Kết thúc: Câu chuyện cuối cùng
A.N: Mọi cuộc gặp
gỡ trên thế giới này đều là tình cờ. Nhưng những cuộc gặp gỡ ấy
sẽ dẫn bạn đến đâu thì không ai biết được. Có cái sẽ dẫn bạn đến
tình yêu, có cái thì không. Nhưng tôi hi vọng bạn sẽ tìm thấy một nửa
cho riêng mình, dù đó là ai, là người như thế nào đi chăng nữa. Xin
chân thành cảm ơn bạn đã đọc đến chương này, đọc đến những dòng
cuối cùng của câu chuyện này.
Đó là một ngày hạ nóng nực. Nắng vàng chói chang khiến chẳng
ai muốn bước ra khỏi căn nhà mát mẻ hay bất cứ bóng râm nào mà mình đang trú
chân để lẩn tránh mặt trời hết.
Mai nhìn ra ngoài đường qua khung cửa sổ. Cô nhìn nắng vàng
và thở dài, “dù thế nào thì cũng phải ra khỏi nhà hôm nay thôi”. Đó là tất cả
những gì cô tự nhủ và rồi cô xoay người lại. Người đàn ông tóc vàng nhà cô
đã tiến về phía cô tự lúc nào. Anh mỉm cười nhìn cô rồi đưa cho cô
một cốc sữa, đúng, bạn không lầm đâu, một cốc sữa đấy.
“Em ghét uống sữa, giống trẻ con.” Cô phụng phịu.
Antoine cười cười nhìn cô. Cô nhận nhiệm vụ, cố gắng uống hết. Cô
trả lại cốc cho anh, thêm vào, “Ngày xưa, mẹ em cũng không làm thế
này với em.”
“Anh biết.” Anh cười lớn. “Nhưng anh thích nhìn em
uống sữa.”
“Anh đang nuôi vợ hay nuôi con gái đấy?” Cô trừng mắt
nhìn anh, nhưng gặp phải khó khăn lớn khi chiều cao của họ quá mức
chênh lệch, đến mức tính uy hiếp khi cô trừng mắt bị giảm đến mức
âm. Anh đặt cốc xuống bàn rồi bế cô đặt lên đùi mình.
“Anh nuôi vợ. Nuôi con gái là chuyện sau này.” Anh lại
cười nữa. “Hôm nay em muốn đi đâu sao?”
“Sao anh biết?” Cô ngạc nhiên. Bộ chuyện cô muốn đi ra
ngoài nó thể hiện rõ ràng đến thế sao?
Anh thản nhiên trả lời, “Em luôn nhìn ra ngoài và thở
dài. Muốn anh đưa em đi không?”
“Anh phải đưa em đi chứ.” Cô nhấn mạnh vào chữ
“phải”. Anh hôn cô và không thèm hỏi thăm xem cô định đi đâu. Thay vào
đó, anh chỉ nháy mắt với cô.
“Anh chọn đồ cho em nhé.”
“Không bao giờ.” Cô phủ quyết nhanh chóng và đứng
dậy. Anh ôm lấy ngực mình, biểu diễn một động tác kinh điển và nói
một câu thoại nhàm chán đến không thể nhàm chán hơn.
“Em làm tổn thương trái tim tôi.”
Cuối cùng thì anh vẫn chọn đồ cho cô. Và hậu quả
có thể nhìn thấy được là chiếc váy cô mới mua hôm nọ, cô hoàn toàn
không thể diện nó vào hôm nay. Còn hậu quả không nhìn thấy được một
cách rõ ràng là bây giờ, thực ra cô muốn nằm dài trên giường hơn là
ngồi đây trong xe. Antoine cười một cách hí hứng với cái tay lái, hừ,
phải thôi, không hí hứng mới là lạ. Cô giao bản thảo dịch cho nhà
xuất bản, dưới sự hộ tống của đức lang quân và trong cái nhìn ghen
tị của mấy cô gái trẻ ở nhà xuất bản. Cô tặc lưỡi, cứ thử cưới
một ông chồng có tính cách như chồng tôi đi, các cô sẽ bỏ chạy chứ
đừng nói là ghen tị.
Tuy thế, khi trở lại xe, cô vẫn hơi hậm hực một
chút. Chồng ấy mà, đẹp trai quá chẳng có tẹo cảm giác an toàn nào
hết. Cô lẩm bẩm, “sao lấy chồng đẹp trai quá làm gì cơ chứ.” Nhưng
rồi cô nhận ra mình nói hơi to một chút. May mà Antoine không hề chú
ý, vì anh vẫn đang tập trung lái xe. Khi xe dừng lại, cô ngạc nhiên,
đã đến nơi đâu nhỉ. Cô quay sang nhìn anh định thắc mắc thì anh nghiêng
người về phía cô và hôn cô, một nụ hôn đúng kiểu Pháp. Lấy một ông
chồng người Pháp, hôn một nụ hôn đầy đủ kiểu Pháp giữa phố xá đông
đúc của Việt Nam, khi còn là thiếu nữ mười tám, có cho tiền Mai
cũng chẳng thể tưởng tượng được ra cảnh này. Cô đập nhẹ vào ngực
anh.
“Dừng đèn đỏ” Anh rời môi cô và giải thích. Cô vừa
buồn cười vừa bực mình và đập thêm cái nữa vào tay anh. Quá lãng
mạn cũng không hẳn là một chuyện tốt thì phải. Có bao giờ Mai nghĩ
đến chuyện sau khi lấy chồng lại gặp phải một ông quá dính người,
quá ưa lãng mạn kiểu này đâu. Mà ngày cô và anh còn là bạn bè thân
thiết, anh luôn thể hiện mình là một người lý trí, khác hẳn kiểu
hình tượng của đàn ông Pháp kia mà. Đến khi họ yêu nhau, sự lãng mạn
của anh cũng đâu nhiều như thế này kia chứ. Chỉ đến khi lấy nhau rồi
cô mới biết, à, hóa ra anh thật sự là như thế này. Cô từng tò mò
hỏi anh tại sao lại khác nhau nhiều thế, và anh bật cười giải thích
rằng ngày yêu nhau, anh muốn yêu cô theo kiểu châu Á mà thôi.
Cô và anh đi dạo trong trung tâm thương mại. Nhân viên
của mỗi cửa hàng đều nhìn họ với ánh mắt trông chờ xen lẫn tò mò.
Họ như thế cũng phải thôi. Ai bảo anh đẹp trai như vậy chứ. Đến cô,
dù mỗi sáng thức dậy là nhìn thấy anh nhưng vẫn còn nhìn không biết
chán nữa là họ. Nhưng cô không hề nhận ra rằng cái dây chuyền đang
chễm chệ trên cổ của cô kia mới là cái khiến người ta trông chờ hơn
bao giờ hết. Bạn thử nghĩ mà xem, một anh chàng đẹp trai và một cô
gái xinh đẹp chỉ khiến người ta chú ý, nhưng một cô gái xinh đẹp đeo
một chiếc vòng có giá trị bằng cả năm lương của người ta mới khiến
người ta trông chờ chứ. Còn trai xinh gái đẹp á? Xinh đẹp dù bổ mắt cũng
không giúp người ta nâng cao doanh thu nhé.
Ngày chưa đi du học, Mai cũng hay lượn lờ và chơi trò
“mua sắm qua khung cửa kính” với mẹ. Cô chưa bao giờ tiếp nhận được
suy nghĩ rằng mình có nhiều tiền đến mức khiến người ta phải nhất
quyết moi tiền từ túi cô. Cô cũng chưa bao giờ thử nghĩ xem một năm
chồng mình thu về bao nhiêu tiền. Mà nói cho cùng, với một người làm
đến đâu xài hết đến đấy như Mai thì đúng là chỉ có Antoine mới hợp
với cô được.
Antoine dắt cô vào một cửa hàng trang sức. Cô khẽ
thì thào, “Em nhiều trang sức lắm rồi”. Nhưng cái cô nhận lại chỉ là
cái hất đầu nhẹ của anh ý bảo chọn cái gì đó đi. Cô không thể hiểu
nổi cái suy nghĩ của chồng mình. Mặc dù cô thích vòng tay, vòng cổ
các kiểu đâu có nghĩa là cứ ra ngoài thì cô thích được dắt đi mua
mấy thứ đó đâu cơ chứ. Vậy nên mặc cho ánh mắt nài nỉ tích cực của
cô nhân viên, mặc cho mấy lời thì thầm của chồng, cô kiên quyết lắc
đầu.
Vừa quay người định đi ra khỏi cửa hàng thì cô nhìn
thấy Phan, cô bạn ngồi cùng bàn thời cấp ba. Cô ấy đang nhìn hai
người họ với ánh mắt tò mò. Mai quyết định chấm dứt cuộc “dạo
chơi” mà đi uống cà phê với Phan. Cô nhận thấy cái nhíu mày không hài
lòng của chồng mình khi nghe đến hai chữ cà phê. Hừ, chút nữa cô sẽ
uống cà phê thiệt đã, bù cho bao ngày uống sữa ngửi cà phê của
chồng bấy lâu nay.
Antoine tỏ vẻ đàn ông sẽ hiểu đàn ông qua điện
thoại. Cô gật gật đầu tỏ ý hài lòng, dù rằng anh chẳng nhìn thấy
điều đó. Lúc này chỉ có Phan ngồi đối diện với cô mà thôi. Cô hơi lo
lắng cho cô bạn. Bụng bầu lớn thế kia (thực ra Mai không hề biết là
sáu tháng vẫn chưa phải là lớn, cô không hề biết kích cỡ của cái
bụng bầu thế nào đâu) mà chồng còn đi với cô nàng khác. Mong tất cả
chỉ là hiểu lầm chứ nếu không, cô thề nhỏ trong lòng, là cô sẽ nhờ
chồng giới thiệu cho Phan vài anh chàng đẹp trai ở công ty của anh.
Antoine trở lại sau cỡ một tiếng đồng hồ, anh dùng
khẩu hình miệng nói với cô, “Hiểu nhầm”. Cô thở phào nhẹ nhõm. Nếu
có chuyện thì phiền, không có chuyện mới là tốt nhất. Nhưng cô vẫn
quyết định lôi kéo cô bạn cũ đi tụ họp cùng đám bạn cùng lớp khác.
Cô biết thừa ngày xưa Phan không được yêu thích nhiều trong lớp nhưng cô
vẫn muốn cô bạn đi cùng cô. Ít nhất là về muộn một chút cho ông
chồng của cô bạn phải lo lắng một phen. Chứ nếu không thì đúng là
quá dễ dàng cho anh ta rồi.
Chồng cô hơi ngạc nhiên khi nhận ra đám bạn của cô hôm
nay nam nhiều nữ ít. Thực ra chỉ có ba cô gái là cô và hai cô bạn
thân nhất hồi cấp ba. Còn có đến năm vị nam sỹ tham gia buổi gặp mặt
nho nhỏ ngày hôm nay (trong đó bao gồm cả chồng cô rồi nhé). Cái nhíu
mày của anh càng sâu hơn khi giữa lưng chừng, sau khi Phan ra về thì
một cậu bạn khác tên Duy lại xuất hiện. Thậm chí cô tin chắc ba cái
lời thì thầm giữa Duy và Hải thì anh cũng hiểu hết. Hai cái cậu
bạn này vẫn không thay đổi gì hết. Luôn luôn thì thầm theo cái cách
thông báo cho cả thế giới rằng, chúng tôi đang thì thầm nói chuyện
đây. Đừng hỏi tại sao họ luôn bị tóm mỗi khi nói chuyện riêng trong
lớp ngày xưa.
Cô đứng nói chuyện với Duy trong lúc đợi chồng đi
lấy xe. Phong độ của đàn ông Pháp ấy mà, ra ngoài cùng vợ là phải
tỉnh táo để đưa được vợ yêu về nhà thì mới là đàn ông – theo lời
giải thích của anh. Nhưng cô biết thừa là anh thích đi xe riêng chỉ để
làm “ba cái trò tầm bậy” như hồi sáng. Chứ nếu không tại sao sau khi
biết phải chở Phan đi cùng đến nhà hàng, anh lại liếc cô đầy ẩn ý
như thế. Nhưng cô không thể ngờ chỉ vì chở bạn hộ vợ và nhìn thấy
vợ nói chuyện với bạn nam cùng học ngày xưa mà anh có thể đè cô
trên ghế lái phụ và hôn trong gần hai mươi phút như thế. Cô dám cá
nếu không phải tại nơi anh đỗ xe là dưới tầng hầm khu chung cư nhà họ
thì có lẽ anh còn làm nhiều chuyện hơn thế…
Một buổi sáng nữa lại đến. Đó lại tiếp tục là một
ngày hạ nóng nực. Nắng vàng vẫn chói chang tới mức chẳng ai muốn bước ra khỏi
căn nhà mát mẻ hay bất cứ bóng râm nào mà mình đang trú chân để lẩn tránh mặt
trời hết. Nhưng Mai vẫn đang nằm dài trên giường cùng với chồng mình.
Cô mắt nhắm mắt mờ sờ sờ eo anh, như con mèo nhỏ dụi dụi đầu vào
ngực anh. Ngay lập tức, cô nghe thấy một tiếng cười.
“Chào buổi sáng, em yêu.” Anh nói và hôn lên trán cô.
“Chào buổi sáng, anh yêu.” Cô đáp lời, mở mắt lớn
hơn để nhìn anh. Nhưng anh dường như không thích thế. Anh siết chặt
cánh tay ôm lấy cô hơn, để hai người gần nhau hơn chút nữa, dù cho lúc
này thực ra họ đã gần như dính vào nhau mà không cách lấy một lớp
vải nào rồi.
“Hôm nay mình đi Đà Nẵng nhé.” Anh hỏi cô. Nhưng cô
chỉ cười một cách yếu ớt, cô mắc chứng sợ độ cao và sợ máy bay,
nhưng anh lại rất thích đưa cô đi đây đi đó bằng máy bay. Thật là một
điều tuyệt vời đến không thể tuyệt vời hơn được nữa. “Và dẫn theo
bạn Heo của em nhé.”
Cô ngạc nhiên, “Tại sao?”
“Chồng cô ấy nhờ thôi.” Anh cười cười. “Vợ của đối
tác. Không ngờ là bạn thân của em đấy.”
“Nhờ lúc nào?” Cô nghi ngờ hỏi lại. Anh mới gặp
Trang hôm qua thôi cơ mà nhỉ?
“Đêm qua. Đêm qua bạn em và chồng cãi nhau. Chồng cô
ấy có vẻ nghĩ rằng đối tác làm ăn có thể làm bạn tâm sự lúc nửa
đêm thì phải.” Anh bật cười và nói thêm, “lúc em đã mệt mà ngủ ấy.”
Cô đập một cái vào ngực anh. Nhưng lồng ngực anh lại
hơi rung rung vì cười. “Đi thì đi. Nhưng em không đi lên núi ở nữa đâu
đấy.”
“Đó là khu biệt thự nghỉ dưỡng trên núi” Anh chỉnh
lại cho cô.
“Nghỉ dưỡng cạnh biển cũng đâu cần lên núi, em không thích
lên núi ở đâu.” Cô nhất quyết đòi quyền lợi trước khi đi. Dù sao thì
bản thảo cũng giao rồi, giờ cô đang là người rảnh rỗi nhất.
“Ở đó sẽ mát hơn nhiều”, anh cười cười. “Em ghét
nóng còn gì. Ở đó còn vườn hoa nghệ thuật em thích nữa.”
“Lên đó anh có bàn chuyện làm ăn không?” Cô hỏi lại,
lẽ nào ông chồng này lên núi làm ăn nên mới nhất quyết lôi cô lên núi
ở?
“Không. Em hạ cánh ở Đà Nẵng là anh cũng xong việc
rồi.” Antoine đảm bảo. Thấy cô tỏ vẻ anh không đáng tin cậy gì hết,
anh nói thêm. “Bốn ngày, từ chiều hôm nay đến chủ nhật, anh sẽ ở bên
em 24/24, anh đảm bảo.”
“Em cũng không cần anh đảm bảo.” Cô phản đối nhưng
tất cả những gì anh làm chỉ là cho cô một nụ hôn xém làm người ta
tắc thở khác rồi rời giường. Trước khi đi, anh còn nhắc nhở lại lần
nữa về chuyện đưa Trang đi cùng. Chắc cô và chồng sắp thành thần
Cupid hay chị Tâm giao giải quyết tâm sự tình yêu luôn rồi.
Dưới ánh đèn lãng mạn của một nhà hàng kiểu Pháp
trên núi, cô và anh như quay lại những ngày họ mới yêu ở Paris, những
ngày họ dành riêng cho nhau sau hơn một năm dài “tạm thời cố quên”. Anh
nắm chặt lấy tay cô, không kiêng dè những người khác mà chốc chốc
lại cho cô ăn bằng dĩa của mình, hoặc hôn cô một cái, không khác gì
khi họ còn ở London. Thậm chí anh còn nhất quyết đòi cô ngồi sát bên
mình thay vì ngồi đối diện nhau như thời gian họ quay lại Boston thăm
các giáo sư cũ.
Cô mỉm cười. Nói cho cùng, tình yêu là sự thỏa mãn
về nhiều mặt. Anh yêu cô, muốn thỏa mãn mọi điều mà cô thích. Còn cô
yêu anh, nên sẵn sàng thỏa mãn mọi điều mà anh muốn ở cô. Tình yêu
của họ giống mà lại khác với những tình yêu khác. Cô thích sự vĩnh
hằng của tình yêu nhưng cô sẽ không bao giờ ép tình yêu của mình phải
kéo dài mãi mãi đến vô tận. Cô sẽ yêu anh đến khi cô còn có thể yêu,
đến ngày cô rời xa cuộc sống này. Và cô tin chắc anh cũng sẽ làm như
thế. Đúng vậy, bởi cô tin tình yêu chính là một câu chuyện, câu
chuyện từ cái nhìn tình cờ đầu tiên cho đến tận ngày cuối cùng của
cuộc đời họ, thế thôi.
Hoàn thành
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét