Tác giả: Stella
Thể loại: Cổ trang cung đình, SE
Tuyên thệ: Mọi thứ đều thuộc về Stella. Mình chào đón các bạn đọc và cảm nhận, nhưng nếu có muốn làm gì khác với nó hay vác nó đi đâu, cảm phiền báo mình một câu nhé. Cảm ơn ^.^
Hứa làm chi để người hi vọng...
Hứa làm gì để mình khổ đau...
Đây là một câu chuyện được lấy cảm hứng từ thí nhân tài hoa bậc nhất trong phong trào thơ mới -Hàn Mặc Tử....
Phần 2: Quyết định
"Tôi vẫn ở đây hay ở đâu
Ai đem lòng tôi bỏ trời sâu?
Sao bông phượng nở trong màu huyết
Nhỏ xuống lòng tôi những giọt châu."
-Hàn Mặc Tử-
Duyên, mang hai người đến với nhau, biết đến nhau...
Phận, sẽ giữ hai người có duyên ở lại bên nhau....
Mưa rơi xối xả. Mưa mở đầu cho một cuộc chia tay mà kẻ muốn, người không. Nhưng mưa đang khóc hay đang cười, chẳng ai hay biết....
============
Bên trong điện Vĩnh Ngọc, các Tài nhân ríu rít trò chuyện. Sự ghen ghét ngấm ngầm được bộc lộ. Ai ai cũng nhìn thấy mọi khuyết điểm của người khác. Chỉ mình nàng lặng im. Nàng không còn nhìn thấy một cô bạn thân quen nào trong những Tài nhân xa lạ kia. Không một ai! Đâu còn Tử An, cô gái lém lỉnh hay cười khi xưa, chỉ thấy bây giờ một Tử An lạnh lùng, sắc sảo. Chẳng còn Mai Ngọc, người con gái hiền lành nhất mà nàng từng biết, thế vào đó là một Mai Ngọc đầy thủ đoạn thâm độc.... Tất cả xoay chuyển, đổi thay chỉ vì một từ: Thánh Chỉ....
Hai mươi tám mĩ nhân trên điện, mỗi người một vẻ, từ hiền lành đến sắc sảo, từ ngây thơ đến thông tuệ tuyệt vời, gì cũng có.... Hoàng thượng trầm ngâm. Ai là người xưa của ngài? Ai là người có tiếng đàn và nụ cười mờ ảo năm nào? Đến cái tên, ngài cũng không biết. Làm gì đây? Ngài phân vân do dự. Mĩ nữ vô khối đấy, nhưng lời hứa năm nào chắc gì người đã nhớ tới....
============
....Đêm khuya vắng. Tiếng lá xào xạc vờn trong gió. Vậy là Hoàng Thượng đã quên nàng. Trách làm chi? Người nàng yêu là minh quân một nước. Người ngài chọn là Tài nhân bậc nhất, tài sắc vẹn toàn....
Vậy thôi.....
Lời hứa năm nào lại vang vọng bên tai nàng... Vài hạt châu ngọc vô tình lăn dài, lặng lẽ. Tiếng tam thập lục lại cất lên. Buồn bã.... Sầu đau.....
Hoàng Thượng choàng tỉnh giữa đêm. Hoàng Hậu vẫn đang say giấc nồng. Vậy thì tại sao tiếng đàn vẫn vang vọng. Ai? Ai? Là ai? Ngài chạy. Vội vã. Người ở nơi nao? Tiếng tam thập lục khẩn thiết, bi ai, thúc giục ngài... Tiếng đàn dẫn lối đưa ngài đến Diên Khánh cung rồi ngưng bặt. Ngài thảng thốt. Vậy là ngài đã sai sao? Tiếng mất, người cũng chẳng thấy đâu. Ngài mở toang cánh cửa đóng kín. Một chiếc ghế nào đó đổ ngã. Ngài bước dọc hành lang vắng, mở toang một cánh cửa nữa....
Bóng bạch y lơ lửng giữa không trung....
Ngài lặng im. Bên cửa sổ đặt một cây đàn tam thập lục. Cạnh đàn khắc nét khắc nguệch ngoạc của trẻ con....
Lan.....
Ngài lặng im. Là nàng đó, là hình bóng mà ngài vẫn mong đợi bấy lâu....
Từng hạt châu lặng lẽ rơi trên gương mặt vị minh quân trẻ tuổi...
Hết.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét