2. Ngày đầu tiên ở trường Trung học Forks
Chiếc xe BMW i8 bon bon trên đường đến trường trung học
của thị trấn Forks, một trường học bé tí bé teo với chỉ vỏn vẹn ba
trăm hai mươi bảy học sinh, à không, từ hôm nay trở đi là ba trăm hai
mươi tám học sinh. Diana và Angelina cùng bước xuống xe, trong cái nhìn
đầy ngạc nhiên, tò mò, lẫn hứng thú của đám học sinh. Diana nhìn
quanh bãi đậu xe và nhận ra ngoại trừ chiếc BMW của họ, chỉ còn một
chiếc Volvo màu xám ánh bạc với một chiếc Porsche màu vàng chói lóa
là được sản xuất trong thế kỉ 21 này. Chứ toàn bộ chỗ xe còn lại
chắc đáng tuổi nằm viện bảo tàng hết một lượt. Cô nhìn thấy năm
người trong gia đình Cullen đang đứng giữa chiếc Volvo và Porsche, đánh
giá cô, em gái cô, cùng với chiếc xe của họ.
Alice Cullen, cô gái tóc sở hữu mái tóc ngắn màu đen
được đánh rối một cách đầy nghệ thuật, là người đầu tiên trong gia
đình Cullen tiến về phía hai chị em nhà Princetons. À không, nói một
cách chính xác hơn, là tiến về phía của Angelina. Tuy nhiên Angelina
có vẻ không hề nhận ra điều đó. Diana nhận thấy em gái mình đang
sững sờ một cách bất thường, theo con mắt của ma cà rồng. May mắn
trước khi gia đình Cullen tiến về phía họ, Angelina đã điều chỉnh
nhanh đến độ người bình thường khó có thể biết được. Cô nàng nở
một nụ cười tươi tiêu chuẩn cho Alice. Thậm chí nếu không phải e ngại
một điều gì đó, chắc Angelina đã hớn ha hớn hở mà nói chuyện cùng
Alice. Diana cho rằng tất cả hoàn toàn do Jasper, phần cánh tay lộ ra
ngoài của anh ta chằng chịt những vết sẹo lớn nhỏ. Chúng là minh
chứng cho thấy anh ta rõ ràng là một ma cà rồng thiện chiến, thậm
chí có lẽ còn trải qua khá nhiều cuộc chiến tranh ma cà rồng khác
nhau.
Tuy vậy, sự chú ý của Diana dành cho Jasper bị cắt
đứt khi Rosalie, cô nàng đẹp như nữ thần sắc đẹp Aphrodite (theo con
mắt của người bình thường) và vô cùng mị hoặc (theo con mắt của ma
cà rồng), mỉm cười với cô. Chàng trai to con bên cạnh Rosalie, nhớ
không nhầm thì là Emmett, vô cùng ngạc nhiên với nụ cười ấy. Và Diana
dám cá rằng anh chàng to xác này đang lẩm bẩm ghen tị với cô về
chuyện bạn đời của anh ta cười với cô đó.
Như để xác nhận câu hỏi trong đầu này của cô, Edward
đột nhiên bật cười và gật đầu. Cô nhíu mày, khả năng của Edward Cullen là đọc suy nghĩ người khác? Anh
ta lại gật đầu lần nữa. Cô nhíu mày sâu hơn, anh thích rình mò suy nghĩ riêng tư của người mới quen? Anh
ta lắc đầu. Thật là thú vị. Diana
bật cười.
“Angelina, chào bạn. Mình là Alice Cullen.” Alice mở
lời, một cách truyền thống đến không thể truyền thống hơn được nữa.
“Chào bạn.” Angelina nhìn thẳng vào mắt của Alice,
bất chợt đưa ra một đề nghị mà chính Alice và Diana cũng chẳng thể
nào ngờ tới. “Chúng ta từ hôm nay sẽ trở thành BFF* của nhau, được
không?”
“Tuyệt vời.” Mặc cho cái đề nghị của Angelina vô cùng
bất ngờ, vô cùng khó hiểu, thì Alice lại đồng ý trong chưa đầy 0.1
giây. Diana ngạc nhiên, Angelina trong mắt cô chưa bao giờ là một người
“dễ gần” hay “dễ thân thiết” với người khác đến như thế. Thậm chí,
với Severus Princetons và bạn đời của ông, Petunia Princetons, hai người
biến đổi cô và Angelina - thì cũng mất tới 10 năm, em gái cô mới hoàn
toàn mở lòng với họ.
Và thế là Alice hào hứng lãnh nhiệm vụ dẫn đường
cho hai chị em nhà Princetons đến tòa nhà hiệu bộ. Hộ tống theo sau
là anh chàng “nguy hiểm” – Jasper, cùng với “kẻ tọc mạch” Edward.
Edward hơi nhíu mày khi nghe đến mấy chữ này của Diana, nhưng anh ta
cũng không đến nỗi đi cãi nhau tay đôi với Diana về những suy nghĩ
chẳng mấy hay ho của cô cả. Còn Emmett và Rosalie thì vẫy tay chào năm
người họ rồi đi về phía khu vực phòng học. Chả mấy chốc mà bãi đỗ
xe, nơi vốn nhộn nhịp vì sự tò mò và hứng thú với chị em nhà
Princetons, trở nên im ắng hơn khi mà những nhân vật chính đã đi mất.
Bước vào văn phòng, mùi con người không khiến Diana
nhíu mày lấy một cái, nhưng nó lại khiến cô ma cà rồng ăn chay “nửa
vời” như Angelina phải nhíu nhíu mày. Edward và Jasper đứng đợi họ
ngoài cửa văn phòng trong khi chỉ có mình Alice bước vào cùng họ.
Angelina nhanh chóng lấy được thời khóa biểu và giấy xác nhận để đi
xin chữ ký các thầy cô đứng lớp ngày hôm nay. Cô nàng rời đi một
cách vô cùng nhanh chóng, gửi tới chị gái vài cái liếc mắt mang đầy
ý nghĩa rồi cùng Alice đi đến lớp học. Còn Diana thì buộc phải ngồi
lại phòng hiệu trưởng, tâm sự đôi ba điều về “trọng trách vĩ đại”
trước khi có thể lên lớp.
Tiết học đầu tiên của Angelina là lớp văn học hiện
đại, học chung với Alice và Jasper. Còn Edward thì học lớp Sinh học.
Angelina thật ngạc nhiên khi biết rằng cả gia đình Cullen đến trường,
chỉ có một mình Edward chọn học lớp này. Nói thật ra thì, ma cà
rồng nên là kẻ được nghiên cứu
trong lớp Sinh học, chứ không phải là kẻ đi nghiên cứu những sinh vật
khác. Angelina dám cá rằng, ngoại trừ người sói, chẳng có sinh vật
nào lại khó hiểu như ma cà rồng đâu.
Bước vào phòng học số 211, lớp tiếng Tây Ban Nha,
Angelina cảm thấy như cái cổ họng của mình đang bắt đầu mắc một cái
chứng kỳ lạ. Nó không phải cảm giác nóng bỏng của cơn khát máu. Nó
là cảm giác như cô vừa mới được uống hết một cốc nước bạc hà mát
lạnh (dù đã cỡ một trăm năm mươi năm rồi, cô chưa động đến thứ nước
ấy). Bao giờ thì Diana mới đến đây.
Cô thầm tự hỏi như thế, nhìn quanh kiếm chỗ ngồi cho mình, và nhận
thấy Edward Cullen khẽ gật đầu với cô và ra hiệu cho cô ngồi cạnh anh
ta. Vâng, Edward Cullen đã ra hiệu cho cô đó. Angelina bị dừng hình trong
vòng 1 giây. Tất nhiên là chẳng có ai khác ngoài Edward có thể nhận
ra cô đã “dừng hình” như thế. Anh ta tủm tỉm cười một cách rõ ràng
hơn, tiếp tục ra hiệu cho cô. Angelina đành mặc cho số phận mà ngồi
cạnh anh ta, dù sao thì chắc anh ta
cũng không thể làm gì cô trên lớp.
“Xin chào, tôi là Edward, Edward Cullen.” Edward bắt đầu
nói chuyện với Angelina.
“Tôi là Angelina. Hôm qua chúng ta đã gặp nhau. Tôi biết
anh là ai.” Angelina trả lời, tập trung và một điểm nhỏ xíu trên
chiếc bảng đen trước mặt. Cô đang tỏ ra lãnh đạm hơn bình thường rất
nhiều. Angelina biết mình đang có chút thất lễ. Cô cũng biết chắc
hẳn Edward Cullen đang vô cùng ngạc nhiên về sự thất lễ của cô. Nhưng
hãy tha thứ cho Angelina. Gặp lại gương mặt giống người quen sau cỡ
chừng trăm năm, thì chẳng phải là một chuyện dễ dàng. Nhất là khi
người đó là Edward Cullen, kẻ đọc được suy nghĩ của người khác.
“Cô thấy Forks thế nào?” Edward bắt đầu kiếm chuyện
để nói.
“Ổn. Thích hợp cho chúng ta sống.” Angelina đáp lời
và tiếp tục nghiên cứu cái lỗ bé xíu trên tấm bảng đen. Cô không
nhận ra được rằng chàng trai bên cạnh mình đang tò mò hết cỡ với cô.
Anh ta thậm chí còn có chút vui vẻ khi cô dùng từ “chúng ta”, thay vì
từ “ma cà rồng”, dù rằng Angelina chẳng có tý nào gọi là hàm ý ở
đây hết.
“Cô không thích nói chuyện với tôi? Ban nãy tôi thấy cô
nói chuyện rất vui vẻ với Alice.” Edward đột nhiên nói, có cảm giác
hơi tội nghiệp và tủi thân. Angelina hơi chột dạ. Cô quay sang nhìn anh
ta.
“Tôi chỉ là thích Alice. Nhưng tôi không thích nói
nhiều lắm.” Angelina giải thích. Đôi mắt màu vàng kim của người bên
cạnh ánh lên những tia sáng vui vẻ. Angelina suýt nữa đã lên tiếng
hỏi xem anh ta có biết hay có họ hàng gì với một người tên là Edward
Anthony Masen hay không. May mắn thay là Diana đã bước vào lớp trước khi
cô hỏi điều đó.
Lớp học vang lên những tiếng trầm trồ ngay sau khi tiếng chuông vào giờ học vang lên. Cũng phải
thôi, có phải ngày nào cũng gặp một cô gái xinh đẹp với mái tóc đen
dài, làn da trắng muốt đứng trên bục giảng đâu. Diana nhìn lớp học
một lượt. Cô nhìn thấy em gái mình đang ngồi cạnh Edward. Cô muốn
cười nhưng không thể. Để một kẻ đọc được suy nghĩ phải ngồi cạnh
một người có cái “khiên tự động” như Angelina, quả là một chuyện khó
gặp. Nhưng Edward có vẻ chẳng mấy quan tâm đến chuyện anh ta không đọc
được suy nghĩ của Angelina thì phải, bởi vì Diana nhận thấy anh ta
vẫn vô cùng hào hứng “nói chuyện riêng” mặc cho sự thật là giáo viên
đứng lớp đã bước vào.
Diana cất giọng bằng tiếng Tây Ban Nha, giọng nói hoàn
hảo của ma cà rồng, du dương như thể một nhạc cụ âm nhạc nào đó. “Chào
các em, tôi là Diana Princetons. Tôi tạm thời thay thế thầy Clark, dạy
các em lớp tiếng Tây Ban Nha. Ừm, xem nào, ít nhất là trong một năm
tới.” Diana mỉm cười khi thấy hầu hết học sinh có vẻ thích thú. Tất
nhiên rồi, ai lại không thích khi được học trong lớp của mĩ nữ chứ. “Các
em có thắc mắc gì về tôi, môn học hay cá nhân đời tư của tôi, trong
vòng năm phút tới, hãy thoải mái hỏi. Tôi sẽ trả lời hết những câu
hỏi bằng tiếng Tây Ban Nha. Và nhớ giới thiệu tên bản thân trước khi
hỏi tôi bất cứ điều gì.”
Một cánh tay giơ cao nhanh chóng. Trước ánh nhìn ngạc
nhiên của những học sinh còn lại trong lớp, Jessica Stanley lắp bắp,
cố gắng vận dụng vốn tiếng Tây Ban Nha ít ỏi của mình để đặt câu
hỏi. “Em là Jessica Stanley. Cô Princetons, tại sao cô lại đến Forks?”
“Tại sao không?” Diana vui vẻ trả lời. “Trước hết thì
Forks khá là yên tĩnh.” Diana thấy đôi ba học sinh bật cười. “Boston
khá là ồn ào. Không phải tôi không thích náo nhiệt, nhưng tôi ưa sự
yên tĩnh của Forks hơn.”
“Em là Mike Newton. Sáng nay, em thấy cô và bạn
Princetons cùng đến trường với nhau. Hai người có quan hệ thế nào vậy
ạ?” Sau khi đã sắp xếp câu hỏi một cách hoàn mĩ trong vở, Mike cất
tiếng hỏi.
“Về mặt luật pháp, tôi là người giám hộ của Angelina
Princetons.” Diana nhìn thấy có vài ba cái miệng đang bắt đầu há hốc.
“Về mặt cá nhân, Angelina Princetons và Diana Princetons là chị em.” Lúc
này, số cái miệng há hốc đã vượt qua con số mười. “Còn ở trên lớp,
Diana Princetons là giáo viên của Angelina Princetons và các bạn.” Diana
nháy mắt với Mike, khiến anh chàng đỏ bừng mặt.
Cậu học sinh ngồi cạnh Mike lên tiếng hỏi, “Em là
Tyler Crowley. Cô còn chị em gái nào khác không ạ?” Ngay lập tức,
Edward – kẻ đang mải mê chăm chú nghiên cứu cô gái ngồi bên cạnh mình,
cũng ngẩng đầu lên nhìn Diana.
“Rất tiếc là không,” Diana cười đáp. Tiêu chuẩn để được ông bố nhà Princetons
chọn để biến đổi cũng không dễ đến thế. Nếu không thì ma cà rồng
chạy đầy đường mất rồi. Edward nhếch môi cười, còn Angelina thì
nháy mắt và nhún vai với cô. “Tại sao các bạn không hỏi những thứ
khác, chẳng hạn như nội dung môn học. Tôi tin là phong cách của tôi và
thầy Clark sẽ khác nhau rất nhiều.”
“Bọn em tò mò về cô hơn.” Jessica Stanley đáp một cách
chắc chắn, nhưng Diana lại nhướn mày. Cả lớp đột ngột im lặng về
cái nhướn mày đấy. Ba phút vừa qua, Diana đang đắp nặn rất thành công
hình tượng “người giáo viên thân thiện và gần gũi” cho đám học sinh
trong lớp học xem.
“Quy tắc số một: Trong lớp của tôi, không sử dụng
tiếng Anh. Tôi và các em sẽ chỉ nói chuyện bằng tiếng Tây Ban Nha.”
Diana nghiêm nghị quy định. “Và tôi tạm thời sẽ mất khả năng nghe hiểu
tiếng Anh trong suốt tiết học.” Diana mỉm cười. Ngay lập tức, Jessica
đỏ bừng mặt, còn những học sinh khác thì bắt đầu cười khúc khích –
bao gồm cả Angelina và ngoại trừ Edward. Edward chỉ hơi nhếch mép lên. “Và
các bạn đã hết năm phút. Giờ đến lượt tôi hỏi các em.”
Angela Weber đứng trước cửa lớp học, chờ đợi Jessica
Stanley bước ra để cùng đến căng tin ăn trưa. Nhưng vô cùng khác với lệ
thường, Jessica lại đang bận rộn nói chuyện với ai đó cạnh bàn giáo
viên. Khi Angela nhòm vào lớp, cô thấy ngoại trừ “hoàng tử băng giá”
Edward Cullen và ai đó ở cuối lớp, chỉ còn có mình Jessica đang nán
lại.
“Bạn của em đến đó, Stanley.” Diana nói và chỉ ra
phía cửa. Jessica hào hứng, khuôn mặt cô nàng đỏ bừng vì vui vẻ,
cũng quay đầu và nhìn thấy Angela. Cô nàng vội vàng nói tạm biệt
với cô giáo rồi bước ra khỏi lớp. Jessica không hề nhìn thấy sau lưng
cô, Edward đang nhướn mày, Angelina thì nhảy nhót tiến về bàn giáo
viên, còn Diana thì đã không còn hình tượng “giáo viên thân thiện” như
ban nãy.
“Cô Princetons, giáo viên tiếng Tây Ban Nha mới ấy, xinh
thật đấy.” Mike nói khi Jessica và Angela vừa ngồi xuống bàn ăn. Lauren
Mallory, cô gái tóc vàng ánh kim đang ngồi cạnh Tyler Crowley, hơi không
vui khi thấy Mike đề cập đến chủ đề này.
“Cô ấy có vẻ rất dễ gần.” Angela nhìn nhìn Jessica
rồi nói.
“Cô Princetons đáng yêu lắm.” Jessica khẳng định. “Cô
thậm chí còn khuyên mình nên xem hoặc nghe nhạc tiếng Tây Ban Nha nhiều
hơn để cải thiện. Cô bảo mình có khả năng học tiếng Tây Ban Nha tốt
hơn bây giờ nhiều nếu nghe thêm cỡ vài bài hát một tuần. Cô Princetons
còn bảo đã đọc bài cuối kỳ lần trước mình viết cho thầy Clark và
bảo mình có thể trở thành nhà văn nếu muốn đấy.”
Cả bàn ăn ngạc nhiên nhìn Jessica. Tất cả họ đều
biết Jessica mơ ước trở thành một nhà văn, nhưng nói thật, với mớ ý
tưởng vớ va vớ vẩn của cô nàng, chả ai nghĩ cô nàng sẽ làm nên
chuyện hết. Và ngạc nhiên thay, cô giáo Princetons mới tới lại nghĩ
hoàn toàn khác họ. Họ không hề biết rằng Jessica đã từng rất trông
chờ bạn bè có thể ủng hộ, để cô củng cố quyết tâm đi học đại học.
Họ cũng không hề biết rằng Jessica, mặc dù là một cô gái luôn vui
vẻ, cũng có lúc cảm thấy thật cô đơn và tự ti bởi không có ai ủng
hộ mình. Họ cũng chẳng hay biết rằng, mặc dù không có khả năng đọc
suy nghĩ người khác như Edward Cullen, cô giáo Princetons của họ lại có
một loại khả năng đặc biệt, khiến những người tiếp xúc cảm thấy
hạnh phúc và vui vẻ. Thế nên tất cả họ mới có thể vô cùng ngạc
nhiên khi thấy Jessica Stanley nói chuyện một cách hào hứng hết sức
khi nhắc đến quý cô ma cà rồng Diana Princetons.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét