi nói và cười khẩy. Cả hai
chúng tôi đều muốn giết nhau, tôi cảm nhận được điều đó.
Draco cười, “Chuyện gì với em vậy, Hermione? Em không
vui khi gặp bạn trai của mình sao?”
Tôi cũng cười, “Bạn trai của tôi? Bạn trai của tôi đã
chết từ lâu rồi, từ cái ngày anh ta ruồng bỏ tôi mà gia nhập với
Chúa tể Hắc Ám.”
Tôi cảm thấy thật vui vẻ khi nhìn thấy tia tức giận
xẹt qua trong mắt của hắn. “Tôi đề nghị em tham gia, Hermione của tôi,
nhưng em đã từ chối. Và hãy xem chuyện gì đã xảy ra. Hắc Ám đã
chiến thắng, Hermione, Chúa tể của tôi thống trị, và mỗi ngày trôi qua,
Máu bùn đều bị giết. Tất cả trừ em, tại sao hả Hermione?” Draco cười
khẩy, “bởi vì tôi bảo họ không làm như thế.”
Tôi nở nụ cười lớn, khiến hắn ta giận dữ hơn. “Tôi
thật hân hạnh khi biết anh muốn tôi sống như thế đấy, Draco. Thật sự.”
Tôi nói, chạm tay vào ngực mình để chứng minh rằng tôi chân thành thế
nào, trước khi tôi nghiêm túc hơn. “Anh có thực sự nghĩ Chúa tể Hắc
Ám có thể đi đến tận ngày hôm nay nếu anh không giết Harry không?”
Tôi tiếp tục, nhìn vào đôi mắt của hắn, “Anh chiếm
niềm tin của cậu ấy và rồi phản bội cậu ấy. Anh phản bội tất cả
chúng tôi. Tại sao hả, Draco? Bởi vì tất cả những gì anh muốn chỉ
là ở bên phe chiến thắng, để có được nhiều quyền lực hơn. Draco, anh
là tên khốn nạn.”
Draco lại cười khẩy, “Và em thì sao hả, Hermione? Em
chạy trốn khỏi tôi, em đã chạy trốn khỏi tôi mặc dù em biết tôi sẽ
không giết em.” Anh ta nói và tiến lại gần, lại gần hơn, cho đến khi
anh ta đứng ngay trước mặt tôi.
Tôi ngước lên nhìn hắn ta, “Tôi không cảm thấy gần
gũi với một người đã giết tất cả gia đình và bạn bè của tôi.”
Tôi biết nó đau đớn, tôi có thể nhìn thấy điều đó
trong mắt hắn, dù cho hắn đã cố gắng che dấu thì tôi vẫn biết tôi
đang làm hắn đau đớn. Tôi có thể nhìn thấy nỗi đau trong đôi mắt của
hắn.
“Hermione,” hắn nói, hạ giọng. “Tôi rất tiếc.”
Tôi cười, “Tiếc? Tiếc nuối chẳng thể mang gia đình
tôi trở lại, Draco. Tiếc nuối cũng chẳng thể mang bạn bè tôi trở
lại. Nếu anh đã để họ sống thì chuyện này cũng sẽ không xảy ra.”
Draco nhìn tôi, “Tôi biết điều đó, nhưng tôi chỉ muốn
nói với em rằng tôi rất tiếc.”
Tôi có thể cảm thấy bụng mình đột nhiên rất đau đớn.
Tôi nhìn xuống và thấy máu của mình đang chảy ra. Hắn đã bắn tôi.
Tôi không thể nổi rằng mình chẳng nghe thấy tiếng súng. Hay tại tôi
đã quá tập trung nói chuyện với hắn? Tôi nhìn hắn lần nữa khi ngã
ngửa ra, nhưng hắn lại đỡ lấy tôi.
“Hermione,” hắn nói, vuốt vài sợi tóc vướng trên mặt
tôi ra. “Tôi chỉ muốn em biết rằng nếu em không đến với tôi, đã chẳng
có chuyện gì xảy ra.” Tầm nhìn của tôi đang mờ dần, điều này có
nghĩa là tôi chỉ còn khoảng 15 phút chăng?
Nhưng tôi không muốn chết mà không có hắn, không, hắn
muốn chơi với lửa thì khi thua, hắn sẽ bị cháy.
“Draco,” Tôi gọi nhẹ nhàng, như tôi đã làm lần cuối
cùng,
Hắn nhìn tôi, “Ừ, tình yêu của tôi?”
Tôi nhờ hắn lấy cái chai trong túi mình ra và để tôi
uống một ngụm. Hắn giúp tôi mở nó và đưa nó vào miệng tôi. Tôi uống
một chút Whiskey, liếm môi mình và cảm ơn hắn.
Tôi chạm rãi thấy bóng tôi đang tiếp cận mình, và
khi nhắm mắt mình lại, tôi có thể cảm thấy môi của hẳn chạm vào môi
mình, hôn tôi nhẹ nhàng như những gì tôi đã dự đoán.
Nhưng tôi chưa muốn chết, tôi muốn nghe thấy cái gì
khác nữa. Và, ngay lập tức, Draco ngã ra sàn và chết.
~END~
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét