23/3/19

[Ngôn tình/Đồng nhân High School Musical] Tôi ở trường Trung học Phía Đông (5)

5. Cuộc thử giọng bất ngờ - What I've been looking for (Reprise)




Hôm nay là ngày công bố kết quả thử giọng cho vở nhạc kịch mùa xuân của trường Trung học phía Đông. Tuy nhiên, Lana lại chẳng nhớ gì về điều đó. Từ ngày cô và cậu bạn McGarrett tình cờ cùng lên thử giọng, hai người bắt đầu trò chuyện nhiều hơn so với cả mấy năm trước cộng lại. Lana vừa ngạc nhiên, vừa thích thú khi phát hiện ra có một cậu bạn ở đội bóng rổ lại có hứng thú với Hóa học và Sinh học như mình. Thậm chí, hai người còn hẹn nhau đi đọc sách ở thư viện thành phố cuối tuần vừa rồi mà Taylor hay Chad cũng chẳng hề hai biết. Lana vô cùng thích thú chia sẻ sở thích dớ dẩn (theo lời Sharpay) và kì cục (theo lời Taylor) với McGarrett – ôm sách ngồi đọc ở công viên thành phố.

“Aaaaaaaaaaaa!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!” Tiếng hét cao cỡ quãng tám của Sharpay Evans vang lên giữa trường Trung học phía Đông khiến không một học sinh nào của ngôi trường này có thể bỏ qua. Nó cũng cắt ngang cuộc trò chuyện giữa Lana và Taylor, hai cô gái vốn đang hào hứng nói về chuyện thí nghiệm sau giờ học chiều nay.

“Cái gì thế, Sharpay?” Ryan lên tiếng hỏi, đồng thời là tiếng lòng của một cơ số học sinh khác trong trường vào lúc nào. “Bảng phân vai? Cái này thì có gì mà….”

Ryan giật tờ giấy trong tay Sharpay và đọc. Nằm yên lặng trên tờ giấy là danh sách các thí sinh đã trúng tuyển. Không bất ngờ lắm khi cái tên của Lana White và Robin McGarrett xuất hiện với vai trò là nam – nữ thứ của vở kịch. Tuy nhiên, mục dành cho nam – nữ chính mới là mục khiến cậu im lặng và ngạc nhiên giống chị gái song sinh của mình.

Bằng một sự bình tĩnh đến đáng ngạc nhiên, Ryan gắn trả lại tờ giấy lên bảng thông báo, rồi cầm lấy tay Sharpay và lôi cô nàng đi. Lúc này, sự tò mò của đám học sinh xung quanh mới được thỏa mãn.

“Thử giọng lại cho vai nam chính: Troy Bolton, Ryan Evans. Thử giọng lại cho vai nữ chính: Gabriella Montez, Sharpay Evans.” Giọng đọc của Chad Danforth vang lên. Tiếng ồn ào của đám nam sinh đội bóng và những cô nàng đội cổ động ngay lập tức biến mất. Thậm chí, Jason Cross còn đánh rơi quả bóng rổ trên tay. Cả hành lang chỉ còn lại tiếng bóng đập xuống sàn. Và rồi, giọng nói của Troy Bolton vang lên.

“Mọi người đang làm gì vậy?”

Câu nói ấy như chiếc công tắc kỳ lạ. Nó khiến tất cả mọi người cùng quay lại nhìn Troy Bolton. Từ đầu bên kia của hành lang, Gabriella đang ôm sách vở đi tới. Ngay lập tức, Taylor McKessie lướt qua người Chad, giật lấy tờ thông báo trong tay cậu ta, và lôi Gabriella vừa xuất hiện biến mất. Lana thở dài, rồi đi về phía phòng học đầu tiên trong ngày của mình.

“Cậu thấy thông báo chưa?” Một giọng nói vang lên bên tai của Lana khi cô đang tập trung đọc cuốn sách mới mượn từ thư viện.

“À, mình thấy rồi. Chúc mừng cậu, McGarrett.” Lana vui vẻ nói. “Buổi tập đầu tiên của chúng ta sẽ diễn ra vào ngày mai.”

“Gọi mình là Robin đi.” Chàng trai tóc nâu lên tiếng.

“Ừm, được thôi. Mà cậu có thể gọi mình là Lana.” Cô cười tủm tỉm. “Theo cậu Taylor có để mình sống sót sau khi xử lý xong vụ của Gabriella Montez?”

“Còn tùy tâm trạng của McKessie.” Robin nhún vai, rồi bật cười. “Chúng ta sẽ không chiếm được spotlight của Troy và Montez đâu. Đừng lo.”

“Cũng đúng.” Lana gật gù. “Chúng ta chỉ là vai phụ…” Cô chưa kịp nói hết thì tiếng chuông vang lên, báo hiệu giờ học đã bắt đầu. Mặc dù rất muốn nhưng Robin không thể không trở về chỗ ngồi của mình.

Thầy Brandon bước vào lớp, lướt qua một vòng các thành viên của lớp. Ánh mắt thầy hơi dừng lại khi nhìn đến Lana và Robin.

“Được rồi, hôm nay chúng ta sẽ học về …”





Cùng lúc Lana và Robin ngồi trong lớp Vật lý, Gabriella Montez và Taylor McKessie đang ngồi trong lớp Lịch sử nước Mỹ. Thầy Thompson đam mê “diễn thuyết” đến mức chẳng quan tâm đám học sinh của mình đang làm cái gì. Taylor không ngừng chuyển tờ giấy cho Gabriella.

Sao cậu lại tham gia thử giọng vậy?

Mình không tham gia thử giọng. Mình chỉ hát thử cùng Troy và Kelsi. Gabriella viết lên giấy. Rồi cô nàng nhớ ra một chuyện và viết thêm. Lana của câu lạc bộ Hóa học cũng tham gia thử giọng đấy, cậu biết không?

Taylor trừng mắt nhìn những gì mà Gabriella vừa viết lên giấy. Bạn thân của cô nàng quyết định tham gia thử giọng mà không nói một lời với cô?! Được lắm, Lana. Taylor thầm nghĩ như thế. Nhưng cô nàng vẫn tập trung vào mục tiêu thuyết phục Gabriella không tham gia buổi thử giọng lại.

Cậu có biết chủ tịch của Câu lạc bộ Kịch nghệ là ai không?
Gabriella vẽ một dấu hỏi chấm hoa mỹ lên tờ giấy trò chuyện giữa hai người họ. Nhưng, thật không may là thầy Thompson đã dừng bài diễn thuyết của thầy. Thầy tóm lấy tờ giấy mà Gabriella vừa chuyển cho Taylor, liếc qua nội dung bên trong rồi nói.

“Tôi không nghĩ chuyện thử giọng hay Câu lạc bộ Kịch nghệ lại liên quan đến giờ học của chúng ta, trò Montez.”

“Em xin lỗi ạ.” Gabriella vội vàng đứng dậy xin lỗi thầy Thompson.

“Nếu em nhận thức được lỗi lầm của mình, tốt nhất là em nên tập trung vào môn học của tôi.” Thầy Thompson nói, rồi vo tờ giấy nói chuyện giữa Gabriella và Taylor, ném thẳng vào chiếc thùng rác ở góc phòng.





“Reengggggggg……..” Tiếng chuông báo hết giờ học vang vọng, ngay lập tức, chiếc công tắc ồn ào cũng được bật lên. Các thầy cô của trường Trung học phía Đông cũng chẳng thể làm gì hơn ngoài việc thả đám học sinh đang sốt ruột vì bữa trưa kia ra khỏi lớp.

Taylor McKessie, kéo theo Gabriella Montez vào lớp Vật lý của thầy Brandon với tốc độ ánh sáng, trong ánh nhìn ngạc nhiên của mọi người. Thế nhưng, trái với dự kiến của Taylor, người cô cần tìm – cô bạn Lana White – đã không còn ở trong lớp. Taylor bực bội nói chuyện với Gabriella.

“Không biết Lana chạy đi đâu nữa?”

“Chắc cậu ấy đến căng tin?” Gabriella phỏng đoán. Cô không ngờ Taylor lại đi tìm Lana ngay sau khi kết thúc giờ học vừa rồi. Gabriella hơi lờ mờ cảm thấy, cô đã lỡ nói điều không nên nói với Taylor mất rồi. Hi vọng Lana không trách mình. Gabriella thầm nghĩ như vậy.

“Mình đã cực kỳ vất vả mới thuyết phục được Lana rời Câu lạc bộ Kịch nghệ đấy.” Taylor nói với Gabriella. “Hồi năm nhất, cậu ấy tham gia một lúc tận bốn câu lạc bộ khác nhau. Hóa học, Vật lý, Kịch nghệ và Cờ vua.”

“Thật sao?” Gabriella ngạc nhiên.

“Ừ, cậu ấy bảo muốn thử cho biết. Nhưng mỗi việc của Câu lạc bộ Hóa học đã đủ bận rộn rồi.” Taylor nói, và hơi nhếch miệng lên cười. “Nên từ năm thứ hai, cậu ấy chỉ tham gia mỗi Câu lạc bộ Hóa học cùng mình. Nhưng không hiểu sao cậu ấy lại đăng ký thử giọng lần này nữa.”

“Thực ra cậu ấy không có đăng ký.” Gabriella nhớ lại tình huống lúc ấy và kể cho Taylor nghe. “Cậu ấy chỉ đến xem thử giọng cùng một thành viên nào đó của Câu lạc bộ Bóng rổ thôi. Nhưng cô Darbus đã gọi họ lên thử giọng.”

Taylor nhanh chóng bắt được từ khóa quan trọng và nhướn mày, “Một thành viên nào đó của Câu lạc bộ Bóng rổ?”

“Đúng thế.” Gabriella xác nhận. “Nhưng mình không biết tên cậu ta.”

“Không sao. Mình biết.” Taylor lẩm bẩm, nhưng không đủ to để Gabriella có thể nghe thấy. Cô nàng thầm nghĩ trong đầu, hóa ra cậu ta vẫn thích Lana sao.





Cùng lúc ấy, Kelsi Neilson đang ngồi nhìn chằm chằm vào hai nhân vật mới xuất hiện tại chiếc bàn tròn của riêng Câu lạc bộ Kịch nghệ - Lana White và Robin McGarrett. Ryan Evans có thái độ vô cùng trái ngược với cả hai người họ.

“Lana, cậu vẫn ăn kiêng hả?” Cậu em song sinh nhà Evans tỏ vẻ quan tâm.

“Không, chỉ là mình không ăn nhiều vào bữa trưa và bữa tối mà thôi.” Lana mỉm cười.

“Cậu ăn ít quá rồi.” Robin McGarrett nói.

“Tại sao cậu lại ngồi ở đây? Cậu nên ngồi với Câu lạc bộ Bóng rổ chứ?” Ryan đột nhiên hỏi Robin. Chàng trai tóc nâu bật cười.

“Có quy định là phải ngồi cùng với câu lạc bộ của mình trong bữa trưa sao?”

“Không,” Sharpay trả lời thay em trai, “Nhưng lần sau, cậu có thể rủ Troy Bolton sang ngồi bàn này ngồi cùng Câu lạc bộ Kịch nghệ.”

“Tôi không quản chuyện Troy ngồi ăn trưa ở đâu,” Robin nhún vai đầy tiếc nuối, trong khi Lana thì bật cười và khẽ lắc đầu. Cậu nói thêm, “Sharpay Evans, cậu có thể rủ Troy ăn trưa cùng cậu nếu muốn mà.”

“Nếu mà tôi rủ được thì tôi đã rủ cậu ấy từ lâu rồi.” Sharpay lẩm bẩm đầy oán hận, âm thanh không lớn mà chỉ đủ để mình người ngồi bên cạnh cô nàng là Lana có thể nghe thấy. Tuy nhiên, Sharpay ngay lập tức lấy lại cảm xúc của mình, “Chúng ta còn 3 tháng nữa để tập cho vở nhạc kịch mùa xuân của năm nay. Tất nhiên, việc thử giọng lần 2 sẽ không ảnh hưởng nhiều đến kế hoạch luyện tập của chúng ta.”

“Không ảnh hưởng nhiều?” Robin tò mò nhướn mày.

“Tất nhiên rồi.” Sharpay ngẩng đầu một cách kiêu ngạo. Cô nàng đứng dậy và nhìn xuống tầng 1 của căng tin. “Không ai có thể lấy được vai chính ra khỏi tay tôi. Cho dù là cô nàng học sinh mới kia.”

21/3/19

[Ngôn tình/Đồng nhân High School Musical] Tôi ở trường Trung học Phía Đông (4)

4. Sân khấu - What I've been looking for




Ba giờ kém mười lăm phút chiều ngày thứ năm, Lana lững thững rời thư viện để đến phòng hòa nhạc của trường. Cô di chuyển một cách chậm chạp, đôi tai bịt kín bằng tai nghe, miệng lẩm bẩm một bài hát nào đó. Lana hoàn toàn tập trung vào thế giới của bản thân mình mà không để ý rằng có một chàng trai tóc nâu đang vô cùng lén lút theo dõi cô.

Khi Lana đến phòng hòa nhạc thì cô Darbus cùng với các thành viên câu lạc bộ kịch nghệ đã ngồi ở đó. Sharpay hào hứng vẫy tay với Lana trong khi Ryan thì trao cho cô một nụ cười. Lana lựa một chỗ ngồi ở lưng chừng, không hề ngồi gần với các thí sinh đăng ký thử giọng. Điều này khiến cho những thành viên mới và học sinh năm nhất ở đây cảm thấy rất ngạc nhiên. Cô Darbus cũng nhận thấy sự xuất hiện của Lana, nhưng chỉ lườm cô một cái trước khi bắt đầu cất giọng.

“Chào mừng các em đến với buổi thử giọng cho vở nhạc kịch mùa xuân của Câu lạc bộ Kịch nghệ. Tại sân khấu này, các em sẽ được đến với một thế giới hoàn toàn khác, nơi các em được hóa thân vào thế giới khác, trở thành những con người khác nhau. Có thể hôm nay, các em được chọn hoặc không, nhưng cô hi vọng, các em sẽ không vì kết quả buổi thử giọng mà mất đi tình yêu với sân khấu nhạc kịch này.”

Cô Darbus nhấn mạnh và lại đưa mắt nhìn Lana. Cô chỉ biết cười trừ mà không biết làm gì hơn.

“Được rồi, bắt đầu với thí sinh số 1. Alicia Stones, năm nhất.”

Một cô bé ngắn rụt rè bước lên sân khấu. Hình như cô bé chưa bao giờ đứng trên sâu khấu một mình thì phải. Lana nhận thấy Alicia đang rụt cổ, điều đó khiến cô bé càng nhỏ con hơn trên cái sân khấu rộng rãi này.

“…It’s hard to believe…”

Alicia bị lỡ nhịp khi bắt đầu vào bài hát. Điều này khiến cô Darbus hơi lắc đầu. Dần dần, sự lo lắng càng ngập tràn trong không gian của khán phòng khi Alicia lên nốt cao.

“Cảm ơn em.” Cô Darbus nói khi Alicia chật vật hoàn thành phần thi thử giọng của mình. Cô bé òa khóc và chạy xuống sân khấu. “Thí sinh tiếp theo, Thomas Williams, năm hai.”

Thí sinh tiếp theo vào rất đúng nhạc, nhưng…. Đúng vậy, chỉ một chữ nhưng thôi, Thomas không thuộc lời bài hát. Cứ chốc chốc cậu ta lại phải liếc nhìn lòng bàn tay mình. Cô Darbus bắt đầu mất dần sự kiên nhẫn của mình. Từ đằng xa mà Lana cũng nhận thấy sự hắc ám trong không khí xung quanh cô Darbus bắt đầu tỏa ra.

“Cảm ơn em. Thí sinh tiếp theo, Chelsea Millers, năm ba.”

Chelsea bước lên sân khấu một cách vô cùng tự tin. Tuy nhiên, cô nàng lại sử dụng kiểu hát opera chẳng hề hợp với một vở nhạc kịch tại trường trung học. Lana cố nín cười. Đúng lúc này, một ai đó ngồi xuống cạnh Lana. Cô rời mắt khỏi sân khấu và quay sang bên cạnh nhìn.

“Xin chào. Cậu tính tham gia thử giọng à?” Lana ngạc nhiên khi nhận ra người ngồi bên cạnh mình là ai.

“Không.” Chàng trai tóc nâu mỉm cười. “Mình chỉ tò mò về buổi thử giọng của Câu lạc bộ Kịch nghệ thôi. Còn cậu thì sao?”

“Mình muốn xem thành quả của mình.” Lana đáp. “Mình tưởng hứng thú của các thành viên đội bóng rổ thì chỉ xoay quanh bóng rổ thôi chứ?”

“Ai nói với cậu như thế vậy?” Chàng trai phì cười. Tiếng cười ấy không to lắm, nhưng lại khiến vị giám khảo đáng yêu như cô Darbus càng bực mình. Cô quay phắt lại nhìn về phía Lana đang ngồi và gửi cho Lana một cái nhìn nhiều ý nghĩa.

“Tụi mình nên trật tự hơn.” Lana nói qua kẽ răng. “Đây là thánh địa của cô Darbus.”

“Được thôi.” Chàng trai nhún vai. Rồi cả hai cùng hướng mắt nhìn về phía sân khấu.

“Cảm ơn em. Thí sinh tiếp theo, Bella Gonzalez, năm hai.” Cô Darbus cắt ngang phần thi thử giọng của một thí sinh mà nãy Lana không để ý. Cô nàng Chelsea năm ba thì đang ngồi dưới khán đài và có vẻ hậm hực.

“Cảm ơn em. Thí sinh tiếp theo….” Liên tục các màn trình diễn kì lạ khiến cho kẻ ngoại đạo như chàng trai đang ngồi cạnh Lana đây cũng phải rùng mình. Cậu nghiêng người và thầm thì với Lana.

“Câu lạc bộ Kịch nghệ có vẻ thê thảm quá.”

“Từ từ, họ đang chuẩn bị lên sâu khấu rồi.” Lana đáp lời. Và ngay khi cô vừa dứt lời thì hai chị em nhà Evans đứng dậy.

Lúc này, trên sân khấu, Kelsi Nielsen vội vã hỏi Sharpay, “Hai bạn hát ở tông nào vậy?”

“À, tụi này có bản phối riêng rồi.” Sharpay trả lời một cách tùy ý.

It's hard to believe
That I couldn't see
You were always there beside me

Thought I was alone
With no one to hold
But you were always right beside me

And this feelings like no other
I want you to know

I've never had someone
That knows me like you do
The way you do
I've never had someone
As good for me as you
No one like you
So lonely before I finally found
What I've been looking for…

~What I’ve been looking for – High School Musical ~

“Ừm, cậu thấy sao?” Khi phần thi thử giọng của Sharpay và Ryan vừa kết thúc, Lana bất ngờ lên tiếng hỏi. Chàng trai ngồi bên cạnh cô hơi lưỡng lự một chút, rồi cậu nói.

“Nó khá là… đặc biệt.” Chàng trai cố gắng lựa lời để nói. Cậu lờ mờ nhận thấy mối quan hệ hết sức đặc biệt giữa cô gái ngồi bên cậu đây và hai chị em sinh đôi nhà Evans.

Lana bật cười khi nghe thấy câu trả lời ấy. “Thêm một chút Jazz sẽ làm cho bài hát vui vẻ hơn.” Coo nháy mắt với người ngồi bên, “Chưa kể Jazz đang là mốt đó.”

“Vậy sao?” Chàng trai hoàn toàn tiếp lời theo bản năng. Cái nháy mắt tinh nghịch của Lana là điều tuyệt nhất cậu nhận được trong ngày hôm nay đấy.

“Đúng thế.” Lana gật đầu. Dường như cô không mấy quan tâm đến chuyện người bên cạnh có hiểu điều cô muốn nói hay không. Lana đơn giản là cần một người để nói chuyện thì đúng hơn.

Lúc này, cô Darbus cầm tập giấy đăng ký và rà lại một lượt. Cô nhìn về phía Lana đang ngồi và hơi nhướn mày. Nhưng Lana chưa kịp truyền đạt điều muốn nói tới cô Darbus thì giọng của Ryan vang lên trên sân khấu.

“Lana White, cậu có muốn thử giọng cho vở nhạc kịch mùa xuân không?”

“Mình?!” Lana chỉ tay vào bản thân. “Tiếc quá, mình lỡ không đăng ký trước rồi. Mình chỉ đến xem buổi thử giọng thôi. Đây là một buổi thử giọng công khai…”

“Lên sân khấu đi, trò White.” Cô Darbus lên tiếng cắt ngang lời Lana. “Đây là một buổi thử giọng công khai nên cô chấp nhận cả những người không đăng ký trước.”

Lana ngạc nhiên nhìn cô Darbus. Có vẻ tình cảm của cô Darbus dành cho cô nhiều hơn những gì mà Lana có thể nghĩ tới. Cô quay sang nhìn người bên cạnh, “Cậu có muốn lên cùng mình không?”

“Được thôi.” Chàng trai ngay lập tức đồng ý mà chẳng cần cân nhắc lấy một giây.

“Vậy đi thôi.” Lana bật cười và dẫn đầu lên sân khấu. Trên đường đi, cô khẽ hỏi chàng trai. “Cậu có chắc muốn thử giọng không? Giờ hối hận vẫn còn kịp đấy.”

“Mình không hối hận chuyện mình đã quyết định.” Chàng trai nói như thế với Lana.

Lana gật đầu khi nghe thấy vậy, rồi bước đến bên chỗ của Kelsi Neilson và chiếc đàn piano. “Cậu cho mình mượn một chút nhé.”

“Ơ…. Được…” Kelsi trả lời và ngạc nhiên khi nhìn thấy Lana đưa bản phổ nhạc chính cho chàng trai tóc nâu.

Tiếng dạo piano vang lên, nhẹ nhàng và thắm thiết. Nó khác hẳn với bản phối ban nãy của chị em nhà Evans. Nó cũng khác với bản nhạc phổ gốc của Kelsi. Cô bạn rụt rè nhìn về phía Lana, cảm thấy như lần đầu tiên nhìn thấy Lana vậy.

… So good to be seen
So good to be heard
Don't have to say a word

For so long I was lost
So good to be found
I'm loving having you around

This feeling's like no other
I want you to know

I've never had someone
That knows me like you do
The way you do
I've never had someone
As good for me as you
No one like you
So lonely before, I finally found
What I've been looking for…

~What I’ve been looking for – High School Musical ~

Tiếng piano ngân nga trong khán phòng. Những thí sinh đã thử giọng và cả các thành viên của câu lạc bộ đều hơi ngạc nhiên, họ lặng yên lắng nghe. Một cám xúc kỳ quái nào đó len lỏi trong tâm trí của mọi người. Thậm chí Kelsi còn đang tự hỏi, tại sao Lana không tham gia Câu lạc bộ Kịch nghệ.

Tiếng vỗ tay của Ryan và Sharpay vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng trong khán phòng. Rồi đồng loạt mọi người đều vỗ tay, như thể họ vừa chứng kiến một màn biểu diễn chính thức vậy. Cô Darbus hơi mỉm cười.

“Tốt lắm, White. McGarrett. Các em cũng sẽ nhận được kết quả buổi thử giọng vào tuần sau.” Câu nói của cô Darbus khiến tất cả mọi người choàng tỉnh khỏi giấc mộng mơ màng mà hai thí sinh tình cờ ấy mang lại.

Sharpay vui vẻ chạy đến chỗ của Lana và nói, “Tuyệt vời, chúc mừng cậu, Lana.” Câu nói của cô nàng tóc vàng khiến mọi người ngạc nhiên hơn cả những gì cô Darbus vừa tuyên bố, chủ tịch Câu lạc bộ Kịch nghệ Sharpay biết tỏ rõ thiện ý với một nữ sinh xinh đẹp và tóc vàng như thế từ lúc nào vậy.

“Tôi vẫn chưa thông báo kết quả mà, Evans.” Cô Darbus bật cười. Rồi cô hỏi lại. “Tôi xin hỏi, còn có ai muốn thử giọng cho vở nhạc kịch mùa xuân không?” Cô hơi ngừng một chút, và ném ánh mắt nghi ngờ về phía cuối khán phòng. Nhưng ngoài cô Darbus ra thì chẳng ai chú ý về hướng ấy. “Có ai không? Không có à, tốt lắm, tôi tuyên bố buổi thử giọng cho vở nhạc kịch mùa xuân kết thúc ở đây.”

Cô Darbus tắt đèn làm việc, và ra về. Lana chào tạm biệt với Sharpay và Ryan, rồi cùng chàng trai tóc nâu ra ngoài. Chỉ còn mình Kelsi Neilson ngồi thu dọn những bản nhạc phổ của mình. Và, buổi thử giọng mùa xuân của trường Trung học phía Đông dường như đã kết thúc như thế...