17. Những lời mời
Sáng
sớm, không gian trong rừng rậm Olympic mờ ảo như một cánh cửa huyền
bí, dẫn người ta tới thế giới cổ tích vậy. Và lúc này, trong khu
rừng ấy, một nhóm, à không, hai nhóm sinh vật huyền bí – những kẻ
tưởng như chỉ xuất hiện trong những câu chuyện kể ngày xửa ngày xưa,
đang đứng đối diện nhau. Đứng quay lưng lại với mặt trời đang dần đi
lên, là năm kẻ mặc áo choàng đen. Đôi mắt của họ đỏ rực một cách
dữ tợn, như thể cảnh báo trước cho bất kỳ ai có ý định khiêu khích
họ phải biết dè chừng. Đối diện họ là mười một thành viên của gia
đình Cullen và nhà Princetons, cùng với hai ma cà rồng tân sinh đang bị
Emmett và Rosalie kiềm cặp. Tất cả đứng lặng yên nhìn nhau, và phải
mất một lúc, mới có một người mở lời.
“Lâu lắm không gặp, Calisle.”
Kẻ đứng giữa năm kẻ mặc ào choàng đen cất giọng. Chất giọng khàn
khàn và có chút tăm tối, nghe cũ kỹ như thể những thứ đồ cổ bị
chôn vùi trong hầm mộ hàng thế kỷ vậy.
“Xin chào, bạn của tôi,
Sebastian!” Calisle hơi nhếch khóe miệng lên, nở một nụ cười xã giao.
“Có vẻ là nhà Cullen đã xử
lý xong xuôi rắc rối mà không cần đến chúng tôi.” Sebastian tiếp tục
nói. Đôi mắt đỏ rực nguy hiểm của ông ta khuất dưới mũ áo choàng,
chăm chú nhìn về cô gái tóc nâu đang đứng sau Calisle.
“Tôi đã mong đợi các bạn
đến sớm hơn.” Calisle nói như thể tiếc nuối vô cùng về chuyện
Sebastian và những kẻ đồng hành cùng ông ta không kịp tham gia trận
chiến của họ vậy.
“Chúng tôi đã cố gắng đến
nhanh nhất có thể.” Sebastian hướng mắt về phía hai ma cà rồng tân
sinh đang bị Emmett và Rosalie giữ chặt. “Hai kẻ kia không phải thành
viên gia đình của ông, Calisle.” Ông ta đưa ra một câu khẳng định.
“Đó là hai thành viên chuẩn
bị gia nhập với chúng tôi.” Lúc này, Petunia lên tiếng. Riley và nữ ma
cà rồng tân sinh ngạc nhiên nhìn bà. Đôi mắt đỏ rực của cả hai hàm
chứa sự ngạc nhiên vô cùng.
“Xin thứ lỗi cho tôi, quý bà
đây là?” Sebastian chuyển mắt, nghi hoặc nhìn Petunia. Lúc này, cả
Severus và Diana tiến lên phía trước và cản trở tầm nhìn của ông ta.
“Chúng tôi là gia đình
Princetons.” Diana nói. Chất giọng trong veo và du dương như thể đàn Lyre
vang lên. Nó làm cho Sebastian thoáng chút thất thần. “Và chúng tôi
mới chuyển đến Forks gần đây.”
“Trước khi chuyển đến Forks,
các vị ở đâu?” Sebastian nghi hoặc hỏi. Ông ta, hay đúng hơn là nhà
Volturi – những kẻ cầm quyền của thế giới ma cà rồng này, chắn chắn
chưa bao giờ nghe đến chữ Princetons cho đến trước ngày hôm nay.
“Modalen.” Severus đáp lời và
khiến cả bốn ma cà rồng đứng sau Sebastian ngạc nhiên. Modalen? Bọn họ
chưa từng nghe nói đến chuyện, ở đó có một gia tộc ma cà rồng sinh
sống. Những ma cà rồng của gia đình Princetons này được tạo ra từ bao
giờ? Ai đã tạo ra bọn họ? Hàng loạt câu hỏi hiện lên trong đầu bốn
ma cà rồng này.
“Rất vui được biết đến gia
đình Princetons.” Sebastian nở một nụ cười giả tạo. Ánh mắt của ông
ta vẫn chăm chú nhìn về phía ma cà rồng tóc nâu đang đứng cạnh
Severus.
“Hân hạnh.” Severus bước một
bước nhỏ lên phía trước. Lúc này, ông làm cho Sebastian không thể tiếp
tục chăm chú nhìn Diana được nữa.
“Tôi nghĩ chúng ta nên quay
trở lại với hai người bạn trẻ tuổi này.” Ông ta nói, nhìn Calisle một
cái. Gần như ngay lập tức, Calisle ra hiệu cho Emmett và Rosalie thả hai
ma cà rồng tân sinh ra. Sebastian đánh mắt nhìn về phía Riley và nữ ma
cà rồng tân sinh. “Hai bạn trẻ, các bạn tên là gì?” Ông ta hỏi bọn
họ.
“Tôi là Riley. Đây là Bree.”
Riley đáp, cố gắng ngước mắt lên để nhìn vào đôi mắt của Sebastian nhưng
nó đã bị khuất bởi cái mũ lớn của chiếc áo choàng.
“Riley. Bree. Tốt lắm. Các
bạn được biến đổi ở đâu và từ bao giờ?” Sebastian hỏi nhưng chất
giọng của ông ta không có vẻ gì là cho thấy ông ta quan tâm đến câu
trả lời của họ.
“Hai tháng trước.” Riley đáp,
nhìn Bree một cái rồi khẳng định lại đáp án của mình. “Chúng tôi
được biến đổi từ hai tháng trước ở Seattle.”
“Vậy các bạn là nguyên nhân
của những vụ mất tích ở Seattle?” Sebastian lại hỏi. Trong giọng nói
của ông ta chứa đựng ẩn ý nào đó mà ngay tức thời, Riley và Bree
không thể hiểu nổi. Hai kẻ bọn họ nhìn nhau, nhưng chưa kịp trả lời
thì Diana đã lên tiếng.
“Họ không phải là nguyên nhân
của những vụ mất tích. Nói chính xác thì họ là nạn nhân mất tích.
Nguyên nhân của vụ án là Victoria. Cô ta đã phải kết thúc cuộc đời
mình trong đống lửa kia.” Diana hơi hất cằm chỉ đống lửa vẫn đang
cháy giữa bãi đất trống và trả lời thay cho hai ma cà rồng, khiến
cho cả Riley lẫn Bree trao đổi những cái nhìn ngạc nhiên. Đương nhiên
là Sebastian cũng nhận thấy sự ngạc nhiên của họ. Ông ta hơi nghiêng
đầu, làm bộ hơi suy tư rồi thì thầm.
“Jane.”
Một ma cà rồng bé bỏng
đứng hơi khuất sau Sebastian tiến ra phía trước, chính thức đối diện
với tất cả. Nữ ma cà rồng ấy lẩm bẩm, “Đau đớn.” Ngay lập tức,
tiếng hét của Bree vang lên, như thể cô nàng đang bị tra tấn khủng
khiếp.
“Không.” Angelina và Riley
đồng thanh hô. Edward vội vàng xiết chặt bàn tay của người yêu và cau
mày nhìn Jane. Nhưng Jane không hề để tâm đến chuyện đó. Lần đầu tiên
trong vòng 800 năm làm ma cà rồng, Jane cảm nhận được nỗi đau. Jane
chấm dứt tra tấn Bree và ngã xuống trong ánh mắt kinh ngạc của những
kẻ đi cùng mình. Cô nàng có thể cảm thấy như mình đang bị xé rách
từng mảnh và bị thiêu cháy bằng một ngọn lửa vô hình nào đó. Felix,
kẻ vốn cũng đang đứng sau Sebastian nhảy ra phía trước, hơi gầm gừ
trong cổ họng và trừng mắt nhìn đám ma cà rồng trước mặt mình. Còn
Sebastian thì cau mày rồi ông ta nhìn lại Riley và Bree, như thể đánh
giá điều gì đó.
“Tôi có thể coi đó là câu
trả lời của hai bạn được không?” Ông ta từ từ nói. Giọng điệu không
có vẻ gì quan tâm đến tình trạng giữa họ, hay chính xác hơn là tình
trạng của Jane. Cô nàng đang nằm trên mặt đất, hơi run rẩy vì cơn đau
vừa mới kết thúc.
“Tôi… tôi xin lỗi… Tôi không
cố ý.” Bree ngập ngừng nói. “Tôi không kiểm soát được nó. Tôi chỉ muốn kết thúc đau đớn.”
“Đó chỉ là tự vệ.” Riley
phản bác. “Nếu các người không tấn công Bree thì sẽ chẳng có chuyện
vừa rồi xảy ra.”
“Riley. Bree. Hai vị đã chống
trả lại Đội thi hành pháp luật của nhà Volturi.” Sebastian nói một
cách cứng nhắc. “Giờ thì hai vị phải chịu trách nhiệm về chuyện
đó.”
“Tôi… tôi không cố ý.” Bree
hoảng sợ nói. Riley cau mày, tỏ rõ sự bực bội. Không khí trở nên im
lặng một cách đáng sợ.
“Chúng tôi sẽ không truy cứu cả
hai vì những vụ mất tích ở Seattle.” Sau một thoáng im lặng ấy, Sebastian quyết định phá vỡ nó. “Nhưng
Riley, Bree, cả hai cần theo chúng tôi về Volterra để gặp ba đại trưởng
lão. Họ sẽ có phán quyết cho hành động phản kháng của hai vị.” Ông
ta hơi kéo kéo khóe miệng, khiến cho câu nói của ông ta tăng thêm phần
nguy hiểm.
“Hãy cho họ một ngày để
chuẩn bị.” Diana thương thảo hộ Riley và Bree.
“Tôi không thấy có lý do gì
để lùi đến ngày mai, quý cô.” Một lần nữa, Sebastian hướng cái nhìn
của mình vào Diana. Sự thân thuộc của hơn hai ngàn năm trước lại tiến
đến và nhuộm đẫm trong giọng nói của Sebastian, nhưng chẳng ai trong
số tất cả các ma cà rồng ở đây nhận ra được điều đó, ngoại trừ
chính ông ta.
“Nhưng cũng chẳng có lý do
gì để vội vàng trong ngày hôm nay hết.” Diana hơi lắc đầu và bĩu môi
theo bản năng. Sebastian gần như khẳng định suy đoán của mình. Ông ta
cố nén đi niềm vui đang tràn ngập trong lòng. “Thôi được.” Ông ta gật
đầu. “Nhân đây, tôi cũng thay mặt Volturi, trân trọng mời gia đình
Princetons đến thăm Volterra. Các vị có thể đi đến cùng Riley và Bree.”
Sebastian vừa dứt lời thì
Severus nhếch mép cười, ném cho ông ta một cái nhìn đầy châm chọc.
Nhưng Sebastian không lấy làm phiền vì điều đó. “Chúng tôi rất hân
hạnh.” Severus đáp lại với ông ta.
“Vậy thì tạm biệt các vị.” Sebastian lướt nhanh qua cả
gia đình Cullen một lượt. Ông ta hơi cười với Diana một lần cuối, “Mong
sớm được gặp lại các vị.” Ông ta nhắn nhủ, trước khi quay người, dẫn
đầu đội ma cà rồng của nhà Volturi rời đi. Những bóng áo choàng đen
nhanh chóng xa dần, rồi biến mất hẳn.
Các thành viên trong gia đình Cullen hơi thở ra một
cách nhẹ nhàng rồi nhìn chăm chú vào hai ma cà rồng tân sinh còn sót
lại theo những cách khác nhau. Esme với Calisle nhìn họ đầy thương
cảm, còn đám con của bà thì lại hoàn toàn khác. Emmett tò mò.
Rosalie hờ hững. Alice hứng thú. Jasper lạnh lùng. Edward ngạc nhiên.
Nhưng cả Bree lẫn Riley đều không quan tâm lắm đến bảy ma cà rồng nhà
Cullen. Cả hai đang nhìn gia đình Princetons. Bốn ma cà rồng, ba nữ và
một nam, đang thảo luận hết sức nghiêm túc.
“Chúng ta cùng đến Volterra?” Diana hỏi và không nhận
ra cái nhìn đầy lo lắng của Petunia.
“Ta không nghĩ thế.” Severus hơi nhíu mày, nhớ lại ánh
nhìn kỳ quặc mà Sebastian dành cho Diana. Ông có cảm giác là lạ, như
thể sắp đánh mất cô con gái lớn của mình.
“Đi một lần cho biết cũng được mà bố.” Angelina nói. “Trước
giờ con và chị đi du lịch, bố mẹ toàn dặn tụi con tránh Italia hết.
Cho tụi con đi thử một lần cho biết đi bố.” Cô nàng nài nỉ.
“Để bọn trẻ đi đi.” Petunia nắm lấy bàn tay của bạn
đời mình. Ông nhìn bà, hơi ngạc nhiên. Nhưng bà chỉ thở dài. Đến một lần cũng tốt. Petunia thầm
nghĩ như thế rồi nhìn sang phía Riley và Bree. Hai ma cà rồng lập tức
nhìn bà, ánh mắt vừa ngạc nhiên, vừa như trông đợi một điều gì đó. “Chúng
tôi là ma cà rồng ăn chay.”
Petunia nói với cả hai. “Chúng tôi sống bằng máu động vật thay vì
máu người.”
“Ăn… chay…” Bree lặp lại. Đôi mắt đỏ rực ánh lên sự mong
đợi một cách rõ ràng hơn.
“Đúng vậy. Ăn chay.” Petunia mỉm cười, trao đổi ánh
mắt với Esme một chút, rồi nói tiếp. “Thực ra máu người hấp dẫn hơn
với chúng ta, nhưng máu động vật sẽ làm chúng ta có nhân tính hơn.” Petunia nhấn mạnh.
“Các vị thật sự có thể chống cự lại sức hấp dẫn
của máu người sao?” Riley băn khoăn hỏi.
“Đủ
nỗ lực là được.” Severus nói. Giọng nói trầm trầm của ông tạo ra
một thứ ma lực kỳ lạ, khiến cho cả Bree lẫn Riley cảm thấy trông đợi
vào điều ông nói tiếp sau đó. Và như để đáp ứng nguyện vọng của
họ, Severus nói với tư cách là người đứng đầu của nhà Princetons. “Thay
mặt cho gia đình Princetons, tôi muốn mời cô cậu gia nhập gia đình của
chúng tôi.”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét