3. Theo đuổi
Hôm
nay là tuần học thứ ba của Jessica Stanley với người giáo viên mà cô
thích nhất – cô giáo tiếng Tây Ban Nha đến từ Boston, cô Princetons.
Jessica không thể hiểu được tại sao Lauren luôn tỏ thái độ khó chịu
mỗi khi bọn họ nói chuyện về cô Diana. Cô Princetons không những là
một cô giáo rất mẫu mực (bằng chứng là việc họ không được phép nói
tiếng Anh mỗi khi bước vào lớp của cô), nhưng cô ấy không hề quá
nghiêm khắc hay cứng nhắc. Cô trân trọng từng chút ý tưởng trong những
bài luận tiếng Tây Ban Nha vô nghĩa của họ (mà Jessica đoán chắc là
phân nửa số học sinh trong lớp chỉ làm để chống đối). Jessica nhìn
lại bài luận trong tay mình một lần nữa, rồi nhìn ngắm quanh lớp
học như để giết thời gian cho đến khi chuông reo. Không có gì ngạc
nhiên khi lại một lần nữa, “hoàng tử băng giá” Edward lại bắt đầu
thì thầm to nhỏ gì đó với cô bạn Angelina Princetons kia. Jessica nghĩ,
nếu mà Angelina và cô Princetons mà
chuyển đến đây trước gia đình Cullen, thì chẳng bao giờ có chuyện
Edward có được hình tượng băng giá của anh ta mất. Suốt ngày chắn
xung quanh bạn học Princetons mà không cho ai đến gần thôi.
Và cũng chẳng có gì đáng
ngạc nhiên ở đây khi Edward “nghe” được những lời trong đầu Jessica, dù
anh không hề cố tình làm thế. Nhưng mà thế quái nào Jessica lại cho
rằng anh để tâm tới ba cái hình tượng về mình trong lòng mấy cô gái
tuổi teen này nhỉ? Anh chỉ là không muốn quá gần với con người, bởi
anh thừa hiểu sự nguy hiểm của mình với họ. Và quan trọng hơn, anh
chỉ muốn quan tâm và đến gần hơn cô gái đang ngồi cạnh mình thôi mà.
Edward nhìn mái tóc màu vàng của Angelina, và trong một phút xúc
động nào đó (thực ra là lúc nào ở bên cạnh Angelina thì anh cũng
xúc động hết), Edward thật muốn được vuốt ve mái tóc ấy một lần.
Angelina nắm chặt tay, như
thể đang kìm nén cơn khát của mình. Nhưng không phải như thế, cô chỉ
đang cố chống lại cảm giác muốn quay sang đập cho Edward một cái mà
thôi. Anh ta hoàn toàn bất bình thường. Anh ta quanh quẩn xung quanh cô
cả ngày, dù rằng điều đó làm phiền cô vô cùng và cô cũng chẳng có
thái độ tốt đẹp với anh ta. Thậm chí, anh ta còn biến cuộc hẹn chơi
của cô với Alice trở thành cuộc chơi của bốn người Alice, Angelina,
Jasper và cả anh ta nữa. Anh ta còn ngang nhiên nói với cô rằng, cô
không nên làm Jasper bất mãn thêm vì ngăn cách anh ấy với Alice. Xì,
Alice đã bảo riêng với Angelina rằng Jasper KHÔNG LẤY LÀM PHIỀN khi hai
cô chơi cùng nhau cả ngày. Tất nhiên, ban đêm của Alice hoàn toàn thuộc
về Jasper, vậy thì cớ gì anh ấy lại bất mãn như cái cách mà Edward
nói chứ.
Diana bước vào lớp học ngay
khi tiếng chuông vang lên. Cảm giác vui vẻ tràn ngập lớp học khiến
học sinh nào cũng phải nhoẻn miệng cười, kể cả Edward. Diana viết lên
tấm bảng đen vài từ khóa, khiến đám con gái trong lớp cười khúc
khích như điên. Còn đám con trai thì khẽ lắc đầu. Cô quay lại và nói,
“Chủ đề tuần này, miêu tả hình mẫu lý tưởng của các em.”
“Chúng ta phải trình bày
chủ đề này trên lớp sao cô?” Mike Newton nhấc tay lên hỏi, nhưng khuôn
mặt đỏ bừng của cậu chàng đã bán đứng nội tâm của cậu.
“Tùy các em thôi. Nhưng phải
nói thật, tôi nghĩ đây là một cơ hội lớn đấy.” Diana nháy nháy mắt,
khiến vài ba cô học trò của mình đỏ bừng mặt theo. “Tôi nhớ không
nhầm thì prom mừng tựu trường sắp đến rồi đó.” Diana thêm vào. “Và
như mọi lần, hãy cố gắng viết bài về chủ đề này cho tôi được chứ?
Nếu phần nào không rõ, hay ghi chú lại bằng tiếng Anh ở dưới cùng
của bài viết. Giờ thì ai đó hãy cho tôi vài từ khóa về hình mẫu
lý tưởng của các bạn nào. Lần lượt nhé, Jessica, bắt đầu từ em.”
“Em?” Jessica chỉ tay vào
mình. Khuôn mặt đỏ bừng của cô nàng khiến mấy chàng trai tò mò, còn
các cô gái thì cứ khúc kha khúc khích. “Lúm-tồng-điền*?”
“Là lúm đồng tiền. Tốt
lắm, Jessica. Tiếp theo, Lana?”
“Mắt xanh.” Cô bé nhỏ nhắn
gốc Á ngồi cạnh Jessica nói.
“Tốt” Diana gật gật đầu,
“Mike?”
“Tóc nâu.” Mike đáp. Khuôn
mặt của anh chàng kể từ nãy đến giờ vẫn chưa hề có dấu hiệu hạ
nhiệt. Thậm chí có khi nhiệt độ còn tăng đáng kể khi cậu nghe thấy
Jessica nói đáp án của cô.
“Tốt. Tiếp nào, Kevin?”
“Tóc đỏ.”
…..
…..
“Đến em, Angelina.” Diana điểm
đến tên em gái của mình. Angelina hơi trừng mắt nhìn chị gái, nhưng
đáp lại cô gì chỉ là cái nhún vai tỏ vẻ đầy vô tội.
“Ừm… Thích nhạc Debussy.” Trong
một thoáng chốc, đám con trai nhìn nhau như thể khám phá ra một thế
giới mới. Thậm chí có một hay ngoài người nào đó lập tức lấy điện
thoại để kiểm tra xem Debussy là ai, và nhận được được một đáp án
đầy “hàn lâm”. Chỉ có người đang ngồi cạnh Angelina là mỉm cười một
cách vô cùng vui vẻ. Nhưng Angelina đang tỏ ra mình không-hề-quan-tâm
đến anh ta.
“Cuối cùng, Edward?” Diana
hỏi. Cậu thích em gái tôi thì phải
đối xử với nó tử tế đấy. Không thì cậu biết tay tôi.
“Thích
du lịch.” Edward gật đầu với suy nghĩ của Diana rồi đáp.
Đến giờ ăn trưa, như thường lệ, gia đình
Cullen ngồi ở cái bàn gần cửa sổ mà họ đã chiếm cứ từ nửa năm
nay. Chỉ có khác là ba tuần gần đây, trên bàn này xuất hiện một
thành viên mới không-phải-người-nhà-Cullen, Angelina Princetons. Alice và
Angelina bận rộn bàn thảo lịch trình mua sắm của họ cuối tuần này,
còn Rosalie đang bận nhắn tin qua lại với Diana. Đúng như Alice dự
đoán, Rosalie không dễ thân thiết với người khác nhưng cô lại rất
thích nói chuyện với Diana. Emmett thì nhìn Rosalie ôm cái điện thoại
mà hờn dỗi. Còn Jasper và Edward lại đang làm một cuộc đối thoại nhiều
ý nghĩa.
Cậu quá chậm so với một ma cà rồng đấy. Jasper nghĩ nghĩ.
Và Edward thì chỉ biết cười khổ. Có thể làm gì đây, khi cái cô nàng
tóc vàng nào đó cứ vờ như bọn họ chỉ có quan hệ rất bình thường
chứ.
Alice và tôi xác định quan hệ của mình chỉ sau một tuần,
Emmett và Rose là 3 ngày. Jasper nhếch nhếch mép và liệt kê trong
đầu. Edward cảm thấy đau đầu hơn. Có phải cứ muốn là được đâu cơ
chứ. Ba tuần nay rồi, anh chàng cũng rất sốt ruột, ok?
Cậu có thể tham khảo thêm vài bộ phim. Jasper đươc ra đề
nghị nhưng nó lại khiến Edward bật cười. Nếu Angelina dễ “đổ” như mấy
cô nhân vật chính tóc vàng trên phim thì tốt rồi. Nhưng Edward lại có
cảm giác rằng Angelina đang rối rắm về một chuyện gì đó. Cô thừa
sức nhận ra hành động và ý định của Edward nhưng lại giả ngốc như
không hiểu. Edward không hề biết rằng dù không đọc được suy nghĩ của
Angelina thì phán đoán của anh về cô vẫn chính xác vô cùng.
Tôi nghe thấy mấy học sinh kia bảo hình mẫu lý tưởng của
Angelina là người thích nghe nhạc của Debussy. Đấy không phải chính là
cậu sao? Emmett tư duy và Edward không biết phải phản hồi lại thế
nào. Lúc Angelina nói ra điều đó, anh cũng rất ngạc nhiên và còn vui
vẻ nữa. Nhưng hiện tại thì anh lại có chút nghi ngờ. Nhỡ đâu cô còn
quen người khác cũng thích nghe nhạc của Debussy thì sao? Edward một
lần nữa ước gì khả năng đặc biệt của mình có tác dụng với cô gái
mà anh thích. Tuy nhiên, theo lời của quý cô Alice Cullen, em gái anh,
nhưng đồng thời còn là BFF của Angelina Princetons, thì “Sự khó hiểu
mới khiến đàn ông quay cuồng vì người con gái của anh ta”. Thậm chí
khi Alice nói câu ấy, Angelina còn mãnh liệt đồng tình và nhấn mạnh
rằng nếu đàn ông biết quá nhiều hay nghe quá nhiều thì sẽ trở thành
“kẻ tọc mạch”. Thề có Chúa (nếu người cũng chấp nhận ma cà rồng)
là khả năng của anh không phải cái máy nghe trộm. Nó hoàn toàn tự
nhiên và anh cũng không hề cố tình sử dụng nó.
“Này, tháng sau có ngày
thời tiết thích hợp để đi chơi bóng chày đấy.” Alice nói, sau khi kết
thúc việc bàn thảo kế hoạch tàn-sát mấy cửa hàng quần áo của cô
và Angelina. Emmett lập tức hào hứng và xoa xoa tay.
“Tốt lắm. Lâu lâu mới có
dịp đấy.” Anh chàng nhếch mép, để lộ một chiếc răng nhanh nhòn nhọn
của mình. May là nó cũng không ảnh hưởng đến mấy vị ma cà rồng
ngồi xung quanh anh chàng.
“Chị sẽ mời Diana tham gia.”
Rosalie nhận trách nhiệm rồi lại chúi mũi vào chiếc điện thoại.
“Tụi em không biết chơi bóng
chày.” Angelina nói. Sự thực là hai chị em cô không có hứng thú với
bất kỳ loại hình vận động mạnh nào. May mắn cho họ là nhờ việc
biến thành ma cà rồng, họ có tốc độ nhanh nhẹn và giác quan nhạy
cảm. Nếu không, họ sẽ trở thành “kẻ lù đù ghét thể thao” chính
hiệu.
“Cứ chơi là cậu biết hết.”
Alice khẳng định vô cùng tự tin. Nhưng Angelina vẫn tỏ vẻ đó là
chuyện không thể nào. Alice đành xài chiêu quen thuộc, “vậy cậu đi chơi
với mình cũng được. Mặc kệ họ đánh bóng của họ.” Alice mặc cả.
Nhưng cả Edward và Alice cùng nhìn thấy cảnh tượng trong đầu của Alice,
một cô ma cà rồng tóc vàng với làn da trắng muốt đang cầm gậy bóng
chày trong tư thế chuẩn bị đánh.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét