15/10/17

[Ngôn tình/Đồng nhân Twilight] Huyết tộc đến từ quá khứ (10)

10. Ngày tuyết rơi


                 Tháng mười hai tới. Đi theo sau nó là từng cơn gió lạnh đập vào cửa sổ, từng bông tuyết bắt đầu vội vã rơi xuống. Thị trấn Forks bé nhỏ được phủ trắng xóa. Từ sáng sớm, Charlie Swan đã bước ra ngoài trời. Mặc dù không giỏi nói chuyện với con gái, ông vẫn muốn dành cho Isabella của mình những thứ tuyệt nhất. Ông gắn sợi dây xích lớn vào xe của con gái, hơi vất vả một chút nhưng theo chính bản thân ông đánh giá, thành quả đúng là không tệ một chút nào. Và sau đó, ông nhận được một nụ cười tươi của cô con gái rượu. Và bởi con gái ông – Bella, cũng kiệm lời y hệt cha mình, nên có thể coi nụ cười ấy là lời cảm ơn chân thành nhất mà cô dành cho cha mình.

                Bella bắt đầu chầm chậm lái xe trên con đường dẫn đến trường Trung học Forks. Cô cố gắng để xe bám đường hơn là cố gắng để đến lớp đúng giờ, mặc dù Bella cũng dậy khá sớm và chắc chắn sẽ không đi học muộn. Đột nhiên, một cái gì đó lướt qua trước mắt Bella, khiến cái xe vốn dĩ đang bò trên đường khựng lại. Bella cố gắng nheo mắt nhìn xem đó là cái gì, nhưng vô vọng. Những bông tuyết vẫn rơi lả tả, phủ xuống con đường, trên kính chắn gió, trên nóc xe, và trên mọi thứ xung quanh. Bella định thần lại và tiếp tục bò đến trường.
               



                Khi đến trường, Bella nhận ra cô đã lo lắng hết sức dư thừa. Bãi đậu xe vắng vẻ tới mức, Bella ban đầu có cảm tưởng như vì tuyết lớn mà cả trường đã nghỉ học. Nhưng cô nhanh chóng nhận ra mấy chiếc xe thể thao của gia đình Cullen, kiến thức mà Mike Newton đã phổ cập cho cô hôm trước, đã ở đó từ bao giờ. Chiếc Mercedes màu đỏ và Volvo màu xám bạc nổi bật trên nền tuyết trắng. 

                 Bella ngồi thần người trong xe một lúc rồi mở cửa ra. Con gió lạnh lập tức ập tới. Bella hơi rụt cổ lại và bước ra ngoài, định nhanh chóng tiến về phía đại sảnh của trường. Chợt, một tiếng hét vang lên. Bella quay lại nhìn và nhận ra Tyler Crowley đang lao về phía cô với tốc độ hết sức kinh khủng. Rõ ràng là anh chàng không hề kiểm soát được tốc độ của bản thân. Tyler chỉ biết tuyệt vọng bấm còi, với hy vọng không ai đứng trúng đường đi “không kiểm soát” của chiếc xe. Và trong giây phút ấy, Bella nhận ra mình đang đứng đúng vị trí mà chiếc xe lao tới. Và càng tệ hơn là bản năng của Bella không phải là chạy trốn khỏi chỗ nguy hiểm đó, mà là nhắm chặt mắt lại, co rúm như thể làm thế thì chiếc xe sẽ không đâm vào cô vậy.

                Chỉ chừng năm giây sau, một cái gì đó lành lạnh chạm vào bàn tay của Bella. Cô mở mắt và nhận ra Angelina Princetons đang cầm lấy tay mình. Ngay cạnh chỗ họ đứng là cái xác xe Toyota của Tyler. Cậu ta đang được Edward và Emmett Cullen lôi ra khỏi xe. Bella nhìn thấy cô Princetons đang đứng cạnh họ, nói nhanh qua điện thoại. Có vẻ cô ấy đang báo cho bệnh viện hoặc cảnh sát. Bella nhìn lại Angelina, hơi nghi hoặc. Rõ ràng ban nãy họ không hề đứng ở trên sân của bãi đậu xe, vậy thì tại sao họ lại có thể ngay lập tức xuất hiện bên cạnh cô? “Ban nãy, các bạn không ở đây?” Bella nói. Cùng với câu nghi vấn ấy là tiếng còi xe cấp cứu và xe cảnh sát.

               “Chúng mình ở ngay cạnh bạn.” Angelina nói một cách chắc nịch. “Chúng mình vừa ra khỏi xe thì thấy bạn và xe của Tyler lao tới. Vậy đó.”

                “Không, không đúng. Xe của Tyler hướng về phía mình chứ? Tại sao xe của cậu ấy lại đâm vào cái cột kia được.” Bella tỏ vẻ không tin.

                  “Cậu có vẻ hơi sốc vì tai nạn của Tyler rồi đấy.” Angelina hơi lắc đầu. “Cậu cần kiểm tra.” Angelina dứt lời và kéo Bella về phía xe cấp cứu. Bella cố gắng thoát ra khỏi tay của Angelina, nhưng hoàn toàn không được. Charlie đã nhìn thấy hai cô gái đi tới. Ông hoảng hốt hỏi con gái mình.
                
                   “Bella, con không sao chứ?”

                   “Con không sao.” Bella đáp, nhưng đã bị Angelina ngắt lời.

                “Bạn ấy bị chấn động đấy, cảnh sát trưởng Swan. Cháu thấy bạn ấy có vẻ không ổn lắm. Nhưng bạn ấy cứ bảo bạn ấy không sao.” Angelina nói với giọng lo lắng. Charlie vội vàng kêu cứu thương, mặc cho Bella rầu rĩ lẩm bẩm liên tục, con đã bảo con không sao rồi mà.



                Mặc dù luôn miệng giải thích với nhân viên y tế về tình trạng của mình, Bella vẫn bị buộc phải ngồi lên xe cứu thương và cùng với Tyler tiến vào bệnh viện. Cô khe khẽ thở dài, nhìn chằm chằm chậu cây cảnh đổi diện cửa phòng cấp cứu. Tyler được một đám y tá và bác sĩ vậy quanh, có vẻ cậu sẽ phải khâu mất mấy mũi. Đột nhiên lúc này, một giọng nam ấm áp vang lên, lôi Bella quay lại với thực tại. “Cháu không sao chứ?”
                Bella như chợt tỉnh khỏi giấc mộng. Cô ngẩng đầu lên và nhìn thấy một vị bác sĩ vô cùng đẹp trai với mái tóc vàng quyến rũ. Ông trông giống như một siêu sao điện ảnh hơn là một bác sĩ của cái thị trấn bé nhỏ này. Bella tò mò nhìn bảng tên trước ngực của ông, và ngạc nhiên khi nhìn rõ mấy chữ trên đó, C.Cullen. “Cháu không sao ạ.”

                   “Cháu có cảm thấy choáng váng hay khó thở không?” Vị bác sĩ điển trai tiếp tục hỏi.

                “Không ạ.” Bella đáp. “Cháu nghĩ mọi người nên quan tâm cho Tyler hơn là cháu. Tình trạng của cậu ấy tệ hết biết.”

                “Tyler đã đủ bác sĩ quan tâm rồi.” Bác sĩ tóc vàng tiếp tục nói với Bella. “Angelina nói cháu không ổn lắm.”

                  “Cháu nghĩ cậu ấy lo quá thì đúng hơn.” Bella nói, trong đầu nhớ lại khuôn mặt lo lắng của cô gái này. Mặc dù có đôi khi, Bella cảm thấy ghen tị với Angelina vì anh chàng theo đuổi đẹp trai của cô ấy, thì cũng không thể phủ nhận rằng, Angelina chẳng có điểm gì xấu để cô phải ghét cả. Thậm chí hôm nay, cô bạn ấy còn cứu cô cơ mà.

                 “Ta vẫn sẽ cho cháu làm kiểm tra toàn diện nhé.” Vị bác sĩ nói và viết gì đó vào tờ giấy trên tay. Bella thở dài.

                    “Cháu thật sự không sao mà. Với lại cháu còn phải về trường đi học nữa.”

                    “Kiểm tra cho yên tâm thôi.” Người bác sĩ nháy mắt với Bella rồi hướng ánh mắt về phía cửa. Charlie, cha của Bella, đang vô cùng lo lắng nhìn cô. Angelina và Edward đứng cạnh ông. Angelina đang nói gì đó, như thể an ủi người cha đang lo lắng tột độ của cô. Bella đành gật đầu chấp nhận đề nghị của bác sĩ.




                   Buổi tối, Bella về nhà bằng chiếc xe cảnh sát tuần tra của ngài cảnh sát trưởng Swan đáng kính. Mặc dù chuyện ngồi trên xe cảnh sát khá là rêu rao, nhưng Bella không thể nào bỏ qua ánh nhìn đầy tội nghiệp của cha mình. Cô ngồi yên trên xe, nghe ông than thở về tình trạng lái xe không thể chấp nhận nổi của đám thanh thiếu niên ở Forks. Một tiếng động lớn bỗng vang lên, khiến cả hai cha con giật mình. Charlie phanh gấp lại. Trước mặt họ, một cô gái với mái tóc đỏ rực như lửa xuất hiện, đứng cách họ chừng hơn một trăm mét. Cô ta dần đi về phía họ, trên mặt hé ra một nụ cười nửa miệng. Ngay lúc ấy, một chiếc BMW i8 xuất hiện, cắt đứt tầm nhìn của hai người. Ngài Charlie sờ tay vào khẩu súng dắt bên hông và nói với con gái. “Con ngồi yên đây, đóng chặt cửa xe lại.”

                Tuy nhiên, ông chưa kịp bước xuống xe thì một người phụ nữ tóc vàng khác đã đến gõ cửa xe của ông. Charlie hạ cửa kính xuống. Người phụ nữ ấy mang một vẻ đẹp rất cổ điển. Bà nói với Charlie, “xin chào, tôi là Petunia Princetons, mẹ của Diana và Angelina Princetons. Hôm nay tôi mới tới thị trấn. Ông có thể dẫn tôi tới siêu thị của thị trấn được không?”

               Bella nhận thấy người phụ nữ này có mái tóc vàng đẹp tuyệt. Bella đoán Angelina được thừa hưởng mái tóc của mình từ mẹ. Charlie nhìn người phụ nữ, ngẫm nghĩ trong vài giây rồi nói. “Bà có thể lên xe và ngồi cùng với Bella. Tôi cần giải quyết một rắc rối nhỏ của thị trấn. Sau đó tôi sẽ dẫn bà đến siêu thị.” Ông nói, chỉ chỉ cho bà mở cửa phía sau rồi ngồi lên. Petunia làm theo chỉ dẫn của Charlie, còn ngài cảnh sát thì tiếp tục bước ra ngoài.

                Charlie Swan đi vòng qua chiếc BMW, rồi ông nhận ra trước mắt mình là một mảnh trống vắng. Không có cô gái tóc đỏ nào ở đó hết. Ông ngạc nhiên, nhìn lại chiếc BMW và tiến về phía nó. Lúc này, cửa kính đen của chiếc xe hạ xuống. Một người đàn ông với mái tóc màu đen đang ngồi ở ghế lái, ông ta nhìn Charlie, hơi cười tỏ vẻ hối lỗi rồi bước xuống xe. Ông ta chìa tay ra nói với Charlie. “Chào ông, tôi là Severus Princetons.” Charlie ngạc nhiên, nhưng vẫn nắm lấy tay người đàn ông này. Một cảm giác lạnh lẽo phủ lên bàn tay của Charlie, như thể ông vừa nhét tay vào một đống tuyết vậy…



                Charlie đi cùng với một người đàn ông tóc đen trở lại xe. Bella tỏ vẻ hơi ngạc nhiên. Nhưng thắc mắc của cô ngay lập tức được Charlie giải đáp. Ông nói, “Đây là ông bà Princetons, họ mới chuyển đến thị trấn để sống cùng con gái. Angelina và cô Diana Princetons ấy. Nhưng họ lạc đường nên đành phải chặn xe của bố để hỏi.” Bella gật đầu. Nhưng trong lòng thì lại vô cùng thắc mắc về người phụ nữ tóc đỏ ban nãy. Quý ngài Princetons lịch thiệp đưa tay về phía Bella, như để bắt tay cô nàng. Bella nắm lấy bàn tay của ông ta rồi nhanh chóng bỏ ra, cô nhận thấy bàn tay ấy lạnh lẽo không khác gì bàn tay của Angelina hồi sáng…



                Cùng lúc với khi Charlie và Bella đồng ý dẫn hai ông bà Princetons đi mua sắm trong thị trấn, ở cạnh rừng, chỉ cách họ chừng hai trăm mét, có một cuộc chiến đang diễn ra hết sức ác liệt. Diana nhìn chằm chằm vào Victoria, hơi gầm gừ như thể muốn xé cô nàng ra vậy. Lúc này, từ phía xa, một tiếng hét lớn vang lên. Victoria chợt sững lại, không thèm để ý đến việc Diana đang tiến gần đến phía cô nàng. Cô nàng chỉ sực tỉnh theo bản năng khi chỉ thiếu một chút nữa là Diana bẻ phứt được cái đầu xinh đẹp của mình. Victoria hằm hè nhìn Diana, hơi lùi lại phía sau. Lúc này, một sinh vật to lớn màu xám xuất hiện từ phía Tây. Sinh vật ấy nhìn chằm chằm vào Victoria. Cô ả nao núng rồi quyết định quay đầu bỏ chạy.

                Diana khẽ gật đầu với sinh vật màu xám kia rồi chạy nhanh về phía biệt thự nhà Cullen. Ở trước cửa, một đống lửa lớn khiến tuyết xung quanh tan chảy. Diana tinh tế nhận ra mùi quế lẫn trong lớp khói dày đặc. Không khí vương đầy cảm xúc sợ hãi, xen lẫn cảm động. Cô đưa mắt nhìn xung quanh và phát hiện cái cây lớn bên vốn dĩ nằm bên cạnh căn nhà đã đổ xuống. Trước hiên, Alice đang nằm trọn trong vòng tay của Jasper và thở hổn hển. Jasper thì hết sức cau có. Angelina và Edward đang đứng cạnh hai người. Diana quyết định tiến về phía họ.

                “Có chuyện gì vậy?” Diana hỏi.

                “Ban nãy, sau khi bảo với chị rằng Victoria tập kích bố con cảnh sát trưởng Swan, Alice thấy James tập kích vào bệnh viện, thư viện, tòa thị chính, bưu điện và cửa hàng của gia đình Newton trong thị trấn nên bọn em phải chia người ra. Không ngờ hắn chỉ lừa đánh lạc hướng để mọi người tách ra thôi. Mục tiêu của hắn chỉ là Alice.” Angelina nói. “Hắn đoán được vì Jasper, Alice sẽ chọn chỗ ít người nhất, thư viện thị trấn nên phục sẵn ở đó cùng với Laurent. Nhưng Laurent không muốn tham gia giết ma cà rồng nên khi Alice phát hiện ra bọn chúng thì hắn bỏ mặc James. James muốn đấu một trận với Jasper nên họ lại quay về biệt thự nhà Cullen.”

                “Chúng tôi không biết là hắn chỉ muốn bắt Alice để thỏa mãn trò chơi dở dang khi Alice còn là con người. Hắn chỉ muốn tách Alice và Jasper ra khỏi kế hoạch của chúng tôi. Lúc Alice, Jasper và James trở về đến biệt thự thì Laurent mới gọi cho tôi kể về kế hoạch của James.” Edward tiếp lời Angelina, tiếp tục giải thích cho Diana.  “May là James không lường trước được sức mạnh của Jasper.”

                “Hoặc là hắn thích khiêu chiến.” Jasper đột nhiên nghiến răng nghiến lợi nói. Giọng nói thể hiện đầy đủ sự phẫn nộ của anh ta. Lúc này, Alice đã hết run rẩy.

                “Jasper đã giết hắn. Vậy là đủ rồi.” Alice nói rồi rúc thật sâu vào lòng Jasper. Không khí xung quanh vốn vương đầy mùi quế chợt ngọt ngào lên. Và Diana mỉm cười. Mặc dù hôm nay có khá nhiều chuyện ngoài kế hoạch xảy ra nhưng ít nhất, nỗi đe dọa lớn của bọn họ đã biến mất.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét