30/9/17

[Ngôn tình/Đồng nhân Twilight] Huyết tộc đến từ quá khứ (1)

1. BMW i8


                Hôm nay, ở Forks là một ngày nắng. Nắng không dữ dội lắm nhưng cũng đủ để những kẻ máu lạnh – theo cách gọi của những người Quileute, hay những ma cà rồng – theo cách mà gia đình Cullen tự gọi bản thân họ, không thể làm gì khác hơn là nghỉ học, nghỉ làm tập thể. Và trong cái nắng đẹp ấy, một chiếc xe BMW i8 màu đen lướt nhanh trên con đường từ Port Angeles đến thị trấn. Chiếc xe đi với cái tốc độ không nhanh – một điều có vẻ hơi kỳ lạ và hiếm thấy khi người dân nơi này đã quen với tốc độ chạy xe của gia đình Cullen.

                Chiếc xe dừng lại trước ngã ba cuối cùng của thị trấn. Mike Newton đang đứng nói chuyện với Jessica Stanley một cách vui vẻ thì thấy cô nàng bỗng nhiên im bặt. Jessica chỉ ra phía sau Mike, cậu và cô cùng nhìn thấy chiếc xe. Với lớp kính đen thui, họ hầu như không thể biết được “cuộc chiến dữ dội” đang diễn ra trong xe. Jessica lắc đầu và lẩm bẩm, “Nhà Cullen có xe mới chăng?”

                “Có lẽ không phải nhà Cullen đâu.” Mike tiếp lời. Nhờ sự định cư và phong cách xe hầm hố của gia đình Cullen ở Forks mà nửa năm nay, cậu đã cập nhật thêm được kha khá kiến thức về xe cộ. Và phải nói thật, Chiếc xe kia không phải phong cách thường thấy của bất cứ thành viên nào trong cái gia đình “đặc biệt” kia.

                “Không biết đó là ai nhỉ?” Jessica nhướn mày đặt câu hỏi. Nhưng chẳng có ai có thể trả lời cho hai người. Đột nhiên, chiếc xe lại phóng vụt đi, trước cái nhìn ngạc nhiên xen lẫn tò mò của cả hai người. Jessica nhớ ra điều mà mình định nói với Mike trước khi chiếc xe màu đen kia xuất hiện, cô vui vẻ bảo, “Nghe đồn, ở trường sắp có học sinh mới đấy.”

                “Tin ở đâu vậy?” Mike hỏi lại. Dù sao thì Mike cũng chưa thấy bố cậu kể gì về chuyện này hết, mà trong khi quý ông Newton được xem như là người biết nhiều chuyện hay ho nhất, cập nhật các tin tức trong và ngoài thị trấn nhanh nhất Forks đấy.

                “Mẹ mình nghe bà Duncans kể, bà ấy là hàng xóm của cảnh sát thực tập Bentley và tình cờ nghe được anh ta nói chuyện với cảnh sát trưởng Swan đó.” Jessica mỉm cười một cách “rất tự hào” về việc mình có thể biết được thông tin trước cả Mike. Nói cho cùng, ở cái thị trấn bé xíu như Forks, khi mà tất cả học sinh trong cái trường trung học đều là bạn từ bé đến lớn, học chung trường suốt gần 11 năm thì thêm một học sinh mới quả là một tin nóng. Nửa năm trước, khi gia đình Cullen đến đây, họ hoàn toàn không biết gì hết. Chỉ là một ngày đầy mây, có soái ca, mĩ nữ cùng lạnh lùng bước vào lớp mà thôi.



                Chiếc BMW i8 dừng lại trước một biệt thự hai tầng màu trắng nằm sâu trong rừng, cạnh dòng sông. Một cô gái với mái tóc màu vàng sáng bước xuống xe từ ghế phụ. Cô mặc một bộ váy màu trắng, có điểm những bông hoa li ti màu xanh nhạt. Và chỉ cần nhìn qua thôi, ai cũng phải công nhận, đây quả là một mỹ nữ.

                “Diana, chị lái xe y hệt kiểu mấy tên bợm nhậu lái xe.” Cô gái quay lại, gắt gỏng một cách đáng yêu với người còn lại vừa mới xuống xe.

                “Đừng đòi hỏi cao với chị như thế.” Diana – người vừa bước ra khỏi tay lái, đáp lời. “Đây mới chỉ là lần thứ ba chị lái xe thôi. Chưa kể là chị còn không quen đường.” Cô nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ xen lẫn trêu ghẹo. “Nếu không lần sau em lái nhé, Angelina.”

                “Không có chuyện đó đâu, chị phải tập đi. Chị hòng lười mà đẩy chuyện lái xe cho em. 50 năm tiếp theo, lái xe riêng của em là chị.”

Angelina bĩu môi rồi vui vẻ nhảy nhót hướng về phía biệt thự. Bất chợt, tiếng chạy của những sinh vật “không phải con người” vang lên khiến cả Diana lẫn Angelina dừng hình và im bặt. Âm thanh lớn dần làm Angelina và Diana nhìn nhau, Diana thậm chí còn hơi nhíu mày. Theo gió mang tới, cô bắt đầu “ngửi” thấy mùi của đồng loại. Cô lẩm bẩm, “Bảy”. Còn Angelina vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, nhưng trong đầu cô thì suy nghĩ lại vô cùng hỗn loạn.

Chỉ ước chừng vài chục giây sau, một nhóm bảy người xuất hiện trước mắt hai cô gái. Người đàn ông đi đầu có mái tóc màu vàng, với nụ cười vô cùng thiện ý. Ông ta cất tiếng.

“Xin chào, chúng tôi là gia đình Cullen. Các bạn mới đến Forks?”

“Đó là một hỏi dư thừa, ngài Cullen.” Diana đáp lời và đứng chắn trước mặt Angelina. Nụ cười của Angelina kể từ khi khuất sau lưng Diana cũng biến mất. “Chúng tôi vừa mới “về nhà” thì đã có khách viếng thăm.”

Edward Cullen và Jasper Hale ngay lập tức quay sang nhìn nhau khi nghe thấy hai chữ “về nhà” của Diana. Không phải là “đến” mà là “về”. Hai chữ này khác nhau nhiều lắm đó nha.

“Xin thứ lỗi cho chúng tôi. Vậy hãy để tôi giới thiệu một chút, chúng tôi là gia đình Cullen. Đã định cư ở Forks nửa năm nay.” Calisle vẫn không tỏ vẻ gì khó chịu, mặc cho thái độ và nét mặt không mấy hữu hảo của Diana. “Đây là Esme,” Calisle Cullen chỉ từng người trong số sáu người đứng xung quanh ông, “cùng với Emmett, Rosalie, Edward, Jasper và Alice.”

“Tôi là Diana Princetons và em gái tôi, Angelina Princetons. Và chúng tôi sẽ định cư ở Forks trong ít nhất là nửa năm tới.” Diana đáp lời.

Edward và Jasper lại tiếp tục trao đổi những cái nhìn đầy ý nghĩa. “Gia đình Princetons?” Jasper hỏi trong đầu, “không phải họ định cư ở Tây Âu sao?” Edward nhẹ nhàng gật đầu. Rồi đột nhiên, anh nhíu mày khi nghe thấy những suy nghĩ trong đầu của Alice.

“Chúng tôi có ước định với người sói Quileute rằng sẽ không giết người khi sinh sống tại đây.” Calisle nói, như để giải thích cho sự xuất hiện đường đột của cả gia đình họ trước hai chị em nhà Princetons.

“Không sao, chúng tôi ăn chay.” Angelina đột nhiên lên tiếng và nhận được cái nhìn không mấy vui vẻ từ phía Diana. À, đúng rồi, cô nàng lại quên mất chuyện mặc dù ăn chay, nàng vẫn phải thi thoảng vào mấy bệnh viện lân cận để “mượn” vài túi “thức ăn dinh dưỡng” và đổi khẩu vị.

“Như Angelina nói, chúng tôi ăn chay. Các vị không cần phải lo lắng về chuyện hiệp nghị với người sói. Chúng tôi cũng biết họ.” Diana giải thích thêm, và rồi như để chứng minh cho lời nói của cô, một sinh vật to lớn màu xám bạc bỗng nhiên xuất hiện ở phía bên kia của bờ sông. Cả gia đình Cullen đều quay sang  nhìn sinh vật này. Diana tiếp tục nói, “sông này là ranh giới trước khi của chúng tôi với người sói. Còn ranh giới của gia đình các vị?”

“Cùng là sông này.” Calisle mỉm cười. Ít ra thì họ là cùng một loại ma cà rồng. “Vậy chúng tôi không làm phiền các bạn nữa. Nếu có rảnh, hãy đến biệt thự phía Đông Bắc, đó là nhà của chúng tôi.”

“Rất hân hạnh.” Diana trả lời và dõi theo những thành viên của gia đình Cullen chạy đi. Thật là một gia đình lớn, cô thầm nghĩ như thế. Rồi cô quay qua nhìn sinh vật mới tới màu xám bạc kia. Cô nói, “Gia đình Princetons trở lại.” Sinh vật ấy khẽ gật đầu rồi chạy đi. Diana hết nói nổi. Thi nhau đến rồi thi nhau biến mất sao. Thị trấn lần này thật là đông vui quá.



“Sao gia đình Princetons lại đến Mỹ?” Rosalie lên tiếng hỏi khi cả gia đình Cullen vừa về đến căn nhà của mình.

“Họ đi khắp nơi trên thế giới mà.” Alice cười một cách vui vẻ. “Em “thấy” chị và Diana sẽ làm bạn rất thân đó, Rosalie.”

“Không thể nào.” Rosalie phản bác. Cô muốn nói gì đó thật đáng ghét, thật khó chịu về Diana, nhưng không hiểu tại sao lại không thể nào nói ra được gì. Vậy cũng phải, dù sao thì họ cũng mới chỉ gặp nhau lần đầu tiên thôi. Chẳng qua là cái nhìn không chút nào thiện ý của Diana khiên cô hơi chướng mắt.

“Con không nghe thấy suy nghĩ của họ.” Edward lên tiếng, cắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai người chị em của mình.

“Năng lực của họ, ta không chắc lắm, nhưng có lẽ bao gồm cả không thể bị đọc suy nghĩ chăng?” Calisle trầm ngâm. Esme khẽ đặt tay lên tay ông. “Dù sao họ cũng giống chúng ta nên không phải là vấn đề lớn đâu Edward.”

Nhưng mà ngay lập tức, Alice lại “phản bác”, “Vấn đề lớn với anh Edward mới đúng.” Alice cười khúc khích, mặc cho nhân vật được cô nhắc tới – Edward, lại đang trừng mắt với cô.

“Con nhìn thấy gì vậy?” Esme hứng thú hỏi. Cũng phải thôi, trong cái gia đình bảy người mà ai cũng có đôi có cặp, ngoại trừ xử nam trăm tuổi nào đó, thì câu nói của Alice gợi lên nhiều điều để nghĩ lắm.

“Ngoại trừ Diana và Rosalie sẽ thành bạn thân, con còn thấy and Edward và Angelina nữa.” Alice trả lời, nhấn mạnh vào hai cái tên sau. Điều này khiến Rosalie nhếch mép cười, Emmett thì rú như thể Rosalie vừa tặng anh chàng to con này một nụ hôn nóng bỏng. Jasper vẫn giữ gương mặt lạnh băng, nhưng rõ ràng ánh mắt và suy nghĩ thì lại hoàn toàn trái ngược. Esme thì hát ca điệp khúc “Tốt quá!” trong đầu còn Calisle thì chả hiểu vì lý do gì lại thở phào nhẹ nhõm.

“Đấy là tiên đoán thôi. Mà tiên đoán của Alice còn có thể thay đổi” Edward trợn mắt nhìn cả gia đình mình. Anh không thể phủ nhận chuyện mình có một chút hứng thú với cô gái trốn sau lưng Diana. Nhưng thế không có nghĩa là tiên đoán của Alice sẽ trở thành sự thật, được chứ! Dù sao họ cũng chỉ mới biết mặt nhau được chưa đầy một tiếng đồng hồ đó.

“Ngày mai họ sẽ đến trường. Em nhìn thấy Diana lên lớp và Angelina đi học cùng anh đó Edward. Cái này chắc không đổi đâu.” Alice tiếp tục cười khúc khích, đến nỗi Jasper “phải” vòng tay ôm lấy cô nàng, phòng trường hợp có một ma cà rồng nào đó, vì cười khúc khích quá độ mà xảy ra tai nạn bất ngờ do ông anh xử nam nào đó vì xấu hổ mà gây ra. 





[Ngôn tình/Đồng nhân Twilight - Mục lục] Huyết tộc đến từ quá khứ

Tác giả: Stella

Tình trạng sáng tác: Hoàn thành

Số chương: Ba mốt chương

Thể loại: Lãng mạn, Đồng nhân

Cảnh báo: OOC

Lời nhắn:
                Mọi nhân vật trong Twilight Saga thuộc về Stephenie Meyer. Mọi nhân vật khác thuộc về tôi, tác giả. Truyện chỉ được đăng tải trên The Green Light, trang nhật ký cá nhân của tác giả. Vui lòng không sao chép dưới mọi hình thức. Xin chân thành cảm ơn.