Tác giả: Stella
Thể loại: Cổ trang cung đình, SE
Tuyên thệ: Mọi thứ đều thuộc về Stella. Mình chào đón các bạn đọc và cảm nhận, nhưng nếu có muốn làm gì khác với nó hay vác nó đi đâu, cảm phiền báo mình một câu nhé. Cảm ơn ^.^
Hứa làm chi để người hi vọng...
Hứa làm gì để mình khổ đau...
Đây là một câu chuyện được lấy cảm hứng từ thí nhân tài hoa bậc nhất trong phong trào thơ mới -Hàn Mặc Tử.....
Phần 1: Thánh chỉ
"Ngoài kia xuân đã thắm duyên chưa?
Trời ở trong đây chẳng có mùa
Không có niềm trăng và ý nhạc
Có người cung nữ nhớ thương vua"
-Hàn Mặc Tử-
Cánh chim bay về nơi cuối trời. Nhưng chim vẫn có tổ ở trên cây. Cá bơi tung tăng khắp chốn. Nhưng cá vẫn có sông, có suối làm nhà....
Trăng đã lên cao. Trăng tròn soi bóng hình rạng rỡ của mình xuống hồ nước đen thăm thẳm. Đèn lồng rực rỡ ở phía Tây Hoàng cung, nhưng ở phía Đông chỉ có một sự im lặng bao trùm tất cả. Cảnh vật như muốn an ủi con người. Con người lại nhuộm sầu cảnh vật....
============
Bảo Lan ngồi tựa mình bên cửa sổ. Một khúc nhạc vang lên ở Diên Khánh cung. Tiếng tam thập lục đầy bi ai, trách móc. Nhưng trách người, người có hề lưu tâm? Nỗi sầu đau chỉ một mình nàng chịu, chỉ có cây đàn hay biết cùng chủ nhân....
Chồng tấu chương cao ngất khiến vị vua trẻ mệt nhoài. Viêc của trăm họ, ngài sao tránh được. Vì trăm họ muôn dân, ngài nào có nề hà. Chợt ngài lại nghe thấy tiếng đàn ấy, tiếng đàn ai oán trong đêm. Ngài giật mình, vội vã chạy, giữa đêm khuya khoắt. Bốn bề tĩnh lặng, chỉ riêng tiếng đàn. Nhưng ngài càng chạy, tiếng đàn càng như xa vời hơn.... Đúng lúc ngài tưởng như sắp tìm thấy, sắp nhìn thấy, thì đột ngột, tiếng đàn lại biến mất. Trước mặt ngài lại là Lầu Vọng Nguyệt. Lần nào cũng thế, tiếng đàn chỉ dẫn ngài đến đây. Cả Hoàng Cung này là của ngài, mà ngài lại chẳng thể tìm thấy một tiếng đàn, một nhân ảnh....
Bình minh ló rạng nơi chân trời. Ánh sáng tươi mới của một ngày mang đến bao hi vọng, ít nhất là cho những người con gái nơi Hậu Cung này. Ngôi vị Hoàng Hậu vẫn còn bỏ ngỏ. Nhà vua trẻ luôn ở trong Ngự Thư Phòng, họa hoằn lắm mới thấy ngài đi lại nơi Ngự Hoa Viên. Thấy ngài đã khó, thấy ngài cười còn khó gấp bội. Chẳng mĩ nhân nào lấy nổi nụ cười của ngài....
Viên thái giám già lật đật chạy trên hành lang vắng. Hơi thở nặng nhọc. Gương mặt khắc khổ. Lão là người đã chăm sóc Hoàng Thượng tự tấm bé, là người biết rõ nhất tính cách của Hoàng Thượng. Nhưng Thánh chỉ này không khỏi làm lão bất ngờ.....
Hậu cung xôn xao vì Thánh Chỉ. Vạn tuế gia sẽ chỉ lấy Hoàng Hậu. Nhũng người con gái không được chọn sẽ trở về quê nhà. Lần đầu tiên, một vị vua lại không muốn có phi tần. Các Tài nhân nhìn nhau như kẻ thù. Cung nữ, người thì vui vì sắp được về quê, người lại mừng vì thoát được một Tài nhân khó tính nào đó.....
Hết phần 1
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét