31/12/13

[Fanfic/NonSA - Kyuhyun (Super Junior) x Sooyoung (SNSD)] Này, cái gì cơ?! (hoàn thành)

Tác giả: SeventhKnight

Tên gốc: Wait, what?!

Dịch: Stella

Nguồn: www.asianfanfics.com

Nhân vật: Sooyoung (SNSD) & Kyuhyun (Super Junior)

Chống chỉ định: Anti-fan của Sooyoung hoặc Kyuhyun, các fan không ưa chuyện ship bợn Sò với Kyu.

Rating: Mọi lứa tuổi (trừ mấy bé sơ sinh đọc không nổi) *há há* *cười nham nhở*

Tuyên thệ: Nhân vật trong câu chuyện này thuộc về chính họ, tình tiết và nội dung của truyện thuộc về tác giả. Còn bản dịch này thuộc về Stella (dưới sự đồng ý của tác giả). Nếu bạn muốn mang nó đi đâu, làm ơn báo với mình một tiếng, cảm ơn ^o^





Thế là xong. Cuối cùng cũng hoàn thành báo cáo.


Và như một lẽ rất tự nhiên, cánh tay của Kyuhyun lại giơ lên ngay lập tức.

“Thưa thầy, em có thể hỏi chút được không?” Anh nói với giáo sư của chúng tôi.

Không biết tại sao mà tôi lại thấy hai người họ lại đang cười một cách đầy nham hiểm. Tôi dám cá là mình còn thấy giáo sư đang giơ ngón cái về phía Kyuhyun. Sao tôi cứ có cảm giác là hai người họ đang cố làm bẽ mặt mình nhỉ?



Ừm, xem lại nào.

Tôi là sinh viên xuất sắc số một ở lớp. Và tôi luôn học bài với cả trái tim của mình.

Tôi đã luôn chuẩn bị cho mọi câu hỏi mà giáo sư có thể đưa ra…



Trừ cái câu hỏi này…



“Nếu tôi tỏ tình với em, Choi Soo Young, em sẽ đồng ý chứ?”

Này, cái gì cơ?! Hàm tôi như muốn rơi ra luôn rồi. Tất cả mọi người xung quanh lấy khuỷu tay thúc vào nhau, và ông giáo sư đáng kính của tôi thì cười rõ toe toét. Tôi không biết phải phản ứng thế nào với chuyện này. Nhưng, tôi phải hành động thật chuyên nghiệp.

“Đ… Điều này không phải là một phần của tiết học, thưa bạn học Cho.” Ế! Sao tôi lại bị lắp bắp cơ chứ?!

“Đây là một câu hỏi có thể trả lời với đáp án là có hoặc không, bạn học Choi.”

Đứng thẳng, Choi Soo Young. Mày có thể xử lí chuyện này mà. Đừng chỉ vì anh ta đã theo đuổi mày bốn năm và anh ta có nụ cười đẹp nhất mày từng thấy mà quên mất mày đang ở trong giờ học. Đứng thẳng, Soo Young. Đứng thẳng lên.

“Tôi tin là chúng ta có thế thảo luận vấn đề này sau giờ học, sau khi tôi hoàn thành phần báo cáo của mình.” Tôi trả lời.

“Tốt thôi. Nhưng sau đó, nó có được tính là một buổi hẹn hò không?”

Lớp học trở thành một mớ hỗn độn. À không, là những thanh âm hỗn độn. Mọi người đều hét, “Nói có đi!”

Và như mong muốn của họ…



“Có.”



Hoàn thành