5/10/17

[Ngôn tình/Đồng nhân Twilight] Huyết tộc đến từ quá khứ (4)

4. Vị hôn phu?!


               Hôm nay là một ngày mưa dầm dề đến khó chịu với tất cả con người của Forks bé nhỏ, nhưng lại là kiểu thời tiết ưa thích của đám ma cà rồng trong thị trấn này. Anngelina hớn ha hớn hở xoay quanh chị gái của mình, bởi hôm nay, theo cách nói của bố họ – Severus, là ngày Angelina không phải kìm nén bản năng thật của một ma cà rồng. Tất nhiên là Angelina cũng không đi giết người để hút máu ai đó. Cô chỉ cần một túi máu, mà tốt nhất là nhóm máu hiếm để thỏa mãn thôi. Angelina luôn cho rằng yêu cầu đó của cô chẳng có gì là nhiều nhặn. Vì cơ bản là quý ông Princetons, trong suốt quãng thời gian dài đằng đặc của mình, đã chi cả đống tiền để ủng hộ cho chương trình hiến máu từ thiện và các chương trình thiện nguyện khác. Angelina luôn tự hào mà nói rằng, quý ông duy nhất của gia đình Princetons chính là người mua máu một cách công khai nhất trên đời.

                Khi Angelina vừa chạm tay vào túi máu trong tủ lạnh thì cô nghe thấy tiếng động cơ của chiếc xe màu xám bạc nào đó. Diana, kẻ đang ngồi trên ghế sô pha và thưởng thức tập thơ tình của William Shakespears, khẽ nhếch mép mỉm cười, như thể dự đoán được chuyện hay sắp diễn ra. Còn Angelina thì cứng đờ. Cô không biết nên tiếp tục thưởng thức túi máu hiếm trong tủ lạnh kia, hay là đóng tủ lạnh lại để không làm lộ ra chuyện cô chỉ là một kẻ “ăn chay nửa vời”.

                Tuy nhiên, có vẻ người đang lái xe đến thì không nghĩ nhiều lắm về những băn khoăn của cô. Bởi anh ta đi đến với tốc độ phải ngang những tay đua xe công thức một, một loại tốc độ mà nếu cảnh sát trưởng Swan của thị trấn Forks có nhìn thấy, chắc chắn không sẽ phải nghiêm túc viết cho anh ta cả tá giấy phạt. Chỉ chừng 1 phút kể từ khi đôi tai của Angelina nhận ra có người đang đến, chiếc xe màu xám bạc nọ đã dừng lại trước nhà của hai chị em họ. Angelina liếc mắt nhìn Diana như cầu cứu, nhưng đáp lại cô, Diana chỉ nhún vai và tủm tỉm, phó mặc cho cô tự giải quyết.

                “Chào Angelina. Chào Diana.” Chàng ma cà rồng điển trai với mái tóc màu đồng bước vào. Anh ta hôm nay mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh thẫm, làm nổi bật làm da trắng như sứ của mình. Anh ta nhìn thấy Diana khẽ gật đầu chào mình. Còn cô gái tóc vàng kia thì lại đứng yên như tượng tạc trước tủ lạnh, thậm chí còn chẳng thèm quay đầu qua nhìn anh ta.

                “Cậu đến sớm thế, Edward?” Diana cố nhịn cười. Mặc dù thực lòng thì cô đang muốn cười lớn hơn bao giờ hết. Đúng là nhà Princetons ăn chay, nhưng điều đó đâu có nghĩa là thi thoảng họ không được đổi khẩu vị đâu. Edward hơi nhướn mày một xíu khi nghe thấy Diana nói về chuyện “đổi khẩu vị”.

                “Hôm nay chúng ta đã hẹn đi đánh bóng chày mà, tôi đến hộ tống hai người.” Edward phân trần với Diana, ý như muốn nói không phải anh ta cố ý đến sớm hay gì đâu. Nhưng độ tin cậy trong lời nói thì có vẻ chưa chắc.

                “Angelina chưa ăn xong. Đợi con bé môt lát rồi chúng ta đi.” Diana giải thích với Edward.

                “Tôi có thể đợi.” Edward cười. Ơ, chờ một lát, với việc sinh sống ngay trong rừng thì hai cô ma cà rồng này cũng cần trữ đồ ăn trong tủ lạnh sao?

                “Thôi! Em không uống nữa. Đi chơi trước đi.” Angelina quay lại, và vờ ngớ ngẩn với Edward. “Chào anh, Edward. Nãy tôi không tập trung cho lắm. Chúng ta đi chơi luôn chứ?”

                “Cô không cần nạp năng lượng trước khi đi chơi sao?” Edward hỏi lại.

                “Không cần. Đằng nào trong rừng cũng có sẵn.” Angelina nhún vai, rồi nhảy nhót đến bên cạnh Diana. “Chị Diana, đi chơi thôi nào.”




                Một tiếng sấm rền vang, đồng thời, trong cánh rừng rậm của tiểu bang Washington, có cỡ gần chục sinh vật mà người ta thường cho rằng chỉ có trong truyền thuyết hay mấy câu chuyện huyền huyễn, đang thi nhau tạo ra những âm thanh dữ dội, ngang ngửa với tiếng sấm đó. Khác với cái thị trấn gần nhất khu rừng, tận sâu bên trong nó, giữa những tán cây rậm rạp, có một khoảng trống hoàn toàn khô ráo.

                Alice hét lên, “Angelina, nếu cậu không chơi cho tử tế thì mình sẽ thịt cậu đấy. Cậu là ma cà rồng bao nhiêu năm rồi mà còn giật mình vì ba cái tiếng sấm ấy hả?”

                “Bản năng, bản năng hiểu không.” Angelina đáp trả. Esme quay sang nhìn Diana, như để tìm kiếm một câu giải thích cụ thể hơn.

                “Trước khi làm ma cà rồng, Angelina đã sợ sấm sét khi trời mưa rồi. Con bé không thể thay đổi được điều đó, dù đã trở thành ma cà rồng.” Diana giải thích. Cả Calisle và Esme, hai ma cà rồng đang đứng làm trọng tài cùng “khán giả bất đắc dĩ” Diana, tỏ vẻ hiểu ý. Chỉ có Emmett, kẻ chỉ sợ thiên hạ không loạn bỗng nhiên phá ra cười.

                “Bản năng cái gì. Đó gọi là nhát gan. Một quý cô ma cà rồng nhát gan.” Ngay lập tức, anh chàng nhận được ngay một ánh mắt “vô cùng thân thiện” từ phía Diana.

                “Rosalie, tối nay sang nhà mình chơi chứ?” Diana nói với Rosalie. Cả Esme và Calisle cùng lắc đầu mỉm cười. Đúng rồi, bạn không nhầm đâu, Diana rủ Rosalie sang nhà Princetons chơi đó. Nếu so sánh với tốc độ quyết định trở thành BFF của Angelina và Alice, thì việc sau khi gặp mặt nhau chừng hai tuần, Rosalie và Diana mới quyết định thành bạn thân quá là từ tốn và chậm rãi. Nhưng trong trường hợp của Alice và Angelina, công cuộc chơi bời của hai người họ luôn có thể biến thành cuộc hẹn hò đôi giữa Alice với Jasper và Angelina với Edward (mặc dù Angelina chưa bao giờ thừa nhận chuyện hẹn hò). Còn trong những lần đi chơi, đi mua sắm, đi săn, đi làm những thứ mà những cô gái làm bạn thân hay làm với nhau, luôn chỉ có hai người: Rosalie và Diana. Emmett luôn trở thành “bạn gấu” to xác bị vứt bỏ.

                “Cô đã hẹn Rosalie suốt một tháng nay rồi đó.” Emmett bực tức lầm bầm, quên phéng mất chuyện bạn đời của anh, “nữ thần” Rosalie đang đứng ngay đó.

                “Chúng tôi là bạn thân mà.” Diana cười lớn hơn. Không khí vui vẻ tràn ngập cả bãi đất trống theo cảm xúc của Diana. Nó khiến cả kẻ luôn lạnh lẽo và rất khó bị người khác chi phối cảm xúc như Jasper cũng thấy vui lây.

                “Tối nay mình sẽ qua.” Rosalie đồng ý với Diana. Ngay lập tức, anh chàng to con Emmett rú lên thảm thiết như thể có ai đó dập cho anh ta một trận tơi bời vậy. Bỗng, một tiếng sấm khác vang lên, khiến Angelina giật nảy mình. Và với một tốc độ khó tin mà ít ma cà rồng có thể đạt tới, Edward xuất hiện bên cạnh Angelina. Nhưng như thể ông trời thích đùa với cô, một tiếng sấm khác lại vang lên. Và lúc này thì mặc kệ mặt mũi, Angellina rúc vào lòng của Edward. Cả gia đình Cullen và Diana cùng trao đổi những cái nhìn đầy ý nghĩa. Trước khi Angelina có thể nhận ra thì từng người trong số họ rời đi. Ai cũng ném cho Edward một câu chúc may mắn rồi đi mất.




                Im lặng kéo dài rất lâu, cho đến khi Angelina hơi giật mình nhận ra tiếng sấm đã kết thúc từ bao giờ. Và cô cũng nhận ra trong khoang ngực của mình đang tràn ngập hương vị bạc hà của ai đó. Nếu ma cà rồng có thể đỏ mặt, Angelina tin chắc chắn rằng mặt cô phải đỏ ngang ngửa những trái cà chua chín vậy. Cô hơi cựa người để rời khỏi vòng tay của chàng trai, nhưng thay vào đó, anh ta lại ôm cô chặt hơn.

                “Chúng ta đã biết nhau hai tháng, Angelina.” Edward rầu rĩ nói. Trong suốt hai tháng qua, Edward đã tìm mọi cách để thể hiện cho Angelina thấy anh chàng muốn gần gũi cô, muốn tiến xa hơn mức chỉ-làm-bạn-bè với cô. Nhưng cô gái này lại luôn vờ ngớ ngẩn, cứ như thể cô không hiểu ý định của anh. Edward thừa nhận rằng, ngày đầu tiên khi mới gặp nhau mà đã nhìn thấy tương lai của họ thông qua Alice làm anh khó có thể tin tưởng. Nhưng Edward cũng phải nói rằng, trong quãng thời gian suốt hơn trăm năm làm ma cà rồng của mình, anh chưa bao giờ có cảm giác trái tim lại có thể có nhịp đập một lần nữa như lúc này. Khả năng của Angelina khiến anh không thể đọc được suy nghĩ của cô, nên nhiều lúc anh cũng thật thắc mắc, rốt cục, cô gái này còn điểm gì không hài lòng với anh.

                “Đúng.” Angelina đáp và đi đến quyết định, kể cho Edward nghe một chút về quá khứ của mình. Angelina biết chúng sẽ khơi dậy những ký ức không nên nhớ tới của bản thân. Tuy vậy, nếu kể ra, có lẽ cô sẽ bớt cảm giác tội lỗi với người ấy chăng?! “Anh thả tôi ra đi, chúng ta nói chuyện thẳng thắn một lần. Tôi có chuyện muốn kể cho anh.”

                “Vậy cùng tôi đến nơi này.” Edward buông Angelina ra và thay vào đó, cầm lấy tay cô. Hai người bắt đầu chạy, nhưng Angelina hoàn toàn không biết mục đích hướng tới của họ. Lúc này, cơn mưa chắc đã kết thúc. Mặt trời bắt đầu lấp ló sau những đám mây, giống như một cô nàng hay ngượng ngùng hay thích trốn sau những thứ khác vậy.

                Edward quyết định mang Angelina đến “lãnh địa” của mình. Anh tin chắc Angelina sẽ thích nó. Và khi họ dừng lại, trước mắt Angelina hiện ra một khoảng đất trống lớn khác giữa rừng. Nhưng khác với khoảnh đất họ chơi bóng ban nãy, khoảng trống này nhiều hoa hơn, nói chính xác là tràn ngập hoa oải hương – loài hoa ưa thích của Angelina. Cô chọn một chỗ mà ánh nắng có thể chiếu tới và ngồi ở đó. Edward vẫn không thả tay cô ra. Và làn da họ sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.

                “Anh còn nhiều ký ức về thời gian còn là con người chứ?” Angelina mở lời. Cô tự giễu bản thân về cách trò chuyện cố tỏ ra nghiêm túc này. Nhưng Edward không lấy thế làm kỳ thì phải.

                “Tôi bị bệnh trước khi được biến đổi. Nếu Calisle không khiến tôi trở thành ma cà rồng, có lẽ tôi đã chết vì bệnh cúm Tây Ban Nha rồi.” Edward nói.

                “Bệnh cúm Tây Ban Nha?” Angelina hơi nhướn mày một chút, nhưng rồi cô lại cười cười. “Tôi đoán anh sinh ra đầu thế kỷ hai mươi chăng?”

                “1901.” Edward đáp, hơi tò mò vì cái gì mà câu chuyện lại đi theo hướng này.

                “Edward, anh biết không, anh rất giống một người quen của tôi.” Angelina dừng một chút rồi cười khổ và nói tiếp, “Chính xác hơn thì anh rất giống vị hôn phu của tôi.”

                “Vị hôn phu?” Edward ngạc nhiên. Chẳng lẽ Angelina từng trải qua chuyện giống như Rosalie? Không biết vì sao, Edward cảm thấy buồn và trống vắng, giống như anh đánh mất một mảnh nào đó trong lòng mình vậy.

                “Đúng vậy, vị hôn phu.” Angelina cười khổ. “Anh ấy là con trai của gia đình thân thiết với bố mẹ tôi. Anh biết thời ấy mà, đúng không?” Edward không biết phải nói gì mà chỉ có thể gật đầu. Đúng vậy, vào thời bấy giờ, chuyện các gia đình ở cùng tầng lớp đính hôn cho con cái họ đâu phải chuyện lạ lùng gì. Anh chẳng phải cũng đã từng có một vị hôn thê trên danh nghĩa, dù họ chưa từng gặp nhau bao giờ còn gì. Thấy anh không có ý định nói gì thêm, Angelina tiếp tục kể. “Tôi sinh ra năm 1902, tại Chicago. Năm mười lăm tuổi, bố mẹ tôi thông báo với tôi rằng, họ quyết định đính hôn cho tôi với một người mà tôi chẳng hề biết mặt. Dù chúng tôi chưa gặp nhau dù chỉ một lần, tôi đã phải lòng anh ấy. Tôi vẫn nhớ như in buổi tối hôm ấy, khi mẹ chìa cho tôi bức ảnh của anh ấy. Vốn ban đầu, tôi đã quyết định tuyệt thực để phản đối vụ đính hôn kỳ cục và hoang đường mà bố mẹ hai bên đặt ra cho chúng tôi, nhưng tôi đã sai lầm. Tôi thậm chí còn yêu anh ấy chỉ vì một bức ảnh mà mẹ cho tôi xem.”

                Angelina tiếp tục tự giễu bản thân mình. “Nhưng tôi và anh ấy không còn cơ hội gặp nhau. Khi dịch cúm Tây Ban Nha nổ ra, tầm năm 1918 ấy,” Angelina nhận được cái gật đầu xác nhận của Edward, “bố mẹ tôi cũng mắc bệnh. Cả thế giới như sụp đổ với tôi vậy. Thậm chí tôi không còn nhớ gì về vị hôn phu của mình. Tôi chỉ có thể cả ngày quanh quẩn bên họ, cố gắng làm họ bớt đi thống khổ. Nhưng tôi chẳng làm được gì hết, họ vẫn ra đi.” Angelina buồn buồn nói.

                “Đó không phải lỗi của cô.” Edward an ủi. “Dịch bệnh năm ấy chẳng ai có thể tránh được.” Đúng rồi, rất nhiều người đã mất đi người thân vì dịch bệnh ấy. Nó cũng là nguyên nhân khiến Edward bước vào con đường vĩnh hằng này.

                “Tôi biết, nhưng ý tôi không chỉ có thể.” Angelina mở to mắt nhìn Edward. Đôi mắt màu vàng đậm như màu mật ong chăm chú nhìn anh. Edward có cảm giác như cả thế giới đột nhiên ngừng lại. “Anh ấy, ý tôi là vị hôn phu của tôi, cũng đã chết bởi bệnh cúm Tây Ban Nha. Tôi không hề biết điều đó, cho đến khi dịch đã hoàn toàn chấm dứt. Sau tang lễ của bố mẹ chừng nửa năm, tôi mới tìm đến nhà anh ấy. Tôi đã cho rằng mình rất yêu anh ấy, dù chỉ bằng một bức ảnh, nhưng thậm chí anh ấy sống hay chết, có bị bệnh tật hành hạ hay không, tôi cũng không biết.” Giọng của Angelina run rẩy, như thể cô đang khóc vậy. Nhưng ma cà rồng thì không có chút nước mắt nào. Edward nhìn sâu vào đôi mắt của cô.

                “Đó vẫn không phải lỗi của cô.” Edward nói, hơi nóng nảy. Chẳng lẽ anh lại thua một vị hôn phu nào đó đã chết cách đây trăm năm của cô à? Thậm chí họ còn chưa bao giờ chính thức gặp mặt cơ mà.

                “Nhưng nó cho thấy, tôi là một người thiếu trách nhiệm như thế nào.” Angelina kết luận. Edward cảm thấy giận dữ, chẳng lẽ chỉ vì một dịch bệnh đã chấm dứt cách đây trăm năm mà cô tự trách đến tận bây giờ. Angelina có phải là người đã tạo ra cái bệnh đó đâu cơ chứ. Edward thật thống hận cái năng lực đặc biệt của cô. Nó làm anh chỉ muốn bổ cái não của Angelina ra xem cô nàng này nghĩ cái quái gì mà đi được đến cái kết luận vô cùng vớ vẩn này. 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét