26. Ảo giác
Cả bảy thành viên của nhà
Cullen và năm người còn lại của nhà Princetons di chuyển nhanh theo sau
Sebastian. Gương mặt của họ lạnh lùng và nghiêm túc. Ánh mắt màu
vàng của họ không còn vẻ ấm áp và thân thiện thường ngày. Nó chứa
đầy sự phẫn nộ không tên. Bree và Riley đi sau cùng. Thi thoảng, hai
người họ lại trao đổi với nhau điều gì đó bằng mắt mà chỉ họ và
Edward có thể rõ ràng. Sebastian đẩy một cánh cửa gỗ màu nâu sậm.
Và nhóm mười ba ma cà rồng ấy cùng tiến vào một căn phòng hình chữ
nhật. Họ nhìn thấy Aro, Marcus, Caius cùng với hai nữ ma cà rồng khác
đang ngồi ở cái cạnh bên kia của chiếc bàn dài. Một vài ma cà rồng
đang đứng sau lưng họ một cách tùy ý nhưng cũng đầy hòa hợp. Tất cả
bọn họ đều giấu mình trong những chiếc áo choàng dài màu đen, giống
hệt thứ mà Sebastian đang khoác trên người mình lúc này.
Severus nhìn những kẻ thuộc
nhà Volturi với vẻ phẫn nộ nên có của một ông bố. Nhưng đó không
phải là vẻ mặt khi bố vợ gặp mặt con rể ngày ra mắt hay khi ông bố
vợ nhìn thấy con gái và con rể mình cãi nhau. Đó là vẻ mặt đầy
trách cứ khi thấy con rể không thể bảo vệ cho con gái thân yêu của
mình được. Petunia cũng không hề kém cạnh với Severus một chút nào.
Bà vẫn giữ nguyên nụ cười thường thấy trên mặt. Thế nhưng, nụ cười
của bà không có lấy một chút độ ấm. Ánh mắt màu vàng chứa đựng sự lạnh
lùng hiếm thấy. Bên cạnh bà, nữ ma cà rồng tóc vàng trẻ tuổi hơi
gầm gừ trong cổ họng. Edward giữ chặt tay cô, tránh để cho cô vì giận
quá mà lao vào đánh nhau với mấy ma cà rồng đang sẵn có ở đây. Đằng
sau họ, ánh mắt của Rosalie cho thấy, đúng là chúng tôi không thể tin
các người được mà. Còn những người còn lại thì đang tỏ ra đầy
nghiêm túc và lo âu.
“Rốt cục là chuyện gì đã
xảy ra?” Severus chất vấn.
“Mời ngài ngồi xuống đã,
ngài Princetons.” Aro nói. Thật hiếm thấy khi ông ta không hề giữ nụ
cười giả tạo trên gương mặt của mình. “Chúng tôi cũng muốn nói cho
các vị biết chuyện gì đã xảy ra lắm.”
“Nói đi.” Severus yêu cầu khi
ông và những ma cà rồng còn lại đã yên vị ở phía bên này của cái
bàn. Họ ngồi song song và đối diện nhau. Không biết tình cờ hay cố
ý, nhưng lúc này, Marcus và Severus đang nhìn thẳng vào mắt nhau.
“Didyme biến mất khi đang ở
trong thư viện của Volturi.” Aro nói một cách bình tĩnh. Chỉ có mình
Marcus, Sulpicia, Jasper và Edward biết được trong lòng ông ta đang phẫn
nộ như thế nào khi nói những lời này. “Kẻ bắt Didyme đi có khả năng
biến đổi hình dáng bên ngoài và bắt chước khả năng đặc biệt của ma
cà rồng khác.”
Những người nhà Cullen hơi
ngạc nhiên khi nghe thấy những miêu tả này của Aro. Cùng phải thôi,
người sống lâu nhất của gia đình này cũng chỉ mới được hơn 300 năm.
Còn vô vàn điều về thế giới ma cà rồng mà gia đình họ phải học.
Nhưng với những kẻ đã tồn tại hơn hai ngàn năm như hoàng gia Volturi
hay hai người đứng đầu nhà Princetons, họ lại không lấy làm kinh ngạc
cho lắm. Petunia hơi nheo mắt. Đôi mắt màu vàng của bà tỏ ra hết sức
nguy hiểm. “Omar?”
“Chúng tôi cần kiểm tra mùi.”
Severus tiếp tục đưa ra yêu cầu trong sự ngạc nhiên vô hạn của nhà
Cullen và mấy đứa con trẻ tuổi của mình.
“Tôi e là hơi khó.” Aro hơi
ngập ngừng. “Ban nãy, Marcus đã lỡ làm mùi ở nơi đó hơi hỗn tạp.”
“Khóc?” Severus hơi nhướn
mày. Ánh mắt của ông ném cho Marcus đầy vẻ coi thường. “Vô dụng.” Ông đánh
giá mà không hề ngại ngần.
“Có thể hiểu được.” Petunia
gật gật đầu. Ánh mắt bà ném cho Marcus đã bớt vẻ phẫn nộ ban đầu.
Bà nhìn thẳng vào con ngươi đen như mực của ông ta. “Dẫn chúng tôi tới
đó.”
Edward nhíu mày một chút khi
ngửi thấy mùi hương trong phòng. Anh có thể ngửi thấy mùi máu người
một cách rõ ràng. Những loại mùi khác nhau rất nhiều, đúng như
những gì mà Aro nói, hỗn tạp.
Tuy nhiên, Severus và Petunia lại nghiền ngẫm cái gì đó tại một chiếc
bàn gần giữa phòng. Ánh sáng ở chỗ đó vô cùng đầy đủ và tạo cho
kẻ khác cảm giác vô cùng ấm áp. Edward ngạc nhiên khi thấy những suy
nghĩ trong đầu của hai người họ.
“Không phải Omar.” Petunia quay
người lại và nói với tất cả bọn họ.
“Mùi hoa ô đầu.” Severus nói
tiếp, khiến cho tất cả bọn họ ngạc nhiên vô cùng. “Nhưng là một
người Omar cũng biết.”
“Melas.” Petunia kết thúc. “Đó
là mùi của hắn.”
Cùng lúc ấy, trong căn hầm
tối ở một nơi nào đó mà nhà Volturi cùng với gia đình Princetons và
Cullen còn chưa biết, Diana đang nhìn kẻ đứng đối diện mình một cách
hoảng sợ. Ký ức từ xa xưa như dòng thác lũ cuốn về. Cô hơi co người
lại và lùi dần, rồi chạm hẳn vào một bức tường lạnh lẽo. Kẻ kia
tiến dần về phía cô, cho đến khi cô và hắn chỉ còn cách nhau chừng
một mét. Diana nhìn hắn một cách dè chừng.
“Melas.” Diana nói, không lấy
làm ngạc nhiên với cái tên lạ được bật ra khỏi miệng mình.
“Em còn nhớ tôi hơn hắn phải
không.” Kẻ kia cười một cách vui vẻ. Đôi mắt đỏ rực của hắn nguy
hiểm tới mức làm Diana muốn chạy trốn.
“Ông không yêu tôi, Melas.”
Diana chắc chắn nói, giống hệt như cuộc đối thoại lần cuối cùng
giữa họ. “Ông chỉ đang tìm hình bóng của Kaiya trong tôi mà thôi.”
“Không, em sai rồi, Didyme.”
Melas lắc đầu tỏ vẻ không hề đồng ý với những gì mà Diana nói. Hắn
ta cố gắng xua tan đi hình ảnh về một người phụ nữ dịu dàng nào
đó. Đôi mắt màu nâu của bà khiến hắn cảm thấy sợ hãi.
“Tôi không phải là Kaiya.”
Diana nhắc lại một lần nữa. “Kaiya đã chết.” Cô nói, xé toang nỗi đau
trong lòng của Melas, khiến hắn ta sửng sốt mà đứng yên tại đó.
“Không, Kaiya, em đã trở lại.”
Melas phủ nhận mạnh mẽ. Hắn ta lao đến, áp sát vào người của Diana.
Đôi mắt đỏ rực của hắn hiện lên sự đau đớn. “Em đã trở lại. Hades
quyền năng đã để cho em trở lại bên cạnh tôi. Chỉ là em không chịu
nhớ về tôi.” Melas bắt đầu hướng sát mặt mình về phía Diana. Cô muốn
trốn tránh, nhưng cánh tay cứng rắn và cơ thể vạm vỡ của hắn không
cho phép Diana thành công. Lúc này, Diana thật muốn một ma cà rồng
khác xuất hiện, như cách mà ông ta đã xuất hiện trước đây.
Trong lúc căn phòng dài hình
chữ nhật, các thành viên của gia đình Princetons và nhà Cullen, cùng
với tất cả trưởng lão, phu nhân và một số thành viên của đội cận
vệ nhà Volturi đã trở lại và ngồi ở đó. Marcus và Aro vẫn chưa
ngừng cau có kể từ khi nghe đến cái tên Melas. Edward có thể thấy rõ
ràng, trong cái đầu của hai ma cà rồng tao nhã kia đang tràn ngập
những lời nguyền rủa dành cho vị ma cà rồng nào đó. Anh buộc lòng
phải đồng ý với những suy nghĩ của họ.
“Khả năng của Melas là tạo
ra ảo giác.” Severus trầm ngâm rồi nói với tất cả bọn họ. Những ma
cà rồng đang đứng sau các trưởng lão nhà Volturi hơi ngạc nhiên. Họ
chưa bao giờ nghe thấy tên của ma cà rồng này, nhưng khả năng của ông
ta đã bị Aro nhầm sang một loại khác thì cũng thật đáng ngạc nhiên
đấy. Phải biết rằng, Aro chưa bao giờ nhầm lẫn trong chuyện này.
“Melas luôn khẳng định Didyme
là Kaiya chuyển thế.” Aro nghiến răng nghiến lợi mà nói ra. Với tư cách
của một vị anh trai, ông ta không thể nào vui vẻ nổi khi từ lúc em
gái mình tròn sáu tuổi, luôn có một thanh niên cứ xuất hiện trong
cuộc sống của bọn họ, rồi khẳng định em gái ông ta là người vợ đã
chết của mình. Có điên mới thích một gã thích tạo ra ảo giác nói
rằng em gái ruột thực ra lại không phải là em gái của mình.
“Alice từng nhìn thấy một ma cà rồng tóc vàng tra tấn Diana.” Calisle
trầm ngâm nói.
“Tóc của Melas màu vàng.”
Marcus xác nhận. Và hướng mắt về phía Edward. Anh nhìn thấy ma cà
rồng trong suy nghĩ của Marcus và trong tiên tri của Alice trùng khớp
đến hoàn hảo. Edward gật đầu xác nhận.
“Melas trong suy nghĩ của mọi
người và kẻ trong tiên đoán của Alice là cùng một người.” Edward nói
nhỏ, nhưng đủ để tất cả nghe thấy. Angelina vội vàng đứng dậy.
“Vậy chúng ta còn đợi gì
nữa mà không đi tìm chị.” Cô nói một cách sốt ruột.
“Không, Melas sẽ không làm
Didyme tổn thương.” Sulpicia vốn yên tĩnh lại nói. Nhưng rồi bà hơi tần
ngần mà nói tiếp. “Trừ khi…”
“Trừ khi Didyme khăng khăng nó
không phải Kaiya.” Aro kết thúc lời bà định nói. Nó khiến cho đôi mắt
màu vàng của cả Angelina, Rosalie và Alice long lên đầy phẫn nộ. Esme
hướng ánh mắt lo âu cho Petunia.
“Ảo giác của Melas chưa bao
giờ có tác dụng với Didyme.” Marcus tiếp lời của Aro. “Hắn sẽ phẫn
nộ….”
Marcus bỏ dở câu nói của
mình bởi lúc này, bọn họ nghe thấy tiếng tim đập đang đến gần mình.
Cánh cửa bên hông mở ra. Một nữ ma cà rồng xinh đẹp với bộ váy bó
sát màu đỏ quyến rũ tiếp vào phòng. Nhưng chẳng mấy kẻ chú ý đến
cô ta. Sự tập trung của họ dành trọn cho kẻ mang theo nhịp tim phía
sau ma cà rồng ấy. Cô ta hơi dịch người, để lộ ra một con người. Đôi mắt anh ta có màu
xanh như biển cả rộng lớn.
“Heidi, cô dẫn vị khách nào
đến vậy?” Aro hỏi ma cà rồng váy đỏ, nhưng ánh mắt của ông ta lại
dành trọn cho kẻ mang theo nhịp tim kia.
“Tôi là Rafa.” Anh ta nói với
họ như thế. “Và tôi là con trai của Melas và Kaiya.”
Trong căn hầm tối tăm, Diana
đang nằm giãy dụa trên sàn nhà. Sàn đá lạnh lẽo không thể xoa dịu
cơn đau trên người của cô. Diana không hề lấy làm ngạc nghiên khi thấy
kẻ kia lôi ra một bình chất lỏng màu vàng lợt. Hắn hút chất lỏng
vào một ống tiêm, và chích nó vào cơ thể của cô. Nếu có một ma cà
rồng nào khác ở đây, họ sẽ vô cùng ngạc nhiên khi thấy cảnh này.
Làn da của cứng rắn của ma cà rồng dễ dàng bị xuyên qua. Chất lỏng kỳ
lạ dần dần thấm vào trong cơ thể của Diana. Nó khiến cho cô không thể
giữ nguyên vẻ mặt của mình. Dưới tác động của chính Diana, không khí
trong căn hầm cũng trở nên kỳ cục theo. Nó bị đan xen giữa căm ghét
và sợ hãi.
“Kaiya. Em nên nghe lời tôi.”
Gã ma cà rồng nói với cô như thế. Nhưng Diana hoàn toàn không thèm để
tâm. Cô thở hổn hển, một lần nữa lặp lại lời của mình.
“Tôi không phải là Kaiya.”
Nhưng gã ma cà rồng chẳng
hề quan tâm đến lời của cô nói. “Sẽ nhanh thôi.” Gã vuốt vài sợi tóc
rơi trên má của Diana. “Rafa đã ra đời và rất khỏe mạnh. Em không cần
để tâm đến con. Biến đổi sẽ diễn ra rất nhanh, rất nhanh thôi.” Hắn ta
cười với cô.
Diana đau đớn. Cả cơ thể của cô như đang bốc cháy, nhưng tại vị trí mà chất lỏng kia được đưa vào lại lạnh lẽo. Diana có thể cảm thấy cái lạnh mỏng manh mà chất lỏng ấy đem lại. Nó di chuyển theo từng mạch máu của cô. Diana cảm thấy mình dần không thể chịu đựng được nữa. Đôi mắt của cô mỏi dần, mỏi dần rồi đóng lại.
Gã ma cà rồng kia nhìn thành quả của mình một cách vô cùng thỏa mãn. Hắn cứ nhìn chăm chú vào gương mặt của cô. Không biết hắn giữ nguyên tư thế như vậy bao lâu…. Không biết Diana đã nằm yên lăng như thế bao lâu…. Cánh cửa nhỏ bên hông căn hầm bỗng mở ra. Cùng với ánh sáng, một loạt mùi hương khác nhau bay vào. Chúng khiến Melas sửng sốt.
Diana đau đớn. Cả cơ thể của cô như đang bốc cháy, nhưng tại vị trí mà chất lỏng kia được đưa vào lại lạnh lẽo. Diana có thể cảm thấy cái lạnh mỏng manh mà chất lỏng ấy đem lại. Nó di chuyển theo từng mạch máu của cô. Diana cảm thấy mình dần không thể chịu đựng được nữa. Đôi mắt của cô mỏi dần, mỏi dần rồi đóng lại.
Gã ma cà rồng kia nhìn thành quả của mình một cách vô cùng thỏa mãn. Hắn cứ nhìn chăm chú vào gương mặt của cô. Không biết hắn giữ nguyên tư thế như vậy bao lâu…. Không biết Diana đã nằm yên lăng như thế bao lâu…. Cánh cửa nhỏ bên hông căn hầm bỗng mở ra. Cùng với ánh sáng, một loạt mùi hương khác nhau bay vào. Chúng khiến Melas sửng sốt.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét