5/11/17

[Ngôn tình/Đồng nhân Twilight] Huyết tộc đến từ quá khứ (28)(18+)

28. Khát (18+)

             Cảnh báo: Chương này không dành cho trẻ em, phụ nữ có thai và những tâm hồn ngây thơ trong sáng *cười* Happy Sunday night!!!




Diana và Marcus cuốn lấy nhau không rời. Diana cảm nhận được cảm xúc rộn ràng xen lẫn chút nóng nảy của kẻ đang ôm lấy mình. Nụ hôn giữa họ càng lúc càng trở nên nóng bỏng. Lưỡi của họ truy đuổi, đùa giỡn, rồi lại cuốn lấy nhau. Diana có cảm giác như kẻ này đang muốn tuần tra mọi ngóc ngách trong khoang miệng của cô. Nhưng Diana thích điều đó. Lưỡi của ông quét sạch từng góc. Cô có cảm giác như thể đang nếm được mùi vị tươi mát của biển Hy Lạp trong khoang miệng. Bàn tay thon dài của cô rời cổ Marcus. Chúng luồn vào giữa những sợi tóc màu đen. Diana để mặc bản thân mình đắm chìm trong đó. Độ cong trên khóe miệng của cả hai bọn họ chưa từng hạ xuống.

Marcus bế cô gái của mình lên như một đứa trẻ. Ông quen thuộc với Volterra tới mức không cần nhìn mà ông vẫn có thể tìm được đường về với căn hầm tăm tối quen thuộc của mình. Ông cảm thấy những đầu ngón tay của cô gái này đang đùa giỡn với từng sợi tóc của ông. Marcus quyết định rời khỏi môi cô và di chuyển xuống cần cổ xinh đẹp của ai đó. Mặc dù không thể để lại dấu hôn trên cái cổ ấy, Marcus vẫn chẳng ngại ngần mút mát nó. Ông hít thở một cách dồn dập. Marcus cảm thấy khoang phổi của mình được ngập tràn hương hoa tú cầu. Dù loại hoa ấy thật nguy hiểm, ông vẫn thích cảm giác được đắm chìm trong nó.

 Môi của Marcus tuần tra hết từng tấc da thịt của Diana. Ông không bỏ sót bất cứ chỗ nào không bị vải vóc che phủ. Diana dần nóng lên. Cô cảm giấc cảm giác trống rỗng trong mình càng lúc càng lớn. Khi họ bước vào địa bàn của mình, Marcus không hề kiêng dè một chút nào nữa. Ông bắt đầu chuyển tới những chỗ bị che lấp bởi chiếc váy tay lửng trên người Diana. Tay trái của ông nâng đỡ dưới mông của cô, để cả cơ thể của Diana chỉ có thể lấy ông làm điểm tựa. Ánh mắt đỏ rực thể hiện sự hài lòng nghe thấy từng nhịp thở gấp gáp. Tay phải di chuyển tới lưng, vuốt ve nó một lát. Và rồi, không hề báo trước môt chút nào, Marcus luồn nó vào dưới chiếc váy màu xanh. Bàn tay ấy vẫn giữ nguyên từng vết chai như trong quá khứ. Nó lướt qua đùi phải của Diana, rồi dần dần tiến lên phía trên.

 Diana khẽ rên như một con mèo nhỏ xinh đẹp quyến rũ. Đôi tay của Diana rời bỏ mái tóc đen mềm mại kia. Cô di chuyển chúng xuống dưới một chút, rồi lại môt chút. Từng chiếc cúc áo sơ mi mà Marcus đang mặc được tháo ra. Nhưng cô chỉ tháo được chừng bốn cái. Diana hơi bĩu môi, tỏ vẻ bất mãn, rồi luồn tay vào lớp da thịt bên trong mà cái áo che giấu. Cô hài lòng khi thấy nó bắt đầu căng cứng hơn thường lệ. Marcus dần dần hạ cô xuống, cho đến khi đôi chân của cô chạm hẳn xuống nền đá.

 Diana chơi đùa với cơ ngực của kẻ nào đó. Ông thở nhanh và nóng nảy trước sự trêu chọc của nữ ma cà rồng mà mình vẫn yêu say đắm. Tay trái của ông không còn phải nâng đỡ cô nữa. Chúng di chuyển lên phía trên, chạm vào chiếc khóa sau lưng của Diana. Bàn tay phải vẫn mải mê ở một chốn tươi đẹp giữa hai chân của cô. Và cuối cùng, hai bọn họ cũng đến với vị trí trung tâm trong lãnh địa của Marcus.



 Cả hai ma cà rồng đều vội vã bù đắp cho mấy ngàn năm trống trải của mình. Marcus không còn nhẹ nhàng ve vuốt như từ nãy đến giờ nữa. Ông cố gắng kéo khóa một chút, rồi quyết định dùng sức để xé tung bộ váy xanh ấy ra. Ông thở dài một cách hài lòng, hôn lên từng tấc vai của cô gái. Nụ hôn di chuyển vội vã giống như cái cách họ di chuyển về phía cái giường trắng mà Diana từng ngủ trên đó. Marcus nằm đè lên trên người cô. Ông mạnh mẽ xé bay tất cả vải vóc còn sót lại trên người cô gái đang nằm dưới thân mình. Diana rên rỉ. Âm thanh yêu kiều khiến từng mạch máu trong cơ thể của Marcus sôi sục. Ông quyết định nhỏm dậy, ngồi trên người của cô gái. Diana bĩu môi bất mãn làm Marcus bật cười. Đôi tay của cô vẫn loay hoay tháo từng bộ phận vải vóc trên người ông.

 “Từ từ nào, em yêu.” Ông nói như thế. Điều đó làm cho Diana rên rỉ và uốn éo. Đôi mắt màu vàng nhìn ông. Chúng khiến Marcus không thể chần chừ mà tự xé bay từng lớp quần áo trên người mình. Rồi ông lại cúi xuống. Đôi môi mỏng lại bắt đầu tìm đến với đôi môi màu hồng nhạt kia.

 “Cho… Cho em…” Diana lẩm bẩm khi môi họ rời nhau. Đôi mắt màu đỏ ánh lên vẻ hài lòng với kiệt tác mà chính chủ nhân của nó tạo ra. Trong một khoảnh khắc, Marcus cảm thấy cô gái dưới thân mình đang hồng lên đầy ngượng ngùng, giống như trong cái đêm đầu tiên của họ cách đây rất lâu, rất rất lâu.

“Tôi sẽ cho em.” Ông di chuyển môi của mình dọc theo cơ thể của Diana. Toàn thân cô gái run rẩy theo từng nụ hôn mà ông đặt xuống cho cô. Diana thở hổn hển nặng nhọc khi đôi môi ấy chạm đến nơi nào đó. Cảm giác thứ gì đó mềm mại luồn vào trong thân thể khiến sự run rẩy của cô càng lúc càng lớn. Sự trống rỗng bên trong của chính cô tăng dần.

 “Đừng….” Diana chỉ biết nói như thế. Nhưng như thế cũng đủ để kích thích Marcus một cách nhanh nhất. Đôi môi của ông lại tìm đến với hai cánh môi của cô. Diana đưa lưỡi của mình vào trong đó và nếm thử thứ mà ông vừa uống. Marcus đưa tay trái xuống phía dưới. Bàn tay phải vẫn tiếp tục trêu đùa với thứ mềm mại trước ngực của Diana.

  “Didyme của tôi… Diana của tôi…” Marcus lẩm bẩm trong vô thức. Thứ to lớn và cứng rắn đến phát đau khẽ trêu đùa với nơi mềm mại và đầy nữ tính. Chạm, rời đi, rồi lại chạm. Diana cau mày khó chịu trước sự trêu đùa ấy.

   “Em muốn…” Diana rên rỉ như thế. Cuối cùng cô cũng được thỏa mãn. Cảm giác được tràn đầy thật dễ chịu với Diana. Cô chưa bao giờ biết mình cũng mong muốn chuyện này đến vậy. Đôi tay của cô ôm lấy cổ của Marcus, làm cho thân thể trắng trẻo dính sát lấy kẻ ở phía trên hơn. Người Diana cong lên, để nơi đó của họ có thể gần nhau hơn.

   Marcus bắt đầu một cách chậm rãi và từ tốn, nhưng rồi ông không thể tiếp tục như vậy được nữa. Tốc độ của ông tăng nhanh dần.

  “A…” Diana có thể cảm nhận được thứ cứng rắn nào đó chạm tới nơi sâu nhất trong thân thể của mình. Toàn bộ cơ thể của cô run rẩy vì sung sướng. “Em… không… không…” Diana nói một cách vô thức.

 “Tại sao không?” Marcus đáp lại cô. “Em thích như vậy mà.” Ông phản bác cô như thế. Từng ngón chân của cô co quắp. Một dòng nước ấm tràn ra, làm toàn thân của cô gái căng lên. Nhưng kẻ ở phía trên kia lại chẳng có dấu hiệu dừng lại. “Còn chưa được, Diana.” Ông ta nói như thế rồi nâng cô dậy. Diana cảm thấy vô lực. Cả thân thể của cô như một tàu lá rũ hết nước, chỉ có thể dựa vào ma cà rồng trước mặt này.

Đôi tay mạnh mẽ quấn lấy eo của cô. Marcus nhấc Diana lên rồi lại hạ cô xuống với một tốc độ khó có thể tin được. Cô thở hổn hển và chỉ có thể đặt tay lên cổ ông để giữ cơ thể mình không ngã xuống giường. Thân thể của họ tiếp tục thành thực với những cảm xúc nguyên thủy nhất. Cuối cùng, Diana chỉ cảm thấy thứ to lớn cứng ngắc kia hơi phình lên. Rồi có cái gì đó chiếu thẳng vào thân thể của cô, khiến nó trở nên tê dại. Ngón chân nhỏ nhắn của cô lại co quắp vào thêm một lần nữa.



Diana không biết mình đã bị ma cà rồng này hành hạ bao lâu. Căn hầm tối tăm làm cho thời gian trở thành một thứ thật khó xác định. Cô chỉ biết mình như con thuyền nhỏ tự do trôi nổi trên mặt biển lớn, phó mặc cho từng cơn sóng điều khiển hướng đi của nó. Diana phát hiện ra kẻ từng rất ôn nhu kia trở nên đầy độc ác với cô. Ông ta không ngừng đòi hỏi, dù cho cô có kêu thét thế nào đi chăng nữa. Họ thực hiện hành vi bản năng nguyên thủy của giống loài tại từng ngóc ngách của căn hầm lớn, nhiều tới mức Diana đã quyết định bỏ cuộc trong việc thống kê nó. Cho đến khi chính bản thân cô cũng không thể chịu nổi thêm một chút nào nữa, Diana quyết định phụng phịu nói với ma cà rồng đang cố gắng ra sức liên tục kia.

“Em… mệt…” Cô không hề nhận ra rằng, giọng nói nũng nịu của mình càng làm cho kẻ kia hưng phấn hơn. Hai đôi mắt khác màu đã dần chuyển về chung một màu sắc. Diana nằm ngửa, kiệt sức tới mức không thể ôm lấy cổ của ma cà rồng phía trên. Cô tiếp tục nũng nịu. “Em… khát…”

“Đây.” Ngay lập tức, đôi môi của kẻ đó chuyển đến và chạm vào môi của cô. Diana lắc đầu và cố gắng lặp lại một lần nữa.

“Em… khát…”

“Được rồi.” Ma cà rồng đó thở dài, cứ như thể cô đã phá tan quãng thời gian tuyệt nhất trong cuộc đời của ông. Marcus nhìn nữ ma cà rồng dưới thân mình. Cô gái này thật biết giày vò người khác mà. Từ lúc còn là con người đã thế rồi. Ông nghiến răng nghiến lợi nghĩ như vậy. Thứ cứng ngắc trong thân thể của Diana vẫn chẳng có dấu hiệu muốn ngừng nghỉ. Bàn tay của ông giữ chặt lấy eo nhỏ của cô. Ông tăng nhanh tốc độ của mình. Và, một tiếng thét cao vút vao lên. Rồi, căn hầm chỉ còn tiếng thở hổn hển cùng với tiếng thở dài đầy thoải mái và thỏa mãn.





Diana trở lại Volterra sau chuyến đi săn với Marcus, cùng sự tháp tùng của Chelsea và Simon. Cô không lấy làm phiền lòng vì chuyện mình và ông có hai kẻ khác theo kèm. Thế nhưng Marcus lại chẳng mấy vui vẻ. Ông liên tục ném những cái nhìn khó chịu về phía họ. Nhưng thề có Cain*, họ không hề muốn đi theo trưởng lão Marcus cùng với phu nhân của ngài ấy một chút nào hết. Họ chỉ làm theo mệnh lệnh của ngài Aro cùng với đội trưởng Sebastian mà thôi.

Marcus cùng với Diana bước vào sảnh lớn của Volterra. Cô nhanh chóng phát hiện ra sự tồn tại của gia đình Princetons và nhà Cullen ở đó. Diana đưa mắt nghi hoặc hỏi Severus và Petunia, nhưng lại chỉ nhận được ánh mắt trêu chọc của họ.

“Chị, chúng ta nên trở lại Forks.” Angelina lên tiếng, hóa giải thắc mắc của cô. “Em cần tốt nghiệp.”

“Bao giờ?” Diana hỏi.

“Bây giờ.” Em gái của cô đáp. “Chị đã nghỉ dạy gần ba tuần rồi đấy.”

“Ba tuần?” Diana ngạc nhiên nhìn Angelina. Rồi cô đưa mắt nhìn Marcus để tìm câu trả lời cho bản thân mình.

Đáp lại cô, Marcus chỉ hơi nheo mắt. Rồi ông hạ giọng, đủ để chỉ hai người họ có thể nghe thấy. “Chúng ta ở trong hầm có mười ngày thôi em.”

Câu nói của ông khiến Diana hơi sững sờ. Mười ngày? Diana sửng sốt. Bảo sao cô lại khát đến như thế. Cô lườm Marcus một cái rồi đưa mắt nhìn Aro và nói. “Em đi Forks dạy học đây.”

Aro cũng lườm em rể của mình, rồi ân cần hỏi em gái. “Bao giờ em về?”

“Nghỉ hè.” Diana đáp, rồi xoay người đi ra ngoài, trong cái nhìn ngạc nhiên của các thành viên trẻ của đội cận vệ. Marcus hơi nhếch khóe miệng rồi vội vàng đuổi theo sau lưng cô. Chelsea và Simon nhìn nhau, không biết phải làm gì. Sebastian cười cười rồi thay mặt các trưởng lão và phân công nhiệm vụ cho họ.

“Hai người đi theo bảo vệ trưởng lão và phu nhân đi.”




(*) Cain: Được coi là tổ tiên ban đầu của ma cà rồng.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét