22/11/17

[Fanfic - NonSA - Umji (Gfriend)/Changsub (BTOB)] Phía sau sân khấu (5)

5. Vỗ tay


Hôm nay là một buổi sang mùa hè mát mẻ và dễ chịu. Trời có nắng nhẹ và không có lấy một gợn mây nào. Sáu cô gái của Gfriend vui vẻ bước ra khỏi ký túc xá bé xinh của nhóm mình để hướng về phía Đài truyền hình MBC. Ngày hôm nay, họ sẽ ghi hình cho Weekly Idol. Theo lời của quản lý thì hôm nay họ sẽ ghi hình cho hai tập liền. Đó là một điều mà họ chẳng bao giờ có thể mơ tới, nhất là khi công ty quản lý của họ chỉ là một trong vô số những công ty giải trí nhỏ ở cái đất nước Đại Hàn Dân Quốc này.

Lịch quay hình của Gfriend hôm nay bắt đầu từ 10 giờ sáng. Thế nhưng, quản lý đã đưa các cô gái đến Đài từ lúc chín giờ kém. Umji và Yuju vui vẻ khoác tay nhau đi mua đồ uống cho cả nhóm ở quán cà phê tại sảnh tầng một. Cả hai cười đùa một cách vô cùng tự nhiên mà chẳng hề quan tâm đến chuyện bị những người xung quanh chú ý.

“Cho tụi em sáu Americano, một Latte và một Caramel Machiato.” Umji lãnh nhiệm vụ gọi đồ. Ngay lập tức, cô bé nhận được cái liếc mắt từ phía Yuju. Cô bé hơi bĩu môi rồi sửa lại, “à không, là bảy Americano và một Latte ạ.”

“Các bạn còn muốn gọi thêm gì không ạ?” Nhân viên nở một nụ cười thân thiện và hỏi.

“Không ạ.” Yuju lắc đầu và bỏ qua ánh mắt tội nghiệp của Umji đang gửi gắm cho mình lúc này. Rồi cô đưa thẻ cho người nhân viên thu ngân kia.

“Tại sao anh quản lý lại đưa thẻ cho chị?” Umji ngạc nhiên.

“Để ăn mừng chuyện ảnh kiếm được bạn gái.” Yuju nói nhỏ.

“Thật á?” Umji hớn ha hớn hở hỏi lại. Đôi mắt xếch sáng bừng lên. Dường như cô bé đã hoàn toàn quên đi chuyện mình vừa mới không được gọi loại đồ uống ưa thích.

“Ừa, thật.” Yuju buồn cười. Cô biết ngay là chỉ cần nói sang chuyện khác thì Umji sẽ quên ngay chuyện giận dỗi của em ấy mà.

“Ảnh giỏi thật. Kiếm được bạn gái trong khi bận rộn suốt ngày như thế.” Umji tấm tắc khen ngợi. Câu nói của cô bé không đủ to, nhưng đủ để cho nhân viên thu ngân cùng với Yuju và hai chàng trai khác đang ngồi ở một góc gần đó nghe thấy. Nó làm cả bốn người nghe được cùng nở nụ cười.

“Vì bạn gái của ảnh là chị Minyoung.” Yuju tiết lộ.

“Hả? Chị Minyoung? Stylist của chúng ta? Không phải Lee Minyoung nào khác mà là chị Lee Minyoung của chúng ta ấy hả?” Umji mở to mắt.

“Chỉ có mình em là ngạc nhiên vì chuyện này thì phải.” Yuju buồn cười trước phản ứng của Umji. Cũng phải thôi, với một cô bé vẫn còn mê mẩn hoạt hình và công chúa Disney như Umji thì cũng đủ để biết cô bé ngây thơ đến thế nào rồi.

“Nhưng mà chẳng có dấu hiệu gì hết còn gì.” Umji phản bác với cái giọng mè nheo xen lẫn ấm ức. Nó làm cho người thu ngân đang tính đưa đồ uống cho bọn họ hơi dừng lại một chút để có thể nghe tiếp cuộc trò chuyện giữa hai người họ. Thế nhưng Yuju nhìn thấy rằng đồ uống của họ đã xong. Cô chìa tay tiếp nhận.

Umji cũng chú ý tới hành động của Yuju. Cô bé định đưa tay xách hết. Nhưng Yuju chỉ đưa cho cô bé một. Cả hai cô gái rời quán cà phê trong khi tiếp tục bàn tán về câu chuyện theo đuổi bạn gái của anh quản lý nhà mình. Đến lúc cả hai đã khuất bóng, nữ nhân viên thu ngân mới như chợt tỉnh khỏi một giấc mộng nào đó. Cô lẩm bẩm. “Chán thật, quên xừ mất xin chữ ký rồi.”

Hai người đàn ông ngồi gần đó nghe thấy lời cảm thán của nữ nhân viên. Nụ cười trên gương mặt họ càng trở nên đậm nét hơn.

“Hôm nay chúng ta lại gặp Gfriend nữa rồi.” Một trong hai người họ cảm thán. Người đối diện gật đầu. Nụ cười của anh ta sâu hơn. Nhưng đôi mắt thì lại chất chứa một tâm sự kì cục.

“Ban nãy chắc họ không nhìn thấy chúng ta.” Người đó nói.

“Thất vọng?” Người kia lại hỏi.

“Cũng không hẳn.” Người này đáp lại. Đúng rồi, nếu các cô bé ấy nhận ra hai người bọn họ cũng đang ở đây thì có lẽ, anh sẽ chẳng bao giờ nghe thấy cô bé kia nói chuyện với người thân thiết với mình theo cách đáng yêu như thế nào.

Người còn lại nhìn đồng hồ đeo tay. Còn tận bốn mươi phút nữa mới đến giờ ghi hình, và còn tận hai mươi phút nữa thì những người khác trong nhóm mới đến đài truyền hình. Ngoại trừ hai người họ, năm người còn lại đều có lịch trình riêng từ sáng sớm. “Chúng ta ngồi tiếp ở đây hay xuống trường quay?”

“Ngồi đây một lát nữa đi, anh Minhyuk.” Người kia trả lời như thế. Rồi hai người họ lại chìm vào im lặng. Tâm trí của hai người không hẹn mà cũng suy nghĩ về cùng một chủ đề nào đó.



Sáu cô gái của Gfriend có đôi chút choáng ngợp trước màn xuất hiện của ba nhóm nhạc ngày còn lại của hôm nay. Chín thành viên của Twice đều xinh đẹp. Sáu thành viên của GOT7 và bảy thành viên của BTOB thì vô cùng thú vị. Chỉ có bọn họ là “nhạt”. Sowon tiếp nhận cái nhìn của quản lý. Nhưng cô cũng chẳng thể làm gì hơn. Đến đâu thì hay đến đấy vậy. Sowon thầm nghĩ như thế và hơi lắc nhẹ đầu với quản lý. Cô biết anh ấy chỉ muốn tốt cho cả nhóm mà thôi. Nhưng đôi khi, cố quá thì lại thành quá cố ấy chứ. Sowon không dám mạo hiểm. Và cô cũng sẽ không để năm cô em gái của mình mạo hiểm.

Chương trình bắt đầu với một vài trò chơi giải trí thú vị. Eunha của Gfriend luôn là một cô bé đáng yêu. Nhưng Eunha lại chẳng thể hành động một cách tự nhiên khi có hàng chục cặp mắt cứ chăm chăm nhìn vào mình. Sowon cũng hiểu điều đó và cô chẳng ấy làm phiền lòng khi chúc mừng Momo và Twice giành được chiến thắng trong trò chơi này.

Sau màn thi diễn dễ thương là trò thi nhảy xấu được lấy cảm hứng thì BTOB. Sowon biết trò chơi này. Sowon đã từng cười rất nhiều khi thấy những người khác chơi trò chơi này. Nhưng cô không biết nên để ai lên đại diện cho nhóm mình. Cuối cùng, cô nhìn thật sâu vào mắt của Yuju, người đã tự đề cử bản thân với trưởng nhóm của mình.

“Em làm được chứ?” Sowon đưa ánh mắt lo âu cho Yuju. Hôm nay Yuju biểu hiện hưng phấn hơn thường ngày nhiều. Sowon biết Yuju đang cố gắng hết sức để kiếm được chút thời gian lên hình cho nhóm. Nhưng cô vẫn chẳng thể ngừng lo âu.

Sowon cùng các thành viên khác liên tục vỗ tay để cổ vũ cho Yuju. Cô biết họ chẳng có hi vọng thắng trò chơi này, bởi nhóm của cô chưa đủ độ “điên”. Tuy nhiên, Yuju đang làm tốt hơn những gì mà cô có thể tưởng tượng. Và cuối cùng, nhóm của họ vẫn chẳng thể nào giành được chiến thắng.

Tiếp theo là phần thi nhảy nhanh với tốc độ 2x. Gfriend được điểm danh để trình diễn đầu tiên. Cả sáu cô gái trao cho nhau những cái nhìn cổ vũ, giống như trước khi họ tiến lên sân khấu trình diễn. Sowon biết, ít nhất thì họ có thể làm được phần này một cách hoàn hảo.



Tiếng ghita điện nhanh chóng vang lên. Hai mươi hai thần tượng cùng với ba vị dẫn chương trình mắt tròn mắt dẹt nhìn sáu cô gái của Gfriend thể hiện. Họ biết Gfriend nổi tiếng với việc là nhóm nhạc đầu tiên nhảy với tốc độ nhanh gấp đôi trên chương trình này. Họ cũng biết Gfriend nổi tiếng vì vũ đạo của mình. Nhưng phần đông trong số họ cho đến tận ngày hôm nay mới theo dõi tận mắt màn trình diễn đáng kinh ngạc của sáu cô gái kia.

Changsub đưa mắt theo dõi những chuyển động của cô bé nào đó. Anh thấy gương mặt của cô bé dần đỏ bừng lên vì điệu nhảy hao tổn thể lực này. Anh không thể dừng việc đưa mắt chạy theo hình bóng của cô bé mỗi khi vị trí đội hình được thay đổi. Có vài lúc chợt nhận ra mình vẫn còn đang được ghi hình và chương trình sẽ phát sóng, anh lại vội vàng chuyển mắt sang hướng khác và thầm cầu mong không ai chú ý tới. Bài hát của Gfriend dần dần đi tới cao trào của nó, và Changsub không hề nhận ra rằng, trên gương mặt của mình, nụ cười càng lúc càng trở nên rõ ràng.



모아둔 마음을 주겠어

Tôi sẽ cho em biết những cảm xúc của mình

그리고 마냥 기다리진 않을래

Tôi sẽ chẳng chờ đợi thêm phút giây nào nữa đâu.*

- NAVILLERA ( 그리고 )



Tràng pháo tay vang lên không dứt khi bài hát mới nhất của Gfriend kết thúc. Changsub có thể nhìn thấy cô bé kia không thể giữ vững tư thế kết thúc và hơi nghiêng ngả một chút. Nhưng, nói cho cùng, cô bé ấy vẫn làm thật tuyệt. Anh nhìn thấy Jackson hào hứng đứng dậy và tiến về phía Gfriend để tán dương SinB. Tất nhiên là Heechul và Hani không để Jackson thực hiện được hành động ấy. Changsub cũng thừa hiểu rằng đấy chỉ là hành động hài hước làm tăng tính thú vị cho chương trình này mà thôi. Bởi với phong cách của Gfriend và công ty quản lý của họ, sẽ chẳng có chuyện gì lãng mạn hay bí ẩn sẽ xảy đến với những cô gái này hết.

Tiếp theo phần của Gfriend là đến chín cô gái xinh đẹp đến từ JYP. Không thể phủ nhận, sự thành công của họ hiện tại là điều mà không ít người trong cái ngành công nghiệp giải trí khắc nghiệt này phải ao ước. Doanh số album và nhạc số, số lượng người tham dự concert, rồi số lượng CF đều là những con số khiến ai trong ngành công nghiệp này phải ganh tị. Nhưng Changsub không có chú ý đến Twice nhiều như Gfriend. Đơn giản là bởi, anh thấy những cô gái này quá xa vời. Họ xinh đẹp, đúng. Họ đáng yêu, đúng. Họ thành công, đúng. Nhưng họ giống như những cô nàng tiểu thư nhà giàu mà người bình thường như anh chẳng bao giờ có cơ hội đến gần.

Sau khi bài hát Cheer Up kết thúc, anh và những người khác cũng không ngừng vỗ tay. Nhưng anh biết cái cách mình vỗ tay và suy nghĩ lúc này khác hẳn mấy phút trước đó. Tất nhiên, đàn ông mà, anh cũng thích nhìn những cô gái xinh đẹp lướt qua mỗi khi đi trên phố. Nhưng anh vẫn cảm thấy có gì đó thiêu thiếu. Changsub không biết cái thiếu đó là cái gì. Anh không thể xác định được rõ ràng. Chỉ là, anh cảm thấy như thế mà thôi.



Phần thứ hai của chương trình là phần trò chơi. Cả bốn nhóm được yêu cầu thảo luận về hình phạt cho đội thua cuộc. Changsub hơi liếc mắt về phía bên tay phải của mình. Các cô gái đang thảo luận hết sức nhiệt tình. Anh đoán chuyện chừng chuyện này chắc cũng được họ thảo luận hết với công ty trước rồi. Bất chợt, câu nói của Eunkwang làm anh giật mình.

“Nhảy xấu thì thế nào?”

“Được đó. Được đó.” Ngay lập tức, nhóm trưởng nhận được sự đồng tình của Sungjae và Peniel.

“Có nhóm nhạc nữ đấy.” Minhyuk khẽ khàng nhắc nhở.

“Thế mới thú vị chứ.” Eunkwang nháy mắt. Anh chàng thở dài rồi nói, như thể nhảy xấu cũng chỉ như việc đi ra siêu thị và mua một hộp sữa vậy. “Tôi đang cống hiến ý tưởng thôi mà. Không thì các cậu đưa ra cái gì đó hay hơn xem nào.”

“Ý đó đi. Hay mà.” Anh bật cười. Changsub biết mình hơi xấu tính một chút, nhưng đột nhiên, anh vô cùng trông đợi rằng Gfriend sẽ thua cuộc. Anh tò mò muốn biết cô bé bẽn lẽn và hay xấu hổ kia liệu có đủ cam đảm thực hiện thử thách và thực hiện như thế nào nếu thua cuộc đây.



Gfriend công bố phần thử thách của họ. Free hug?! Changsub hơi giật mình một chút và buồn cười trước thái độ của Minhyuk và Ilhoon. Hai người họ ngay lập tức lên tiếng trước sự ngạc nhiên của mọi người.

“Đợi đã, mỗi thành viên là với 100 người ấy ạ?” Ilhoon ngay lập tức đứng dậy hỏi sau SinB vừa dứt lời.

“Em tham gia có được không ạ?” Minhyuk cũng tiếp lời của Ilhoon ngay sau đó. Hai thành viên của BTOB khiến mọi người trong trường quay đều phải mỉm cười.

Mọi người cùng phá lên cười vì sự hài hước của hai người. Chỉ có mình Changsub là cảm thấy như mình vừa bỏ lỡ một điều gì đó. Anh nhìn nụ cười của mọi người, và cả của cô bé kia rồi khẽ đảo mắt, cố gắng lờ đi thứ suy nghĩ kì cục vừa mới xuất hiện trong tâm trí mình. Changsub tự nhủ rằng mình chỉ là một người hâm mộ bình thường thích chú ý tới thần tượng mà mình thích mà thôi. Tuy nhiên, chàng thần tượng ấy lại chẳng biết rằng tình cảm vốn là thứ khó trị nhất. Kiểm soát nó đã khó, cố gắng tảng lờ nó đi lại càng là chuyện không thể.




(*) Bản dịch được chuyển sang ngôi nam để phù hợp với câu chuyện này.

18/11/17

[Fanfic - NonSA - Umji (Gfriend)/Changsub (BTOB)] Phía sau sân khấu (4)

4. Sân khấu ước mơ


Gfriend kết thúc đợt quảng bá Rough trong sự tự hào của người hâm mộ. Buddy – tên gọi chính thức của fan nhóm, dành cho họ nhiều hơn những gì các cô gái có thể tưởng tượng. Umji ngồi trên giường của mình và một lần nữa xem lại một trong những video tổng hợp chiến thắng của họ trong đợt quảng bá này mà mắt rớm rớm. Cô bé không hề biết rõ tác giả của video này đã tiết kiệm từng phút để tạo nên nó. Và tác giả của video ấy cũng chẳng hề hay biết một trong mấy nghìn lượt thích của cái video ấy đến từ cô bé trong lòng mình.





Tháng Sáu đến cùng với sự kiện Dream Concert của đài SBS. Nơi đây là sân khấu mơ ước của không ít nhóm nhạc thần tượng. Một lần đến với Dream Concert không khác gì việc nhóm nhạc thần tượng ấy được thừa nhận sức ảnh hưởng cũng như vị thế của mình. Kể từ khi công ty thông báo việc sẽ được xuất hiện ở sân khấu này, các cô gái của Gfriend trở nên vô cùng háo hức và bắt đầu tập luyện không ngừng cho sân khấu đặc biệt mà họ sẽ trình diễn. Sự háo hức của họ thậm chí còn làm cho Giám đốc buộc lòng phải nhắc nhở cả nhóm rằng, Dream Concert chỉ là một sân khấu trình diễn, sau sân khấu ấy, họ còn rất rất nhiều chuyện phải làm. Nhất là khi màn trở lại của cả nhóm đã được lên lịch trong tháng Bảy.

Umji thích thú đi trộm hoa quả trên trò chơi nông trại mà cô bé và Eunha cùng chơi. Eunha lườm Umji một cái khi nhận được thông báo đồ đã bị lấy mất. Trong khi ấy, SinB và Sowon đang kiểm tra lại tất cả mười video luyện tập mà họ vừa mới thu xong. Yerin đang trầm ngâm suy nghĩ một chuyện gì đó, còn Yuju thì ngâm nga bài hát cho đợt trở lại sắp tới.

Yerin giật nhẹ mình, như bừng tỉnh giấc mộng nào đó, rồi đi đến và ngồi bệt xuống cạnh Umji. Cô nàng nhìn thành viên nhỏ tuổi nhất cùng nhóm. Cô bé vẫn hứng chí bừng bừng đi trộm hoa quả ở khắp nơi. Yerin nhớ lại nội dung cuộc đối thoại hôm qua giữa cô và Hayoung.



“Cậu cho mình số của em Yewon ở nhóm cậu đi.” Hayoung nói.

“Làm gì?” Yerin ngạc nhiên hỏi. “Từ ngày công ty cấm dùng điện thoại di động, em ý hủy số rồi.”

“Em ý khá dễ thương. Mấy bà chị cùng nhóm mình thích em ấy lắm, nhất là chị Hyerim ý. Chả hiểu sao.” Hayoung cười, cố giấu diếm ý định thật sự của mình.

“Cậu định làm gì? Khai mau.” Yerin nở một nụ cười nguy hiểm và tỏ vẻ bảo mình-thừa-hiểu-cậu.

“Thực ra thì một ông anh mình quen muốn làm quen với em ấy.” Hayoung hơi ngần ngừ một xíu rồi đáp.

“Ai?” Yerin nhướn mày hỏi.

“Nhớ BTOB không?” Hayoung gợi ý.

“Biết.” Yerin đáp ngay lập tức. “Nhóm mình tặng mini album cho họ ba lần rồi.”

“Uầy, trùng lịch quảng bá những ba lần cơ á?” Hayoung bất ngờ trước thông tin đó.

“Thực ra là hai lần.” Yerin cười. “Lần thứ ba là tặng ở hậu trường lễ trao giải.

“Vậy cơ à? Mà cho mình số id Kakaotalk của Yewon cũng được.” Hayoung nháy mắt. Đúng thế đấy. Dù bị cấm dùng điện thoại thì thực ra, thần tượng bọn họ vẫn có khối cách để liên lạc. Nhất là khi Gfriend lại được sử dụng iPad thoải mái.

“Cậu nói là ai của BTOB cho mình đã.” Yerin vẫn không có ý định sờ đến iPad của mình để tìm id Umji cho Hayoung.

Hayoung nhìn thẳng vào mắt của Yerin, như muốn thuyết phục cô bạn cho id trước rồi mới nói tiếp. Nhưng Yerin lại chẳng mấy suy chuyển gì hết. Hayoung phì cười. “Changsub.”

“Anh ấy á?” Yerin ngạc nhiên. “Anh ấy có ý gì với Yewon?”

“Ông ý đang viết nhạc và bảo Yewon trong Rough cho ông ý cảm hứng sáng tác nên muốn hiểu rõ hơn một chút.” Hayoung đáp lời.

“Chỉ là sáng tác?” Yerin nhướn mày tỏ vẻ không hề tin những gì Hayoung nói.

“Thề.” Hayoung nói một cách khẳng định. “Ông ý bảo đảm là chỉ muốn biết một chút để có thể sáng tác một cách hoàn hảo.”

“Công ty cấm nhóm mình hẹn hò trong ít nhất là bảy năm.” Yerin hơi nhún vai rồi nói.

“Hết hợp đồng?!” Hayoung sửng sốt.

“Đúng, cho đến hết hợp đồng lần thứ nhất.” Yerin trả lời. “Và mình phải hỏi ý kiến của Yewon đã. Nếu em ấy đồng ý thì mình mới cho cậu được.”

“Thôi được rồi.” Hayoung thở dài. Xem ra ông anh Changsub còn phải đợi dài dài.



Yerin nhìn nụ cười của Umji một chút rồi quyết định không hỏi cô bé. Yewon vẫn chỉ là một cô bé con mà thôi, Yerin nghĩ như thế rồi quyết định nhấn nút gửi tin nhắn cho bạn thân của mình.




Xin lỗi cậu, Yewon không đồng ý.




Tâm trạng của Changsub mấy hôm nay không được tốt cho lắm mà chỉ mình Hayoung hiểu được lý do. Nhưng cô lại chẳng thể nói được với ai nguyên nhân. Chorong, nhóm trưởng của cô, tỏ ra vô cùng lo lắng cho anh bạn thân. Chị ấy dành cả đống thời gian chỉ để gửi tin nhắn cho Changsub, tuy rằng anh chàng kia lại toàn kiếm cớ bận rộn và không mấy khi trả lời.

Hyunsik gõ cửa phòng của Changsub. Anh nhìn thấy những biến đổi của ông anh cùng nhóm mấy hôm nay. Nhưng anh không biết biến đổi ấy có nguyên nhân là gì. Sau vài ba ngày suy nghĩ cùng với cuộc thảo luận với Peniel và Sungjae, anh quyết định phải hỏi thăm một chút. Dù sao thì Changsub cũng rất bất thường.

Anh gõ cửa một lát nhưng Changsub vẫn chẳng có ý định phản ứng. Hyunsik buộc lòng phải nói lớn. “Changsub, anh có ở trong phòng không?”



Bên trong phòng, Changsub đang nhìn chằm chằm màn hình ti vi. Anh biết Hyunsik gõ cửa phòng mình và đang đứng ở ngoài. Nhưng anh đang cố tình vờ như mình không hề nghe thấy. Trên màn hình chiếu đến màn trình diễn của một nhóm nhạc nữ. Ánh mắt của Changsub hơi sáng lên, rồi lại trở nên ảm đạm.



우린 마치 평행선처럼

Chúng ta như hai đường thẳng song song

말도 안돼 우린 반드시 만날 거야

Chẳng đời nào có thể gặp gỡ



어두웠던 속에 밝은 햇살을

Trong trái tim tăm tối của tôi

비춰줘 언제까지나

Có một tia nắng mặt trời vẫn luôn tỏa sáng



이거 하나만 약속해 변치 않기를 바랄게

Hứa với tôi rằng em sẽ chẳng đổi thay

그때도 지금처럼 향해 웃어줘

Hãy cứ cười với tôi như cách em đang làm lúc này

-School Trilogy Mash Up (학교 3부작)*-



Changsub lắng nghe lời mà Gfriend hát một cách kỹ lưỡng. Anh cảm thấy từng lời họ và cô bé ấy hát giống y những cảm xúc trong lòng anh lúc này. Giá như, cô bé ấy có thể nghe thấy được tiếng lòng của anh thì tốt biết bao. Changsub thở dài. Anh chỉ muốn làm bạn thôi mà.

Bên ngoài cửa phòng của Changsub, Hyunsik đã bỏ cuộc. Có lẽ, Changsub cần yên lặng một mình nhiều hơn những gì mà họ đang nghĩ. Hyunsik nhìn về phía Sungjae và Peniel đang lấp ló ở cách chỗ anh đứng không xa và lắc đầu. Anh không hề biết, cuộc thảo luận giữa ba bọn họ, cũng như hành động của anh từ nãy tới giờ, đã lọt vào trong mắt nhóm trưởng của bọn họ.



Eunkwang bước vào phòng của Minhyuk. Hai người họ im lặng nhìn nhau một lát. Cuối cùng, Eunkwang thở dài và hỏi Minhyuk.

“Changsub dạo này thật kỳ cục. Mình cứ có cảm giác là lạ về chuyện cậu ấy theo dõi Gfriend suốt ngày. Theo cậu thì Changsub thích em Umji đó theo kiểu gì?”

“Không biết nữa.” Minhyuk khẽ lắc đầu. Không biết động tác ấy là để trả lời cho Eunkwang hay để gạt đi những suy nghĩ bất chợt hiện lên trong đầu của anh lúc này.

“Nếu là hâm mộ như một người hâm mộ thì còn được.” Eunkwang thở dài. “Nhiều hơn thì không ổn.”

“Cùng khó nói lắm.” Minhyuk đáp. “Thực ra thì Changsub và Umji chưa nói chuyện riêng bao giờ thì phải.”

“Cậu cho là như thế?” Eunkwang hơi nhướn mày, tỏ vẻ không mấy tin tưởng với lời mà Minhyuk vừa nói.

“Ừ.” Minhyuk gật đầu. “Nói cho cùng thì hiện tại, Changsub chỉ là một người hâm mộ của một nhóm nhạc nữ trẻ mà thôi.”

“Biết thế. Nhưng có một chuyện mà cậu không biết, Minhyuk.” Eunkwang thở dài lần thứ hai.

“Chuyện gì?”

“Có một người mà tất cả chúng ta đều quen đơn phương thích Changsub khá lâu rồi. Và cậu ấy lại vờ như không hiểu điều đó.” Eunkwang tỏ ra ảo não hết sức.

“Chuyện tình cảm chẳng phải trước hay sau là có thể quyết định được.” Minhyuk đáp lời và nhớ đến người mà Eunkwang đề cập. Anh đứng dậy và vỗ nhẹ lên vai của nhóm trưởng. “Tình cảm là thứ khó dự đoán nhất, Eunkwang.”





Các thành viên BTOB vui vẻ tiếp nhận thông báo về lịch quay Weekly Idol tập đặc biệt. Quản lý không hề tiết lộ cho họ tập đặc biệt có cái gì. Cả bảy thành viên của BTOB chỉ đơn giản cho rằng đó là cách mà tổ quản lý đặt tên cho một tập mà họ tham gia trong khi chưa hề trở lại chính thức mà thôi. Bảy người bọn họ không hề lường tới chuyện, lần ghi hình tập đặc biệt này quả thực đặc biệt như chính tên gọi của nó. 



(*) Bài hát của Gfriend được tôi dịch sang ngôi nam để phù hợp với câu chuyện này.


15/11/17

[Fanfic - NonSA - Umji (Gfriend)/Changsub (BTOB)] Phía sau sân khấu (3)

3. Thổ lộ 


Park Hee Eun là một cô bé tuổi teen và đang học năm thứ hai tại trường Trung học nữ sinh Seoul. Trong lớp học của mình, Hee Eun được coi là một kẻ cuồng thần tượng. Tất nhiên, cô bé cũng chẳng đến mức bỏ học để chạy theo thần tượng mình thích cả ngày. Chỉ là cô bé luôn làm phiền bạn bè của mình hằng giờ liền về chuyện thần tượng cô bé thích đẹp trai ra sao, tốt bụng như thế nào. Thậm chí mỗi lần đến giờ tiếng Anh được thuyết trình về chủ đề ưa thích, cô bé có thể khiến cả lớp hoảng hồn với bài thuyết trình dài khủng khiếp về anh chàng thần tượng đó.

Thế nhưng, cô bé đang có cảm giác nguy cơ rằng cô bé sẽ đánh mất danh hiệu fan cuồng thứ thiệt của mình. Dạo gần đây, cứ giờ nghỉ là loa trường lại phát bài hát Rough của Gfriend. Hee Eun không hiểu nổi tại sao mấy bà chị lớp trên thích bài hát này đến thế. Hết người nọ đến người kia yêu cầu phát sóng. Cô bé từng liên hệ riêng với Chủ nhiệm Câu lạc bộ Phát thanh của trường để hỏi, nhưng chị tiền bối ấy chỉ bảo Hee Eun rằng các chị năm trên sắp tốt nghiệp rồi. Và yêu cầu bài hát của cô bé có thể để dành sau khi các chị tốt nghiệp. Thật đúng là không thể tin nổi mà. Nó khiến cho cô bé cứ phải đeo tai nghe suốt giờ ra chơi và giờ nghỉ để nghe nhạc của thần tượng nhà mình.

Mùng hai tháng Hai, Rough dành được chiếc cúp đầu tiên trên chương trình âm nhạc. Hee Eun bước vào lớp học và nghe thấy bạn bè đang bình luận về một nhóm nhạc nữ tên là Bạn gái. Oh Nara, bạn cùng bàn của Hee Eun, đang nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại.

“Đang làm gì thế Nara?” Hee Eun đặt ba lô vào vị trí rồi gõ vào vai cô bạn và hỏi.

“Xem trình diễn của Gfriend.” Nara đáp lời và tháo một bên tai nghe.

“Có gì hay đâu mà xem.” Hee Eun bĩu môi nói. Điều đó khiến Nara buồn cười.

“Nhạc nhóm này hay mà.” Nara phản bác lại một cách nhỏ nhẹ. “Không phải tự nhiên mà bài hát của nhóm này được phát suốt tuần nay đâu.”

“Nhóm này xấu.” Hee Eun nói. Thật ra thì nếu là người bình thường đi trên phố, Hee Eun không ngần ngại khen ngoại hình của sáu thành viên nhóm này. Nhưng để đứng trên sân khấu á? Xin lỗi, cô bé thấy ngoại hình của họ chưa đủ.

“Bài hát hay. Vũ đạo đẹp. Lúc trước cậu cũng bảo thế khi nói về lý do cậu thích thần tượng của mình còn gì.” Nara nhắc lại lời của Hee Eun trong quá khứ. “Sao cậu lại chơi tiêu chuẩn kép thế?”
“Thôi, đừng nói về họ nữa đi.” Hee Eun không biết nói gì để phản bác lại cô bạn ngồi cạnh. Nara cười cười rồi lại đeo tai nghe của mình lên. Hee Eun liếc qua màn hình trong tay cô bạn rồi lẩm bẩm. “May mắn mà thôi.”



Nhưng cái sự may mắn của Gfriend nhiều hơn những gì mà Hee Eun nghĩ. Bắt đầu là The Show, Show Champion, MCountdown, và đến hôm nay là Music Bank. Hee Eun bắt đầu cảm thấy ngạc nhiên xen lẫn tò mò. Nhưng cô bé quyết tâm sẽ không nghe nhạc của nhóm nhạc nữ này. Bởi vì cô bé chỉ thích một nhạc duy nhất mà thôi. Cô bé sẽ không nghe nhạc của nhóm nhạc khác đâu.

Cô bé bực dọc tắt máy tính của mình đi. Trên Naver, phần lớn mọi người đều nhận xét chúc mừng Gfriend. Sang Nate, mặc dù lượng nhận xét tiêu cực nhiều hơn một chút so với Naver, không thể phủ nhận rằng mọi người cũng khen bài Rough. Thậm chí trên pann, trong mục fan-talk ưa thích của Hee Eun, mọi người chỉ quan tâm bàn tán tới Gfriend. Điều đó khiến cô bé cảm thấy thật khó chịu. Hee Eun chợt có một suy nghĩ tức cười rằng bài hát Rough này giống như một chiếc hộp Pandora vậy. Cô bé không biết liệu mình có thể cố tình tảng lờ bài hát này bao lâu nữa. Bởi hiện tại, cô bé đang vô cùng tò mò.



Ngày thứ sáu của tháng Hai năm 2016, một trăm hai mươi thần tượng cả nam và nữ cùng tụ hội trong chương trình năm mới đặc biệt của đài SBS. Hee Eun nghiêm túc ngồi trước màn hình ti vi để theo dõi chương trình. Mẹ Hee Eun liếc cô con gái đang ngồi dán mắt vào màn hình ti vi và thở dài. Còn một năm rưỡi nữa là hết cấp ba mà Hee Eun của bà vẫn chẳng có ý định học tập một cách nghiêm túc. Hee Eun đủ thông minh để luôn giữ vị trí thứ ba trong khối của mình, nhưng lại chẳng có hứng thú đến mấy trung tâm học thêm hay làm thêm chút bài tập lúc rảnh rỗi. Con gái của bà sử dụng phần nhỏ bộ não của mình để giải quyết bài tập ở trường rồi lại chìm đắm cả ngày vào thần tượng của nó. Bà thở dài lần nữa rồi nói, “Hee Eun à, vào bếp lấy hoa quả ra ăn đi con.”

“Mẹ cứ ăn đi. Kệ con.” Cô bé đáp, mắt vẫn không rời khỏi màn hình ti vi. Đúng lúc này, trên màn hình chiếu đến gương mặt với biểu cảm đầy thú vị của thần tượng. Cô bé không hề để ý đến ánh mắt của mẹ mà chỉ nhìn chăm chăm vào gương mặt ấy.

“Changsub, nếu được chọn một nhóm nhạc nữ ở đây để đi cùng, em sẽ chọn nhóm nào” MC Lee Teuk hỏi.

Hee Eun nhìn màn hình ti vi và sửng sốt. Tại sao lại đưa ra câu hỏi này cho thần tượng của mình chứ. Cô bé nghĩ thầm và hơi hồi hộp một chút trong lúc chờ đợi câu trả lời.

“Em sẽ đi cùng Bạn gái.” Changsub đáp với nụ cười đầy bí hiểm.

Trong một thoáng chốc, Hee Eun giật mình và ngỡ thần tượng công khai chuyện hẹn hò của mình. Nhưng rồi khi màn hình chiếu đến nhóm nhạc nữ Gfriend, cô bé thở phào một cách nhẹ nhõm. Dù sao thì ảnh cũng không hẹn hò thật, cô bé nghĩ như thế.

“Bạn sẽ đi cùng ai trong nhóm Gfriend?” Lee Teuk tiếp tục hỏi.

Màn hình chuyển chậm qua từng thành viên của Gfriend. Hee Eun nhìn họ với ánh mắt đầy soi mói. Chẳng có ai hợp với anh ấy hết, trông họ thật giả tạo. Cô bé nghĩ một cách xấu xa như thế.

“Em sẽ đi cùng Umji.” Changsub đáp một cách dứt khoát rồi quay sang nhìn về phía của Umji và Gfriend.

Chiếc điện thoại trên tay của Hee Eun rơi xuống đất. Cô bé nhìn chằm chằm vào màn hình. Tại sao anh ấy lại chọn con nhỏ vừa xấu vừa mập đó cơ chứ.

Umji cầm míc và đứng dậy một cách rụt rè. Cô bé thần tượng đưa mắt nhìn về phía giám đốc nhà mình. Ông lập tức nói. “Không trao đổi gì hết nha Umji.”

Cô bé đảo mắt một cái rồi cúi đầu nói, “Em xin lỗi ạ.”

Hee Eun lườm màn hình. Coi như con bé này còn biết điều. Cô bé thầm nghĩ rồi mở ứng dụng trò chuyện trên điện thoại và bắt đầu nhắn tin với hội trưởng hội người hâm mộ của Changsub.





Chương trình The Boss is watching tạo nên một hiệu ứng không tồi. Tất nhiên là với vô số thần tượng khác nhau, thời lượng lên hình của họ hoàn toàn phụ thuộc vào độ nổi tiếng và số fan trung thành. Chính vì vậy, các thần tượng ít nổi hơn chỉ có thể trông đợi vào chuyện đạo diễn cảm thấy phản ứng của họ đủ hay để được phát sóng và xuất hiện trước mắt công chúng. Sáu thiếu nữ trẻ của Gfriend cũng là những người như thế.

Cả sáu thành viên hoàn toàn không có thời gian để theo dõi đúng khung giờ mà chương trình phát sóng. Họ chỉ có thể đợi quản lý thông báo cho họ về phản ứng của cư dân mạng mà thôi. Không ngờ, cái mà các cô gái đợi được lại không phải là những gì mà họ có thể nghĩ tới.



“Sowon, em lại đây một chút.” Quản lý nói với trưởng nhóm của Gfriend. Cô gái cao gầy vội vàng đi ra. Các thành viên còn lại trong nhóm đưa mắt trao đổi với nhau. Không hiểu có chuyện gì thế nhỉ?

“Em đừng để Yewon chạm đến iPad hôm nay.” Quản lý nói. Ánh mắt của anh hơi lo âu cho cô nàng nhỏ tuổi nhất của nhóm.

“Sao vậy ạ?” Sowon ngạc nhiên.

“Không biết ai đó phát tán tin đồn về chuyện gia đình của em ấy lên mạng. Họ đang cho rằng Yewon vô dụng và vào nhóm nhờ giàu có.” Quản lý đưa chiếc điện thoại trong tay cho Sowon.

“Kỳ cục thật.” Sowon không biết nói gì hơn ngoài mấy chữ ấy. Đúng là gia đình của cả sáu thành viên trong nhóm đều có điều kiện và khá giả. Nhưng thế đâu có nghĩa là bố mẹ họ bỏ tiền cho con gái ra mắt cơ chứ. Cô liếc qua màn hình một chút. “Công ty sẽ xử lý như thế nào ạ?”

“Trước mắt thì chưa rõ. Giám đốc và chị Park phụ trách truyền thông đang thảo luận.” Quản lý thở dài. Sự nghiệp của cả nhóm vừa mới đi lên mà tin đồn không đâu cứ thi nhau ập tới.

 “Em nhớ là Yewon gặp Giám đốc lần đầu là trên đường đi ăn với bạn. Em ấy đã kể với em như thế.” Sowon nhớ lại một chút. “Chúng ta có thể thả ra tin là em ấy được chọn vì ngoại hình giống em út nhất.” Cô đưa mắt nhìn quản lý. Họ thấy những tia sáng vui vẻ trong mắt nhau.

“Được đó.” Quản lý gật gù. “Thông minh đấy, Sojung. Để anh đi gọi điện cho Giám đốc.” Quản lý đưa tay nhận lại chiếc điện thoại từ Sowon. Cô nàng chân dài mỉm cười, gật đầu rồi quay lại trong phòng. Ngay lập tức, cô nhận được ánh nhìn hỏi thăm từ năm cặp mắt khác.

“Không có chuyện gì đâu.” Sowon cười an ủi. “Quản lý chỉ bảo Giám đốc hỏi thăm chúng ta ghi hình hôm nay thế nào thôi.”





“Khí chất Maknae* là cái gì vậy?” Một anh chàng ngạc nhiên quay qua hỏi người đang ngồi gần mình. Đôi mắt mở lớn cộng thêm cái đầu trọc lốc làm anh chàng trông buồn cười hết sức.

“Đại khái là khi nhìn vào có cảm giác giống như em út của mình chăng?” Một người khác trả lời, không rời mắt khỏi màn hình điện thoại trên tay. Ngón cái của anh ta đang chuyển động liên tục.

“Giống như Sungjae?” Peniel tỏ ra nghi hoặc.

“Không, không, giống như Umji của Gfriend ấy.” Một anh chàng khác đang ngồi trên sô pha đơn nói.

“Hồi này, anh dành hơi nhiều sự chú ý cho em Umji của Gfriend rồi đấy, Changsub.” Sungjae, kẻ vốn đang nghiên cứu kịch bản trên tay, cất lời. Nó khiến mười con mắt khác cùng tập trung lại chỗ kẻ đang ngồi trên sô pha đơn và vừa mới phát ngôn.

“Em ấy có khí chất ấy còn gì.” Changsub phản bác một chút. Nếu để ý kỹ, người ta sẽ nhận ra trong mắt anh chàng xuất hiện chút ngượng ngùng, dù rằng gương mặt hay vành tai của anh chàng chẳng hề đỏ lên một chút nào.

“Thì em có nói gì em ấy đâu.” Sungjae nói. “Em đang nhận xét về anh thôi.”


14/11/17

[Truyện sáng tác] Độc thân vui vẻ đủ rồi, giờ yêu anh được không?! (hoàn thành)

 Tác giả: Stella

Tình trạng: Hoàn thành

Thể loại: Tôi đang cố gắng viết thật vui, thật vui vẻ. Nhưng thật là khó quá đi. Vì thế nó vẫn thật ngọt, thật đáng yêu như mọi lần.

Nhân vật: Loan (OC)

Cảnh báo: Truyện sáng tác trong một phút rỗi việc bất chợt của bản tác giả. Vậy nên, chỉ là rảnh rỗi sinh nông nổi mà thôi.

Lời nhắn nhủ nho nhỏ: Truyện tự sáng tác nên bản thân tôi không kỳ vọng nó được xuất hiện ở bất cứ nơi nào khác trên mạng, ngoại trừ ở trang nhật ký cá nhân này của tôi.


            Tại thời điểm câu chuyện này được đăng tải thì thần tượng dễ thương, đáng yêu của bản tác giả đã bước sang tuổi thứ hai mươi lăm. Chúc cho cô ấy luôn cười thật nhiều, bởi bản tác giả thật ghét thì nhìn thấy nước mắt của cô ấy. Dù có chuyện gì đi chăng nữa, bản tác giả vẫn sẽ cố gắng ủng hộ cô ấy.





Tại sao họ cứ phải dính lấy nhau như vậy?! Loan vừa đạp xe vừa nghĩ. Mười bảy tuổi, ở cái tuổi trẻ con chưa qua hết mà người lớn cũng chưa đến hẳn này, Loan không giống những cô gái tuổi teen khác. Cô bé ưa làm đẹp (tất nhiên rồi, con gái mà), nhưng cô bé lại không thích ngồi bàn tán thảo luận về tụi con trai lớp khối Tự Nhiên bên cạnh như đám con gái cùng lớp. Cô bé không biết chính xác là tại sao. Có thể vì cô bé còn nhiều thứ khác để nghĩ đến chăng? Thần tượng này, mốt quần áo mới này, và quan trọng hơn là Kỳ thi Trung học Phổ Thông Quốc gia mới được cập nhật và thay đổi kể từ năm nay nữa chứ.

Loan về đến nhà và nhìn thấy thằng em trai quý hóa của mình (thằng nhóc kém Loan một lớp) đang học nhóm cùng với một cô bạn nào đó. Nó nháy nháy mắt với Loan, ánh mắt của nó chỉ thiếu điều rít lên với cô bé rằng: này, chị gái, nhanh nhanh về phòng đi, đừng làm phiền bọn em. Bản tính trẻ con trỗi dậy khiến Loan cứ kiếm việc để quanh quẩn quanh phòng khách. Rửa lại bộ ấm chén này. Quét nhà này. Cắm sẵn cơm này. Ôi ti tỉ thứ việc chứ không đùa đâu. Loan đắc ý cười thầm trong bụng. Nhưng sự đắc ý đó chẳng thể kéo dài quá lâu. Chỉ ba mươi phút sau, thằng em của Loan đã quyết định thu dọn sách vở và rủ cô bạn đi uống trà sữa. Loan chỉ còn biết lẩm bẩm chép miệng C’est la vie, rồi trở về phòng. Đúng là một câu nói hết sức kinh điển, có thể áp dụng được trong vô số hoàn cảnh khác nhau.



***



Tại sao mẹ cứ yêu cầu mình phải chú ý ăn mặc? Loan trợn ngược mắt mà suy nghĩ mãi. Năm thứ ba Đại học, Loan đã bắt đầu cảm nhận được mùi vị của bất công của trường đời, mùi vị của gian khổ và thất bại trong công việc (dù chỉ là làm thêm). Năm thứ ba đại học, hai mươi mốt cái xuân xanh, lần đầu tiên trong đời Loan nghe thấy mẹ than thở với bạn bè về chuyện con gái chẳng mấy chăm chút cho ngoại hình. Phải thú nhận một chuyện là Loan có ngoại hình không tồi, kiểu ngoại hình mà con bạn thân luôn tấm tắc đúng là lụa đẹp vì người. Chính vì thế nên Loan càng thích mặc những kiểu đồ được coi là độc-lạ-đẹp, dù chẳng ai xung quanh dám mặc nó thường xuyên như Loan, thậm chí cả mấy cô bạn cùng trường, mặc cho sự thật là họ học Thiết kế thời trang đó.

Loan vẫn còn nhớ cách đây chỉ ba năm thôi, khi còn học cấp ba, mỗi lần Loan đứng trước gương hơi-lâu-một-chút để ngắm nghía bản thân, mẹ sẽ bắt đầu bài ca: nhiệm vụ của con bây giờ là học, ôn tập cho tốt để vào được Đại học, chứ không phải ngắm nghía tỉa tót nhiều như thế. Thánh thần thiên địa ơi, Loan chỉ là đứng trước gương nhiều hơn mười phút thôi. Còn bây giờ thì sao? Nào là sao con không thèm chú ý ăn mặc (nhà thiết kế thì phải mặc đồ mình tự thiết kế a.k.a định nghĩa nhà thiết kế của Loan), rồi thì con không thể mặc cái gì đó trông đẹp hơn một chút được à (vậy nghĩa là mẹ chê con thiết kế xấu?), hay “khủng khiếp” hơn là kiểu con hãy chọn cái gì phù hợp với thẩm mỹ đại chúng một chút đi (mẹ ơi, thời trang là đột phá, cách tân và sáng tạo mà).

Loan nghe thấy tiếng động ngoài phòng khách, tiếng cười của mẹ xen lẫn tiếng trêu chọc của mấy người bạn của mẹ. Rồi tiếng cửa mở, và mấy bác gái đó cười ầm cả lên. Lòng hiếu kỳ trỗi dậy, cô ngó ra ngoài qua khe cửa và nhận ra bố vừa mới về, trên tay là một bó hoa. Loan tò mò, bố mang hoa về làm gì nhỉ? Rồi tiếng trêu chọc của mấy bác gái vang lên, à đúng rồi, hôm nay là Lễ tình nhân mà. Chết mất thôi, sao càng ngày hai cụ càng “sến” thế này. Loan thở dài và đóng chặt của phòng, cầu trời cho phòng mình cách âm đủ tốt để tránh xa cái sự “sến” của hai cụ trong nhà.



***



Tại sao con bé này cứ xin về sớm suốt thế này? Loan thắc mắc khi cô bé trợ lý cứ chạy quanh cô để nài nỉ được đi về sớm ngày hôm nay. Làm ơn đi, nếu mà về sớm ngày hôm nay thì đó phải là cô chứ. Hôm nay là sinh nhật mình cơ mà. Loan thở dài. Nhưng cuối cùng, cô vẫn đồng ý. Và đáp án chạy đập thẳng vào mặt Loan khi cô nàng kết thúc giờ tăng ca tối hôm đó. Đúng rồi, dù sao cũng là lễ Giáng sinh mà. Loan mỉm cười. Có lẽ ngày mai có thể hỏi thăm xem cô bé trợ lý đi chơi như thế nào chăng?

Về đến nhà, đậu xe dưới tầng hầm của chung cư, Loan nhận thấy có lẽ hôm nay, ai cũng ra đường hết ấy. Bãi đậu xe ngầm ít xe tới nỗi Loan tưởng bây giờ không phải là Giáng sinh mà phải là Tết Nguyên đán ấy chứ. Cô lết tấm thân “tàn tạ” của mình về đến nhà, cảm động trong vòng ba mươi giây khi thấy mẹ vẫn đang ngồi xem ti vi trong phòng khách để đợi cô về. Nhưng sự cảm động ấy chỉ đúng ba mươi giây, cho đến khi mẹ cô cất tiếng nói, “hôm nay không đi chơi đâu sao con?”

Ờ, phải rồi. Dạo gần đây, mẹ của Loan bắt đầu chuyển từ bài ca về vẻ ngoài của con gái thành chuyện cô có đi chơi đâu không. Nhà người ta thì con ơi, đi chơi ít thôi, đừng về khuya như thế. Với Loan thì hoàn toàn ngược lại. Nghỉ lễ con không đi chơi sao? Hôm nay rảnh con không đi chơi sao? Cuối tuần con không đi chơi sao? Những lúc như thế, Loan chỉ có thể cười rồi nói, con đi làm đủ chết mệt rồi, chơi bời gì hả mẹ? Và sau đó sẽ là câu chuyện tâm sự giữa mẹ và con gái về chuyện chị A nhà cô B lấy chồng, đứa C nhà chú D có bạn trai thế này, đứa E nhà bác F có người yêu như thế kia,… Loan đã tạo thành thói quen nghe tai nọ trôi ngay lập tức sang tai kia nhờ những câu chuyện kiểu thế của mẹ. Loan biết mẹ mình sốt ruột cho con gái các kiểu, nhưng với Loan, con đường sự nghiệp của cô mới chỉ bắt đầu, cô hoàn toàn muốn dành 200% sức lực cho nó, thay vì chuyện yêu đương!



***



Loan mới khám phá ra chuyện theo truyền thống của Trung Quốc, ngày 11/11 là Tết độc thân. Sáng nay, cô vừa mới khám phá ra điều này và quyết định chiều nay, sẽ chạy đến một Tổ chức từ thiện mà cô quen để ủng hộ chút gì đó. Tết mà! Nhưng không ngờ, kế hoạch của cô hoàn toàn đổ vỡ chỉ vì một cuộc điện thoại bất ngờ của người bạn thân đã lâu không gặp.

Hồi này bà sao rồi?

Trên cả ổn. Đi du lịch được vài nước. Ăn đồ ăn cao cấp được vài lần. Ông thì sao?

Tôi sắp về Việt Nam.

Sao lại về? Ông đang làm ăn ngon nghẻ bên ấy kia mà?

Tôi về tỏ tình.

Ông đùa tôi đấy à?

Thật, không đùa.

 Loan ngồi nghĩ ngẩn ngơ mặc dù cô đang ở giữa giờ làm việc. Vậy là hắn về nước rồi đấy. Tên này đùa gì mà vớ vẩn quá. Loan nghĩ như thế mà không hiểu sao, có một góc trong lòng cô bắt đầu cảm thấy hụt hẫng. Ồ, đúng rồi, chỉ là bạn thân của cô chắc có em nào mà cô không biết thôi. Không có gì, KHÔNG CÓ CHUYỆN GÌ HẾT ĐÂU!!!



Huy bước ra khỏi taxi và nhìn lên tòa nhà cao ốc. Anh nghĩ đến rất nhiều thứ, nhưng không biết phải bắt đầu như thế nào. Vì bọn họ quá quá thân thiết với nhau chăng? Hay tại vì anh không biết liệu cô sẽ nói gì. Anh hơi siết bó hoa hồng đỏ trong tay. Vài ba người qua đường chỉ trỏ về phía anh. Nhưng Huy không quan tâm lắm. Và khi người con gái ấy xuống đến sảnh, anh sững sờ trong chốc lát. Cô vẫn thế, vẫn đáng yêu như ngày đầu tiên nhập học năm nào. Cô có vẻ tò mò xen lẫn không hiểu khi thấy anh cầm một bó hoa. Và bằng tất cả nỗ lực cũng như can đảm của bản thân, Huy tiến về phía cô, chìa bó hoa cho cô gái đang vô cùng ngạc nhiên kia. “Loan à, độc thân vui vẻ đủ rồi, giờ yêu anh được không?!”




                          CÂU CHUYỆN NÀY ĐẾN ĐÂY LÀ KẾT THÚC!