15/1/18

[Fanfic][NonSA - Umji (Gfriend)] Kim Ye Won (hoàn thành)

Tác giả: Stella

Nhân vật: Umji/Kim Ye Won

Cảnh báo: Các bạn Bullies làm ơn tránh xa câu chuyện này của tôi. Đây là chỉ là một fanfic ngắn ngắn dành tặng cho các bạn Buddy cũng như những bạn bias Umji mà thôi.

Tuyên thệ: Nhân vật chính của câu chuyện này thuộc về chính bản thân cô ấy. Nhưng câu chuyện này và tình tiết bên trong (câu chuyện này) thuộc về tác giả.

Lời nhắn: Tôi không mong muốn câu chuyện của mình xuất hiện ở một nơi nào khác trên Internet, ngoại trừ trên blog này. Nếu có ý kiến hay yêu cầu gì, làm ơn để lại lời nhắn bên dưới. Tôi sẽ phản hồi nhanh nhất có thể. Xin chân thành cảm ơn.


2014, Kim Ye Won chỉ là một nữ sinh trung học bình thường, cho đến cái ngày không bình thường nhất của cuộc đời mình, gặp gỡ chủ tịch công ty Source Music trên đường đi ăn vặt với cô bạn thân. Kim Ye Won chọn SOPA để học cấp ba vì tò mò về giới giải trí. Cô biết nếu vào ngôi trường này, cô sẽ không thể thực hiện nguyện vọng của cha, làm quân nhân hoặc bác sỹ như anh chị mình. Ngôi trường này không hề nổi tiếng về việc ôn luyện kiến thức cho kỳ thi SAT. Nó chỉ nổi tiếng với việc có hàng trăm idol đã tiến vào giới giải trí từng theo học ở đây mà thôi. Nhưng mà ở tại nơi đây, cô đã tình cờ gặp một người.



2015, Kim Ye Won vẫn chỉ là một nữ sinh trung học bình thường. Và Kim Ye Won, bây giờ còn được biết đến là Umji của Gfriend, còn là một idol tân binh, với tài năng ở mức trung bình dưới, ngoại hình ở mức trung bình kém. Cô chưa bao giờ nghĩ đến việc mình có thể vượt qua cái mốc trung bình ấy của bản thân. Và điều buồn nhất là khi dù cô biết bản thân không bằng những đồng nghiệp khác, cánh báo chí và cư dân mạng vẫn liên tục đặt cho cô các loại biệt danh vô cùng khó nghe.Cho đến một ngày, cô phát hiện ra một người...



2016, Kim Ye Won tiếp tục là một nữ sinh trung học bình thường. Người ta biết đến cô với tư cách là Umji của Gfriend nhiều hơn là Kim Ye Won của lớp 3-2 ở trường Trung học SOPA. Kim Ye Won cố gắng từng phút giây được đứng trên sân khấu, ngạc nhiên trước từng chiến thắng bất ngờ mà nhóm của cô có được. Nhưng trên hết, Kim Ye Won luôn muốn tận hưởng những phút giây cuối cùng mà cô còn có tại ngôi trường cấp ba của mình. Cô không muốn phải hối hận, như những gì anh trai và chị gái cô đã nói. Kim Ye Won biết mình muốn gì. Cô muốn mình làm mọi thứ một cách tốt nhất, dù rằng đôi khi, chẳng ai quan tâm đến sự cố gắng của cô trên sân khấu hay ở ngoài sân khấu. À, cũng không đúng lắm, ít nhất vẫn có một người…



2017, Kim Ye Won không còn là một nữ sinh trung học bình thường nữa. Cô, cùng với cô bạn Hwang Eun Bi cùng nhóm, đã tốt nghiệp cấp ba. Kim Ye Won không biết tương lai đang đợi phía trước của cô là gì. Cô cũng không hề biết liệu sự nghiệp idol của mình sẽ đi đến đâu. Theo ý kiến của công ty, cô rũ bỏ mái tóc đen, trở thành một cô gái sành điệu và cá tính hơn. Nhưng Kim Ye Won nhớ màu tóc cũ của mình. Tất cả những gì bây giờ mà cô có thể làm là cố gắng, cố gắng thích mái tóc mới, cố gắng luyện tập hằng ngày, và cố gắng để được mọi người yêu mến nhiều hơn. Chỉ là, cô không còn nhìn thấy một người...



2018, Kim Ye Won không còn là một nữ sinh trung học bình thường từ hơn một năm nay. Cô dần biết cách cười với mọi người nhiều hơn, dần biết pha trò hơn, dần biết thể hiện sự cố gắng của mình cho mọi người đều thấy hơn. Nhưng đâu đó trong lòng, cô cảm thấy thật trống trải. Cô không biết liệu việc mình bước chân vào giới giải trí đầy hỗn loạn này là đúng hay sai. Cô vui khi thấy mọi người cổ vũ cho mình. Nhưng khi ánh đèn sân khấu tắt, khán giả rời đi, cô cảm thấy trong lòng thật khó chịu. Tình yêu của người hâm mộ liệu có thể kéo dài bao lâu đây? Kim Ye Won thực lòng không muốn nghĩ đến câu trả lời, nhưng cô lại thường băn khoăn về câu trả lời cho câu hỏi ấy. Và cô nhớ một người nào đó.



2019, Kim Ye Won đã từ lâu lắm rồi không còn nghĩ đến quãng thời gian học trung học của mình. Kim Ye Won của 2019, vừa là em út Umji đáng yêu của Gfriend, vừa là diễn viên tân binh của làng giải trí Hàn Quốc. Mặc dù theo học ở lớp diễn xuất thời cấp ba nhưng cô lại chưa bao giờ nghĩ đến chuyện một ngày kia, công ty quyết định cho cô theo diễn xuất. Bởi Kim Ye Won thừa hiểu, mình không hề xinh đẹp như Sowon, Yerin hay Eunha, lại không hề cá tính hay tài năng như Yuju và SinB. Nhưng cô lại trở thành thành viên thứ tư của Gfriend lấn sân sang diễn xuất. Có đôi lúc trên phim trường, Kim Ye Won lại nhớ về một người.



2020, Kim Ye Won – cô gái ngây thơ trong sáng thời trung học, đã có được chỗ đứng nhất định cho riêng mình. Cô hài lòng với danh hiệu idol diễn viên hiện tại, măc cho cái danh diệu này luôn bị nhiều người chỉ trích. Kim Ye Won hay bông đùa rằng, từ ngày ra mắt thì cô đã nhận không thiếu chỉ trích. Vậy nên cô chẳng ngại gì nhận thêm một chút nữa. Kim Ye Won thường thích lấy nó ra làm trò cười nhiều hơn. Chỉ là trong đêm đen tĩnh mịch, có đôi lần, Kim Ye Won băn khoăn về một người.



2021, Kim Ye Won quyết định ký tiếp hợp đồng với công ty quản lý của mình, bản hợp đồng đã ký lần đầu tiên từ ngày còn học cấp ba. Mặc dù hiện tại nhóm của cô không còn là nhóm idol chủ lực được công ty quảng bá thường xuyên, nhưng họ là những người chị lớn của hai nhóm nhạc khác trong công ty. Kim Ye Won bây giờ đã được nhiều người công nhận với tư cách là diễn viên Kim Ye Won hơn là idol Umji. Và đến một ngày, cô nhận ra một người quen thuộc nào đó.



2022, Kim Ye Won năm nay đã hai mươi lăm tuổi. Cô không biết nên hứng khởi hay nên buồn bã bởi nghề idol mà mình đã chọn. Kim Ye Won từng hào hứng, từng tò mò, từng cống hiến hết mình cho nó. Nhưng cho đến tận ngày hôm nay, cô mới nhận ra, idol còn là một cái gông mà cô nửa muốn tháo, nửa lại chẳng hề muốn tháo nó ra. Cô bắt đầu thích đến phim trường hơn là lên sân khấu trình diễn. Bởi chỉ có ở trên phim trường, Kim Ye Won mới chính là Kim Ye Won. Đồng nghiệp ở phim trường sẽ không soi mói xem cô nhắn tin cho ai, cô gọi điện thoại cho ai, hay là cô gặp gỡ ai. Và phim trường trở thành nơi cô và một người gặp nhau.



2023, Kim Ye Won, lần đầu tiên trong sự nghiệp, được nhận giải thưởng một mình trên sân khấu, với tư cách là diễn viên Kim Ye Won, chứ không phải là idol Umji của Gfriend (mặc dù khi giới thiệu đề cử, người ta vẫn gọi cô là Umji đó). Giải thưởng cũng không lớn, nhỏ xíu thôi, nhưng nó là minh chứng cho những nỗ lực của cô. Và quan trọng hơn cả là, lần này, cùng với cô, có một người nữa cũng nhận được giải thưởng cho riêng mình.



2024, cuối cùng, Kim Ye Won đã tuyên bố bí mật mà cô giấu bấy lâu nay với người hâm mộ. Cô nửa sợ hãi, nửa phấn khích trước bình luận của cư dân mạng. Cô vui mừng khi thấy đa phần mọi người ủng hộ cho mình, dù rằng lời bình luận không hay ho cũng chẳng hề thiếu. Và ít nhất, cùng với cô, có một người cũng nhận được sự chúc phúc của cả công ty lẫn các chị trong cùng nhóm nhạc của mình. Với Kim Ye Won mà nói thì thế là đã quá đủ, bởi dù sao cô cũng là duy nhất của một người.



****



Lời kết: Tôi yêu Umji, bởi cô bé là cô bé. Dù sau này, cô bé có là Kim Ye Won của một chàng trai nào đó, thì sự yêu mến của tôi dành cho Umji chắc sẽ khó có thể thay đổi. Tôi hy vọng một ngày kia, khi cô bé đã đủ trưởng thành, Gfriend đã đủ vững mạnh, Umji của tôi sẽ tìm được một ai đó dành riêng cho mình, quan tâm đến cô bé, chăm sóc cho cô bé trong những lúc mà Buddy như tôi chỉ có thể ngồi lo lắng sau màn hình máy tính. Như vậy là đủ.


P.S: Chúc mừng kỷ niệm ba năm kể từ ngày debut của Gfriend (16/1/2015 - 16/01/2018). 



7/1/18

[Ngôn tình/Đồng nhân Harry Potter] Một kết thúc khác - Giới thiệu

Tác giả: Stella

Tình trạng sáng tác: Đang tiến hành

Số chương: Chưa đếm

Thể loại: Lãng mạn, Đồng nhân

Cảnh báo: OOC

Lời nhắn: Mọi nhân vật và tình tiết trong Harry Potter thuộc về J.K.Rowling. Những tình tiết/nhân vật mới cũng như cốt truyện này thuộc về tôi. Vui lòng không đưa ra ngoài trang nhật ký cá nhân này nếu không có sự đồng ý của tác giả. Xin chân thành cảm ơn.

Ghi chú: Truyện được lên lịch đăng sau khi fanfic "Tình yêu không ngờ tới" kết thúc. Dự kiến từ 2 đến 3 chương/tuần.





GIỚI THIỆU


Chuyện gì sẽ xảy ra nếu Voldermort được trao cơ hội lần thứ hai?

Chuyện gì sẽ xảy ra nếu người đến gặp cậu bé Tom Riddle ở cô nhi viện lần đầu tiên không phải giáo sư Dumbledore?

Chuyện gì sẽ xảy ra nếu một kẻ thiếu thốn tình yêu thương được đắm chìm trong ngọn lửa nồng ấm của ái tình?


****

Vài lời của tác giả:

Đừng bất ngờ với cặp đôi mà tôi đã lựa chọn cho câu chuyện này. Họ đã từng là học sinh cùng thời đại (ừ thì cũng có cách biệt mấy năm). Và họ đều từng là học sinh của Albus Dumbledore.

Cảm hứng để tôi viết câu chuyện này là bài hát Best Friend của Jason Chen. *cười*


Do you remember when I said I'd always be there?
Em có nhớ lúc tôi nói rằng tôi luôn bên em?
Ever since we were ten, baby.
Từ khi chúng ta còn là những đứa trẻ lên mười.
When we were out on the playground playing pretend.
Khi chúng ta cùng chơi trò đóng vai ngoài sân.
I didn't know it back then.
Ngày đó, tôi đã không biết.


Now I realize you are the only one
Giờ thì tôi nhận ra em là người ấy
It's never too late to show it.
Chẳng hề quá muộn để bày tỏ.


Grow old together,
Trưởng thành cùng nhau,
Have feelings we had before
Có những cảm xúc đã từng có
Back when we were so innocent
Trở lại khi ta còn thật ngây thơ


I pray for all your love
Tôi cầu mong có được tình yêu của em
Girl, our love is so unreal
Tình yêu của chúng ta thật vô thực
I just wanna reach and touch you, squeeze you, somebody pinch me
Tôi chỉ muốn với tới và chạm vào em, ôm lấy em, nhưng ai đó véo tôi.
(I must be dreaming)
(Chắc tôi đang nằm mơ)


This is something like a movie
Điều này giống như một bộ phim
And I don't know how it ends, girl
Mà tôi lại chẳng biết kết thúc như thế nào
But I fell in love with my best friend
Nhưng tôi đã yêu cô bạn thân nhất của mình


(I think I'm in love)
(Tôi nghĩ mình đang yêu)


I fell in love with my best friend
Tôi yêu cô bạn thân nhất của mình
Through all the dudes that came by
Những gã khác lướt qua
And all the nights that you'd cry.
Và tất cả những đêm em khóc.
Girl, I was there right by your side.
Cô gái à, tôi đã ở đó bên cạnh em.
How could I tell you I loved you
Tôi có thể nói tôi yêu em như thế nào
When you were so happy
Khi em quá hạnh phúc
With some other guy?
Với gã khác?


Now I realize you were the only one
Giờ tôi nhận ra em là người ấy
It's never too late to show it.
Chẳng bao giờ quá trễ để bày tỏ.
Grow old together,
Ta cùng lớn lên với nhau,
Have feelings we had before
Có những xúc cảm ta đã có trước đây
When we were so innocent.
Khi chúng ta còn thật ngây thơ.


I pray for all your love
Tôi cầu mong có được tình yêu của em
Girl, our love is so unreal
Cô gái à, tình yêu của chúng ta thật phi thực
I just wanna reach and touch you, squeeze you, somebody pinch me
Tôi chỉ muốn với tới và chạm vào em, ôm lấy em, nhưng ai đó véo tôi.
(I must be dreaming)
(Chắc tôi đang nằm mơ)
This is something like a movie
Điều này giống như một bộ phim
And I don't know how it ends, girl
Mà tôi lại chẳng biết kết thúc như thế nào
But I fell in love with my best friend
Nhưng tôi đã yêu cô bạn thân nhất của mình


I know it sounds crazy
Tôi biết điều này nghe thật điên
That you'd be my baby.
Rằng em là tình yêu của tôi.
Girl, you mean that much to me.
Cô gái à, em có ý nghĩa đến như thế với tôi đó.


And nothing compares when
Và không gì có thể so sánh với khi
We're lighter than air and
Chúng ta nhẹ hơn không khí và
We don't wanna come back down.
Ta không muốn quay lại xuống.


And I don't wanna ruin what we have
Và tôi không muốn phá hủy những gì ta đang có
Love is so unpredictable.
Tình yêu thật khó đoán trước.


But it's the risk that I'm taking, hoping, praying
Nhưng tôi đang chấp nhận thử thách, cầu mong và ước ao
You'd fall in love with your best friend
Em yêu gã bạn thân nhất mình.


I pray for all your love
Tôi cầu mong có được tình yêu của em
Girl, our love is so unreal
Cô gái à, tình yêu của chúng ta thật phi thực
I just wanna reach and touch you, squeeze you, somebody pinch me
Tôi chỉ muốn với tới và chạm vào em, ôm lấy em, nhưng ai đó véo tôi.
(I must be dreaming)
(Chắc tôi đang nằm mơ)
This is something like a movie
Điều này giống như một bộ phim
And I don't know how it ends, girl
Mà tôi lại chẳng biết kết thúc như thế nào
But I fell in love with my best friend
Nhưng tôi đã yêu cô bạn thân nhất của mình


Do you remember when I said I'd always be there?
Em có nhớ lúc tôi nói rằng tôi luôn bên em?
Ever since we were ten, baby.

Từ khi chúng ta còn là những đứa trẻ lên mười.

6/1/18

[Fanfic - NonSA - Neville Longbottom/Luna Lovegood] Tình yêu không ngờ tới (5)

5. Hoa


Năm nay, Ted Lupin đã trở thành học sinh năm thứ năm. Cậu bắt đầu phát hiện những cảm xúc kỳ quái của mình dành cho cô nàng năm ba Victoria Weasley. Cậu không biết mình nên làm như thế nào. Cậu biết ba Harry sẽ hoàn toàn ủng hộ cậu. Nhưng cậu không chắc cô bé Victoria xinh đẹp kia sẽ chấp nhận nó. Cậu quyết định đi tâm sự với một người mà cậu biết rằng người đó sẽ giữ kín bí mật của cậu.

Ted gõ lên cánh cửa gỗ màu nâu sậm. Cậu hơi hồi hộp một chút, dù thực ra mục đích của cậu chỉ là đến tìm lời khuyên. Cậu gõ ba cái rồi yên lặng chờ đợi. Chỉ hai giây sau, cánh cửa gỗ mở ra.

“Có chuyện gì không, Ted?”

Người đàn ông ngồi trong văn phòng mỉm cười với cậu. Ted có cảm giác rằng mình vừa phá vỡ chuyện gì đó. Bởi vì giáo sư môn Chăm sóc Sinh vật Huyền bí đang ngồi trên ghế bành. Đôi mắt của cổ đầy vẻ nghiêm túc như một Ravenclaw chính hiệu, khác với thái độ hiền lành và đôi chút hơi bị khùng khi cổ lên lớp. Tất nhiên cổ đúng là một Ravenclaw uyên bác. Nhưng thi thoảng, đám học sinh lại ngờ ngợ về chuyện cổ là Ravenclaw hay Hufflepuff.

“Chào giáo sư Longbottom và giáo sư Lovegood. Con có thể nói chuyện riêng với giáo sư Longbottom một lát được không ạ?” Ted dè dặt hỏi.

“Được thôi.” Vị giáo sư tóc vàng trả lời. Cổ liếc mắt nhìn người đàn ông tóc đen đang ngồi nghiêm chỉnh sau bàn làm việc một cái rồi rời đi. Người đàn ông ấy gật nhẹ đầu.

“Có chuyện gì vậy, Ted?” Neville Longbottom nhìn thẳng vào mắt của Ted. Nhớ ánh mắt ấy, Ted có cảm giác mình có thể nói hết mọi chuyện mình đang băn khoăn lúc này.

“Con muốn tâm sự với chú, chú Neville.” Ted nói. Trong giọng nói chứa đầy vẻ đáng thương. “Về chuyện tình cảm ấy.”

“Được rồi.” Neville đặt cái bút lông trong tay mình xuống. “Con nói đi.”

“Con thích một người. Nhưng con không biết có nên thổ lộ với em ý không nữa.” Ted thở dài tỏ vẻ sầu lo già dặn.

“Ừ?” Neville gật đầu.

“Em ấy mới học năm ba. Em ấy rất thông minh và hài hước.” Ted hồi tưởng đến hình bóng cô bé trong lòng mình. “Em ấy cười rất đẹp.”

“Nếu con thích em ấy, cứ thổ lộ đi.” Neville cắt ngang mạch miêu tả của Ted.

“Nhưng nhỡ em ấy không thích con thì sao?” Ted băn khoăn hỏi.

“Nếu con không thổ lộ thì cô bé ấy cũng sẽ chẳng bao giờ biết được con thích cô bé đến thế nào.” Neville nói một cách thấm thía. “Đừng để đến lúc con chẳng còn cơ hội để nói nữa.”

“Nhỡ nếu em ấy không thích con mà con lại thổ lộ, rồi cuối cùng em ấy không thèm để ý đến con nữa thì sao?” Ted Lupin nói một cách lo âu.

“Nếu cô bé ấy cũng thích con và đang đợi con thổ lộ thì sao?” Neville nở một nụ cười khuyến khích. “Con là Gryffindor kia mà. Với tư cách là chủ nhiệm Nhà của con, chú cho rằng dũng cảm và chân thành là ưu điểm lớn nhất của chúng ta.”

“Đúng vậy, con là Gryffindor.” Ted lặp lại lời của Neville. “Dũng cảm là ưu điểm lớn nhất của con.”

“Đúng thế. Đi thổ lộ đi trước khi quá muộn.” Neville nhắc lại một lần nữa với Ted. Mái tóc của cậu bé chuyển dần từ màu nâu sang màu đỏ. Neville biết đó là dấu hiệu cho sự quyết tâm của cậu bé mười lăm tuổi này, dù rằng chẳng ai ngoại trừ anh và Luna Lovegood biết được điều này.

Ted chào Neville rồi rời khỏi văn phòng của Chủ nhiệm Nhà mình. Neville nhìn bóng lưng của Ted và mỉm cười. Đúng vậy, sư tử phải chân thành và dũng cảm.



Luna Lovegood và Neville Longbottom bắt đầu sống cùng nhau trong căn hộ của Neville đã được hơn bốn năm. Bạn bè của họ luôn hỏi bao giờ hai người họ mới tổ chức đám cưới. Nhưng câu trả lời của Luna luôn là cô không biết. Còn Neville, mỗi lần nhận được câu hỏi kiểu như vậy, anh lại nhìn Luna một cách đầy trìu mến. Neville không muốn nói cho bất cứ ai nguyên nhân thực sự. Anh chỉ muốn mọi thứ diễn ra hoàn hảo theo cái cách mà cô gái của mình luôn mong muốn mà thôi.

Buổi tối, Neville ngồi trong phòng sách và chăm chú đọc ấn bản mới nhất về Thảo dược của tác giả Mikhail Storks, một nhà Thảo dược học nổi tiếng người Bulgaria. Còn Luna thì đang ngồi nhìn chằm chằm vào ngọn nến lơ lửng trong phòng. Cô ngơ ngẩn như vậy được một lúc khá lâu rồi, nhưng Neville vẫn chưa có ý định cắt ngang mạch suy nghĩ của cô.

“Neville.” Luna lên tiếng, phá tan sự tĩnh lặng trong căn phòng. Có vẻ như người phụ nữ trẻ tuổi này vừa sắp xếp xong xuôi mớ suy nghĩ của mình. Anh thấy trong đôi mắt màu xanh biếc kia hiện lên một cảm xúc gì đó là lạ mà anh chẳng biết.

“Sao vậy em?” Neville nhìn cô và hơi mỉm cười. Nụ cười chân thành, ấm áp và nhân hậu như chính con người của anh.

“Dạo này bố mẹ anh thế nào rồi?” Luna hỏi.

“Vẫn thế.” Neville hơi chùng xuống một chút. Nhưng rồi nụ cười ấm áp của anh lại xuất hiện, làm cho khuôn mặt tròn trịa trở nên đáng tin cậy vô cùng. “Có chuyện gì không em?”

“Không có gì đâu.” Luna lắc đầu, rồi lại cúi đầu nhìn xuống sàn nhà. Neville thở dài và đi đến quyết định. Anh đứng dậy và bước lại chỗ ghế sô pha dài mà Luna đang ngồi trên đó. Hai bàn tay hơi thô ráp của người đàn ông thường xuyên phải xử lý các loại thực vật khác nhau chạm đến hai má của cô gái. Anh hơi nâng gương mặt của cô dậy, để cho đôi mắt của anh có thể nhìn thẳng vào mắt của cô. Rồi anh hỏi.

“Có chuyện gì làm em băn khoăn vậy?” Neville khẽ thì thầm.

“Em không biết nữa.” Luna bối rối, muốn đưa đầu tránh đi. Nhưng người đàn ông trẻ hiền lành kia không cho phép cô làm điều đó. Cô đành đảo mắt sang hướng khác. Và thế là Neville cúi người xuống, đưa gương mặt của mình sát vào với gương mặt của cô. Luna có thể cảm nhận được hơi thở của anh đang phả lên mặt mình.

“Nói cho anh biết có chuyện gì làm em băn khoăn đến vậy đi, Luna.” Đôi mắt của người đàn ông hiện rõ sự khẩn cầu.

“Em không biết phải nói thế nào nữa.”

“Hãy cứ nói những gì mà em nghĩ thôi.” Neville khích lệ.

“Anh còn nhớ lần trước bà nội anh đến đây không?” Luna hỏi.

“Ừ.” Người đàn ông ậm ừ và khuyến khích cô nàng tóc vàng tiếp tục nói. Đôi bàn tay lớn không còn giữ lấy gương mặt của cô nữa. Nó di chuyển xuống cái eo nhỏ xinh tự lúc nào.

“Hôm đó bà nói chuyện riêng với em.” Luna tiếp tục dẫn lời. Neville hơi ngờ ngợ một chút.

“Bà đã nói gì?” Anh hỏi, nhưng lại bắt đầu làm Luna xao nhãng bằng cách đặt nhấc cô nàng lên và đặt cô lên đùi mình, để hai người họ có thể ngồi đối diện với nhau theo cách thoải mái hơn. Neville rúc mặt vào cổ của cô, hít hà mùi lá nguyệt quế và hoa ánh trăng trên người của Luna.

“Bà hỏi bao giờ thì chúng ta mới tổ chức đám cưới. Chúng ta đã đính hôn bốn năm rồi.” Luna trả lời. Cô đưa tay định đẩy cái đầu tóc đen đang rúc vào cổ mình ra. Nhưng chàng phù thủy này còn cao tay hơn cô nhiều. Anh chàng đặt những nụ hôn nhẹ nhàng lên cổ của cô, khiến Luna giật mình và hơi rụt cổ lại theo phản xạ. Anh di chuyển môi mình, và liên tục đặt những nụ hôn khẽ khàng từ cổ lên đến gương mặt của cô gái.

“Vậy em trả lời thế nào?” Neville hỏi.

“Em bảo điều đó phụ thuộc vào anh.” Luna trả lời, và bắt đầu không thể tập trung vào cuộc hội thoại giữa hai người họ. Lý trí của một Ravenclaw uyên bác dần chạy đi mất.

“Anh biết.” Neville nói rồi giữ chặt lấy cô gái trong lòng. Hai người họ biến mất khỏi ghế sô pha trong phòng sách sau một âm thanh bụp nho nhỏ. Luna cảm nhận được sự êm ái của cái giường dưới lưng mình.

“Anh lại thế nữa rồi.” Luna nói với giọng hờn dỗi, một điều mà có lẽ ngoài Neville, chẳng còn có ai trên đời này có thể được chứng kiến.

“Nó sắp nở rồi.” Neville thì thầm vào tai của cô gái dưới thân. Ngay lập tức, đôi mắt xanh kia ánh lên sự ngạc nhiên xen lẫn cảm động.

“Thật không?” Luna hỏi lại với ánh mắt nghi hoặc, như thể cô không hề tin tưởng vào lời nói của Neville vậy.

“Vị hôn phu của em là Giáo sư Thảo dược trẻ nhất Hogwarts đấy.” Neville bật cười rồi hôn cô gái của mình một cách mạnh mẽ. Và đêm thì chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.





Đó là một ngày mùa hạ. Trời nắng đẹp và không có lấy một gợn mây nào. Dinh thự của gia tộc Longbottom lâu lắm rồi mới đông vui nhộn nhịp đến như thế. Alice và Frank Longbottom hôm nay không hành động theo cách bình thường của mình. Họ lặng yên ngồi ở trên một chiếc sô pha, bình tĩnh gật đầu với mỗi vị khách đến dinh thự. Điều này làm cho tất cả các khách mời vô cùng ngạc nhiên, bởi hành động của họ chẳng hề giống họ bình thường.

Luna đứng trước chiếc gương lớn. Quý ngài Xenophilius Lovegood không bước nhanh vào phòng và nhìn thấy cô con gái cưng của mình đang ngẩn ngơ trước gương. Ông mỉm cười theo cái cách không giống bình thường, mặc dù nó giống hệt nụ cười của bất cứ người cha nào khi thấy con gái của mình trong bộ đầm trắng muốt như thế. Xenophilius hỏi con gái.

“Con thấy thế nào?”

“Con ổn.” Luna choàng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ miên man của mình. “Đến giờ rồi hả ba?”

“Đúng, đến giờ rồi.” Ông đáp lại con gái, rồi chìa cánh tay phải của mình ra, để cô có thể vịn vào đó.

“Vậy đi thôi.” Luna hít một hơi thật sâu rồi vịn vào cánh tay của cha mình. Sau hôm nay, cô sẽ chính thức không còn là quý cô Lovegood nữa. Thật buồn làm sao!



Tiếng nhạc vang lên vui vẻ. Ngồi ở dãy ghế đầu tiên là phu nhân Longbottom cùng với hai vợ chồng Frank và Alice. Ông chú và bà cô của Neville cũng đang ngồi ở đó. Đôi chân của hai người họ cũng giống như hai vợ chồng Frank và Alice, khẽ khàng đánh nhịp theo giai điệu của tiếng đàn. Phu nhân Longbottom gỡ đi cái vẻ nghiêm túc và khắc khổ thường thấy. Thay vào đó, bà đang cười rất vui vẻ, giống như cái cách mà hai mươi mấy năm về trước bà đã cười trong đám cưới của con trai và con dâu mình.

Dọc theo con đường dẫn tới bục tuyên thệ, một loài hoa màu xanh biếc xinh đẹp đang tỏa hương dịu dàng. Ngay khi nhìn thấy những bông hoa ấy, Luna không thể nén nổi hạnh phúc đang tràn ngập trong lòng mình. Khuôn mặt xinh đẹp của cô bừng lên niềm vui khó tả. Anh ấy làm được, Luna nghĩ như thế khi cha mình đưa tay cô cho vị nam phù thủy đang đứng ở đây.

“Hôm nay, chúng ta ở đây là để chứng kiến sự kết hợp của hai tâm hồn đồng điệu…” Giáo sư McGonagall, hiệu trưởng của Hogwarts, bắt đầu nói. Hôm nay, bà được mời làm chủ hôn cho hai vị giáo sư trẻ tuổi nhất trong bộ máy giáo viên của Hogwarts hiện tại.

Luna mỉm cười thật rạng rỡ khi Neville luồn chiếc nhẫn gắn đá sapphire màu xanh biếc vào ngón áp út của mình. Cuối cùng thì chúng cũng nở. Và cuối cùng, cô cũng có một người đàn ông yêu mình.

Khi họ trao cho nhau nụ hôn trước sự chứng kiến của mọi quan khách trong bữa tiệc, những bông hoa màu xanh biếc kia cùng nở rộ hết cỡ. Đám thanh niên trẻ tuổi có mặt ngạc nhiên nhìn sự diệu kỳ ấy. Một vài Ravenclaw có mặt thì mỉm cười, trong đầu lại đang nhớ xem điều đang diễn ra trước mắt được thực hiện bởi bùa gì. Hermione Jean Granger Weasley thì nâng khóe môi và liếc sang nhìn ông chồng tóc đỏ nhà mình. Anh chàng kia bận rộn nhìn đám hoa với ánh mắt ngạc nhiên.

“Chỉ là một Bùa Đồng tâm* đơn giản thôi.” Hermione khẽ khàng giải thích bên tai đức lang quân nhà mình. Ngay lập tức, thần sáng Ronald Weasley – người vốn chẳng mấy để ý đến hoa hoa cỏ cỏ, vội vàng thì thầm hỏi vợ mình.

“Chúng là hoa gì vậy?”

“Một giống hoa ánh trăng.” Hermione cười đáp. Đúng vậy, nó chỉ là một giống hoa ánh trăng mà Neville trồng. Một giống hoa chỉ có trong truyền thuyết và chỉ có mình Neville có can đảm thử nghiệm trồng nó. Chỉ thế mà thôi.



Phụ nữ thường hay ghen tị. Đôi khi, sự ghen tị của họ hết sức vô lý. Nhưng cũng có những lúc, sự ghen tị ấy là điều mà người đàn ông của họ mong muốn có được. Vậy đó!

2/1/18

[Fanfic - NonSA - Neville Longbottom/Luna Lovegood] Tình yêu không ngờ tới (4)(18+)

4. Lời thú nhận (18+)


Lần đầu tiên sau nhiều năm kể từ bữa tiệc độc thân của anh chàng tóc đỏ Ronald Weasley, Neville Longbottom mới trở lại quán rượu. Anh ngồi lặng yên trong góc xó tăm tối một mình và chăm chăm nhìn vào khoảng không vô định. Bàn tay trái rót rượu như được lập trình sẵn. Bàn tay phải cứ nhấc ly rượu, đưa nó lên miệng chủ nhân, rồi hạ xuống theo một tốc độ vừa phải. Dù đã ngồi ở đây gần ba ngày trời thì cũng chẳng ai trong quán rượu phù thủy này chú ý tới anh, ngoại trừ vị chủ quán già cả. 

Thứ rượu đế nóng bỏng lướt qua cổ họng, xuống dạ dày rồi biến mất, như thể nó chưa từng đi vào cơ thể của anh. Neville biết mình say rồi, nhưng anh không muốn dừng đưa thứ chất lỏng kia vào cơ thể.
Khi cô gái tóc vàng được thông báo và có mặt ở quán rượu thì giáo sư Longbottom trẻ tuổi đã ngồi ở đó tròn bảy mươi mốt tiếng đồng hồ. Anh nghĩ cơn say của mình đã trở nên nặng hơn rồi. Đầu không đau, nhưng Neville hơi lắc lắc và lấy tay đập đập vào nó một chút. Anh mơ hồ nhận ra một mái tóc vàng xuất hiện trước mắt mình. Nhưng chàng Longbottom cho rằng mình đang mơ. Anh cười một cách ngớ ngẩn với người mới đến. Cô gái vừa ngồi xuống thở dài.

“Anh đang làm gì thế?” Cô hỏi.

“Uống. Anh không muốn về nhà lắm.” Anh đáp, tiếp tục đổ rượu và ly. Nhưng bàn tay trái của anh bị ngăn lại. Một bàn tay với những ngón tay thon dài đặt lên nó. Ấm áp quá, Neville thầm nghĩ.

“Anh uống hơi lâu rồi.”

“Anh xin lỗi.” Neville nói một câu không đầu không cuối với cô.

“Anh không làm gì có lỗi với em hết.” Cô lắc đầu. Mấy sợi tóc màu vàng hơi lay động một chút.

“Đêm đó là sai lầm của anh.” Neville Longbottom nói. “Anh đã lợi dụng em để an ủi chính mình.”

“Em không trách anh.” Cô thở dài. “Chính em cũng cần an ủi.” Cô nhìn mái tóc hơi rối của chàng trai nhân hậu trước mắt mình. Cô biết anh tự trách khi cô biến mất mười năm. Chỉ là, anh không biết tại sao cô ra đi. Anh không hiểu được cô đã bối rối như thế nào.

“Anh đã lợi dụng lúc em gặp khó khăn.” Neville lẩm bẩm rất nhỏ, nhưng cô vẫn có thể nghe thấy một cách rõ ràng. “Rất không Gryffindor.”

Cô nhấc chai rượu trong bàn tay trái của anh và đặt nó xuống mặt bàn. Cô hít một hơi, quyết định nói một sự thật mà anh đã từng không hề hay biết. “Neville, em biết anh vẫn đủ tỉnh táo để nghe em nói. Vậy nên, hãy lắng nghe cho thật kỹ.”

Chàng trai ngước mắt lên nhìn cô. Anh đang ngạc nhiên vô cùng.

“Em đã từng yêu Harry Potter.” Cô nói. Anh nở một nụ cười cay đắng kỳ cục. “Nhưng tình yêu đơn phương của em đã kết thúc vào cái ngày anh ấy kết hôn với cô bạn thân nhất của em. Và con tim của em đã thay đổi.”

Đôi mắt của chàng trai mở lớn trước lời tuyên bố của cô. Anh cười khổ một chút và định rút tay mình ra khỏi tay cô. Nhưng cô lại giữ chặt lấy nó.

“Con tim của em thay đổi quá chóng vánh.” Cô gái nói như thế. “Em cũng không biết tại sao lại như thế nữa. Em cảm thấy nó quá khó hiểu.”

“Đúng vậy. Quá khó hiểu.” Neville xác nhận. Đâu đó trong anh cảm thấy thật hụt hẫng khi biết cô không còn yêu Harry nhưng lại yêu người khác. Anh không biết tại sao mình lại cảm thấy thật ghen tị với gã nào đó mà cô yêu.

“Vì thế em đã quyết định rời đi.”

Anh gật đầu. Đúng, rời đi cũng là một cách.

“Anh ấy đã đi tìm em.” Cô nói tiếp. “Nhưng anh ấy không biết một chuyện, em không cần anh ấy thực hiện trách nhiệm. Em muốn anh ấy yêu em.”

Anh mở tròn miệng. Cảm giác quen thuộc dâng lên.

“Em muốn được yêu. Em muốn anh ấy thề trước Merlin bởi vì anh ấy yêu em, chứ không phải vì một đêm mà anh ấy cho là sai lầm của mình.” Cô hơi nhếch khóe miệng tự giễu. “Đúng thế đấy, em lại yêu đơn phương một lần nữa.”

Mặc cho sự thật là Neville Longbottom đã uống tương đối nhiều, anh vẫn có thể nhận ra ẩn ý trong lời của cô gái này. Đôi mắt buồn bã thay đổi.

“Anh sẽ kể cho em nghe một chuyện.” Neville nói. “Anh cũng đã yêu một cô gái. Cô gái ấy không thể hiện ra sự thông minh và hoàn hảo của mình mỗi ngày cho mọi người thấy. Anh cũng chẳng hề biết mình yêu cô ấy.”

Chàng trai đưa mặt tiến sát tới gần mặt của cô gái. Đôi mắt của họ lóe lên những tia sáng mà chỉ hai bọn họ có thể hiểu được.

“Anh đã không hi vọng có thể gặp lại cô gái ấy. Đúng là ban đầu, anh đi tìm cô ấy chỉ vì trách nhiệm, chỉ vì cô ấy phù hợp với anh nhất.” Neville đặt mấy đồng Galleon lên bàn. Rồi anh vươn bàn tay còn lại chạm đến má của cô gái. “Luna, hãy nghe cho kỹ này, anh từng không biết rõ trái tim mình. Nhưng giờ thì anh có thể khẳng định chắc chắn với em, anh yêu em.”

Một tiếng động nhỏ vang lên. Hai người bọn họ biến mất. Vị chủ quán rượu già chậm chạp tiến đến và thu dọn những gì còn sót lại trên cái bàn trong góc tối tăm ấy. Đúng lúc này, cửa quán rượu bật mở. Một cô gái với gương mặt tròn trĩnh vội vàng chạy vào. Chủ quán nhìn cô. Nhưng cô lại chẳng chú ý. Cô nhìn cái góc mà ông đang dọn dẹp rồi nhận ra, có lẽ cô đã muộn. Những sợi tóc màu vàng tươi của cô nhợt nhạt một cách nhanh chóng…



Luna Lovegood tỉnh dậy và cảm thấy cả người mình mỏi nhừ, cứ như thể đêm qua cô đã làm một việc gì đó quá sức vậy. Cô đưa mắt nhìn quanh rồi nhận ra, căn phòng ấm áp cũng như chiếc giường mềm mại mà cô đang nằm đây, hoàn toàn không phải là của mình. Cô nhớ lại những gì đã xảy ra đêm qua rồi đỏ mặt. Lúc này, cửa phòng mở ra. Một chàng trai tóc đen xuất hiện ở đó. Anh nhìn cô và mỉm cười. Nụ cười làm Luna cảm thấy bối rối.

“Em cảm thấy thế nào?” Anh hỏi cô như thế.

“Bình thường.” Cô nhún vai. “Ta đang ở đâu vậy?”

“Nhà anh.” Chàng trai đáp lời.

“Nhà anh?” Cô hơi nhướn mày. Cô không hề nhận ra mình đang không mảnh vải che thân. Và làn da hồng nhạt của cô đang hấp dẫn một chàng trai hết sức.

“Nhà anh. Không phải là dinh thự của gia tộc Longbottom, mà là nhà anh, căn hộ của Neville Longbottom.” Anh giải đáp cho cô, từ từ đi về phía giường. “Em nhớ những gì anh nói đêm qua chứ?”

“…” Cô im lặng và nhìn anh. Tai của Neville hơi đỏ lên một chút. Nhưng anh vờ như không có chuyện gì.

“Em không được phép thay đổi được câu trả lời của mình.” Neville nói một cách mạnh mẽ. Anh ngồi xuống giường và cầm lấy tay trái của Luna. Luna chợt nhận ra là ngón tay áp út của mình đang đeo lên trang sức, một điều quá sức bất thường trong một buổi sáng không hề bình thường như hôm nay.

“Em đã đồng ý chuyện gì?” Luna hỏi lại một cách ngớ ngẩn, dù thứ trang sức trên tay kia rõ ràng đã cho cô biết câu trả lời mà cô cần.

“Em…”

Neville nhẹ nhàng hôn lên trán của cô gái. Làn da trắng hồng chuyển màu một cách nhanh chóng. Màu hồng trên đó càng lúc càng rõ ràng.

“…đã…”

Anh tiếp tục hôn lên mắt của Luna. Cô khẽ khép hờ mắt mình lại.

“…đồng ý…”

Anh hôn lên chóp mũi cô gái. Cảm giác hạnh phúc chẳng hiểu sau lại len lỏi đến từng mạch máu trên cơ thể Luna.

“…lời cầu hôn của anh.”

Neville hôn lên đôi môi của cô. Luna cảm thấy mình đang bị Neville giữ thật chặt và ấn chìm vào cái giường mềm mại này. Cô có thể cảm nhận được cái gì đó mềm mại chạm vào môi của mình. Người đàn ông không hài lòng với hai cánh môi đang khép chặt của cô. Anh đưa tay và chạm vào cơ thể vẫn trống không bên dưới. Luna khẽ hừ như một con mèo nhỏ, rồi cô thả lỏng dần…

Bàn tay của chàng trai di chuyển theo một nhịp điệu tự nhiên. Cô gái vẫn tiếp tục rên rỉ bằng thứ ngôn ngữ của bản năng. Thanh âm ấy khiến người đàn ông cảm thấy được khuyến khích nhiều hơn nữa. Anh đưa bàn tay còn lại xuống dưới cơ thể của cô gái, rồi dùng sức một chút. Lúc này, Luna không còn chìm xuống chiếc giường mềm mại nữa. Cô hơi mở mắt mà nhận ra quần áo trên người chàng trai đã biến mất tự bao giờ. Cô nhếch miệng cười một cách tinh quái và bắt đầu phát huy tinh thần của một Ravenclaw ham hiểu biết.

Lần đầu tiên, Luna hoàn toàn tỉnh táo và lắng nghe âm thanh rên rỉ của người đàn ông này. Cô ngồi chồm hỗm. Bàn tay rời khỏi ngực của anh và chuyển dần xuống dưới. Tiếng rên của Neville càng lúc càng rõ ràng. Anh biết mình thích cảm giác này. Anh biết mình đang thể hiện ra hoàn toàn không quý tộc một chút nào. Và anh cũng biết điều này nghĩa là gì…

Neville và Luna cùng thở hổn hển. Cô gái tóc vàng cảm thấy hơi mệt mỏi. Cô đổ gục xuống và nằm trên người anh. Điều này khiến vị nam phù thủy không hề hài lòng một chút nào. Anh dùng sức và xoay chuyển cả hai người họ. Một lần nữa, cô lại nằm dưới thân anh. Luna đưa tay vòng lên cổ của Neville. Anh dùng sức một chút, rồi cả hai người họ cùng thở dài một cách thỏa mãn. Chậm chạp. Chậm. Rồi nhanh dần. Luna bắt đầu tiếp tục rên rỉ…



Hai vị giáo sư trẻ tuổi của Hogwarts cứ tiêu hao thời gian trong kỳ nghỉ đông của mình theo cách như thế. Nữ hiệu trưởng McGonagall không lấy làm phiền lòng trước sự vắng mặt của hai bọn họ trên bàn ăn trong suốt gần hai tuần lễ. Nhưng, học kỳ mới cuối cùng cũng đến. Đám học sinh cũng sắp trở lại. Bà không thể làm gì hơn là gửi thư cú cho bọn họ.

Đám học sinh ở Hogwarts cảm thấy giáo sư Longbottom của mình sở hữu tốc độ thật nhanh. Mới học kỳ trước thôi, chúng còn thấy hai vị giáo sư trẻ nhất ở trường trong giai đoạn hết sức mập mờ. Thế mà sau kỳ nghỉ đông trở lại, chúng đã nhận thấy thứ lấp lánh trên ngón áp út của Giáo sư Lovegood. Đám sư tử con Gryffindor vui vẻ tự hào về khả năng săn mồi của viện trưởng nhà mình. Những con mọt sách Ravenclaw thì bắt đầu mở nghiên cứu về nguyên nhân đằng sau sự xuất hiện của vật thể ấy. Tụi rắn nhỏ Slytherin thì gật đầu đồng tình trước sự lựa chọn của vị quý tộc hiếm hoi đến từ Gryffindor. Còn các học sinh của nhà Hufflepuff tưởng như vô cùng ngoan ngoãn, thực ra lại vui vẻ bát quái về hành động thân mật của hai vị giáo sư trẻ mỗi ngày.




Thực ra thì đàn ông và đàn bà chẳng bao giờ có thể hiểu nhau một cách trọn vẹn được. Đàn ông luôn cảm thấy đàn bà hết sức khó hiểu. Còn đàn bà lại cảm thấy đàn ông thật vô tâm. Nhưng thực ra, chỉ cần đan chút thời gian cho nhau để trao đổi, họ sẽ nhận ra mọi chuyện chẳng đến mức như họ vẫn nghĩ. Vậy đó!

1/1/18

[Ngôn tình/Đồng nhân High School Musical] Tôi ở trường Trung học Phía Đông (1)

1. Khởi đầu – Start of something new





Nắng vàng rực rỡ phủ lên thành phố Albuquerque của bang New Mexico như thể nó đang háo hức đợi chờ điều tuyệt vời sắp sửa diễn ra ở thành phố này. Trong một căn nhà xinh xắn trên phố Bắc, một cô chừng mười sáu hay mười bảy tuổi gì đó đang vui vẻ chào bố mẹ để đi học. Cô mặc quần jean với một chiếc áo sơ mi đơn giản nhưng chúng lại chẳng thể che giấu những đường nét bắt đầu được hoàn thiện của người thiếu nữ trẻ. Chiếc xe buýt lớn màu vàng cực kỳ đúng giờ dừng lại phía trước căn nhà. Cô hét lên một lần nữa để tạm biệt bà mẹ của mình – người phụ nữ đang đứng trước cửa để vẫy tay tạm biệt con gái, rồi nhanh chóng trèo lên ô tô.

“Chào buổi sáng, Taylor.” Cô nói với một cô nàng da màu ngồi ghế gần cuối xe. Cô gái mới được chào rời mắt khỏi cuốn sổ trong tay và ngước mắt nhìn lên.

“Chào cậu, Lana.” Taylor cười cười với Lana và hơi nghiêng người để cô bạn của mình có thể ngồi vào vị trí cạnh cửa sổ.

“Cậu lại nghiên cứu đề thi năm ngoái lần nữa đấy à?” Lana liếc mắt nhìn vào nội dung của cuốn sổ trên tay của Taylor. “Còn tận năm tháng nữa mới đến cuộc thi, Taylor. Cậu đang tự dồn quá nhiều áp lực cho chính cậu và cả đội đấy.”

“Là bốn tháng hai mươi tám ngày.” Taylor nhíu mày và sửa lại cho bạn mình. “Tốt hơn là cậu nên sớm hoàn thành vụ nghiên cứu hay thiết kế gì đó chết tiệt kia rồi quay lại giúp mình chỉ đạo cả đội đi. Không biết thế quái nào mà thầy Brandon lại có thể cướp cậu đi một cách trắng trợn như thế chứ.”

Lana muốn cười khi nghe thấy những lời hậm hực của cô bạn thân nhà mình. Kể từ ngày Lana đồng ý tham gia nghiên cứu thiết kế cảm biến tự động đơn giản tưới cây theo mức độ ánh nắng với thầy Brandon và câu lạc bộ Vật lý, sự phẫn nộ của Taylor như thể cứ có thể trào ra bất cứ lúc nào vậy. Taylor vô cùng thắc mắc tại sao thầy Brandon và cô Baron có thể chuyển nhượng thành viên giữa hai câu lạc bộ mà họ cố vấn một cách chóng vánh mà không hề quan tâm đến sự thật là: Lana thích Vật lý hơn Hóa học nhiều, chẳng qua bạn thân của Lana là Chủ tịch câu lạc bộ Hóa nên cô nàng mới buộc phải chọn câu lạc bộ này. Tuy nhiên, Lana dám cá là nếu mình nhắc lại cái sự thật đó, cơn giận của Taylor sẽ giáng xuống cho cả cái câu lạc bộ Hóa học cho đến hết ngày hôm nay. “Chắc sẽ xong nhanh thôi.”

“Nhanh đến mức nào?” Taylor đưa mắt lườm bạn thân của mình.

“Ừm, xem nào, trước kỳ nghỉ đông, tụi mình sẽ lắp đặt thử nghiệm với dàn cây trên mái căng tin. Lắp đặt xong thì chủ yếu là người của câu lạc bộ Vật Lý tiến hành giám sát.” Lana đáp và nhìn thấy sự vui vẻ lóe lên trong mắt của Taylor. “Sau đó, mình sẽ trở về với vòng tay của câu lạc bộ Hóa học.” Cô nháy mắt với cô bạn da màu thân thiết của mình. Nụ cười của Taylor càng rạng rỡ hơn.

“Nghĩa là còn chưa đầy ba tuần nữa.” Taylor háo hức. “Cậu cần bắt đầu nghiên cứu chiến thuật tiếp sức cho cả đội rồi đấy.” Cô nàng vui vẻ lục lọi trong ba lô để kiếm một cái gì đó. Lana đảo con ngươi của mình tỏ vẻ cô đã đoán được chuyện này sẽ diễn ra.

“Từ từ đi Taylor. Còn tận ba tuần nữa mình mới có thể bắt đầu nghiên cứu chiến thuật cho đội cơ mà.” Lana khoác tay trái của mình lên vai của cô bạn. “Đến trường rồi kìa.”

Taylor rời mắt ra khỏi ba lô của mình và ném cho Lana thêm một cái lườm nữa, ý chỉ rằng chuyện giữa họ còn chưa xong đâu. Lana chỉ biết cười và cùng cô bạn của mình xuống xe. Vừa rời khỏi bóng râm do chiếc xe buýt tạo ra, Lana cảm nhận được ánh nắng đang vui vẻ nhảy nhót trên da mặt của mình. Một ngày nữa ở trường, cô thầm nghĩ như thế và giữ nguyên nụ cười để đi vào trường. Cô không hề nhận ra nụ cười rạng rỡ của mình đã lọt vào mắt của hai người, một đang ngẩn ngơ đi giữa đám thành viên của Đội Bóng rổ, còn kẻ kia lại bất thình lình đứng sững lại giữa sảnh.


 *
*     *
*     *     *


“Các em thân mến, hôm nay là ngày cuối cùng trước kỳ nghỉ đông.” Cô Darbus ngồi trên chiếc ghế quyền lực của mình và bắt đầu bài diễn thuyết trước kỳ nghỉ của mình như mọi lần. “Các em phải biết rằng, kỳ nghỉ đông là một quãng thời gian thú vị…”

Lana liên tục nguệch ngoạc viết ra vài công thức để ước chừng về sự thay đổi của hệ thống mà cô tham gia thiết kế. Ngồi sát phía sau cô là Jason Cross. Cậu thiếu niên đang bắt đầu chìm dần vào giấc ngủ trong lời ru du dương của cô Darbus. Ở dãy bàn bên cạnh, Sharpay Evans đang tập trung vào cuốn số gì đó trong tay. Cái bút gắn đầy lông vũ hồng rực của cô nàng cứ liên tục được nâng lên rồi hạ xuống, cứ như thể diễn tả tâm trạng háo hức vì kỳ nghỉ của đám học sinh trong lớp. Phía sau Sharpay là thiếu niên tóc vàng điển trai – Ryan Evans, em trai song sinh của Sharpay. Cậu thiếu niên này cùng với Troy Bolton, đội trưởng đội bóng rổ, là hai chàng hoàng tử trong mộng của phần lớn các thiếu nữ ở trường trung học Phía Đông dạo gần đây.

Lana đang tập trung hoàn thiện công thức của mình thì có cái gì đó bay đến và đập vào đầu của cô. Lana giật mình quay lại nhìn phía sau mình. Chad Danforth chắp tay, nhìn cô với ánh mắt cầu xin rồi chỉ xuống dưới chân của Lana. Cô cúi xuống và nhặt mẩu giấy được vo viên lên. “Chuyện gì?” Cô sử dụng khẩu hình miệng để hỏi.

“Troy.” Chad cũng dùng khẩu hình miệng để nói với Lana, khiến cô suýt nữa bật cười ra tiếng. Quả đầu xù của cậu bạn này cùng với ánh mắt nhờ vả kia đúng là chẳng hợp nhau một chút nào hết. Lana quay người để ném mẩu giấy được vo viên cho Troy. Đúng lúc ấy, cô giáo Darbus thân yêu của họ như chợt tỉnh khỏi bài ca diễn thuyết của mình và nhìn thấy hành động mờ ám của Lana. Taylor không kịp ngăn cản cô bạn thân nhà mình trước điều đen đủi đang tới. Cô nhắm chặt mắt lại, như thể nếu làm vậy thì có thể ngăn điều khủng khiếp ấy sắp diễn ra đó.

“Ồ, White. Trò có cái gì đó?” Cô Darbus nhướn mày, khiến cho ánh mắt của tất cả mọi người tập trung vào cục giấy trắng trong lòng bàn tay của Lana.

“Không có gì ạ.” Lana nhìn cô Darbus với ánh mắt ngây thơ vô số tội của mình. Và tất nhiên là với bản lĩnh của một người giáo viên lâu năm, ánh mắt của Lana chẳng ăn nhằm gì.

“Đưa đây cho tôi.” Cô Darbus chìa tay. Lana đành buộc lòng thả nó rơi xuống lòng bàn tay đang chìa ra của cô giáo. Ngay lập tức, điều gì đến cũng phải đến. Cô Darbus mở tờ giấy ra và đọc lên. “Troy. Chiều nay. 5 giờ. Sân bóng rổ.” Cô Darbus rời mắt khỏi tờ giấy. “Tôi không biết là bạn White đây có hứng thú với bóng rổ đấy.”

“Em xin lỗi cô.” Lana cúi đầu tỏ vẻ ăn năn trong cái nhìn giận dữ của Sharpay và cái nhìn ngạc nhiên của Ryan. Chad hối hận nhìn cô bạn thông minh đang cúi đầu kia, rồi gửi cái nhìn nhiều ý nghĩa cho Troy.  



Chuông vang lên. Giờ học cuối cùng trước kỳ nghỉ đã kết thúc. Cô Darbus buộc lòng phải thả đám học sinh của mình ra khỏi phòng học dù chẳng hề mong muốn một chút nào. Ngay lập tức, Taylor ôm lấy đồ đạc của mình và tiến về chỗ của Lana. Nhưng cô lại bị Chad đầu xù chắn ngang đường di chuyển của mình. Lana nhìn thấy quả bóng màu cam đặt trên bàn học. Cô ngước mắt nhìn lên. Chad và Troy đang đứng trước mắt cô.

“Ban nãy xin lỗi nha, Lana.” Troy nói với cô. Phía sau họ, Jason và Zeke cũng đang tập trung theo dõi cuộc đối thoại. Từ phía cửa ra vào, một đôi mắt màu lam cũng đang bí mật theo dõi, mặc cho chị gái của chủ nhân đôi mắt ấy lại đang tỏ ra khó chịu.

“Không sao. Mình cũng thích bóng rổ mà.” Lana cười. “Cô Darbus nói cũng không sai.” Cô nàng vừa dứt lời thì Chad tỏ ra vui vẻ và vỗ một cái đau điếng lên vai phải của cô. Nó khiến đôi mắt màu lam kia ánh lên vẻ khó chịu và bực tức.

“Hừ. Xin lỗi mà có tác dụng thì cần cảnh sát làm gì.” Taylor chen ngang cuộc nói chuyện giữa họ và ném cho Chad một cái lườm đầy nguy hiểm.

“Cảnh sát gì ở đây? Cậu muốn gây sự phải không, Taylor?” Chad bực tức nói với cô nàng da màu vừa chen vào cuộc đối thoại.

“Ai thèm gây sự với cái đồ tay dài não ngắn.” Taylor nói một cách ngúng nguẩy. Lana cười cười tỏ ý xin lỗi Chad rồi đứng dậy và khoác tay Taylor.

“Đừng để bụng nha Chad.” Cô nói và nháy mắt với các thành viên của đội Bóng rổ. “Nghỉ Đông vui vẻ.” Lana nói như thế và rời đi, không hề nhận ra một đôi mắt màu nâu từ phía sau Troy và Chad vẫn chăm chú theo dõi và bất thình lình ngẩn ngơ vì cái nháy mắt của cô thiếu nữ.





Lana mặc một chiếc đầm liền màu trắng xinh đẹp và chầm chậm bước xuống cầu thang. Trong kỳ nghỉ đông, căn biệt thự ở ngoại ô thành phố Albuquerque của nhà họ White mới được dịp được sử dụng. Ánh đèn chùm lấp lánh, khiến cho không khí của bữa dạ tiệc đêm giao thừa càng thêm phần huyền ảo. Lana nhìn quanh một chút và thấy bố mẹ của mình – ông bà White, vẫn đang nói chuyện với vài vị giám đốc cấp cao của công ty. Cô chuyển mắt một chút, rồi phát hiện ra hai cái đầu màu vàng đang thì thầm to nhỏ gì đó ở góc phòng. Lana quyết định cất bước về hướng ấy.

“Hai cậu nói gì thế?” Lana lên tiếng. Cô gái tóc vàng ném cho cô một cái nhìn giận dỗi và không thèm lên tiếng. Còn chàng trai tóc vàng đang đứng đó lại nở một nụ cười vui vẻ.

“Chuyện vở Nhạc kịch mùa xuân của Câu lạc bộ Kịch nghệ thôi.” Đôi mắt màu lam của cậu thiếu niên ánh lên vẻ trông đợi. “Cậu có muốn câu lạc bộ Kịch nghệ sử dụng mấy bài hát mà cậu đã viết không?”

“Cô Darbus chưa chắc đã đồng ý đâu.” Lana thè lưỡi trêu đùa. “Nguyên cái việc mình bỏ câu lạc bộ sau năm nhất là đủ khiến cổ ghét mình đến tận lúc tốt nghiệp rồi.”

“Cô vẫn ngóng cậu bỏ câu lạc bộ Hóa học đấy.” Lúc này, cô gái tóc vàng không nhịn được nữa và lên tiếng.

“Sharpay, mình thích mấy môn Khoa học hơn là hát hò trên sân khấu.” Lana thật thà thú nhận. Đôi mắt màu lam kia lại ánh lên vẻ tiếc nuối.

“Cậu thích viết nhạc còn gì.” Sharpay chỉ ra sự thật mà đến cả Taylor, người đã học chung với cô từ thời cấp hai, cũng không biết. “Và cậu viết nhạc hay hơn cái con bé nhát gan Kelsi Nielsen nhiều.”

“Kelsi viết hay đấy chứ.” Lana cười cười và đồng tình với Sharpay ở một điểm, “Cậu ấy chỉ hơi nhát gan thôi.”

“Nhưng nhạc của cậu hợp với bọn này hơn.” Sharpay tiếp lời.

“Vì tụi mình biết nhau mười sáu năm rồi mà.” Lana nói. “Kỳ nghỉ hè nào cậu chẳng dùng bài hát của mình diễn ở Cuộc thi tài năng ở Lava Springs. Chả nhẽ năm nay cậu không định dùng chúng cho cuộc thi nữa. Mình sợ là mình không đủ thời gian chuẩn bị cho cậu nhiều bài hát đến thế đâu.”

“Cậu bận đến thế cơ à?” Sharpay phụng phịu hỏi.

“Kỳ sau có cuộc thi Tiếp sức hóa học nên chắc không có thời gian thật.” Lana tỏ vẻ trầm ngâm rồi bật cười trước vẻ mặt của Sharpay. “Yên tâm đi, mình vẫn dư thời gian để phối nhạc cho hai cậu.”

“Hứa?” Sharpay nhướn mày và chìa ngón út của mình về phía cô bạn.

“Ừ, hứa.” Lana vui vẻ đồng ý. Đôi mắt màu lam của chàng thiếu niên đứng cạnh họ trở nên thật ấm áp. Nếu có bạn học nào của ba người có mặt ở đây, họ ắt hẳn sẽ vô cùng ngạc nhiên trước sự thân thiết của hai chị em song sinh nhà Evans và Lana. Bởi tất cả mọi người luôn cho rằng, ba người họ chỉ là bạn học từ thời tiểu học. Chẳng ai biết đến sự thân thiết giữa hoàng tử và công chúa của trường với cô bạn tóc vàng đáng yêu không-hề-giống-mọt-sách của cái câu lạc bộ toàn-mọt-sách như câu lạc bộ Hóa học. Và nếu Kelsi có tình cờ nghe thấy cuộc đối thoại giữa họ, cô bé nhút nhát ấy có lẽ sẽ biết sự thật đằng sau những bản phối kỳ lạ mà chị em nhà Evans thường dùng.



Cùng lúc ấy, ở cách ngoại ô thành phố Albuquerque chừng mấy ngàn cây số, cuộc gặp gỡ định mệnh giữa một chàng trai và một cô gái đang diễn ra. Không ai đoán được chuyện này sẽ xảy ra. Nó khác thường đến nỗi, người ta chỉ nghĩ đến nó như là tình tiết trong những bộ phim âm nhạc lãng mạn. Nhưng nó lại là khởi đầu cho rất nhiều điều sẽ diễn ra tại trường Trung học Phía Đông trong năm mới phía trước.