14/4/18

[Ngôn tình/Đồng nhân High School Musical] Tôi ở trường Trung học Phía Đông (3)

3. Mùa mới - Get’cha Head In the Game


Lana và Taylor lập tức dính lấy nhau sau khi giờ học với cô Darbus kết thúc. Hai cô gái trao đổi thứ ánh mắt mà chỉ có chính họ mới có thể hiểu được. Đằng sau lưng hai người là hai chị em sinh đôi nhà Evans. Sharpay đang bĩu môi khi nhìn thấy cảnh Lana thân thiết với Taylor. Cô nàng hoàn toàn không thể hiểu được một người đáng yêu và thời thượng như Lana lại có thể làm bạn với mọt sách như Taylor lâu đến như thế. Bên cạnh cô nàng, Ryan đã đeo tai nghe và thưởng thức bản phối mới mà Lana gửi. Cậu gật gù tận hưởng âm nhạc một cách vui vẻ. Những thành viên còn lại khác trong lớp cũng nhanh chóng rời đi lớp học của cô Darbus để chuẩn bị cho lớp kế tiếp của mình. Họ không hề chú ý tới ở phía sau, cuộc gặp gỡ định mệnh giữa hai người nào đó đã chính thức bước sang một chương mới. Và trường Trung học phía Đông của năm nay sẽ không còn là trường Trung học phía Đông mà họ đã từng biết nữa.





Khi Gabriella bước vào lớp Hóa học thì Lana và Taylor đang vui vẻ thảo luận với cô Baron về kỳ thi mười môn phối hợp sắp tới. Taylor phải cố gắng hết sức kìm chế để có thể không thông nói với cô Baron về chuyện của cô bạn học mới Gabriella Montez kia. Nói cho cùng thì cô bạn ấy cũng chỉ vừa mới chuyển đến ngày hôm nay thôi. Thế nhưng, ngay khi Taylor kết thúc cuộc trò chuyện với cô Baron thì cô nàng phát hiện ra cô bạn mới cũng đã xuất hiện ở lớp này. Taylor nháy mắt với Lana rồi quyết định chọn chỗ ngồi ngay bên cạnh Gabriella. Còn Lana thì quyết định ngồi xuống chỗ trống cạnh Sharpay.

“Sao? Hôm nay cậu không ngồi cạnh mọt sách kia à?” Sharpay bĩu môi.

“Cậu ấy không phải mọt sách.” Lana cười và đính chính. “Taylor chỉ là có trí nhớ tốt hơn cậu một chút, nên cậu ấy đọc một lần là có thể nhớ ngay. Chứ thực ra Taylor từng nói mình còn đọc nhiều sách hơn cậu ấy kìa, Sharpay. Đáng lẽ cái danh mọt sách ấy phải thuộc về mình chứ.”

“Thôi đi.” Sharpay ngúng nguẩy. “Cậu chỉ bênh cậu ta thôi.”

“Mình nói sự thật thôi mà.” Lana nhún vai rồi cười trừ với Ryan, người vừa tháo tai nghe xuống và theo dõi cuộc trò chuyện của hai người họ.

“Bản phối này khá lắm.” Ryan xoay tai nghe trong tay rồi nói. “Có cảm giác rất hợp với nhạc kịch và sân khấu.”

“Cái đó cả chị và Lana đều biết.” Sharpay vẫn tỏ ra ấm ức và nói với giọng đầy khó ở.

“Nhưng mình chưa biết mà.” Lana cười. “Phải có chuyên gia như cậu với Ryan nhận xét thì mình mới yên tâm được.”

“Cậu sẽ trở thành chuyên gia nếu cậu chịu rời xa cái đám mọt sách kia và trở lại câu lạc bộ Kịch nghệ với tụi này.” Sharpay nói một cách quả quyết. Đúng lúc này, chuông báo tiết học bắt đầu vang lên. Và mặc dù không hề thích môn học này một chút nào, Sharpay vẫn rất ngoan ngoãn lôi sách vở ra.

“Cậu sẽ đến xem khi bọn mình ở vòng thử giọng chứ?” Ryan hỏi Lana khi mà Sharpay đang bận rộn mở sách vở của mình.

“Tất nhiên rồi.” Lana cười thật tươi. “Mình cũng muốn coi bản phối của mình sẽ được các cậu trình diễn như thế nào.”

“Ba giờ chiều ngày thứ năm tuần này.” Giọng của Sharpay vang lên. “Cậu nhất định phải đến đấy.”

“Mình biết, thưa quý cô Evans.” Lana cười nhẹ rồi tập trung vào những gì mà cô Baron bắt đầu nói.



Lớp học bắt đầu được khoảng mười phút thì đám học sinh trong lớp bắt đầu hoạt động hoàn toàn theo sở thích cá nhân của mình. Điều này có nghĩa là những ai muốn học hành chăm chỉ, kiểu như Lana chẳng hạn, thì cứ tiếp tục tập trung vào những gì mà cô Baron đang nói. Còn những ai không muốn học, như kiểu của Sharpay thì quyết định chuyển sang làm việc khác.

Sau một hồi cân nhắc khá kỹ lưỡng, tức là mười phút tính từ đầu giờ học đến giờ, Sharpay quyết định tiến đến chỗ Gabriella và bắt chuyện.

“Vậy, cậu và Troy Bolton quen nhau hả?” Sharpay di chuyển đến đối diện Gabriella.

“Không, cậu ấy chỉ dẫn mình đi thăm quan quanh trường thôi.” Gabriella đáp lại, hơi ngạc nhiên khi thấy cô bạn tóc vàng mà ban nãy cô đã gặp ở bảng thông báo.

“Troy vốn không phải kiểu người thân thiện đến thế.” Sharpay phản bác.

“Tại sao?” Gabriella hỏi lại.

“Bởi với Troy, bóng rổ là hai mươi tư giờ một ngày, bảy ngày một tuần.” Sharpay đáp lời. Cô nàng định nói gì thêm thì đúng lúc này, Gabriella lại quay người và nói cô Baron.

“Em thưa cô, chỗ đó phải là mười sáu trên pi.”

“Mười sáu trên pi? Nghe có vẻ không đúng lắm.” Cô Baron nói rồi cúi đầu bấm lại kết quả trên máy tính của mình. “À, đúng là mười sáu trên pi.” Cô Baron quay lại sửa kết quả trên bảng, rồi như chợt nhớ ra điều gì đó, cô cười và tán thưởng Gabriella. “Giỏi lắm, Montez.”

Câu tán thưởng ngắn gọn của cô Baron khiến Gabriella vui vẻ kết sức, còn Sharpay thì từ từ đi về chỗ của mình với vẻ thất thần. Taylor thì nhìn Gabriella với ánh mắt đầy tham vọng và vui mừng.



Tiết Hóa học kết thúc và Taylor nhanh chóng gửi tin nhắn hẹn Lana ở căng tin. Bình thường thì cả hai sẽ cùng cặp kè với nhau cả ngày. Nhưng hôm nay, nhân tố mới xuất hiện khiến Taylor có thể cắn răng bỏ qua cô bạn thân để bắt chuyện làm quen. Còn Lana, ngay khi nhận được tin nhắn của Taylor, cô nàng chỉ biết bật cười. Ryan hơi nghiêng người và ngó vào màn hình điện thoại của Lana.

“Cậu và McKessie không ăn trưa chung hả?”

“Có lẽ thế.” Lana cười. Ryan định nói gì thêm thì đúng lúc này, Sharpay đã bừng tỉnh khỏi sự chấn động mà Gabriella mang đến từ lúc ở trong tiết học. Cô nàng lôi Ryan đi trong sự vội vã. Cảnh ấy khiến Lana hơi lắc đầu.

“Ừm…” Một ai đó hắng giọng khiến Lana chú ý và ngẩng đầu lên nhìn.

“Có chuyện gì vậy?” Lana hỏi. Chàng trai đang đứng trước mắt Lana có vẻ hơi ngượng ngùng. Cô quyết định hỏi thêm. “Cậu không hiểu bài giảng hôm nay của cô Baron?”

“Không, không phải thế.” Đôi mắt màu nâu của chàng trai đầy vẻ ngượng ngùng. “Chỉ là… chỉ là… mình nghe thấy cậu không ăn trưa cùng McKessie, nên mình muốn hỏi cậu có muốn ăn trưa cùng với mình và đội bóng rổ không.”

“Mình?” Lana ngạc nhiên và chỉ vào bản thân, rồi cô lại chỉ vào chàng trai. “Cùng với cậu và đội bóng rổ?”

“Đúng thế.” Chàng trai gật đầu một cách quả quyết và với vẻ mặt hết sức bình tĩnh. Thế nhưng đôi tai đang đỏ rực kia thì lại cho thấy thực tế chính xác.

“Được thôi.” Lana cười. “Nhưng nói thật là mình không biết nói chuyện gì với mấy người bên đội cổ vũ của các cậu đâu nhé.”

“Không sao.” Chàng trai nói rồi nhanh chóng ôm lấy đống sách mà Lana định cầm. Cô không thể làm gì hơn ngoài việc bảo với chàng trai.

“Đi qua chỗ tủ đồ của mình để cất chỗ sách này đã, rồi đi ăn cũng chưa muộn.”

“Được thôi.” Chàng trai nhanh chóng đáp lời, và giọng nói ẩn chưa sự vui mừng hiếm có. Nếu mấy anh chàng cùng đội bóng mà nhìn thấy vẻ mặt của chàng trai lúc này, có lẽ họ sẽ phải hét lên vì ngạc nhiên mất. Ai bảo quân sư mặt lạnh của bọn họ mọi ngày lại có thể có biểu cảm phong phú đến thế kia chứ. Thậm chí lại còn chủ động bắt chuyện với người khác, dù cái người khác này và quân sư của bọn họ đã học cùng trường với nhau từ thời cấp hai.





“Chào Lana.” Chad Danforthvui vẻ vẫy tay chào mừng Lana khi thấy cô bưng khay thức ăn của mình đến bàn của bọn họ. Và anh chàng nhanh chóng nhận ra người đồng hành của cô ngày hôm nay không phải là Taylor McKessie như thường lệ.

“Chào cậu, Chad.” Lana cười và gật đầu với những người còn lại trong bàn. “Chào mọi người.”

“Hôm nay cậu không ăn cùng Taylor McKessie hả?” Chad nhanh nhảu hỏi. Lana hơi nhướn mày nhưng rồi cô lại chỉ đơn giản trả lời.

“Cậu ấy bận.”

“Bận gì thế?” Chad hỏi tiếp.

“Bận chuẩn bị nhân sự cho mùa thi đấu mới.” Lana hơi nhún vai và nói một cách đầy ẩn ý. “Mà cậu hỏi về Taylor làm gì vậy?”

“Để biết tại sao cậu gia nhập thôi.” Chad hơi chống chế, rồi đánh trống lảng bằng cách bắt đầu quay sang tán gẫu với vài ba người khác của đội bóng. Nếu Lana có thể nhìn xuyên qua đám tóc xù của anh chàng, chắc chắn cô sẽ nhận ra đôi tai của anh chàng cũng chuyển sang màu khác từ lúc nào đó mất rồi.

Lana bình tĩnh ngồi xuống và bắt đầu nhấm nháp bữa trưa của mình. Thực ra nói nhấm nháp thì cũng hơi nhiều, vì cô chỉ chọn cho mình một phần salad gà lớn, cộng thêm một hộp sữa chua mà thôi.

“Kỳ này cậu có kế hoạch gì chưa?” Chàng trai ngồi bên cạnh Lana cất tiếng hỏi, sau khi thấy cô chẳng hề lên tiếng mà chỉ tập trung vào đĩa thức ăn của mình.

“Đại khái là ngoài cuộc thi mười môn phối hợp thì chưa có gì hết.” Lana đáp lời. “Các cậu thì sao?”

“Mùa giải mới sẽ bắt đầu sau nửa tháng nữa.” Chàng trai trả lời. “Tập luyện và tập luyện, thế thôi.”
“Thật tuyệt.” Lana nói. “Các cậu sẽ giữ vững chức vô địch thành phố chứ?”

“Tất nhiên rồi.” Chàng trai trả lời, trong cái nhìn lén lút và vẻ đầy kinh hãi trên gương của đám thành viên mới năm nhất trong câu lạc bộ. Cũng đúng thôi, chỉ nguyên cái việc quân sư của bọn họ bắt chuyện với con gái, rồi đưa người ta đến ngồi cùng bàn với bọn họ đã là cả một vấn đề rồi. Nữa là việc quân sư còn dám đặt mục tiêu cao hơn cả những gì đội trưởng Troy Bolton đã viết trên bảng tin của đội lúc buổi sáng hôm nay. “Mà cậu sẽ đến xem chứ?”

“Được thôi. Miễn là không trùng với ngày cuộc thi của bọn mình.” Lana cười.

“Chưa năm nào trận chung kết của giải bóng rổ và cuộc thi mười môn phối hợp lại trùng nhau hết.” Chàng trai nói một cách quả quyết.

“Ừ.” Lana bật cười. Đôi mắt của cô cong lại thành hình vầng trăng khuyết. Nó khiến cho chàng trai cũng cảm thấy hết sức vui vẻ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét