24/10/15

[Truyện sáng tác - Mục lục ngắn] Hỏi thế gian tình ái là chi?!

Tác giả: Stella

Thể loại: Ngôn tình, Cổ trang, SE

Cảnh báo: Cảm hứng viết ra cái này vì từ bài thơ "Mô ngư nhi" của Nhan Khâu. Chuyện mang hơi hướng cổ trang Trung Quốc. Nêu bạn thấy không thích, mình khuyến khích bạn bấm vào cái nút đo đỏ ở góc màn hình ấy nhé. ^o^

Tuyên thệ: Mọi thứ đều thuộc về Stella. Mình chào đón các bạn đọc và cảm nhận, nhưng nếu có muốn làm gì khác với nó hay vác nó đi đâu, cảm phiền báo mình một câu nhé. Cảm ơn ^.^


MỤC LỤC





Hoàn thành

21/10/15

[Truyện sáng tác] Hỏi thế gian tình ái là chi?! - Kết thúc

Tác giả: Stella

Thể loại: Cổ trang, SE

Cảnh báo: Cảm hứng viết ra cái này vì từ bài thơ "Mô ngư nhi" của Nhan Khâu. Chuyện mang hơi hướng cổ trang Trung Quốc. Nêu bạn thấy không thích, mình khuyến khích bạn bấm vào cái nút đo đỏ ở góc màn hình ấy nhé. ^o^

Tuyên thệ: Mọi thứ đều thuộc về Stella. Mình chào đón các bạn đọc và cảm nhận, nhưng nếu có muốn làm gì khác với nó hay vác nó đi đâu, cảm phiền báo mình một câu nhé. Cảm ơn ^.^







Năm năm sau… 



Một thanh y thiếu nữ xinh đẹp bước vào Đệ nhị sơn trang. Nàng không muốn đến đây. Nhưng đại sư huynh của nàng nói nàng đến thì nàng đến. Sự đau khổ của kẻ kia nàng không có quan tâm. Nàng biết khi hắn nghe thấy chuyện này hắn sẽ đau, rất đau. Nàng biết đây là nàng đang đi báo thù. Báo thù cho cái chết của người mà nàng yêu nhất trên thế gian này, người quan tâm chiếu cố cho nàng nhiều nhất kể từ khi nàng ra đời. Chỉ vậy thôi… 



Âu Dương Đại thiếu gia sau khi kết hôn tiếp nhận chức vị trang chủ để nhị vị song thân của mình thỏa ước muốn Tiếu ngạo giang hồ. Vì thế giờ đây chàng chính là Đương nhiệm Trang chủ của Đệ nhị sơn trang. Trang chủ phu nhân vừa mới hạ sinh cho chàng một thiếu gia và một tiểu thư đáng yêu không sao kể xiết. Chàng thực sự đang chìm ngập trong những gì mà nghĩa vụ của chàng mang đến, những gì mà chàng cần làm…. 

Quản sự vào báo có người tìm. Chàng rời đứa con gái xinh đẹp và đáng yêu của mình mà đi đến phòng khách… 



Chàng ngạc nhiên khi nhìn thấy thanh y thiếu nữ kia. Đã năm năm mới lại nhìn thấy nàng. Ngày xưa, nàng và người ấy luôn bên cạnh nhau và bên cạnh chàng cùng tam đệ. Khi người ấy ra đi, nàng cũng ra đi. Hôm nay nàng trở lại, lẽ nào… 



Ánh mắt của thanh y thiếu nữ thập phần lạnh lẽo nhìn kẻ đối diện. Nàng căm thù hắn. Hắn là cái gì mà có quyền cướp đi người thương yêu nàng? Hắn có quyền chi mà đến chết vẫn có người suy nghĩ cho hắn. 

- Xin chào trang chủ – Nàng lên tiếng. Năm năm qua đi khiến chất giọng của nàng mất đi sức sống, mất đi sự tươi vui. Nó chỉ còn lại lạnh lẽo mà thôi. 

- Tiểu Thanh – Chàng lên tiếng, ngạc nhiên. Tại sao một Tiểu Thanh hoạt bát lại có thể biến mất? Lẽ nào đã có chuyện? 

- Thư của ta, trang chủ đã đọc chưa? – Nàng hỏi lại, không đầu không cuối. 

- Thư? – Hắn ngạc nhiên nối tiếp ngạc nhiên. – Thư nào? 

- Bức thư đề của Vô Ảnh cung – Nàng trả lời. 

- Bức thư khiêu chiến đó? – Hắn ngạc nhiên nhìn nàng. Phải rồi, sáu tháng trước có người tự xưng mình là người của Vô Ảnh cung ở tận phương Bắc xa xôi đến đưa thư. Người ấy còn nói rằng Bạch Hổ đường đường chủ sẽ đến. Họ muốn sự công bằng cho tiền nhiệm đường chủ của Bạch Hổ đường. Nhưng hắn không hiểu rõ dụng ý của họ. Bức thư kia lại càng mù mờ, chỉ nói 6 tháng sau tân nhiệm Bạch Hổ đường đường chủ sẽ đến. 

- Đúng vậy. Ta chính là Bạch Hổ đường đường chủ của Vô Ảnh cung. Hôm nay, ta muốn kết thúc mọi thứ mà ngươi đã gây ra. 

- Tại sao? Tiền nhiệm chủ nhân của Bạch Hổ đường là ai? Ta đắc tội gì mà lại cần đến đấu võ để giải quyết? 

- Tại sao ư? – Nàng cười khẩy – Chính ngươi đã hại chết nhị sư tỷ của ta. Nhờ có ngươi mà Đệ nhất sơn trang hạ độc hại chết tỷ ấy. Cũng vì ngươi mà tỷ ấy có chết cũng không chịu đến cầu cứu Quỷ Y sư thúc tổ, chỉ vì sư thúc tổ đã từng thề sẽ giết chết cả gia tộc ngươi. Tỷ ấy đến chết vẫn muốn cứu ngươi. Đến lúc Quỷ Y sư thúc tổ lập lời thề không giết cả nhà ngươi thì cuối cùng lại không kịp cứu được tỷ ấy. Ngươi khiến Bạch Hổ đường đường chủ của chúng ta vốn là người vô tình mà cuối cùng lại vì tình mà chết. Vậy đủ chưa? 

- Chẳng … Chẳng lẽ … - Chàng nhìn thiếu nữ đối diện mà không thể thốt lên một câu trọn vẹn. Tại sao? Chàng có rất nhiều câu hỏi tại sao. Nhưng … chàng cũng chẳng thể thốt ra câu nào. 

- Ngươi đã chuẩn bị xong mọi sự rồi chứ? – Nàng hững hờ hỏi. Mà nói thật, kể cả cũng chưa chuẩn bị xong thì nàng vẫn sẽ trả thù cho người mà nàng yêu nhất thế gian, người đầu tiên khiến nàng cảm thấy mình là con người mà không phải là một đứa trẻ ăn xin đáng chết không ai cần. 

- …. – Chàng còn có thể nói cái gì đây? Chỉ có lặng im. Bao trùm lấy tất cả. Bao trùm cả không gian rộng lớn của Âu Dương sơn trang. 

- Vậy, thỉnh Âu Dương trang chủ tiếp chiêu của ta. – Nàng mỉm cười lạnh lùng. Dải lụa màu xanh từ hai ống tay áo phóng về hướng chàng đang đứng. Chàng ngạc nhiên. Chẳng phải năm đó chính người ấy cũng dùng loại võ công này ư? Chẳng phải người ấy nói sẽ không bao giờ cho phép tiểu nghĩa muội, tiểu sư muội học nó ư? Nhưng chàng không thể hỏi, bởi hai đầu lụa kia đã nhằm yếu huyệt của chàng mà hướng tới. Chàng vội vung kiếm chống trả. Và hình như, ngày hôm nay, tiểu cô nương ngày nào đã hoàn toàn biến mất. Thanh y thiếu nữ toàn tung ra nhưng chiêu hiểm độc nhất hướng đến kẻ thù… 

- Dừng tay! – Tiếng tam đệ của chàng vang lên. À, đúng thôi, vì tam đệ nói hôm nay sẽ trở về trang mà. 

- Nếu ta không dừng? – Thanh y thiếu nữ cười mà như không cười hỏi lại. Thanh âm kia có phải chăng chính là thanh âm đã khiến nàng mãi mãi không còn là một cô nương mà hoàn toàn “trưởng thành”. Bí mật khiến nàng đau mãi suốt gần 5 năm cùng chuyện của sư tỷ lại khiến nàng càng quyết tâm. Chỉ có trời mới biết nàng đã tự uống thuốc độc. Chỉ cần nàng ngừng vận động chân khí, ngừng xuất chiêu thì nàng sẽ chết. Nàng nhớ sư tỷ quá rồi. Bạch Hổ đường Đường chủ vô tình khi xuất chiêu không có nghĩa Thanh Thanh nàng không còn có tình cảm, chỉ là chặt đứt mọi con đường để tình cảm đi lên mà thôi. 

- Thanh Nhi, dừng lại đi! – Tiếng Âu Dương Tam gia, Âu Dương Nghĩa, như ra lệnh cho cô nương kia. Hắn nhìn nàng. Chết tiệt, tại sao nàng ra chiêu càng lúc càng nhanh như vậy. Chẳng lẽ nàng không nghĩ tới tình nghĩa của Bạch cô nương và đại ca hắn ư? – Thanh Nhi, mọi chuyện đều có thể từ từ nói mà. 

- Từ từ nói? – Nàng bỗng cười. Tiếng cười ai oán mà suốt 5 năm qua, nàng không ngừng tự cười thầm trong lòng. Nước mắt cũng lặng lẽ lăn dài trên gương mặt lạnh lùng. – Hôm nay, hắn không thể sống nữa. 

- Thanh Nhi, đừng ép ta. – Âu Dương Nghĩa gằn giọng. Hắn không muốn hai người mà hắn yêu quí đánh nhau. Không, chính xác hắn không muốn người mà hắn luôn luôn tưởng niệm suốt 5 năm qua kia cùng với đại ca thân yêu của hắn đánh nhau như thế này. 

- Vậy mời Tam gia động thủ – Nàng cười mỉa mai. Thanh Thanh nàng có ép ai đâu. Là huynh trưởng của hắn ép sư tỷ của nàng chết. Là sư muội hắn ép bảo bối mới đầy hai tháng của nàng chết. Còn nàng thì ép được ai nào? 

- Nàng… - Hắn chưa nói dứt câu thì một thân ảnh màu đỏ tiến lên cùng đại ca đấu với nàng, sư muội của hắn, Quách Nhã. 

- Vậy thì người chết đi – Quách Nhã hét lên. Tại sao nàng ta lại quay lại. 5 năm sư huynh còn chưa quên được nàng ta mà nàng ta đã quay lại là sao? 

- Ta cần người đi cùng. Ít nhất ta không thích cô đơn như sư tỷ hay bảo bối của ta. – Nàng nói. Dù sao thì mọi chuyện cũng sắp kết thúc với nàng rồi. Nàng không thể ngừng lại được nữa. 

- Ngươi đi cùng “nó” đi – Quách Nhã hét lên. 

- Ngươi có tin chúng ta cùng đi không? – Nàng mỉa mai. Con à, mẫu thân xin lỗi con. Con ở đó với sư tỷ thế nào? Mẫu thân sắp đến với con rồi đây. 

- Nàng và sư muội đang nói về ai vậy? – Âu Dương Nghĩa nghi hoặc hỏi. Có cái gì đó trong lòng hắn dậy lên. Gần giống nỗi xót xa. Nhưng hắn không biết tại sao. 

- Ngày rằm tháng mười, cách đây 6 năm, Âu Dương Tam gia nhớ chứ? – Nàng hỏi lại. Nàng không muốn nói về đứa con, nhưng nàng muốn biết hắn còn nhớ cái đêm kia hay chăng. 

- Ý nàng là gì? - Hắn nghi hoặc. 

- Ngài có thể hỏi sư muội của ngài. – Nàng thầm cảm thấy nội lực mình phát ra yếu dần. Cũng phải. Có ai đi giao đấu lại vừa nói chuyện nhiều như nàng không. Nhưng nàng biết kẻ kia chỉ chống đỡ mà không đánh trả. Còn Quách Nhã, vốn không phải đối thủ của nàng. Nàng ta chỉ như ruồi bọ vo ve xung quanh mà thôi. 

- Nhã muội, muội đã làm gì? – Hắn cần xác minh, không thì hắn sẽ điên mất. 

- Muội giết nghiệt chủng của nàng ta. – Quách Nhã trả lời. – Nàng ta bại hoại như vậy, giết người không ghê tay. Lại chưa lấy chồng mà đã có con, tại sao huynh cứ để ý nàng ta làm gì? Muội chỉ thay giang hồ nghĩa sĩ trừ đi một mối họa nhỏ cho tương lai thôi. Người ta bảo mẹ nào con nấy mà. 

- Ý muội là… - Hắn trừng mắt. Chẳng lẽ thực ra năm ấy Thanh Nhi…. Chẳng lẽ… Có khi nào … Nhưng hắn chưa kịp nói them gì thì đột nhiên, đại ca của hắn phun ra một ngụm máu tươi. Toàn thân đại ca chuyển sang màu tím thẫm kì quái. Và đại ca hắn từ từ, từ từ ngã xuống. Rồi hắn nghe thấy tiếng cười. Tiếng cười quái đản mà giang hồ ai cũng khiếp sợ. 

- Tốt lắm Thanh Thanh, chúng ta về nào. – Một hắc y nam tử cao lớn nhảy từ trên mái nhà xuống, đi đến cạnh Thanh y thiếu nữ. 

- Đại sư huynh, Thanh Thanh xin lỗi. – Nàng nói và ngừng xuất chiêu. Ngay lập lức, một ngụm máu đen phun ra. Nàng chậm rãi tiến về phía đại sư huynh của mình. – Thanh Thanh nhớ nhị sư tỷ lắm rồi. Thanh Thanh cũng nhớ Ngọc Nhi của Thanh Thanh nữa. Thanh Thanh đi đây. Đại sư huynh nhớ chăm sóc sư phụ và các vị sư thúc cẩn thận. 

- Thanh Nhi!!! – Hắn giật mình hét lên, nhào đến bên cạnh thân ảnh khiến hắn nhung nhớ kia, muốn ôm lấy tâm thân mềm mại đã muốn đổ nhào nhưng hắc y nhân lại vung kiếm ngăn cản hắn 

- … - Nàng lặng im không nói. Nàng đến tận cuối vẫn muốn tránh càng xa hắn càng tốt, hệt như phản xạ của 5 năm trước. Nàng rúc vào lòng của đại sư huynh. Máu rỉ ra từ khóe miệng của nàng, thấm ướt một mảng y phục của hắc y nhân. 

- Thanh Nhi! Tại sao? – Hắn siết chặt tay, vung kiếm hường về phía hắc y. Nhưng người nàng đang rúc vào lòng của hắc y nhân dần dần duỗi ra. Mắt nàng khép lại dần. Trên môi, ý cười nhàn nhạt không biết từ đâu xuất hiện. – Không… Nàng mở mắt ra. Nàng giải thích cho ta đi. – Hắn điên cuồng hét lên…. 




Giang hồ đồn đại rằng năm đó, Ma Giáo tấn công Âu Dương đệ nhị sơn trang, giết chết Âu Dương trang chủ, làm Âu Dương Tam gia hóa điên… 



Giang hồ đồn đại rằng năm đó, một mình Âu Dương trang chủ phu nhân phải chèo chống cho Âu Dương sơn trang, phải chiếu cố cho Âu Dương Tam gia… 



Giang hồ đồn đại rằng năm đó, người trong mộng của Âu Dương Tam gia, Quách Nhã – Quách cô nương bị trúng 1 kiếm của Âu Dương Tam gia khi đã hóa điên nên phải chết… 



Giang hồ đồn đại rằng năm đó…… 



.

Hết.

18/10/15

[Truyện sáng tác] Hỏi thế gian tình ái là chi?! - Mở đầu

Tác giả: Stella

Thể loại: Ngôn tình, Cổ trang, SE

Cảnh báo: Cảm hứng viết ra cái này vì từ bài thơ "Mô ngư nhi" của Nhan Khâu. Chuyện mang hơi hướng cổ trang Trung Quốc. Nêu bạn thấy không thích, mình khuyến khích bạn bấm vào cái nút đo đỏ ở góc màn hình ấy nhé. ^o^

Tuyên thệ: Mọi thứ đều thuộc về Stella. Mình chào đón các bạn đọc và cảm nhận, nhưng nếu có muốn làm gì khác với nó hay vác nó đi đâu, cảm phiền báo mình một câu nhé. Cảm ơn ^.^






Đệ Nhị Sơn Trang – Gia tộc Âu Dương…



Trong một căn phòng nào đó…



Chàng công tử ấy ngồi trầm ngâm bên án thư. Chàng suy tư về ngày đại hỉ của mình? Chàng không biết. Nhưng chàng không thấy lí do đó đúng. Ngày mai, chàng sẽ rước chính thất của mình về cửa. Nhưng chàng không biết cái gì về người con gái đó. Chàng thậm chí không biết khuê danh của nàng. Nàng là cô nương như thế nào thì hình như chàng không muốn tìm hiểu. Chàng chỉ quan tâm một chuyện: Nàng là người cần thiết cho gia tộc của chàng, cho Đệ nhị sơn trang này không bị hạ xuống thành Đệ tam sơn trang. Chàng là Đại thiếu gia của gia đình này. Chàng có trách nhiệm với hai tiểu đệ vả hai tiểu muội của mình. Với bốn đệ muội, họ có thể lao vào giang hồ, chọn cho mình bất kì ai mà họ thấy ưng ý mà không cần quan tâm đến suy nghĩ của người khác. Nhưng chàng thì sao? Tất cả những gì chàng có thể làm cho nàng sẽ chỉ là những tổn thương. Nàng đã ra đi mà không để lại cho chàng bất cứ cái gì. Thậm chí đến tên thật chàng cũng không được biết. Có lẽ thế cũng tốt. Chàng không nên níu kéo bất cứ thứ gì không thuộc về mình. Chỉ là đêm nay, chàng đặc biệt thấy khó ngủ…

.

.

.

.

.

Trong khu rừng tăm tối phía ngoài thành Hỏa Xa…



Tiếng sáo vang lên giữa tịch mịch của rừng thẳm. Hòa quyện với thanh âm du dương kia là tiếng cú đêm đến gai người… 



Bóng bạch y nhân lặng lẽ bên dòng suối nhỏ. Là đúng hay sai? Tình yêu có quyền xuất hiện. Nhưng tình yêu không có quyền sống sót. Bạch y nhân ấy hiểu những gì mình làm là đúng. Chàng sẽ không trách… Nhưng… Một giọt nước mắt khẽ lăn dài trên gò má…

.

.

.

.

.

Hỉ đường của Gia tộc Âu Dương



Hôm nay là một ngày tuyệt đẹp. Trời xanh và cao vời vợi. Vài đám mây trắng lười biếng trôi, để mặc gió muốn kéo đi đâu thì kéo…



Khách khứa nhộn nhịp. Lễ vật chất đầy. Chuyện Đệ nhất sơn trang và đệ nhị sơn trang kết thân gia đã trở thành dịp để giang hồ họp mặt. Có Bát đại sơn trang, Lục đại gia tộc và Tứ đại môn phái cùng xuất hiện một chỗ thì anh hùng thiên hạ há lại bỏ qua dịp này. Chỉ là…

- A, Nhị vị công tử là Văn gia huynh đệ ở Hoài Châu? – Một ai đó hỏi. Chẳng có gì là lạ khi lúc này, mọi người quay ra chào hỏi. Bằng hữu chốn giang hồ chỉ đợi những lúc như thế này để gặp nhau. Ngao du tứ phương còn đợi duyên phận mà gặp mặt. Còn hôm nay thì khác.

- Vâng, vị nhân huynh đây chẳng phải là Cung chủ Minh Dương cung? – Tiếng ai đó đáp lời. Cứ như thế, họ nhận mặt nhau. Họ cùng cười nói. Họ uống rượu mừng của tam tiểu thư nhà Mộ Dung với đại thiếu gia nhà Âu Dương…



Có một ai đó lặng lẽ ngắm nhìn mọi thứ từ trên cây cổ thụ già cỗi kia và rơi nước mắt. Bạch y nhân biết mình đã đoạn tuyệt mọi thứ. Nhưng tiếc nuối. Những tháng ngày kia không phải muốn quên là quên. Những lời chàng từng nói không phải muốn xóa là nó sẽ tự động biến mất. Chàng từng nói kết thúc của chuyện này sẽ là mở đầu của những chuyện khác. Nhưng, lại một chữ nhưng nữa, kết thúc với người này còn có thể bắt đầu lại, với người khác, kết thúc chính là hết tất cả, kết thúc tất cả một lần…

.

.

.

Chàng thoáng nhìn thấy hình bóng quen thuộc kia. Lẽ nào người ấy xuất hiện? Chàng muốn, cả đêm qua chàng đã hiểu chàng muốn thấy người ấy, muốn ở bên người ấy. Nhưng thủy chung người ấy không xuất hiện thì có lí do gì chàng lại từ bỏ trách nhiệm. Chàng nhớ người ấy từng nói nếu chàng từ bỏ hỉ sự này, thiên hạ tất loạn. Chàng biết người ấy “nhìn” thấy điều đó. Chàng biết người ấy muốn chàng hi sinh tình yêu của cá nhân hai người cho sự sống của rất rất nhiều người. Chàng hiểu hết mà. Nhưng chàng thực sự không cam lòng nhìn người ấy cô đơn lẻ bóng đằng xa kia. Chàng từng đề nghị người ấy ở lại bên cạnh mình, từng hi vọng có cách ven cả đôi đường. Thế mà chính người ấy đã từ chối. Người ấy nói họ vĩnh viễn là hai bên bờ sông, luôn thấy nhau nhưng không bao giờ chạm vào nhau…

.

.

.

.



.

Hết phần 1.

14/9/15

[Truyện sáng tác - Mục lục ngắn] Lời hứa

Tác giả: Stella

Thể loại: Cổ trang cung đình, SE

Cảnh báo: Chuyện mang hơi hướng cổ trang Trung Quốc. Nêu bạn thấy không thích, mình khuyến khích bạn bấm vào cái nút đo đỏ ở góc màn hình ấy nhé. ^o^

Tuyên thệ: Mọi thứ đều thuộc về Stella. Mình chào đón các bạn đọc và cảm nhận, nhưng nếu có muốn làm gì khác với nó hay vác nó đi đâu, cảm phiền báo mình một câu nhé. Cảm ơn ^.^






MỤC LỤC


Phần 1                                    Phần 2


Hoàn thành


12/9/15

[Truyện sáng tác] Lời hứa - Phần 2

Tác giả: Stella

Thể loại: Cổ trang cung đình, SE

Cảnh báo: Chuyện mang hơi hướng cổ trang Trung Quốc. Nêu bạn thấy không thích, mình khuyến khích bạn bấm vào cái nút đo đỏ ở góc màn hình ấy nhé. ^o^

Tuyên thệ: Mọi thứ đều thuộc về Stella. Mình chào đón các bạn đọc và cảm nhận, nhưng nếu có muốn làm gì khác với nó hay vác nó đi đâu, cảm phiền báo mình một câu nhé. Cảm ơn ^.^




Hứa làm chi để người hi vọng...
Hứa làm gì để mình khổ đau...


Đây là một câu chuyện được lấy cảm hứng từ thí nhân tài hoa bậc nhất trong phong trào thơ mới -Hàn Mặc Tử....





Phần 2: Quyết định




"Tôi vẫn ở đây hay ở đâu
Ai đem lòng tôi bỏ trời sâu?
Sao bông phượng nở trong màu huyết
Nhỏ xuống lòng tôi những giọt châu."
-Hàn Mặc Tử-




Duyên, mang hai người đến với nhau, biết đến nhau...

Phận, sẽ giữ hai người có duyên ở lại bên nhau....


Mưa rơi xối xả. Mưa mở đầu cho một cuộc chia tay mà kẻ muốn, người không. Nhưng mưa đang khóc hay đang cười, chẳng ai hay biết....



============



Bên trong điện Vĩnh Ngọc, các Tài nhân ríu rít trò chuyện. Sự ghen ghét ngấm ngầm được bộc lộ. Ai ai cũng nhìn thấy mọi khuyết điểm của người khác. Chỉ mình nàng lặng im. Nàng không còn nhìn thấy một cô bạn thân quen nào trong những Tài nhân xa lạ kia. Không một ai! Đâu còn Tử An, cô gái lém lỉnh hay cười khi xưa, chỉ thấy bây giờ một Tử An lạnh lùng, sắc sảo. Chẳng còn Mai Ngọc, người con gái hiền lành nhất mà nàng từng biết, thế vào đó là một Mai Ngọc đầy thủ đoạn thâm độc.... Tất cả xoay chuyển, đổi thay chỉ vì một từ: Thánh Chỉ....


Hai mươi tám mĩ nhân trên điện, mỗi người một vẻ, từ hiền lành đến sắc sảo, từ ngây thơ đến thông tuệ tuyệt vời, gì cũng có.... Hoàng thượng trầm ngâm. Ai là người xưa của ngài? Ai là người có tiếng đàn và nụ cười mờ ảo năm nào? Đến cái tên, ngài cũng không biết. Làm gì đây? Ngài phân vân do dự. Mĩ nữ vô khối đấy, nhưng lời hứa năm nào chắc gì người đã nhớ tới....




============




....Đêm khuya vắng. Tiếng lá xào xạc vờn trong gió. Vậy là Hoàng Thượng đã quên nàng. Trách làm chi? Người nàng yêu là minh quân một nước. Người ngài chọn là Tài nhân bậc nhất, tài sắc vẹn toàn....

Vậy thôi.....

Lời hứa năm nào lại vang vọng bên tai nàng... Vài hạt châu ngọc vô tình lăn dài, lặng lẽ. Tiếng tam thập lục lại cất lên. Buồn bã.... Sầu đau.....


Hoàng Thượng choàng tỉnh giữa đêm. Hoàng Hậu vẫn đang say giấc nồng. Vậy thì tại sao tiếng đàn vẫn vang vọng. Ai? Ai? Là ai? Ngài chạy. Vội vã. Người ở nơi nao? Tiếng tam thập lục khẩn thiết, bi ai, thúc giục ngài... Tiếng đàn dẫn lối đưa ngài đến Diên Khánh cung rồi ngưng bặt. Ngài thảng thốt. Vậy là ngài đã sai sao? Tiếng mất, người cũng chẳng thấy đâu. Ngài mở toang cánh cửa đóng kín. Một chiếc ghế nào đó đổ ngã. Ngài bước dọc hành lang vắng, mở toang một cánh cửa nữa....


Bóng bạch y lơ lửng giữa không trung....


Ngài lặng im. Bên cửa sổ đặt một cây đàn tam thập lục. Cạnh đàn khắc nét khắc nguệch ngoạc của trẻ con.... 

Lan.....

Ngài lặng im. Là nàng đó, là hình bóng mà ngài vẫn mong đợi bấy lâu.... 

Từng hạt châu lặng lẽ rơi trên gương mặt vị minh quân trẻ tuổi...



Hết.

9/9/15

[Truyện sáng tác] Lời hứa - Phần 1

Tác giả: Stella

Thể loại: Cổ trang cung đình, SE

Cảnh báo: Chuyện mang hơi hướng cổ trang Trung Quốc. Nêu bạn thấy không thích, mình khuyến khích bạn bấm vào cái nút đo đỏ ở góc màn hình ấy nhé. ^o^

Tuyên thệ: Mọi thứ đều thuộc về Stella. Mình chào đón các bạn đọc và cảm nhận, nhưng nếu có muốn làm gì khác với nó hay vác nó đi đâu, cảm phiền báo mình một câu nhé. Cảm ơn ^.^



Hứa làm chi để người hi vọng...


Hứa làm gì để mình khổ đau...


Đây là một câu chuyện được lấy cảm hứng từ thí nhân tài hoa bậc nhất trong phong trào thơ mới -Hàn Mặc Tử.....







Phần 1: Thánh chỉ


"Ngoài kia xuân đã thắm duyên chưa?
Trời ở trong đây chẳng có mùa
Không có niềm trăng và ý nhạc
Có người cung nữ nhớ thương vua"
-Hàn Mặc Tử-




Cánh chim bay về nơi cuối trời. Nhưng chim vẫn có tổ ở trên cây. Cá bơi tung tăng khắp chốn. Nhưng cá vẫn có sông, có suối làm nhà....


Trăng đã lên cao. Trăng tròn soi bóng hình rạng rỡ của mình xuống hồ nước đen thăm thẳm. Đèn lồng rực rỡ ở phía Tây Hoàng cung, nhưng ở phía Đông chỉ có một sự im lặng bao trùm tất cả. Cảnh vật như muốn an ủi con người. Con người lại nhuộm sầu cảnh vật....



============



Bảo Lan ngồi tựa mình bên cửa sổ. Một khúc nhạc vang lên ở Diên Khánh cung. Tiếng tam thập lục đầy bi ai, trách móc. Nhưng trách người, người có hề lưu tâm? Nỗi sầu đau chỉ một mình nàng chịu, chỉ có cây đàn hay biết cùng chủ nhân....


Chồng tấu chương cao ngất khiến vị vua trẻ mệt nhoài. Viêc của trăm họ, ngài sao tránh được. Vì trăm họ muôn dân, ngài nào có nề hà. Chợt ngài lại nghe thấy tiếng đàn ấy, tiếng đàn ai oán trong đêm. Ngài giật mình, vội vã chạy, giữa đêm khuya khoắt. Bốn bề tĩnh lặng, chỉ riêng tiếng đàn. Nhưng ngài càng chạy, tiếng đàn càng như xa vời hơn.... Đúng lúc ngài tưởng như sắp tìm thấy, sắp nhìn thấy, thì đột ngột, tiếng đàn lại biến mất. Trước mặt ngài lại là Lầu Vọng Nguyệt. Lần nào cũng thế, tiếng đàn chỉ dẫn ngài đến đây. Cả Hoàng Cung này là của ngài, mà ngài lại chẳng thể tìm thấy một tiếng đàn, một nhân ảnh....




Bình minh ló rạng nơi chân trời. Ánh sáng tươi mới của một ngày mang đến bao hi vọng, ít nhất là cho những người con gái nơi Hậu Cung này. Ngôi vị Hoàng Hậu vẫn còn bỏ ngỏ. Nhà vua trẻ luôn ở trong Ngự Thư Phòng, họa hoằn lắm mới thấy ngài đi lại nơi Ngự Hoa Viên. Thấy ngài đã khó, thấy ngài cười còn khó gấp bội. Chẳng mĩ nhân nào lấy nổi nụ cười của ngài....


Viên thái giám già lật đật chạy trên hành lang vắng. Hơi thở nặng nhọc. Gương mặt khắc khổ. Lão là người đã chăm sóc Hoàng Thượng tự tấm bé, là người biết rõ nhất tính cách của Hoàng Thượng. Nhưng Thánh chỉ này không khỏi làm lão bất ngờ.....


Hậu cung xôn xao vì Thánh Chỉ. Vạn tuế gia sẽ chỉ lấy Hoàng Hậu. Nhũng người con gái không được chọn sẽ trở về quê nhà. Lần đầu tiên, một vị vua lại không muốn có phi tần. Các Tài nhân nhìn nhau như kẻ thù. Cung nữ, người thì vui vì sắp được về quê, người lại mừng vì thoát được một Tài nhân khó tính nào đó.....





Hết phần 1

29/7/15

[Fanfic/NonSA - Harry Potter/Hermione Granger/Ron Weasley] Theo như kế hoạch (Hoàn thành)

Tác giả: ScourgifyMyBrain

Tên gốc: According to plan

Nguồn: fanfiction.net

Người dịch: Stella

Tuyên thệ: Mọi thứ đều thuộc về J.K.Rowling và bạn tác giả đáng yêu. Stella chỉ là người dịch lại mà thôi. Cảm ơn.

Cảnh báo: Không có gì hết á =))





     Ronald Bilius Weasley đã được 23 tuổi khi cuộc chiến qua đi. Khi anh bước sang tuổi 24, em gái anh lấy người bạn thân thiết nhất của anh, và khi anh sang tuổi 25 thì họ có đứa con đầu lòng, người anh cả của anh có đứa con thú tư, người anh thứ hai có đứa con thứ ba, và hai người anh song sinh của anh kết hôn. Ở tuổi 32, Ronald – hay còn được gọi là Ron, thường thức dậy một mình lúc nửa đêm để tìm kiếm một thân thể ấm áp ở bên nửa còn lại của giường, nhưng mà cái anh thường chẳng tìm thấy gì hết ngoài cái lạnh bao trùm. Anh không bao giờ có khả năng biểu lộ cảm xúc của mình, và mọi người xung quanh anh đều hiểu điều đó.



     Hermione Jane Granger được 24 tuổi khi cuộc chiến qua đi. Khi cô 25 tuổi, bạn thân của cô lấy em gái của một người bạn thân khác của cô, và khi cô 26, người bạn thân của cô có đứa con đầu lòng. Và khi ở tuổi 33, Hermione thường thức dậy mỗi sáng với hi vọng rằng cô chỉ còn khoảng một thập kỉ nữa cho mình hoặc đại loại như thế, vì vậy, ngày hôm nay có lẽ là ngày mà tình-yêu-đích-thực của cô cuối cùng cũng thổ lộ lòng mình với cô. Bây giờ, Hermione Granger, người luôn được biết đến là một cô nàng chăm chỉ có thừa, nhưng khi bị chọc tức thì hoàn toàn có thể trở thành cơn ác mộng tồi tệ nhất của Người-mà-bạn-biết-đã-bị-đánh-bại, và mọi người, bao gôm cả Ron, đều đã biết điều đó, mặc dù không ai ngoài Ron được thưởng thức cái sự khủng khiếp ấy.



     Harry James Potter được 22 tuổi khi anh cuối cùng cũng đá mông được Voldy-vọt-mốc ra khỏi Trái đất này. Khi anh 23 tuổi, anh cưới em gái của bạn thân nhất của mình, và đến tuổi 24 thì anh có đứa con đầu lòng. Ở tuổi 31, Harry - người mà tất cả mọi người, gồm cả hai người bạn nhất của anh, đều gọi là chàng-trai-anh-hùng – đã là cha của ba đứa trẻ và hoàn toàn mệt mỏi vì hai đứa bạn thân của mình, và vì thế mà anh phải dấu mình trong cái tủ để chổi bay của nhà mẹ vợ.



     Hermione hét lên và nguyền rủa Harry khi anh đang cười cười đi vào phòng khác và ôm lấy cô vợ xinh đẹp của mình. Bốn tiếng sau, khi Harry mở cửa, anh nhìn thấy hai người bạn thân nhất của mình cuối cùng cũng làm cái chuyện mà mọi người đều biết là họ nên làm từ lâu lắm rồi và anh không bao giờ để họ bỏ qua cái chuyện đó.




     Và bây giờ, ở tuổi 38, 39 và 37, Ronald Billius Weasley không còn cô đơn, Hermione Jane Granger-Weasley không còn cảm thấy thất vọng, và Harry James Potter không còn cảm thấy phiền phức bởi vì hai đứa bạn thân của mình cứ liếc nhau mà chẳng làm gì hơn thế. Mọi thứ đã theo đúng kế hoạch và Harry James Potter, cậu-bé-đã-đánh-bại-kẻ-mà-mọi-người-biết-là-ai-đấy, cuối cùng cũng thành công thực hiện được một kế hoạch của mình.



~End~

14/7/15

[Fanfic/NonSA - Neville Longbottom/GoodShip] Ai kia... (Hoàn thành)

Cảm hứng của câu chuyện này

được lấy từ bài hát “Love Letter” của GILLE.






Tác giả: Stella

Thế loại: GE (tác giả tự nghĩ thế) + OOC 

Nhân vật chính: Neville Longbottom

Pairing: GoodShip 4ever =))

Cảnh báo: Không có gì hết á *cười ngượng ngùng*

Rating: PG (?)

Tuyên thệ: “Mọi thứ đều thuộc về cô Rowling đáng mến. Tác giả sở hữu mọi tình tiết khác trong câu chuyện này. Cảm ơn”







Anh đã từng hi vọng cô sẽ trở lại Hogwarts cùng anh…




Anh đã từng ước giá như thời gian có thể quay trở lại, anh sẽ dũng cảm hơn một chút…




Nhưng…




~~~~~~~~~~~~~




Bữa tiệc độc thân ồn ào với đủ trò đế chúc mừng Ronald Weasley, kẻ mà chỉ ngày mai thôi, sẽ chui vào “nấm mồ hôn nhân không lối thoát” theo bước của Harry Potter. Seamus Finnigan gầm lên lần thứ n trong bữa tiệc:

- Ron! Mình vẫn không thể tin nổi là bồ chỉ thành công sau lần thứ mười hai.

- Thê thảm quá đi. – Dean Thomas phụ họa rồi cười híc híc như bị bỏ Bùa Hưng phấn quá liều.

- Dù sao thì cái người ta quan tâm là kết quả kìa. – Ron nói, nhưng lại giải thích thêm – Mỉnh đâu dè cô ấy khoái “cách cầu hôn thông thường của dân Muggle” đâu cơ chứ.

- Anh đã nói mà chú em. – George vỗ đánh bốp một cái vào lưng thằng em trai út của mình – Anh ĐÃ NÓI là chú cứ dùng cách mà anh đã dùng với Angelina là được. Ai biểu chú cứ tự thích làm khổ mình làm chi…


Tiếng trêu chọc nhau của họ vẫn không ngừng. Nhưng họ hoàn toàn không để ý đến người đàn ông tóc đen nọ vẫn ngồi im lặng nãy giờ. Anh chăm chú nhìn thứ chất lỏng cay xè đang sóng sánh trong li của mình. Chọt, Harry lên tiếng và kéo anh về với thực tại:

- Ồ, Giáo sư Longbottom của chúng ta đang làm gì mà trầm ngâm thế?

- Không có gì. – Anh mỉm cười , nhìn cậu bạn và lắc đầu. Rồi anh uống cạn li rượu trong tay mình và đứng dậy. – Thôi, mình về trước đây. Mọi người ở lại vui vẻ nhé!

- Từ từ đã nào Neville. – Ron nói – Sao bồ phải về sớm vậy làm gì?

- Không có gì. – Anh vẫn tiếp tục nở nụ cười hiền lành cố hữu của mình. – Chào mọi người…



~~~~~~~~~~~~



Anh bước ra khỏi quán rượu và đi bộ về nhà. Đáng lí ra anh có thể độn thổ, nhưng hôm nay, anh không muốn làm thế. Gió đêm thật dịu dàng mơn man lên da thịt. Trăng phủ lên mọi vật thứ ánh sáng dịu nhẹ đặc trưng của mình. Thật là yên bình làm sao. Nó làm anh nhớ về thủa còn đi học của mình và ai kia…




Anh vẫn nhớ như in cái ngày đầu tiên mà họ gặp mặt. Anh biết mình thật vô dụng và thảm hại. Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ sẽ gặp người con gái định mệnh của mình trong hoàn cảnh như thế. Anh nhớ đến nụ cười tỏa nắng của cô khi ấy để an ủi anh. Thậm chí, cô sẵn sàng đứng dậy giúp đỡ, mặc cho sự thật cô chỉ là một học sinh năm nhất như anh…




Anh đi ngang qua ngôi nhà của một gia đình Muggle. Tiếng cười của trẻ con khiến anh giật mình chú ý. Qua cửa sổ phòng khách đang mở, anh nhìn thấy hình ảnh hạnh phúc của một gia đinh ba người. Và điều khiến anh chú ý nhất là người phụ nữ đang hạnh phúc bên chồng con kia. Cô ấy cũng có một mái tóc nâu dày như ai đó…



Anh từng thét lên không dưới một lần rằng mình không xứng đáng là học sinh của nhà Gryffindor. Nhưng bao nhiêu lần anh nói lên câu ấy là bấy nhiêu lần người ấy nhẹ nhàng đến bên cạnh anh, động viên anh, giúp đỡ anh. Người ấy luôn như thế, tốt bụng với tất cả mọi người. Nhưng có lẽ người ta không hề biết rằng cái anh trông chờ nhất sau mỗi lần suy sụp như thế, không phải là sự cải thiên học hành, mà đơn giản chỉ là vài phút ngắn ngủi của người đó dành riêng cho anh, chỉ mình anh…




Anh bước đi dưới thứ ánh sáng nhàn nhạt của trăng. Từ một góc xa xôi nào đó vọng đến tiếng nhạc du dương. Bất giác, anh khẽ nhếch lên một nụ cười. Tiếng nhạc kia làm anh nhớ đến đêm Dạ vũ năm nào…




Cho đến lúc này, anh vẫn còn có thể cảm nhận rõ ràng sự hồi hộp khi anh ngỏ lời mời người ta đến Dạ vũ năm ấy. Nghĩ lại, anh chỉ thấy mình thật ngốc nghếch. Người ta ở cũng nhà với anh, học chung lớp với anh. Vậy mà anh lại hoàn toàn chậm chân. Anh đâu phải không có cơ hội đâu. Chỉ là anh thấy mình chưa gom góp đủ can đảm mà thôi. Và đến khi anh đã thu thập đầy đủ lòng dũng cảm của một Gryffindor thì tất cả đã quá muộn…




Anh cứ thế bước đi. Rồi anh nhìn xuống chân mình và tự hỏi không biết mình đã đi được bao lâu. Anh nhìn quanh và phát hiện ra một đài phun nho nhỏ ở phía xa. Anh tiến đến phía ấy và ngồi xuống trên một băng ghế trống ở cạnh đó…




Nếu nói năm thứ bảy học tại trường Hogwarts của anh là một năm khủng khiếp thì anh sẽ phản đối. Anh thừa nhận nó thật tăm tối, nhưng nhờ có nó, anh hoàn toàn chứng minh mình là một Gryffindor thứ thiệt, chứng minh cái mũ đã quyết định chính xác, và chứng minh anh phần nào xứng với ai kia. Năm ấy, anh hoàn toàn không biết chút tin tức nào của người ta, cho tới tận cái đêm cười cùng của Chúa tể Voldermort. Anh chỉ biết cô phiêu lưu cùng hai người bạn thân nhất, nhưng anh lại chẳng biết về những gì cô phải chịu đựng. Anh nhận ra những vết thương của người ấy, và anh ước gì anh có thể nói hai chữ “giá như”…




~~~~~~~~~~~~~~




Bữa tiệc ồn ào. Anh đứng lặng yên trong bóng râm của một tán cây lớn và nhìn về phía chủ nhân của bữa tiệc này. Người ấy của anh, Hermione Granger, thật đẹp trong bộ đầm trằng muốt kia. Nụ cười rạng rỡ của cô làm trái tim anh khẽ nhói lên một cái. Nhưng anh khẳng đinh, đó là dầu hiệu của hạnh phúc, bởi anh biết cô đang hạnh phúc…




The end!

7/7/15

[Truyện sáng tác] Still loving you ~ Vẫn yêu em... (hoàn thành)

Tác giả: Stella

Nhân vật: Dương x Châu (OC)

Rating: ??? (Mình không biết rõ về cái này lắm ><)

Tình trạng: Hoàn thành

Tuyên thệ: "Mọi thứ đều thuộc về tác giả LOL~ Nếu bạn muốn sử dụng câu chuyện này của tôi làm gì, cảm phiền báo với tôi một câu. Mình xin chân thành cảm ơn."

~~~~~~~~~~~~

Nguồn gốc của câu chuyện này là từ cô bạn học dễ thương ngồi cùng bàn trong suốt hai năm cấp 3  của tôi. Tôi không chắc cô ấy còn nhớ đến tôi, một con bé yếu đuối luôn dựa dẫm vào cô ấy hay không nữa. Nhưng tôi vẫn muốn dành tặng câu chuyện này cho cô ấy. Mong rằng tôi sẽ thấy được cô ấy trong tà áo  blouse trắng mà cô ấy mong muốn.

Cảm hứng để tôi chỉnh sửa và viết lại câu chuyện này từ bài All out of love của John Barrowman.





Dương là một chàng lãng tử. Và ai ai cũng phải công nhận điều đó. Nhưng chính anh và chỉ mình anh mới rõ tại sao mình lại là một người như vậy... Người ta thường nói mỗi tình đầu là mối tình khiến người ta khắc ghi, và rằng tình chỉ đẹp khi tình dang dở. Dương hoàn toàn đồng ý với điều thứ nhất. Còn điều thứ hai thì không, hoàn toàn không...


Nắng chiều vàng ruộm như mật ngọt rải đều lên mọi vật mà nó có thể chạm tới. Dương đang ngồi trong chiếc xe quen thuộc của mình và phóng tới chỗ hẹn cùng nàng chân dài mà anh đã gặp tối qua ở bar. Anh mỉm cười, nụ cười cũng giống như mật ngọt của mặt trời kia, làm vài ba cô gái bên đường ngơ ngẩn. Thế nhưng Dương lại không bận tâm về điều đó cho lắm...


Cô gái mà Dương mới quen đang khoác tay anh đi mua sắm. Thi thoảng, cô nàng lại phát hiện ra một thứ gì đó đẹp-mắt-và-đắt-tiền. Rồi hanh động kế tiếp của cô ta chắc chắn sẽ là giương đôi mắt to ngập nước của mình lên nhìn anh. Anh sẽ tiếp tục mỉm cười và thực hiện một cách hoàn mĩ hành động quẹt thẻ của mình. Cô nàng kia ắt hẳn phải đang khâm phục sức hút của bản thân mình, và thầm cười về độ háo sắc của Dương. Tuy nhiên, chỉ mình anh mới rõ tại sao mình lại rộng rãi với cô nàng như vậy... 


- Dương à, cậu thích màu gì nhất?

- Trắng!

- Tại sao? Cậu thường mặc màu xanh trời kia mà.

- Vì cậu thường mặc màu ấy nhất, ngốc!


Có một tin đồn trong giới cậu ấm cô chiêu ở thành phố H. thế này: Nếu mi đi bar mà muốn thử cặp kè với một chàng lãng tử tên Bảo Dương, con trai duy nhất của ông chủ công ty đá quí Vạn Bảo, nhớ mặc đồ trắng. Chưa cô nàng nào trong danh sách từng cặp kè với Dương mà lại chọn đồ màu khác cả. Và cũng chẳng có cô nàng nào, dù có nóng bỏng hay xinh đẹp cỡ nào, mặc đồ màu khác ngoài màu trắng, mà lại lọt vào mắt của anh. Cái đám ăn chơi kia có lẽ cho rằng Dương chính là một tên cuồng màu trắng thứ thiệt...


Tiếng nhạc xập xình ầm ĩ len lỏi đến từng ngóc ngách trong cái quán bar này. Nhưng tâm trí của Dương thì lại chẳng nghe thấy điều đó. Anh cũng chẳng nhận ra nàng chân dài bên cạnh mình hôm nay đang dán cả người vào người anh. Chợt, anh thoáng thấy một tà váy trắng nhẹ nhàng quen thuộc lướt qua. Anh vội vàng bật dậy, xô ngã cả cô nàng bên cạnh, để đuổi theo thân ảnh vừa biến mất kia. Nhưng cứ như thể anh vừa tưởng tượng ra tà váy trắng kia vậy. Anh nhìn quanh một lúc rồi trở về chỗ ngồi ban nãy của mình. Cô nagf chân dài của anh hôm nay, thấy anh thì liền chu môi giận dỗi, nhưng vẫn lao vào người anh để bám dính như ong thấy mật vậy. Anh nhếch miệng cười và ôm cô nàng vào ghế rồi trai cho cô ta một nụ hôn nóng bỏng...


Dương về nhà thì thấy bà quản gia đang ngủ gục trên sô pha. Anh khẽ lắc đầu rồi tiến đến và cất tiếng:

- Bác Mai!

- Ồ, Dương, cậu đã về rồi. - Bà Mai nở nụ cười nhân hậu với anh - Cậu ăn gì chưa? Để tôi vào bếp làm nóng lại đồ ăn cho cậu nha.

- Dạ khỏi cần. Cháu đi ngủ luôn đây. Bác cũng đi nghỉ đi. - Dương nói rồi anh đi thẳng về phía cầu thang. Nhưng như chợt nhớ ra điều gì, anh quay lại nói với bà Mai - Mà lần sau bác cứ kệ cháu, không cần phải đợi cháu đâu.

-Tôi biết rồi. - Bác Mai đáp và nhìn theo bóng hình Dương dần khuất chỗ cầu thang. Bà khẽ thở dài buồn bã và lẩm bẩm. - Tại sao....


Anh bước vào phòng mình và ngồi xuống bên bàn làm việc. Trên bàn, ngoài laptop và vài tập giấy tờ, còn bày một khung ảnh nho nhỏ, nhưng được đặt ở vị trí người ngồi đó có thể dễ dàng nhìn thấy nhất. Trong ảnh là một cô gái xinh đẹp, dịu dàng với mái tóc dài chấm eo đang khẽ tung bay trong gió. Cô ấy mặc một chiếc váy trắng nhẹ nhàng. Đôi mắt khép hờ như để cảm nhận rõ ràng mọi thứ bằng xúc giác hơn là thị giác. Đôi cánh tay mở rộng, như muốn cảm nhận cái dịu dàng của gió, ấm áp của nắng. Dương khẽ chạm tay vào tấm hình và lẩm bẩm một mình:

- Tại sao hả Châu?


- Cô à, cháu Dương đây. Châu sao vậy cô? Hôm nay bạn ấy không tới trường...

- Nó đi rồi.

- Đi? Đi đâu cô?

- Rời xa cậu.

- Tại... Tại sao ạ?

- Cậu làm cái gì thì cậu là người rõ nhất. Đừng mất công tìm kiếm con bé. Tôi không muốn chồng tôi mất đi người anh em tốt như cha cậu nên cậu đi đi.

- Nhưng...


Anh choàng tỉnh giấc giữa đêm. Nhưng câu nói năm nào lại vọng về. Anh bước xuống nhà, định bụng lấy một cốc nước lạnh, thì chợt nghe thấy tiếng nói chuyện phát ra từ phòng bố mẹ mình. Có lẽ anh cũng chẳng để ý nếu như không nghe thấy tên của ai kia trong cuộc trò chuyện của họ.

- Anh đã thử thuyết phục lại mẹ Châu chưa?

- Hết cách rồi. Cô ấy cương quyết lắm. - Anh nghe thấy tiếng bố thở dài. - Ai bảo con mình có lỗi trước.

- Nhưng anh biết con mình mà. Thằng bé thành ra thế này là tại chị ấy giấu con bé đi trước chứ. - Mẹ anh phản đối.

- Không. Thằng bé không phải với Châu trước. Đêm Giáng Sinh năm ấy anh còn đi cùng anh Vạn mà. Anh làm sao không nhận ra còn mình. - Bố anh khẽ khàng nói. - Chị ấy không ngẫu nhiên mà lại giấu con gái mình ở một đất nước xa xôi thế đâu. Châu là báu vật của nhà ấy đấy.

- Nhưng mà... - Mẹ anh vẫn còn nói gì đó. Nhưng anh đã không còn nghe thấy họ nói được gì nữa. Lẽ nào...


- Dương à! Giáng Sinh cậu sẽ đi cùng mình đến nhà thờ chứ?

- Tất nhiên. Tối đó mình rảnh mà.


- Dương à, mình xin lỗi. Bố mình mới về nên mình khó mà đến được...


- Chi? Cậu làm gì ở đây?

- Đi chơi Giáng Sinh. Còn cậu?

- Mình cũng thế.

- Vậy đi cùng mình tối nay nha!

- Ừm.


- Sao cậu lại hôn mình? Mình không thích cậu.

- Nhưng mình yêu cậu mà. Mình biết cậu thích Chậu, nhưng cậu có thể cho mình một chỗ nhỏ trong tim cậu được không?

- Không! Mình về đây. Giáng Sinh vui vẻ, Chi. Chào cậu.

- Dương! Dương! Đợi đã!


Anh bần thần nhớ lại mọi thứ trong đêm Giáng Sinh năm ấy. Chỉ là... Không thể nào... Nhưng cô ấy biến mất ngay sau đêm ấy. Chẳng lẽ cô ấy lại nhìn thấy? Dương có cảm giác mọi thứ cứ loạn lên trong đầu minh...


Anh nắng xuyên qua cửa sổ và chiếu vào trong phòng. Dương đã ngồi bên bàn làm việc như thế cả đêm, ngắm nhìn bức ảnh của người con gái đã chiếm trọn trái tim anh, tự hỏi bản thân mình vô số câu hỏi. Đột nhiên, anh đứng bật dậy, lục lọi trong cái tủ đầu giường và bới ra một cuốn sổ bằng da màu đen...


- Nhật kí? Sao lại đưa nó cho mình?

- Đây là nhật kí viết chung, là bí mật của riêng tụi mình.

- Ừm.


Ngày ... tháng ... năm ...

Trời nắng gắt.

Dương à, cậu thích Ý hơn hay Pháp hơn? Mẹ nói muốn mình chọn một trong hai nước ấy để đi du học. Nhưng mình chẳng nỡ đi đâu. Ở đây còn có cậu và mọi người kia mà. Tuy thế, nếu mà chọn, mình sẽ chọn Pháp. Mình thích một Paris lãng mạn. Còn cậu thì sao?


Anh chăm chăm nhìn vào trang cuối cùng mà cô viết trong cuốn sổ ấy. Rồi anh khẽ nhếch miệng lên và mỉm cười. Anh không chắc chắn nhưng anh hi vọng rằng mình đúng. Anh cầm lấy điện thoại và gọi cho thằng bạn thân nhất của mình.

- Tao thấy cô ấy rồi.

- Gì?

- Tao biết cô ấy ở đâu rồi.

- Thì sao?

- Tao sẽ đi gặp cô ấy.

- Mày hâm à?

- Không.

- Thế mắc bệnh gì mà mới 6 giờ sáng đã gọi cho tao?

- Tương tư. Tao tương tư đủ rồi. Tao sẽ gặp và giải thích hết. Thế nhá. Bye mày!



THE END
of
STILL LOVING YOU