29/3/18

[Fanfic - NonSA - Umji (Gfriend)/Changsub (BTOB)] Phía sau sân khấu (9)


9. Lễ trao giải


Ngày 19 tháng Mười một năm 2016, sân bóng chày Gocheok Sky Dome đón tiếp gần hai vạn giả đến để tham dự lễ trao giải cuối năm của bảng xếp hạng nhạc số số 1 ở Hàn Quốc – Melon Music Award. Cánh báo chí cũng đã có mặt từ sớm để đưa tin về sự kiện này. Tuy nhiên, Changsub cùng với các thành viên của BTOB hôm nay lại chẳng hề có mặt ở đây. Changsub không lấy làm tiếc lắm khi không tham dự lễ trao giải này, dù anh chàng trưởng nhóm của BTOB đang ngồi bên cạnh anh đây lại đang tỏ vẻ tiếc nuối vô cùng.

“Hôm nay, cả BLACKPINK lẫn TWICE đều có mặt đó.” Eunkwang nói với vẻ tiếc rẻ hết sức buồn cười. Peniel xoa cái đầu tròn và ngồi xuống cạnh anh chàng.

“Anh tiếc lắm hả?” Peniel hỏi.

“Tất nhiên. Dạo này anh thích hai nhóm này lắm. Đó là còn chưa kể đến IOI, rồi cả Gfriend nữa.” Eunkwang kể thêm rồi liếc mắt về phía Changsub, kẻ đang hờ hững với màn hình ti vi mà chăm chú vào điện thoại nãy giờ.

“Doanh thu nhạc số của Gfriend đủ để họ được mời đến mọi lễ trao giải của năm nay. Nguyên bài Rough là đủ rồi.” Minhyuk cầm cốc nước và ngồi xuống, có vẻ anh chàng quyết định sẽ ngồi xem cùng các thành viên đang tập trung ở phòng khách này.

“Phải thừa nhận là gu chọn bài của công ty họ tốt đấy chứ.” Hyunsik nhận xét và gia nhập vào cuộc thảo luận.

“Đúng đó, không phải nhóm nhạc nữ nào cũng có được đủ thiên thời, địa lợi, nhân hòa như họ đâu.” Ilhoon kết luận.

“Còn phải xem năm tới mới biết được.” Sungjae đột nhiên góp ý. “Xu hướng chỉ là nhất thời mà thôi.”

“Nhưng thà làm xu hướng như Gfriend còn hơn là không có gì.” Minhyuk phản bác một chút, rồi anh chàng thở dài ra vẻ đầy tâm huyết. “Như CLC của công ty mình đó, loanh quanh mãi ở tầm trung bình khá mà có bật lên thành xu hướng như Gfriend được đâu.”



Cùng lúc mà các thành viên BTOB thảo luận về các nhóm nhạc nữ hiện nay thì ở Gocheok Sky Dome, cánh báo chí đang chụp ảnh cho thảm đỏ của lễ trao giải. Không ít người vô cùng hào hứng khi thấy thành viên nhỏ tuổi nhất của Gfriend – Umji, xuất hiện sau hơn một tháng vắng mặt. Umji mỉm cười một cách bẽn lẽn, trông hệt như cô công chúa nhỏ trong bộ đầm trắng đáng yêu vậy.

“Umji, bạn hãy cho chúng tôi biết cảm giác của mình khi trở lại cùng các thành viên của Gfriend được không?” Một phóng viên nào đó thét lên hỏi.

Sowon chuyền mic cho Umji và kèm theo ánh mắt đầy yên tâm. “Vâng, tôi rất hạnh phúc khi được trở lại cùng cả nhóm. Cả sáu thành viên chúng tôi sẽ mang đến màn trình diễn thật tuyệt cho tất cả mọi người vào hôm nay. Mong quý vị sẽ được tận hưởng những giây phút tuyệt vời của âm nhạc tại lễ trao giải Melon Music Awards 2016.” Umji đáp. Giọng nói vẫn ngọt ngào và đáng yêu như trước khi tạm nghỉ. Nhưng không biết tại sao, các thành viên còn lại của Gfriend nhận ra trong giọng nói đáng yêu ấy đã thêm được một chút tự tin so với trước.

“Gfriend, các bạn đã có kế hoạch gì cho sự trở lại của nhóm chưa vậy?” Một phóng viên khác lớn tiếng hỏi. Tiếng máy ảnh nháy liên tục. Từng chùm flash chớp không ngừng. Xin chào, mình đã trở lại. Umji thầm nghĩ như thế khi trong khi Sowon cất giọng trả lời.

“Nhóm sẽ trở lại trong thời gian sớm nhất có thể. Mong mọi người ủng hộ.” Trưởng nhóm của Gfriend trả lời một cách hết sức mập mờ, dù sự thật là tối qua, cô đã nhận được kế hoạch sơ bộ cho màn trở lại vào năm sau của nhóm.

“Vâng, và đó là Gfriend của chúng ta.” MC kết thúc màn phỏng vấn với báo chí của họ như thế.

Sáu cô gái của Gfriend nhanh chóng trở lại phòng chờ của mình. Umji tay trong tay với Yuju. Cô bé cảm thấy vô cùng vui vẻ khi được trở lại sân khấu. Khi đi họ đi ngang qua Seventeen, cô bé phát hiện ra Yuju vẫy tay với cậu bạn học cũ. Cô bé chợt nhớ tới vị tiền bối tốt bụng đã tới thăm mình ở bệnh viện mấy tuần trước đó. Không biết hôm nay họ có tham gia lễ trao giải này không nhỉ? Umji tự hỏi rồi tự cười bản thân. Họ sẽ tham gia thôi, họ nổi tiếng mà. Umji nghĩ như thế và bước vào phòng chờ của Gfriend. Cô bé không hề biết rằng, đáp án của cô bé chẳng hề chính xác một chút nào. Và cô bé cũng chẳng hề biết rằng, những bài báo và hình ảnh đưa tin về Gfriend trong tối nay sẽ khiến vị tiền bối tốt bụng kia lo lắng cho mình đến mức nào.



Changsub định bụng ngồi theo dõi lễ trao giải của Melon với các thành viên khác. Thế nhưng, ngay khi vừa mở màn thì chuông điện thoại của anh lại vang lên. Và tất nhiên, anh đành phải bỏ qua lễ trao giải để nghênh tiếp điện thoại của mẫu thân đại nhân nhà mình.

“Alô, mẹ, có chuyện gì không ạ?”

“Có chuyện thì mới được gọi điện cho con?” Đáp lại câu hỏi của anh là một câu hỏi khác. Changsub bật cười.

“Mẹ biết ý con là gì mà.”

“Ờ, cũng không có chuyện gì đâu.” Mẹ của Changsub nói. Anh có thể nghe thấy giọng của em gái mình loáng thoáng ở đầu dây bên kia.

“Mẹ đưa máy cho em gái con đi. Con nghĩ em ấy mới là người có việc đó.” Changsub đề nghị.

“À, em con muốn hỏi là con có tham dự lễ trao giải không? Và trình diễn ở khúc nào để con bé theo dõi. Vậy thôi.”

“Nhóm bọn con không tham dự lễ trao giải ngày hôm nay mẹ ạ.” Anh trả lời. “Mẹ cứ bảo con bé ngắm thần tượng khác thoải mái đi, không phải kiếm cớ lôi mẹ xem cùng ở chỗ con đâu.”

“Vậy sao. Mà nghe mẹ nói này, Changsub,…” Và thế là mẫu thân đại nhân đáng yêu và đáng kính của Changsub bắt đầu mở máy hát của mình khi phát hiện hôm nay là một ngày rảnh rỗi của con trai bà. Changsub khép lại cửa phòng để có chút yên tĩnh cho cuộc điện thoại này.


있었어 순간

Ở cái khoảnh khắc khi em nhìn thấy anh

뭔가 특별하다는

Em biết anh là một người thật đặc biệt

눈빛 만으로도 느껴지니까

Em có thể nhận thấy điều ấy trong đôi mắt của anh

마음이 움직이는

Em có thể cảm thấy trái tim mình rung động


-NAVILLERA ( 그리고 )-


Màn trình diễn của Gfriend được bắt đầu trong không khí đầy huyền ảo với những chú bướm màu xanh trên màn chiếu và giọng hát cao vút đầy nội lực đến từ Yuju. Đến thành viên khó tính nhất của BTOB cũng phải gật gù trước giọng hát ấy của cô. Và khi chú bướm màu xanh xinh đẹp bất ngờ xuất hiện trong lòng bàn tay của Yuju thì không chỉ khán giả đang có mặt trực tiếp tại Gocheok Sky Dome mà cả những khán giả đang theo dõi trực tiếp qua màn hình như các thành viên của BTOB cũng phải há hốc mồm ngạc nhiên. Chỉ đến khi sân khấu nhảy solo của SinB được bắt đầu thì mấy anh chàng trong phòng khách lúc này mới hoàn hồn.

Cùng lúc ấy, Changsub cũng kết thúc cuộc trò chuyện với mẫu thân nhà mình. Anh bước ra cửa phòng khi phần trình diễn nhảy của SinB đã gần hết. Anh đứng ở hành lang, quyết định không chen chúc tìm đường vào cái sô pha mà đứng ở hành lang theo dõi màn hình. Sân khấu sáng lên, lần lượt các thành viên còn lại của Gfriend xuất hiện. Và cô bé nhỏ tuổi nhất nhóm cũng xuất hiện, trong cái nhìn chăm chú của các thành viên BTOB và ánh mắt ngạc nhiên vô cùng của Changsub.


다가서려 해봐도 엇갈리고 있어

Tôi cố tiến lại gần bên em, nhưng chúng ta cứ bỏ lỡ nhau

좋아한단 말도 아직 못하고 있어

Tôi vẫn chẳng thể nào nói ra được rằng tôi thích em…


 이거 하나만 약속해 변치 않기를 바랄게

Hãy hứa với tôi điều này, tôi mong em sẽ chẳng đổi thay

그때도 지금처럼 향해 웃어줘

Vẫn cười với tôi như lúc này đây….


-Rough (시간을 달려)-


Rough kết thúc nhưng dư âm của nó thì vẫn còn kéo dài thêm. Changsub cảm thấy ánh mắt của Umji thật phù hợp với bài hát mà nhóm của cô bé trình diễn trong đêm nay. Ánh mắt ấy khiến Changsub cảm thấy nao lòng. Anh biết mình thích Umji. Anh luôn cho rằng mình là một người hâm mộ trung thành của nhóm. Nhưng càng ngày, anh càng cảm thấy mình tham lam. Anh muốn nói cho cô bé biết anh thích Umji nhiều như thế nào, thích được nhìn thấy cô bé trên sân khấu ra làm sao, và anh cũng ích kỷ như bao fanboy khác, trông đợi rằng cô bé chỉ thuộc về mình mà thôi.

“Ơ, mình nhớ là một thành viên của Gfriend tạm nghỉ vì chấn thương mà.” Peniel chấm dứt sự im lặng trong phòng khách của BTOB.

“Đó là chuyện của tháng trước rồi.” Minhyuk trả lời nghi vấn của Peniel rồi đưa mắt tìm kiếm Changsub, và rồi nhận ra anh không hề có mặt trong phòng khách. Minhyuk hơi ngạc nhiên và hỏi Eunkwang. “Changsub chạy đi đâu rồi?”

“Về phòng nghe điện thoại hay sao đó. Có chuyện gì à?” Eunkwang đáp rồi hỏi lại.

“Không. Không có gì.” Minhyuk đưa sự chú ý của mình quay lại với màn hình phía trước.

Còn Changsub ư? Thực tế, lúc này anh đang nằm trên giường, và một lần nữa nhìn chăm chăm cái trần nhà màu trắng của mình. Trong đầu của anh chỉ hiện lên một suy nghĩ duy nhất. Vậy là em ấy đã trở lại.

26/3/18

[Fanfic - NonSA - Umji (Gfriend)/Changsub (BTOB)] Phía sau sân khấu (8)

8. Thăm bệnh



Hôm đó là một ngày nắng nhẹ bất thường giữa cái thời tiết lạnh lẽo cuối thu đầu đông ở xứ sở Kim Chi này. Lee Changsub đang nhìn thẳng vào Hayoung với cái ánh mắt kiểu như nếu-em-không-giúp-được-anh-thì-chẳng-còn-ai-giúp-được-anh-hết. Hayoung hơi thở dài và lặp lại câu trả lời lần thứ ba mươi tám của mình.

“Em chỉ biết là em ấy nhập viện ở Incheon thôi.” Hayoung kiên nhẫn nhắn nhủ điều mà cô muốn ông anh đang đứng đối diện này hiểu.

“Anh biết. Nhưng là bệnh viện nào?” Changsub hỏi lại, lần thứ … ừm, xem nào, chắc cũng phải lần thứ ba mươi tám luôn rồi.

“Em làm sao mà biết được.” Hayoung trả lời.

“Em hoàn toàn có thể hỏi Yerin bên nhóm Gfriend mà.” Changsub hơi nhíu mày.

“Thôi được rồi, em sẽ hỏi.” Hayoung thở dài và đầu hàng. “Có gì em sẽ nhắn tin cho anh, được chứ?”

“Em nhớ phải hỏi đấy.” Changsub dặn dò. “Phải cố gắng giúp anh đấy.”

“Rồi.” Hayoung nhận nhiệm vụ với vẻ vô cùng miễn cưỡng. Rồi cô quay trở lại phòng tập của Apink. Cùng lúc ấy, một tin nhắn được gửi đến điện thoại của Hayoung.


Cậu muốn biết bệnh viện của Umji làm gì vậy, Hayoung?


Lee Changsub tiếp tục quay lại tập luyện với sáu thành viên khác của BTOB. Eunkwang tinh tế nhanh chóng nhận thấy sự bất thường xen lẫn uể oải của anh chàng vừa trở lại. Anh chàng hơi nhíu mày một chút, nhưng quyết định vờ như không thấy điều đó.

Buổi tập ngày hôm nay của BTOB diễn ra một cách khá là suôn sẻ. Họ đã gần như hoàn thiện để trở lại các sân khấu âm nhạc trong tháng Mười một. Eunkwang liếc mắt nhìn anh chàng vừa dừng tập là ôm lấy cái điện thoại với tốc độ ánh sáng kia. Anh chậm rãi uống nước rồi quyết định tìm hiểu xem Changsub đang định làm gì.

“Uống nước không?” Eunkwang chìa chai nước trong tay mình cho Changsub.

“Cảm ơn anh.” Anh trả lời. Eunkwang hơi liếc vào điện thoại trong tay Changsub rồi hỏi.

“Có chuyện gì sao?”

“Không.” Changsub trả lời với một nụ cười gượng gạo. “Không có chuyện gì đâu.”

“Vậy sao cậu ôm điện thoại lắm thế?” Eunkwang lại hỏi, rồi ném ra một câu vô thưởng vô phạt. “Hay đang tán em nào?”

“Làm… làm gì có chuyện đó.” Changsub bỗng nhiên hoảng hốt trước câu nói của trưởng nhóm. Và trong một thoáng ấy, Eunkwang có cảm giác mình đã tìm ra nguyên nhân.

“Để xem cậu nhắn tin với em nào nào.” Eunkwang bất ngờ cầm lấy điện thoại của Changsub. May mắn thay, Changsub đã kịp thời khóa điện thoại của mình. Đúng lúc này, một chiếc điện thoại màu đen được đặt gần đó rung lên. Minhyuk cầm lấy nó và nở một nụ cười nhẹ khi nhìn thấy tên người gửi. Và sau khi đọc hết nội dung tin nhắn mới nhất ấy, anh đưa mắt nhìn Changsub và nở một nụ cười hết sức bí hiểm.


Khoa Cơ xương khớp, Bệnh viện Thánh Mary Incheon đó, tiền bối.


Changsub chăm chăm nhìn trần nhà với vẻ chán chường hết sức. Bây giờ đã là ba giờ sáng. Còn khoảng sáu tiếng nữa trước khi đến buổi tập tiếp theo của cả nhóm. Và anh vẫn chưa nhận được bất cứ tin nhắn nào từ Hayoung. Changsub trằn trọc không yên. Anh biết bản thân mình đang hơi bị thiếu lý trí. Nhưng hiện tại, anh thực sự lo lắng cho cô bé ấy. Anh đã nghiên cứu mọi thứ liên quan đến cái gọi là dây chằng ở đùi, nhưng chúng chỉ khiến anh cảm thấy sốt ruột hơn mà thôi. Vừa lúc ấy, một tiếng gõ cửa vang lên.

“Cứ vào đi.” Changsub đáp và rồi dậy. Minhyuk bước vào với một nụ cười khiến Changsub chỉ muốn đập cho một phát. “Có chuyện gì không anh?”

“Anh có cái mà cậu muốn biết đó.” Minhyuk đáp.

“Thật sao? Ở đâu?” Changsub ngạc nhiên hỏi lại. “Mà làm sao anh biết em muốn biết cái gì? Và anh hỏi qua ai đấy?”

“Cậu muốn địa chỉ bệnh viện của em ấy chứ gì.” Minhyuk trả lời. “Và cậu không cần biết anh hỏi ai, quan trọng là anh biết, vậy đó.”

“Ok. Cho em đi.” Changsub không còn chú ý nghe được điều gì ngoài hai chữ bệnh viện. Trong đầu anh chỉ lặp lại duy nhất một suy nghĩ, mình có thể biết bệnh viện của em ấy rồi.

“Lần này, cậu nợ anh một yêu cầu, ok?” Minhyuk đột ngột mặc cả.

“Được. Được.” Changsub ngay lập tức gật đầu. “Ở đâu?”

“Khoa Cơ xương khớp, Bệnh viện Thánh Mary Incheon.”





Changsub che chắn kín mít rồi lén lút rời chung cư mà mình đang ở trên một chiếc xe SUV phổ thông hết sức. Có lẽ, chẳng ai nghĩ ra được thần tượng kiểu như anh lại xài loại xe bình dân như thế. Lúc này, trời vẫn còn khá tối. Ánh đèn đường vàng vọt làm cho cảnh vật toát lên một vẻ thật kỳ quái. Changsub liếc nhìn kính chiếu hậu. Tốt lắm, không có theo đuôi. Anh thở ra nhẹ nhõm một chút rồi tiếp tục cuộc hành trình bí mật này của mình.

Khi chiếc biển thông báo lối rẽ vào bệnh viện Thánh Mary xuất hiện, điện thoại của Changsub đột nhiên rung lên. Anh liếc mắt nhìn nó một cái và nhận ra đó là tin nhắn từ Minhyuk. Anh thở phào nhẹ nhõm rồi đánh tay lái để đi vào khuôn viên bãi đỗ xe của bệnh viện.



Changsub nhanh chóng tìm được khu bệnh nhân nội trú của khoa Cơ xương khớp. May mắn cho anh là bên ngoài phòng bệnh có tên, tuổi và nơi sinh của bệnh nhân nằm bên trong. Và còn may mắn hơn khi cả khoa chỉ có một cái tên của bệnh nhân trùng với cái tên mà anh muốn tìm kiếm. Changsub nhìn chằm chằm vào cái tên trên bảng cỡ chừng mười phút. Rồi anh hít một hơi để lấy bình tĩnh. Đúng lúc này, cánh cửa trước mắt Changsub mở ra. Cô bé mà anh lo lắng mấy hôm nay xuất hiện với gương mặt hoàn toàn không trang điểm. Trong đầu Changsub chỉ có một suy nghĩ duy nhất hiện lên, em ấy đáng yêu quá.

“Ơ, xin chào. Ai… ai đấy ạ?” Cô bé rụt rè hỏi

“Anh… anh là …” Đột nhiên, Changsub trở nên rụt rè còn hơn cả cô bé. Cô bé đáng yêu kia mỉm cười như thể khuyến khích anh trả lời câu hỏi của cô bé vậy. “Anh là Lee Changsub, Changsub của BTOB.”

“A, Changsub tiền bối. Anh đến có chuyện gì không ạ?” Cô bé hỏi, rồi như nhớ ra điều gì, cô bé vội mở chống nạng đứng tránh cửa và nói với anh. “Anh có muốn vào ngồi không ạ?”

“Cảm ơn em.” Changsub chỉ biết nói như thế rồi bước vào. Anh nhận ra đây là một phòng bệnh đơn nhỏ xinh và khá ấm áp. Có lẽ bởi cái chăn in hình công chúa Disney đang phủ trên giường kia chăng.

“Tiền bối ngồi đi ạ.” Cô bé đóng cửa rồi chống nạng đi vào. Changsub nhận ra là cô bé không hề để chân trái của mình chạm đất. Anh luống cuống đưa tay ra định đỡ lấy cô bé, rồi lại muốn rụt nhanh như chớp lại vì sợ làm cô bé hoảng. Nhưng cô bé đáng yêu kia lại tinh tế nhận thấy hành động ngập ngừng của anh. Cô bé mỉm cười, một nụ cười hết sức ngây thơ hệt như trong cuốn photobook đầu tiên của cô bé và nhóm mình vậy. “Em quen rồi ấy mà. Anh cứ ngồi đi ạ.”

Changsub ngồi xuống chiếc ghế sô pha được đặt cách giường bệnh chừng hai mét. Anh nhìn cô bé ngồi lên giường, lấy cái chăn với đầy hình công chúa phủ lên chân, rồi hướng mắt nhìn về anh. Changsub nuốt nước bọt rồi cất tiếng hỏi. “Em ở viện một mình à?”

“Vâng.” Umji bật cười. “Tiền bối đến có chuyện gì không ạ?”

“Không.” Changsub buột mồm thốt ra rồi lại hối hận. Anh vội vàng nói tiếp. “Anh nghe nói em bị chấn thương. Em phục hồi thế nào rồi?”

“À, bác sĩ khuyên em nên nghỉ ngơi cỡ một đến hai tháng.” Cô bé trả lời. Và sau câu trả lời ấy là một khoảng lặng chợt đến. Cô bé chẳng biết phải nói thêm điều gì, mà Changsub thì cũng chẳng biết phải hỏi cô bé điều gì để phá vỡ sự im lặng này. Rồi đột nhiên, cô bé cất tiếng hỏi Changsub, “Mà sao tiền bối biết em ở bệnh viện này vậy ạ? Anh cũng đi thăm người quen nằm ở đây ạ?”

“Không…. À không, ý anh là đúng thế.” Changsub đáp lại câu hỏi của cô bé và cố gắng bịa ra lý do nghe có vẻ hợp lý. “Anh đi thăm người quen, rồi thấy trên biển ngoài phòng giống tên em nên đứng lại nhìn thôi.”

“À, ra thế.” Cô bé gật gù tỏ vẻ đã hiểu. Rồi đúng lúc này, cô bé mới nhớ ra một vấn đề to đùng mà nãy giờ cô bé chẳng hề nhớ tới. “A, em đang để mặt mộc.” Cô bé kéo cái chăn công chúa của mình lên để che mặt. Hành động đáng yêu ấy của cô bé khiến Changsub phải mỉm cười.

“Em không trang điểm cũng rất ổn. Không phải lo đâu. Anh sẽ không nói với ai là đã nhìn thấy mặt mộc của em.” Changsub vội vàng khen ngợi và hứa hẹn.

“Nhưng mà em là thần tượng đó.” Đột nhiên, cô bé lý sự. Nhưng cái chất giọng ngọt ngào kia lại khiến Changsub ngơ ngẩn lần nữa. Anh cố gắng kìm nén hai khóe môi đang nhếch lên của mình.
Phòng bệnh lại trở nên im ắng sau vài câu hỏi đáp như thế. Cả cô bé lẫn Changsub đang vắt óc nghĩ xem mình nên nói điều gì với người kia, nhưng dường như họ chẳng thể tìm ra cái gì đó phù hợp. May mắn thay, tiếng rung báo tin nhắn mới vang lên phá tan đi cái sự tĩnh lặng giữa hai người họ. Changsub nhận ra đó là điện thoại của mình. Anh rút điện thoại ra và nhận ra đó là tin nhắn từ Minhyuk. Tin nhắn chỉ có vỏn vẹn hai chữ, xong chưa?

“Tiền bối có việc phải không ạ?” Cô bé cất tiếng hỏi khi Changsub cất điện thoại vào túi áo. “Đúng rồi, em nhớ là nhóm BTOB sẽ trở lại vào đầu tháng Mười một.”

Changsub gật đầu, ánh mắt sáng lên khi biết được cô bé nắm rõ tin tức của nhóm mình. “Đúng vậy.” Anh đáp lời rồi quyết định đứng dậy. “Anh nên trở về rồi. Chúc em sớm ra viện.”

“Vâng, cảm ơn tiền bối đã đến thăm em hôm nay ạ.” Cô bé định đứng dậy để tiễn Changsub. Nhưng anh nhận ra ý định của cô bé và lắc đầu.

“Em không cần tiễn anh. Để anh đóng cửa cho.”

“Không được, dù sao tiền bối cũng là khách mà.” Cô bé phản đối. Rồi đột ngột khoảng cách giữa cô bé và Changsub rút ngắn lại chỉ còn chưa đến nửa mét. Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt hơi xếch lên kia.

“Em ở yên trên giường và nghỉ ngơi cho tốt là được.” Anh nói. Có lẽ bởi giọng nói của anh, có lẽ bởi ánh mắt đầy lo lắng và quan tâm của anh, hay có lẽ bởi khoảng cách đã được thu hẹp một cách rõ ràng giữa hai người họ mà hai tai của cô bé nóng dần lên. Và cô bé cảm thấy mình thật may mắn khi Changsub chắc chẳng thể nhận ra được sự ngượng ngùng của cô bé thông qua đôi tai đã được giấu kỹ dưới tóc ấy.

“V…vâng.” Cô bé gật đầu rụt rè rồi lặp lại một lần nữa. Changsub gật đầu tỏ vẻ đồng ý, rồi anh rút một cuốn sách và đặt lên giường, cạnh chỗ mà cô bé đang ngồi.

“Tặng em, Umji, để giải buồn trong thời gian ở đây.” Changsub nói rồi quay người rời đi. Anh không hề biết rằng phía sau lưng mình, Umji ngồi ngẩn ra và sững sờ, nhìn về phía cửa cho đến tận lúc mẹ của cô bé xuất hiện vào sáng sớm ngày hôm ấy.

25/3/18

[Ngôn tình/Đồng nhân High School Musical] Tôi ở trường Trung học Phía Đông (2)

2. Bạn học mới - New Semester & A New Girl




Đối với học sinh, mỗi ngày đi học là một ngày dài đằng đẵng, và mỗi ngày nghỉ thì lại trôi nhanh như tên lửa. Điều đó là chân lý mà chắc tất thảy học sinh của trường Trung học Phía Đông cùng công nhận trong ngày đầu tiên đi học trở lại sau kỳ nghỉ Đông. Hôm nay, Lana không đi xe buýt đến trường nên Taylor đang mải mê tìm kiếm cô bạn thân của mình trong đám đông. Rồi thay vì tìm thấy Lana White, Taylor lại gặp ngay một vài thành viên chủ chốt của Câu lạc bộ Hóa học. Và thế là hành trình tìm kiếm bạn thân đã được thay thế bằng công cuộc bổ não về chiến thuật cho các thành viên khác. Nói cho cùng thì sau suốt hai mươi ngày nghỉ, Taylor mới có cơ hội được diễn thuyết về kế hoạch được cân nhắc kỹ lưỡng của mình mà.

Bước xuống xe buýt sau Taylor là Troy, đội trưởng đội bóng rổ của trường Trung học Phía Đông. Ngay khi vừa xuống xe, anh chàng liền nhận được cái ôm đầy thân thiết của đội phó, cũng là chiến hữu chí cốt của mình - Chad Danforth.

“Chào mừng trở lại với Trung học Phía Đông.” Chad nói như thế. “Mùa giải mới sẽ bắt đầu sớm thôi. Và chúng ta sẽ đưa Mèo Hoang tiến tới trận chung kết trong năm nay.” Anh chàng đưa ra lời tiên đoán một cách đầy tự tin.

“Được. Nếu tất cả chúng ta đều cố gắng hết sức.” Troy nhếch miệng cười, làm cho trong mắt của vài ba cô nàng ở đội cổ vũ nổi lên trái tim hồng phấn.

“Không có gì là không thể.” Chad vui vẻ nói. “Năm nay chúng ta có đội trưởng tốt nhất,” anh chàng lém lỉnh vỗ vào vai Troy, “có hậu vệ tốt nhất thành phố,” Chad tự tin ưỡn ngực, “và thậm chí còn có Tiên phong chính tốt nhất của toàn bang và được lên bản tin thể thao của thành phố,” anh chàng khoác tay lên vai chàng trai tóc nâu vẫn đang đi bên cạnh hai người họ từ nãy tới giờ, “chưa kể là toàn đội cũng đang có tinh thần siêu tốt.” Cuối cùng, Chad kết luận. “Thế nên vào trận chung kết chính là mục tiêu của năm nay.”

“Cậu thấy sao, Robin?” Troy bật cười trước những lý lẽ của anh bạn. Chàng trai tóc nâu lúc này mới lên tiếng.

“Làm hết sức thôi.”

“Ây dà, anh bạn, cậu nói thêm mấy câu thì có chết ai. Từ ngày vào Cấp 3, cậu nói ít đi hẳn đấy.” Chad bỏ qua Troy để hướng sự tập trung cho cậu bạn ở phía bên trái của mình. “Cậu cứ thế này thì mãi chẳng có cô nàng nào để ý đâu.”

“…” Robin không hề lên tiếng nữa, để mặc cho Chad vẫn đang liến thoắng bên tai mình. Thực ra, chàng trai tóc nâu mang tên Robin McGarret này hoàn toàn không phải là một người ít nói. Thậm chí anh chàng đã từng là thành viên của Câu lạc bộ Thuyết trình và Phản biện thời Cấp 2. Nhưng… đúng, chỉ một chữ nhưng mà thôi.



Lana đang đứng trước tủ để đồ của mình và lựa chọn sách vở cho ngày hôm nay. Ngay bên cạnh tủ của Lana, bằng một sự tình cờ đến kỳ diệu nào đó, là tủ để đồ của Sharpay Evans. Có lẽ bởi thế mà hầu hết mọi người chẳng lấy làm ngạc nhiên khi thấy thi thoảng Sharpay và Lana trao đổi với nhau vài lời ở bên tủ đồ. Tuy nhiên, mọi người chắc chắn sẽ ngạc nhiên khi nghe cuộc thảo luận của hai người họ lúc này.

“Cậu đã xem bài hát mới mà mình gửi hôm qua chưa?” Sharpay hỏi với giọng hết sức vui vẻ.

“Rồi, mình gửi bản phối cho cậu sáng sớm nay trước khi ra khỏi nhà rồi đó.” Lana đáp lời. Ngay lập tức, cô nhận được một cái hôn nồng nhiệt trên má đến từ cô nàng mê sân khấu kia.

“Cậu là tuyệt nhất.” Sharpay tán dương rồi bắt đầu tìm kiếm tai nghe để nghe thử bản phối mới.

“Mình biết.” Lana mỉm cười và nhún vai tỏ vẻ chuyện này cũng thường thôi. Cô không hề biết rằng hành động của mình và Sharpay đã lọt vào trong mắt của Taylor, người vẫn đi tìm cô từ lúc đến trường tới giờ.

Chuyện quái gì đang diễn ra thế nhỉ? Taylor nghĩ ngợi trong đầu như thế. Từ bao giờ thì Lana bắt đầu qua lại với bọn bên Câu lạc bộ Kịch nghệ? Không, không đúng, Lana từng là người của Câu lạc bộ Kịch nghệ. Nhưng sao cậu ấy có vẻ thân thiết với đồ chảnh chọe như Sharpay thế nhỉ? Một loạt những suy nghĩ ngổn ngang hiện lên trong đầu của cô nàng. Trong một giây phút mà mọi thứ như đứng lại, Taylor chợt cảm thấy băn khoăn. Cô nàng có cảm giác như Lana chưa kể với cô về mối quan hệ với Sharpay. Cô nàng có cảm giác như Lana đang che giấu điều gì đó mà cô nàng chẳng hề hay biết. Và nói thực là Taylor ghét cái cảm giác này. Với một người cầu toàn như cô nàng thì mọi chuyện cần nằm trong dự kiến của cô. Chứ không phải như điều mà cô vừa chứng kiến.

Taylor quyết định lại gần chỗ Lana sau khi Sharpay đã đeo tai nghe và rời đi. “Hey, Lana, kỳ nghỉ của cậu thế nào?”

“Chào cậu, Taylor.” Lana rời mắt khỏi tủ đồ và phát hiện ra cô bạn thân đã đứng bên cạnh mình từ bao giờ. “Tối hôm qua cậu cũng hỏi mình câu đó.”

“Ờ, mình biết. Nhưng có phải có chuyện gì cậu chưa kể với mình không?” Taylor dò hỏi. Nhưng Lana tinh tế mọi ngày hôm nay đã đi mất. Cô không hề nhận ra ẩn ý trong câu nói của Taylor và trả lời.

“Thì như mọi năm thôi.” Lana nhún vai. “Bố mẹ mình tổ chức tiệc cuối năm với một vài người bạn. Mình toàn đi theo bố mẹ ấy.”

“Vậy thôi sao?” Taylor nhướn mày.

“Ừ. Thế thôi.” Lana cười cười một cách hiền lành. Nhưng rồi Lana-tinh-tế đã kịp thời quay trở lại khi nhìn thấy cái nhướn mày và ánh mắt hơi không hài lòng của Taylor. “Cậu hỏi luôn là cậu muốn biết chuyện gì đi. Nhanh hơn đó.”

“Nãy Sharpay với cậu nói gì mà vui vẻ thế? Cậu ta rảnh rỗi tán gẫu với mọt sách như tụi mình à?” Taylor cuối cùng cũng không thể nhịn được và hỏi.

“Không, Sharpay nhờ mình một việc, mình giúp cậu ấy và cậu ấy cảm ơn thôi.” Lana trả lời. Hoàn toàn đúng với sự thật theo một cách nào đó, nhưng lại hoàn toàn che giấu một số chi tiết quan trọng. Tuy nhiên, câu trả lời đó của Lana cũng đủ làm Taylor thỏa mãn.

“Làm hộ bài tập?” Taylor chợt thốt ra, làm Lana muốn phì cười.

“Không. Việc khác. Cũng không quan trọng lắm. Và chẳng liên quan gì đến học hành hết.” Lana đảm bảo một cách nghiêm túc với cô con gái của hai vị luật sư ở văn phòng luật nổi tiếng nhất cái thành phố Albuquerque này. Ờ, có lẽ bởi là con gái của Luật sư nên Taylor luôn vô cùng ghét việc gian lận, nhất là gian lận chuyện học hành. Vậy nên Lana mới buộc lòng phải tỏ ra nghiêm túc đến như vậy.

“Ờ, thôi bỏ qua.” Taylor quyết định nếu chuyện giữa Sharpay và Lana, chính xác hơn là chuyện Sharpay nhờ Lana nhỏ nhặt tới mức bạn thân của mình chẳng thèm kể với cô nàng, thì cô cũng chẳng cần thiết phải đào sâu làm gì. “Chiều nay, ba giờ, buổi họp đầu tiên cho Câu lạc bộ Hóa học trong kỳ này. Cậu nhớ đến đúng giờ đấy.”

“Được rồi, mình biết. Mà cậu nghe tin gì chưa?” Lana chợt nhớ ra một chuyện mà một người bạn ở thành phố New York đã kể cho mình. “Cậu biết nữ sinh nào tên Gabriella Montez không?”

“Gabriella Montez? Tên quen lắm. Nhưng là ai thế?” Taylor ngạc nhiên hỏi khi thấy Lana đề cập đến.

“Bạn mình ở New York có kể là ở trường cậu ấy có một nữ sinh kiểu rất khá mấy môn khoa học tên như thế mới chuyển từ trường của cậu ấy đi. Nghe đồn là chuyển tới New Mexico của chúng ta.” Lana nổi hứng tò mò.

“Và?” Taylor lại nhướn mày.

“Và nếu bạn Montez đó mà chuyển tới bất kỳ trường nào ở cái thành phố Albuquerque ngoài trường mình, thì vụ thi Mười môn phối hợp năm nay hơi bị mệt đấy.” Lana giả vờ thở dài và tỏ ra sầu não như thể nếu Gabriella Montez mà không chuyển đến trường của chúng ta là cả một tổn thất to lớn.

“Thật đấy à?” Taylor tỏ vẻ hơi nghi ngờ. Vì dù sao cô cũng chưa nhớ ra đã nghe thấy tên của cô nữ sinh này ở đâu.

“Ừ, nhớ vụ giải thưởng Mendeleev năm ngoái không?” Lana hỏi Taylor.

“Cái giải thưởng mà chỉ trao cho mười người mỗi bang đó đúng không?” Taylor gật gù. Dù năm ngoái, cả cô nàng và Lana đều chưa đủ điều kiện để xét giải thì Taylor vẫn hơi tiếc khi họ không được vào danh sách.

“Đúng. Và bạn Montez đó là một trong mười người đạt giải của bang New York.” Lana đưa ra câu trả lời quyết định.

“Cậu nói thật hay đùa đấy?” Taylor sửng sốt. Nếu là năm ngoái thì nghĩa là hoặc Montez vừa đủ mười lăm tuổi để được xét giải, hoặc là cậu ấy phải cực kỳ xuất sắc và sáng tạo ra được cái gì đó rất đặc biệt. Nhưng đến cả Lana cũng chỉ là nghe đồn được chuyện Gabriella chuyển đến New Mexico mà thôi. Tuy nhiên, Taylor vẫn nói với vẻ hy vọng. “Nếu cậu nghe đồn là đúng thì thật tuyệt khi bạn Gabriella Montez đó chuyển đến trường mình. Đội mình sẽ ăn chắc ở cuộc thi Mười môn phối hợp năm nay luôn”

“Đúng đó. Từ lúc biết tin ấy là mình chỉ mong bạn đó đừng chuyển đến trường Phía Tây. Năm nay chúng ta gặp họ ngay từ vòng loại.” Lana đồng tình. Và đúng lúc này, tiếng chuông vào lớp vang lên. Taylor và Lana nhanh chóng trở lại chỗ của mình. Tuy nhiên, cả hai cô gái cũng như toàn bộ các thành viên trong lớp vẫn tiếp tục cố gắng trò chuyện cho đến tận giây phút cuối cùng. Ngoại trừ chàng đội trưởng đội bóng rổ - Troy Bolton, chẳng ai nhận ra được rằng có một cô gái lạ mặt mới xuất hiện trong lớp của họ.



Troy Bolton hơi ngờ ngợ khi thấy một nữ sinh lướt qua trước mắt mình. Tuy nhiên, như mọi lần, cô Darbus nhanh chóng bước vào lớp khi chuông vừa reo lên. Troy lần tay xuống túi quần để tìm điện thoại. Cậu biết hành động mình sắp làm có vẻ hết sức ngu ngốc. Nhưng cậu quyết định làm như thế. Cậu cần xác định suy nghĩ của mình liệu có đúng hay là không.

Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên ngay khi cô Darbus vừa bắt đầu bài giảng của mình. Một loạt học sinh nhanh chóng sờ đến điện thoại của mình, trong đó phải bao gồm cả Taylor, Lana, Sharpay, Ryan, Chad, Troy, Robin và gương mặt lạ mới xuất hiện trong phòng học, đều rút điện thoại của mình ra để kiểm tra. Ngay lập tức, chiếc xô hồng huyền thoại của cô Darbus xuất hiện. Cô đưa nó đi một vòng quanh lớp và tịch thu điện thoại của hầu hết mọi người, đồng thời kèm theo một bài giáo huấn hết sức nghiêm túc về tác hại của di động trong lớp học. Sau khi xong xuôi, cô đi đến một kết luận.

“Và cuối cùng, xin mời tất cả các bạn sở hữu điện thoại đang nằm trong tay tôi đây, chiều nay, ba giờ, đến phạt lao động tại câu lạc bộ Kịch nghệ.” Ngay lập tức, Sharpay đưa tay lên, nhưng cô Darbus lắc đầu. “Kể cả hai em, chủ tịch và phó chủ tịch mới của câu lạc bộ.” Câu nói ấy khiến Sharpay hơi bĩu môi còn Ryan thì quyết định ngậm chặt miệng.

“Nhưng thưa cô, chiều nay, đội bóng….” Chad lên tiếng phản bác, nhưng chưa nói được gì thì đã bị cô Darbus ngắt lời.

“Kể cả đội bóng cũng không ngoại lệ.” Tuyên bố của cô khiến cỡ chừng bảy tám thành viên thuộc đội bóng rổ đang ngồi trong lớp phải thở dài. Buổi tập đầu tiên sau kỳ nghỉ đông mà cả đội trưởng, đội phó và quân sư đều không có mặt thì họ phải làm sao đây. “Và tôi tin rằng em sẽ làm quen được một số người bạn mới ở trường Trung học Phía Đông trong buổi phạt, bạn Gabriella Montez.”

Cô Darbus vừa dứt lời thì Troy siết chặt cây bút trong tay mình. Khóe môi của cậu hơi nhếch lên một chút thôi nhưng cũng đủ để thấy cậu đang hết sức vui vẻ, mặc cho sự thật là cậu vừa mới bị phạt. Ngồi phía sau cậu, cô gái mới tới ở hàng cuối cũng nở một nụ cười nhẹ. Còn Lana White và Taylor McKessie thì hứng khởi trao nhau những cái nhìn đầy ý nghĩa.

23/3/18

[Fanfic - NonSA - Umji (Gfriend)/Changsub (BTOB)] Phía sau sân khấu (7)

7. Chấn thương



Mười giờ tối ngày 1 tháng Mười năm 2015 theo giờ Hàn Quốc, một vài tờ báo bắt đầu đưa tin về việc thành viên nhỏ tuổi nhất của nhóm nhạc nữ xu hướng Gfriend gặp phải chấn thương. Vấn đề sức khỏe của các thành viên nhóm nhạc nữ này không phải là một chuyện hiếm gặp. Từ ngày nhóm bắt đầu bùng nổ, tức là sau video về sự cố ở sự kiện vào tháng Chín năm 2015, không ít lần báo chí phải tốn giấy mực về vấn đề này. Tuy nhiên, nếu như mục bình luận dưới các bài báo ấy còn có chút “yên ả” thì tình hình ở fancafe chính thức của nhóm lại hoàn toàn ngược lại.

So Sung Jin cùng toàn bộ đội ngũ còn lại của Source Music ở Hàn Quốc vẫn liên tục ở phòng họp của công ty từ tối khuya ngày hôm trước, ngay sau khi nhận được tin về tình hình sức khỏe của Umji. Là một công ty giải trí thuộc dạng nhỏ với chỉ tầm hai chục nhân viên chính thức và hai nhóm nhạc, gồm một nhóm nghệ sĩ ba người và một nhóm nhạc nữ thần tượng sáu thành viên, thì bất cứ một vấn đề gì cũng đều có thể ảnh hưởng đến độ nổi tiếng số nghệ sĩ ít ỏi trong công ty. Và Source Music buộc phải huy động gần như tổng lực cả công ty để chống đỡ. So Sung Jin đôi khi cũng thấy mình hơi lo bò trắng răng quá, nhưng ông không muốn chuyện “không may” sẽ một lần nữa xảy đến với nhóm nhạc thần tượng trong tay mình.

“Giám đốc, tình hình dưới các bài không có vấn đề gì quá lớn.” Phó giám đốc Lee, đồng thời là người phụ trách truyền thông của công ty báo cáo.

“Giám đốc, fancafe của nhóm tăng thêm hai trăm tám mươi bình luận kể từ lúc thông báo về chấn thương của Umji.” Nhân viên phụ trách fancafe của Gfriend lên tiếng.

“Giám đốc, các trang diễn đàn dành cho trẻ vị thành niên đang bắt đầu lên bài về tình trạng của Umji ở Đài Loan.” Một nhân viên khác tiếp lời.

“Giám đốc, chúng ta nên làm gì tiếp theo đây?” Phó giám đốc Lee rời khỏi màn hình máy tính bảng và hướng mắt về phía So Sung Jin, người vẫn đang im lặng và chống tay đỡ cằm từ nãy tới giờ. Phó giám đốc Lee không thể đoán được điều gì thông qua biểu cảm của So Sung Jin lúc này.

“Sáng sớm, khi máy bay hạ cánh, hãy để Umji ngồi xe lăn rời sân bay.” So Sung Jin nói. Ngay tức thì, một thành viên trong đội quản lý của Gfriend liên hê ngay với quản lý chính của nhóm ở Đài Loan.

“Thế có phải hơi quá không giám đốc?” Phó giám đốc Lee hỏi. “Tôi e là bình luận tiêu cực sẽ lại nhắm vào Umji nếu chúng ta thể hiện ra như thế.”

 “Không quá đâu.” So Sung Jin khẽ lắc đầu. 

Thực ra, ông đang tự hỏi liệu mình có làm đúng hay không khi đưa một cô bé như Umji vào nhóm nhạc, vào cái ngành giải trí quá khốc liệt này. Từ lúc nhận được tin Umji chấn thương và đã lén uống thuốc giảm đau hai ngày trời trước đó, ông bắt đầu có cảm giác hối hận. Ông vẫn nhớ như in lần đầu tiên gặp Umji, khi đó vẫn là một cô bé bình thường và tò mò về giới nghệ thuật và giải trí. Khi ấy, khi ông đuổi theo cô bé mặc đồng phục SOPA ấy, trong một thoáng, ông đã ngỡ như mình được gặp lại cô bé hàng xóm ngày xưa của mình. Nhưng bây giờ, ông để cho cô bé Kim Ye Won này phải đối mặt với quá nhiều thứ mà đáng lẽ, nếu cứ là một cô bé bình thường, Kim Ye Won đã không phải chấp nhận và đối mặt. 

“Cậu yên tâm đi, chúng ta sẽ nhận bình luận chỉ trích thay Umji.” So Sung Jin mím môi và quyết tâm.

“Vâng, giám đốc.” Phó giám đốc Lee không nói gì nữa và lại cúi đầu tập trung vào màn hình trên bàn họp.



Lúc này, trong phòng nghỉ phía sau sân khấu ở Trung tâm Hội nghị Quốc tế tại Đài Bắc, năm thành viên của Gfriend đang thu dọn đồ đạc của mình để chuẩn bị về khách sạn nghỉ ngơi. Umji liếc qua, liếc lại rồi thỉnh thoảng lại khịt mũi một cái. Cô bé nghĩ nghĩ một lúc rồi quyết định đứng dậy dọn đồ của mình, dù gần như chính cô bé chẳng bày ra cái gì nhiều trong phòng nghỉ này. Ngay lập tức, SinB phát hiện ra ý định của cô bạn và lên tiếng.

“Cậu ngồi yên đó cho mình.”

“Mình chỉ tính đi lấy balô để cất iPad và sạc thôi.” Umji nhỏ nhẹ trả lời. Ngay lập tức, SinB cầm lấy cái balô màu hồng trên bàn trang điểm và thả nó vào lòng Umji.

“Cần cái gì thì bảo mình lấy cho.”

“Mình tự đi lấy được mà.” Umji lẩm bẩm, nhưng cô bé ngay lập tức ngậm chặt miệng khi nhận thấy cái liếc sắc như dao của cô bạn thân.

“Phải đó, em cứ ngồi yên đi.” Sowon lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn Umji. Ánh mắt của Sowon chứa đầy lo lắng, nhưng Umji lại chẳng nhận thấy điều đó. Bởi cô bé đang bận cúi đầu với đầy mặc cảm “tội lỗi” với cả nhóm vì đã làm ảnh hưởng đến Showcase đầu tiên của Gfriend trên đất Đài Loan này. Sowon nhìn đỉnh đầu của cô em út rồi thở dài.




Tám giờ sáng ngày 2 tháng Mười năm 2015, chuyến bay từ Đài Bắc đến Seoul đưa sáu cô gái của Gfriend trở về Hàn Quốc. Cả sáu thành viên đều biết rằng đang chờ đón họ là hàng chục ký giả đến đưa tin vì chấn thương của Umji chứ không phải vì thành công của Showcase đầu tiên ở Đài Loan. Nhưng họ biết, mình đã sẵn sàng cho chuyện này.

Ánh đèn flash liên lục lóe lên, mặc cho thực tế là các thành viên đều đeo khẩu trang kín mít. Một vài người hâm mộ cũng có mặt ở sân bay. Họ liên tục hét “Kim Ye Won, em ổn không?” rồi “Ye Won, em không sao chứ?” Chúng khiến mặc cảm tội lỗi của Umji lại phình to thêm một chút nữa. Nói cho cùng, cô bé cảm thấy chấn thương của mình không hề tệ đến mức phải làm mọi người lo lắng và nhất là phải “ngồi xe lăn rời sân bay” như thế này. Nhưng lúc nãy, phản đối của cô bé hoàn toàn vô hiệu, nhất là khi quản lý cho Umji biết, đó là yêu cầu của giám đốc So.



Gfriend được quản lý đưa về ký túc xá của mình. Và họ vô cùng ngạc nhiên khi thấy mẹ và anh trai của Umji đã ở đây chờ sẵn họ.

“Chúng cháu chào bác. Chào anh Bo Geun.” Các thành viên của Gfriend đồng thanh chào hỏi khi Umji còn chưa hết ngạc nhiên.

“Chào các cháu.” Mẹ của Umji mỉm cười đáp lời năm cô gái, nhưng lại hướng ánh mắt lo âu về phía cô con gái nhỏ của mình. Anh trai của Umji cũng gật đầu với họ tỏ ý chào hỏi, song trong ánh mắt nghiêm nghị của người lính Hải quân kia cũng ánh lên vẻ lo lắng.

“Mẹ với anh đến làm gì thế ạ?” Lúc này, Umji mới hoàn hồn và lên tiếng.

“Đến đưa con đi khám.” Mẹ Umji trả lời con gái.

“Con chỉ hơi đau thôi. Khám làm gì.” Umji phụng phịu.

“Hơi đau?” Kim Bo Geun nhướn mày. “Em chắc chứ, Ye Won?”

“Đ…Đúng vậy.” Umji ngập ngừng gật đầu trong cái nhìn nghiêm nghị của ông anh lớn nhà mình.

“Đi khám. Mẹ đặt lịch với bác sĩ Lee rồi.” Mẹ Umji không hề cho con gái út nhà mình một chút cơ hội nào để thương lượng.

“Nhưng mà…” Umji còn đang định mè nheo thêm gì đó thì im bặt. Bởi cô bé vừa nhận được cái nhìn dữ-dội của anh cả. “Thôi được rồi.”



Giữa trưa ngày 5 tháng Mười, trên fancafe chính thức của Gfriend, một đoạn thông báo ngắn gọn được đưa ra:

Thành viên Umji của Gfriend sẽ dừng hoạt động từ ngày hôm nay, ngày 5 tháng Mười năm 2016 do chấn thương dây chằng bắp đùi trái. Gfriend sẽ tiếp tục quảng bá với năm thành viên cho đến khi Umji hồi phục và quay trở lại hoạt động cùng nhóm. Hy vọng Buddy sẽ tiếp tục ủng hộ Gfriend trong thời gian tới.

Ngay lập tức, bài đăng về thông báo tạm dừng hoạt động nghệ thuật của Umji leo lên vị trí số tám trên bảng xếp hạng tìm kiếm của các cổng thông tin điện tử lớn ở Hàn Quốc. Và cùng lúc ấy, trong một phòng thu nào đó ở Seoul, một chàng trai đang cố gắng kiếm tìm cảm xúc chính xác cho từng câu hát của mình. Bên ngoài phòng kỹ thuật, tác giả của bài hát – một anh chàng điển trai khác, cân nhắc lời nói của mình để đưa ra đề nghị cho người bên trong phòng thu. Sau một lát, chàng tác giả ấy mới nói.

“Anh thả lỏng đi. Cứ nghĩ về bất cứ cô gái nào rồi hát cũng được.” Anh chàng nói rồi tự bật cười trước câu đề nghị của mình. Và trong một thoáng bất ngờ, kẻ trong phòng thu chợt nhớ tới một cô bé đáng yêu với đôi mắt xếch to tròn và gương mặt đầy trẻ con nào đó.

“Để anh thử lại lần nữa.” Chàng ca sĩ đáp lời. Và tiếng nhạc lại cất lên.

I’ll be your man

Tôi sẽ là người đàn ông của em

다신 너를 놓지 않을게

Tôi sẽ chẳng để em ra đi lần nữa đâu

다신 그렇게 없어

Tôi không thể để em ra đi lần nữa như thế.

-I’ll be your man (기도)-

“Đấy, đúng rồi đó.” Chàng trai bên ngoài phòng thu tán thưởng.

“Ừ, của anh thế là xong rồi chứ?” Người bên trong phòng thu hỏi.

“Anh nghỉ đi. Em ngồi đây đợi nốt Peniel nữa là xong.” Chàng tác giả trả lời.

Lúc này, chàng ca sĩ mới vừa thu âm xong bước ra ngoài. Anh uống một ngụm nước nhỏ rồi vớ lấy cái điện thoại cá nhân mà ban nãy anh vứt chỏng chơ ở chiếc bàn trà trong phòng điều khiển. Chỉ chừng chục giây sau khi đăng nhập vào tài khoản SNS phụ của mình, một loạt dòng trạng thái khiến tâm trạng còn đang hứng khởi của anh biến mất nhanh chóng. Ngón tay cái nhấn vào đường link dẫn đến một địa chỉ quen thuộc mà tối nào anh cũng xem. Một thông báo mới xuất hiện trước mắt khiến anh hơi thở dài. Rồi đột nhiên, một ý nghĩ táo bạo hiện lên trong đầu của anh. Có lẽ, đúng, hoàn toàn có thể làm như thế…