31. Kết thúc
Lại một năm nữa gần trôi
qua. Nhưng với những kẻ chẳng biết đến giới hạn của thời gian thì
chuyện năm mới đến với họ cùng chẳng mấy quan trọng. Thậm chí có
những kẻ còn quên mất chuyện họ đã đón cái năm mới thứ bao nhiêu
trong cuộc đời đằng đẵng vô tận của mình. Thế nhưng, một vài kẻ
khác trong số họ lại khá là háo hức với chuyện này. Những kẻ ấy
vẫn cố gắng giữ nguyên những thói quen rất con người bằng cách này hay cách khác. Và trong số những
kẻ đó, không thể không kể đến một trong ba vị phu nhân trưởng lão đầy
quyền lực của nhà Volturi.
Sau khi đám con cái nhà
Cullen cùng với cô em gái nhà Princetons rời thị trấn để lên Đại học, Diana Princetons Volturi
vẫn vô cùng chăm chỉ lên lớp mỗi tuần ở trường Trung học Forks. Và
tất nhiên, cô nàng ma cà rồng vô cùng tận hưởng chuyện dạy dỗ đám
thanh thiếu niên ở thị trấn, cũng như chuyện tuân theo lịch làm việc
và nghỉ lễ như bất cứ một con
người bình thường nào khác. Quý ông Marcus Volturi, mặc dù vô cùng
ghét chuyện phải sống giữa con người, đi lại giữa họ mỗi ngày; nhưng
lại vô cùng hưởng thụ chuyện không có ông anh vợ đáng ghét tên Aro
phá ngang xương chuyện tình cảm
của bọn họ mỗi ngày. Chính vì thế, ngài Marcus rất mâu thuẫn khi kỳ
nghỉ đông của hai vợ chồng bọn họ càng ngày càng đến gần.
“Năm nay chúng ta không về
Italia đón năm mới nhé em?” Marcus hỏi vợ mình. Cô nàng đang nằm gọn
trong vòng tay của ông. Trên đùi của cô đang có một cuốn tiểu thuyết
để mở.
“Tại sao?” Diana rời mắt
khỏi trang sách và ngước mắt lên nhìn chồng mình.
“Dù sao thì mấy người họ đâu
có quan trọng chuyện năm mới.” Marcus không thể nói với cô lý do thực
sự mà ông đang nghĩ trong đầu lúc này được.
“Nhưng tuần trước anh trai
vừa gọi điện cho em bảo chúng ta trở lại Volterra.” Cô vợ bé nhỏ dễ
dàng làm chồng mình ngạc nhiên xen lẫn bực tức với anh vợ.
“Trước đây, Aro có bao giờ ăn
mừng năm mới đâu.” Marcus hơi cau mày một xíu thôi, nhưng trong lòng ông
thì đang mắng Aro liên tục.
“Anh ấy nói thời gian chúng
ta ở Italia quá ngắn.” Diana cười đáp lời. “Nên em đồng ý trở về
Volterra trong kỳ nghỉ đông sắp tới rồi.” Tuy nhiên, Marcus nhận ra cô
vợ của mình đang nở nụ cười vô cùng tinh quái, khác hẳn với tính
cách hiền hòa bình thường.
“Cũng được thôi.” Marcus thở
ra một hơi, rồi rút quyển sách đang đặt trên đùi của Diana ra, chuyển
nó tới cái tủ đầu giường bên tay tay trái của họ. “Thế thì em phải
đền bù cho tôi.”
Âm thanh trêu chọc nhau vang
lên. Những âm thanh hài hòa của tự nhiên cũng kéo đến. Sáng hôm sau,
đám học sinh của trường Trung học Forks cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên
cho lắm khi thấy nụ cười vẫn giữ nguyên trên môi của thầy giáo Lịch Sử
của họ. Theo suy nghĩ rất đơn giản của họ, việc sinh sống cùng một
nhà với một người đáng yêu như
cô giáo Diana Volturi của bọn họ là việc khiến bất cứ ai cũng có
thể vui vẻ cả ngày được. Nhất là khi người
đó lại là vợ của mình.
Ở cách thị trấn Forks mấy
giờ đi xe, thành phố Seattle xinh đẹp và sôi động cũng tràn ngập không
khí chào đón năm mới. Trong một căn biệt thự nằm ở ngoại ô thành
phố, cách hơi xa một chút so với những căn nhà khác, một nhóm ma cà
rồng đang vui vẻ ngồi thảo luận kế hoạch năm mới của mình, chỉ trừ
Rosalie và Emmett.
Bọn họ – nhất là Emmett Cullen, đang bận rộn tận
hưởng thời gian bên cạnh người yêu mà không bị bạn thân của cô nàng,
tức ma cà rồng già cả và phiền
phức Diana Princetons Volturi làm phiền. Có trời mới biết được,
Emmett sợ cái cảnh Diana và
Rosalie dính lấy nhau như thế nào. Tất nhiên là anh chàng ma cà rồng
to con thực ra cũng chẳng mấy khó chịu với Diana là mấy. Nhưng vấn
đề là ở chỗ, một vị ma cà rồng mặt lạnh và hai kẻ bám đuôi luôn
kè kè phía sau ông ta. Mỗi lần hai cô bạn thân Angelina và Alice dính
lấy nhau, Edward và Jasper vẫn có thể vui vẻ mà trao đổi với nhau một
số thứ. Nhưng với Rosalie và Diana, ông xã của họ không thể hòa hợp
đến độ vui vẻ thảo luận bất cứ chuyện gì hết. Chỉ cần Marcus rời
đi cô nàng ma cà rồng tóc nâu kia, ông ta sẽ chuyển sang chế độ mặt lạnh ngay lập tức. Emmett vô cùng
phiền não và buồn chán trong việc kiếm chuyện để nói với một trong
ba vị trưởng lão của nhà Volturi này. Và anh chàng to con thích sử
dụng cơ bắp hơn não bộ này, không thể lường tới kế hoạch năm mới mà
Rosalie đang vẽ ra cùng Diana mấy giờ trước. Lúc này, anh chàng chỉ
bận rộn xung quanh bạn đời của mình mà thôi.
Bác sĩ Calisle Cullen, người vẫn không rời bỏ vị trí
bác sĩ ở bệnh viện của thị trấn Forks, hôm nay lại đang có mặt trong
biệt thự. Người đàn ông tóc vàng chăm chú nhìn vào một cuốn sách y
học mới xuất bản trên tay. Nhưng khóe miệng liên tục nhếch lên của ông
lại cho thấy, ông chẳng hề tập trung vào nó là mấy. Bên cạnh ông, bà
Esme Cullen đang nói chuyện một cách vô cùng vui vẻ với Petunia Princetons
về kế hoạch của họ trong kỳ nghỉ đông sắp tới, khuôn mặt và biểu
cảm của họ giống hệt như những bà nội trợ bình thường khác ở vùng
ngoại ô này. Thế nhưng nếu để ý một chút thì sẽ thấy, cuộc trò
chuyện của họ lại chẳng hề thông thường.
“Mọi người có thể tới
Modalen một lần.” Petunia đề nghị và liếc nhìn chồng mình một cái.
Severus Princetons không nói gì, nhưng ánh mắt của ông đầy đồng tình.
Nói cho cùng thì với Severus, bất cứ điều gì mà Petunia nói thì ông
đều có thể đồng tình hết. Nữ ma cà rồng tóc vàng hơi nhếch môi, để
lộ chiếc răng nanh trắng muốt của mình. “Rừng ở Scandinavi cũng không
hề kém cạnh Bắc Mỹ đâu.”
“Nghe có vẻ thật tuyệt.”
Esme tỏ vẻ tán thưởng với Petunia. “Không biết thức ăn ở đó so với ở đây thế nào?”
“Bà sẽ không ngờ được đâu.”
Petunia vui vẻ nháy mắt. Nó khiến cho ma cà rồng ngồi bên cạnh bà
toát ra cái nhìn đầy dung túng và yêu chiều.
Cách bọn họ không xa, Angelina và Alice đang ngồi bệt
trên sàn. Trên bàn trà trước mặt bọn họ bày một loạt catalogue thời
trang cho bộ sưu tập xuân – hè và hè – thu của năm tới. Hai cô nàng
thảo luận ngất trời, không thèm để ý tới hai anh chàng ma cà rồng
đang thuỗn cả mặt ra ngồi hai bên bọn họ. Edward và Jasper thi thoảng
lại trao đổi những ánh mắt mà chỉ có hai bọn họ có thể hiểu được
với nhau. Cuối cùng, với tốc độ vô cùng nhanh chóng của ma cà rồng,
hai ma cà rồng bế bạn đời của mình lên và đi ra cửa, về căn biệt
thự của riêng bọn họ, trong sự ngạc nhiên của cả hai cô gái.
Một buổi chiều cuối tháng mười hai ở sân bay Quốc tế
Seattle Tacoma, người ta vô cùng ngạc nhiên khi thấy một đoàn gồm mười
mấy vị khách đi cùng với nhau. Vẻ ngoài của họ khác biệt mà lại
thống nhất một cách vô cùng bất thường. Thậm chí, vài ba nhân viên
của sân bay phải sững sờ mất một lúc trước khi quay trở lại tập
trung vào công việc bận rộn của họ trong một chiều cuối năm. Một số
hành khách thậm chí còn lôi điện thoại của mình để chụp ảnh, chuẩn
bị tinh thần đưa chúng lên mạng và hỏi xem, mấy vị khách này thuộc đoàn
làm phim nào mà lại có thể ghé thăm Seattle. Tuy nhiên, họ chẳng thể
chụp ảnh một cách rõ nét được. Những chiếc kính lớn màu đen đã che
mất phân nửa những gương mặt hoàn hảo kia, đến nỗi những bức ảnh
hiếm hoi mà họ có được cũng chẳng thể rõ ràng.
Diana liên tục nhắn tin bằng điện thoại của mình trong
lúc ngồi đợi ở phòng chờ VIP. Marcus đang im lặng ngắm nhìn ngón tay
của vợ. Một tay của ông khoác lên vai cô, thể hiện sự bảo vệ và dung
túng. Chelsea và Simon ngồi lặng yên theo dõi hai vợ chồng bọn họ. Hai
ma cà rồng nhìn nhau đầy hiểu ý, trước khi bọn họ nắm chặt lấy tay
nhau.
Ở một góc khác, Angelina và Alice đang ngồi đối diện
với nhau. Họ đều tựa đầu vào vai bạn đời của mình. Nhưng hai cái
miệng bé nhỏ thì vẫn không ngừng lên kế hoạch cho việc tham dự tuần
lễ thời trang sau kỳ nghỉ đông. Edward và Jasper ném cho nhau những cái
nhìn bất lực. Nhưng khi nhìn vào cô gái đang tựa trên vai mình, ánh
mắt của họ lại tràn đầy yêu thương và chiều chuộng.
Anh chàng ma cà rồng to con Emmett đang bận rộn qua bàn
trên chiếc máy điện tử cầm tay của mình. Rosalie không hề nói chuyện.
Cô bận rộn nhắn tin với bạn thân qua điện thoại. Rosalie liếc mắt
nhìn bạn đời của mình một cái. Ngay lập tức, anh chàng rời mắt
khỏi màn hình trò chơi và cười với cô nàng bằng một nụ cười không
thể ngốc hơn được nữa. Nó khiến Rosalie phì cười. Cô trao cho anh
chàng một nụ hôn lên má, rồi lại tiếp tục chúi mũi vào cuộc đối
thoại trên chiếc di động của mình, bỏ qua ánh mắt ghen tị với chiếc
di động của anh chàng to con.
Và ở một góc khác của căn phòng chờ, trên chiếc ghế
bành màu nâu đầy êm ái, hai cặp vợ chồng nhà Princetons và Cullen đang
đối thoại với nhau. Bầu không khí đầy yên bình trong căn phòng chờ
làm cho hai bà vợ đầy thoải mái. Hai quý ông thì đối thoại với nhau
bằng những câu đầy ngắn gọn.
“Một năm nữa lại tới.” Đó là ngài Calisle Cullen nói.
“Đúng vậy.” Ngài Severus Princetons tỏ ra đồng ý. Dù
thực ra câu nói của Calisle hoàn toàn là một câu tường thuật sự
thật, chẳng cần đền sự đồng ý hay thừa nhận của ông.
“Nhiều chuyện đến và đi, chỉ còn chúng ta là vẫn
tồn tại.” Calisle nói một cách triết lý.
“Được tồn tại là một điều tuyệt vời.” Petunia tiếp
lời. “Nhất là khi có người đồng hành bên cạnh.” Bà nói rồi trao cho
chồng mình một cái nhìn đầy âu yếm.
Esme cũng không hề chậm lấy nửa nhịp, bà dựa đầu
vào vai của chồng mình. “Đúng thế, nhất là khi có người đồng hành.”
~END~
A/N: Phần ngoại truyện (nếu bản tác giả tôi đây có hứng viết *cười*) sẽ được cập nhật trong một ngày không xa. Xin chân thành cảm ơn!!!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét