1. Khởi đầu – Start of something new
Nắng
vàng rực rỡ phủ lên thành phố Albuquerque của bang New Mexico như thể nó
đang háo hức đợi chờ điều tuyệt vời sắp sửa diễn ra ở thành phố
này. Trong một căn nhà xinh xắn trên phố Bắc, một cô chừng mười sáu
hay mười bảy tuổi gì đó đang vui vẻ chào bố mẹ để đi học. Cô mặc
quần jean với một chiếc áo sơ mi đơn giản nhưng chúng lại chẳng thể
che giấu những đường nét bắt đầu được hoàn thiện của người thiếu nữ
trẻ. Chiếc xe buýt lớn màu vàng cực kỳ đúng giờ dừng lại phía
trước căn nhà. Cô hét lên một lần nữa để tạm biệt bà mẹ của mình –
người phụ nữ đang đứng trước cửa để vẫy tay tạm biệt con gái, rồi
nhanh chóng trèo lên ô tô.
“Chào
buổi sáng, Taylor.” Cô nói với một cô nàng da màu ngồi ghế gần cuối
xe. Cô gái mới được chào rời mắt khỏi cuốn sổ trong tay và ngước mắt
nhìn lên.
“Chào
cậu, Lana.” Taylor cười cười với Lana và hơi nghiêng người để cô bạn của
mình có thể ngồi vào vị trí cạnh cửa sổ.
“Cậu
lại nghiên cứu đề thi năm ngoái lần nữa đấy à?” Lana liếc mắt nhìn
vào nội dung của cuốn sổ trên tay của Taylor. “Còn tận năm tháng nữa
mới đến cuộc thi, Taylor. Cậu đang tự dồn quá nhiều áp lực cho chính
cậu và cả đội đấy.”
“Là
bốn tháng hai mươi tám ngày.” Taylor nhíu mày và sửa lại cho bạn
mình. “Tốt hơn là cậu nên sớm hoàn thành vụ nghiên cứu hay thiết kế
gì đó chết tiệt kia rồi quay lại giúp mình chỉ đạo cả đội đi. Không
biết thế quái nào mà thầy Brandon lại có thể cướp cậu đi một cách
trắng trợn như thế chứ.”
Lana
muốn cười khi nghe thấy những lời hậm hực của cô bạn thân nhà mình.
Kể từ ngày Lana đồng ý tham gia nghiên cứu thiết kế cảm biến tự động đơn giản tưới cây theo mức độ ánh
nắng với thầy Brandon và câu lạc bộ Vật lý, sự phẫn nộ của
Taylor như thể cứ có thể trào ra bất cứ lúc nào vậy. Taylor vô cùng
thắc mắc tại sao thầy Brandon và cô Baron có thể chuyển nhượng thành
viên giữa hai câu lạc bộ mà họ cố vấn một cách chóng vánh mà không
hề quan tâm đến sự thật là: Lana thích Vật lý hơn Hóa học nhiều,
chẳng qua bạn thân của Lana là Chủ tịch câu lạc bộ Hóa nên cô nàng
mới buộc phải chọn câu lạc bộ này. Tuy nhiên, Lana dám cá là nếu
mình nhắc lại cái sự thật đó, cơn giận của Taylor sẽ giáng xuống
cho cả cái câu lạc bộ Hóa học cho đến hết ngày hôm nay. “Chắc sẽ
xong nhanh thôi.”
“Nhanh
đến mức nào?” Taylor đưa mắt lườm bạn thân của mình.
“Ừm,
xem nào, trước kỳ nghỉ đông, tụi mình sẽ lắp đặt thử nghiệm với
dàn cây trên mái căng tin. Lắp đặt xong thì chủ yếu là người của câu
lạc bộ Vật Lý tiến hành giám sát.” Lana đáp và nhìn thấy sự vui
vẻ lóe lên trong mắt của Taylor. “Sau đó, mình sẽ trở về với vòng
tay của câu lạc bộ Hóa học.” Cô nháy mắt với cô bạn da màu thân
thiết của mình. Nụ cười của Taylor càng rạng rỡ hơn.
“Nghĩa
là còn chưa đầy ba tuần nữa.” Taylor háo hức. “Cậu cần bắt đầu
nghiên cứu chiến thuật tiếp sức cho cả đội rồi đấy.” Cô nàng vui vẻ
lục lọi trong ba lô để kiếm một cái gì đó. Lana đảo con ngươi của
mình tỏ vẻ cô đã đoán được chuyện này sẽ diễn ra.
“Từ
từ đi Taylor. Còn tận ba tuần nữa mình mới có thể bắt đầu nghiên
cứu chiến thuật cho đội cơ mà.” Lana khoác tay trái của mình lên vai
của cô bạn. “Đến trường rồi kìa.”
Taylor
rời mắt ra khỏi ba lô của mình và ném cho Lana thêm một cái lườm
nữa, ý chỉ rằng chuyện giữa họ còn chưa xong đâu. Lana chỉ biết cười
và cùng cô bạn của mình xuống xe. Vừa rời khỏi bóng râm do chiếc xe
buýt tạo ra, Lana cảm nhận được ánh nắng đang vui vẻ nhảy nhót trên
da mặt của mình. Một ngày nữa ở
trường, cô thầm nghĩ như thế và giữ nguyên nụ cười để đi vào
trường. Cô không hề nhận ra nụ cười rạng rỡ của mình đã lọt vào
mắt của hai người, một đang ngẩn ngơ đi giữa đám thành viên của Đội
Bóng rổ, còn kẻ kia lại bất thình lình đứng sững lại giữa sảnh.
“Các
em thân mến, hôm nay là ngày cuối cùng trước kỳ nghỉ đông.” Cô Darbus
ngồi trên chiếc ghế quyền lực của mình và bắt đầu bài diễn thuyết
trước kỳ nghỉ của mình như mọi lần. “Các em phải biết rằng, kỳ
nghỉ đông là một quãng thời gian thú vị…”
Lana
liên tục nguệch ngoạc viết ra vài công thức để ước chừng về sự thay
đổi của hệ thống mà cô tham gia thiết kế. Ngồi sát phía sau cô là
Jason Cross. Cậu thiếu niên đang bắt đầu chìm dần vào giấc ngủ trong lời ru du dương của cô Darbus. Ở dãy
bàn bên cạnh, Sharpay Evans đang tập trung vào cuốn số gì đó trong tay.
Cái bút gắn đầy lông vũ hồng rực của cô nàng cứ liên tục được nâng
lên rồi hạ xuống, cứ như thể diễn tả tâm trạng háo hức vì kỳ nghỉ
của đám học sinh trong lớp. Phía sau Sharpay là thiếu niên tóc vàng
điển trai – Ryan Evans, em trai song sinh của Sharpay. Cậu thiếu niên này
cùng với Troy Bolton, đội trưởng đội bóng rổ, là hai chàng hoàng tử trong
mộng của phần lớn các thiếu nữ ở trường trung học Phía Đông dạo gần đây.
Lana
đang tập trung hoàn thiện công thức của mình thì có cái gì đó bay
đến và đập vào đầu của cô. Lana giật mình quay lại nhìn phía sau
mình. Chad Danforth chắp tay, nhìn cô với ánh mắt cầu xin rồi chỉ
xuống dưới chân của Lana. Cô cúi xuống và nhặt mẩu giấy được vo viên
lên. “Chuyện gì?” Cô sử dụng khẩu hình miệng để hỏi.
“Troy.”
Chad cũng dùng khẩu hình miệng để nói với Lana, khiến cô suýt nữa
bật cười ra tiếng. Quả đầu xù của cậu bạn này cùng với ánh mắt
nhờ vả kia đúng là chẳng hợp nhau một chút nào hết. Lana quay người
để ném mẩu giấy được vo viên cho Troy. Đúng lúc ấy, cô giáo Darbus
thân yêu của họ như chợt tỉnh khỏi bài ca diễn thuyết của mình và
nhìn thấy hành động mờ ám của Lana. Taylor không kịp ngăn cản cô bạn
thân nhà mình trước điều đen đủi đang tới. Cô nhắm chặt mắt lại, như
thể nếu làm vậy thì có thể ngăn điều khủng khiếp ấy sắp diễn ra đó.
“Ồ,
White. Trò có cái gì đó?” Cô Darbus nhướn mày, khiến cho ánh mắt của
tất cả mọi người tập trung vào cục giấy trắng trong lòng bàn tay
của Lana.
“Không
có gì ạ.” Lana nhìn cô Darbus với ánh mắt ngây thơ vô số tội của mình. Và tất nhiên là với bản lĩnh
của một người giáo viên lâu năm, ánh mắt của Lana chẳng ăn nhằm gì.
“Đưa
đây cho tôi.” Cô Darbus chìa tay. Lana đành buộc lòng thả nó rơi xuống
lòng bàn tay đang chìa ra của cô giáo. Ngay lập tức, điều gì đến
cũng phải đến. Cô Darbus mở tờ giấy ra và đọc lên. “Troy. Chiều nay. 5
giờ. Sân bóng rổ.” Cô Darbus rời mắt khỏi tờ giấy. “Tôi không biết là
bạn White đây có hứng thú với bóng rổ đấy.”
“Em
xin lỗi cô.” Lana cúi đầu tỏ vẻ ăn năn trong cái nhìn giận dữ của
Sharpay và cái nhìn ngạc nhiên của Ryan. Chad hối hận nhìn cô bạn
thông minh đang cúi đầu kia, rồi gửi cái nhìn nhiều ý nghĩa cho Troy.
Chuông
vang lên. Giờ học cuối cùng trước kỳ nghỉ đã kết thúc. Cô Darbus
buộc lòng phải thả đám học sinh của mình ra khỏi phòng học dù chẳng
hề mong muốn một chút nào. Ngay lập tức, Taylor ôm lấy đồ đạc của
mình và tiến về chỗ của Lana. Nhưng cô lại bị Chad đầu xù chắn ngang đường di chuyển của mình. Lana nhìn thấy
quả bóng màu cam đặt trên bàn học. Cô ngước mắt nhìn lên. Chad và
Troy đang đứng trước mắt cô.
“Ban
nãy xin lỗi nha, Lana.” Troy nói với cô. Phía sau họ, Jason và Zeke
cũng đang tập trung theo dõi cuộc đối thoại. Từ phía cửa ra vào, một
đôi mắt màu lam cũng đang bí mật theo dõi, mặc cho chị gái của chủ
nhân đôi mắt ấy lại đang tỏ ra khó chịu.
“Không
sao. Mình cũng thích bóng rổ mà.” Lana cười. “Cô Darbus nói cũng không
sai.” Cô nàng vừa dứt lời thì Chad tỏ ra vui vẻ và vỗ một cái đau
điếng lên vai phải của cô. Nó khiến đôi mắt màu lam kia ánh lên vẻ
khó chịu và bực tức.
“Hừ.
Xin lỗi mà có tác dụng thì cần cảnh sát làm gì.” Taylor chen ngang
cuộc nói chuyện giữa họ và ném cho Chad một cái lườm đầy nguy hiểm.
“Cảnh
sát gì ở đây? Cậu muốn gây sự phải không, Taylor?” Chad bực tức nói
với cô nàng da màu vừa chen vào cuộc đối thoại.
“Ai
thèm gây sự với cái đồ tay dài não ngắn.” Taylor nói một cách ngúng
nguẩy. Lana cười cười tỏ ý xin lỗi Chad rồi đứng dậy và khoác tay
Taylor.
“Đừng
để bụng nha Chad.” Cô nói và nháy mắt với các thành viên của đội
Bóng rổ. “Nghỉ Đông vui vẻ.” Lana nói như thế và rời đi, không hề
nhận ra một đôi mắt màu nâu từ phía sau Troy và Chad vẫn chăm chú theo
dõi và bất thình lình ngẩn ngơ vì cái nháy mắt của cô thiếu nữ.
Lana
mặc một chiếc đầm liền màu trắng xinh đẹp và chầm chậm bước xuống
cầu thang. Trong kỳ nghỉ đông, căn biệt thự ở ngoại ô thành phố Albuquerque
của nhà họ White mới được dịp được sử dụng. Ánh đèn chùm lấp
lánh, khiến cho không khí của bữa dạ tiệc đêm giao thừa càng thêm
phần huyền ảo. Lana nhìn quanh một chút và thấy bố mẹ của mình –
ông bà White, vẫn đang nói chuyện với vài vị giám đốc cấp cao của
công ty. Cô chuyển mắt một chút, rồi phát hiện ra hai cái đầu màu
vàng đang thì thầm to nhỏ gì đó ở góc phòng. Lana quyết định cất
bước về hướng ấy.
“Hai
cậu nói gì thế?” Lana lên tiếng. Cô gái tóc vàng ném cho cô một cái
nhìn giận dỗi và không thèm lên tiếng. Còn chàng trai tóc vàng đang
đứng đó lại nở một nụ cười vui vẻ.
“Chuyện
vở Nhạc kịch mùa xuân của Câu lạc bộ Kịch nghệ thôi.” Đôi mắt màu
lam của cậu thiếu niên ánh lên vẻ trông đợi. “Cậu có muốn câu lạc bộ
Kịch nghệ sử dụng mấy bài hát mà cậu đã viết không?”
“Cô
Darbus chưa chắc đã đồng ý đâu.” Lana thè lưỡi trêu đùa. “Nguyên cái
việc mình bỏ câu lạc bộ sau năm nhất là đủ khiến cổ ghét mình đến
tận lúc tốt nghiệp rồi.”
“Cô
vẫn ngóng cậu bỏ câu lạc bộ Hóa học đấy.” Lúc này, cô gái tóc
vàng không nhịn được nữa và lên tiếng.
“Sharpay,
mình thích mấy môn Khoa học hơn là hát hò trên sân khấu.” Lana thật
thà thú nhận. Đôi mắt màu lam kia lại ánh lên vẻ tiếc nuối.
“Cậu
thích viết nhạc còn gì.” Sharpay chỉ ra sự thật mà đến cả Taylor,
người đã học chung với cô từ thời cấp hai, cũng không biết. “Và cậu
viết nhạc hay hơn cái con bé nhát gan Kelsi Nielsen nhiều.”
“Kelsi
viết hay đấy chứ.” Lana cười cười và đồng tình với Sharpay ở một
điểm, “Cậu ấy chỉ hơi nhát gan thôi.”
“Nhưng
nhạc của cậu hợp với bọn này hơn.” Sharpay tiếp lời.
“Vì
tụi mình biết nhau mười sáu năm rồi mà.” Lana nói. “Kỳ nghỉ hè nào
cậu chẳng dùng bài hát của mình diễn ở Cuộc thi tài năng ở Lava
Springs. Chả nhẽ năm nay cậu không định dùng chúng cho cuộc thi nữa.
Mình sợ là mình không đủ thời gian chuẩn bị cho cậu nhiều bài hát
đến thế đâu.”
“Cậu
bận đến thế cơ à?” Sharpay phụng phịu hỏi.
“Kỳ
sau có cuộc thi Tiếp sức hóa học nên chắc không có thời gian thật.”
Lana tỏ vẻ trầm ngâm rồi bật cười trước vẻ mặt của Sharpay. “Yên tâm
đi, mình vẫn dư thời gian để phối nhạc cho hai cậu.”
“Hứa?”
Sharpay nhướn mày và chìa ngón út của mình về phía cô bạn.
“Ừ,
hứa.” Lana vui vẻ đồng ý. Đôi mắt màu lam của chàng thiếu niên đứng
cạnh họ trở nên thật ấm áp. Nếu có bạn học nào của ba người có
mặt ở đây, họ ắt hẳn sẽ vô cùng ngạc nhiên trước sự thân thiết của
hai chị em song sinh nhà Evans và Lana. Bởi tất cả mọi người luôn cho
rằng, ba người họ chỉ là bạn học từ thời tiểu học. Chẳng ai biết
đến sự thân thiết giữa hoàng tử và công chúa của trường với cô bạn
tóc vàng đáng yêu không-hề-giống-mọt-sách của cái câu lạc bộ
toàn-mọt-sách như câu lạc bộ Hóa học. Và nếu Kelsi có tình cờ nghe
thấy cuộc đối thoại giữa họ, cô bé nhút nhát ấy có lẽ sẽ biết sự
thật đằng sau những bản phối kỳ lạ
mà chị em nhà Evans thường dùng.
Cùng
lúc ấy, ở cách ngoại ô thành phố Albuquerque chừng mấy ngàn cây số,
cuộc gặp gỡ định mệnh giữa một chàng trai và một cô gái đang diễn
ra. Không ai đoán được chuyện này sẽ xảy ra. Nó khác thường đến nỗi,
người ta chỉ nghĩ đến nó như là tình tiết trong những bộ phim âm
nhạc lãng mạn. Nhưng nó lại là khởi đầu cho rất nhiều điều sẽ diễn
ra tại trường Trung học Phía Đông trong năm mới phía trước.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét