Chương 5: Câu chuyện thứ năm
A.N: Tình yêu có
muôn hình vạn trạng. Nó có thể là tình yêu gia đình, tình yêu đối
lứa, cũng có thể chỉ là tình yêu với một thứ nhỏ bé nào đó trong
cuộc sống. Không ai bắt bạn phải thể hiện cái tình yêu ấy, song hãy
cho người bạn yêu biết bạn yêu họ. Bởi nếu không, một ngày kia, bạn
sẽ phải hối hận.
Sáu giờ ba mươi phút. Anh nhìn lại mình trong gương
và tự thấy một anh chàng điển trai trong bộ vest màu đen. Anh đưa tay,
muốn chỉnh lại cà vạt nhưng nó đã hoàn hảo hết mức có thể. Anh
liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường, vẫn còn sớm. “Chắc giờ này họ
chưa dậy đâu nhỉ?” Anh tự hỏi như thế rồi lắc đầu, “có thể họ đã
dậy nhưng họ hẳn cũng chưa sẵn sàng để tiếp khách giờ này đâu.” Anh
tự nhủ với bản thân như thế rồi lấy tay cào cào mái tóc vàng rực
của mình…
***
Đó là một ngày
mùa thu đẹp đến không thể đẹp hơn. Cuối cùng đã thoát kiếp học sinh
và trở thành một sinh viên đại học điển trai, anh mỉm cười. Đại học
ơi, tôi đến đây.
Ngay gần sân vận
động của trường là một loạt lán trại đi kèm với biểu ngữ chào
mừng tân sinh viên. Tiếng nói chuyện ồn ào. Các khoa hét qua loa phóng
thanh để sinh viên biết đường mà đến với khoa của mình tập trung. Các
câu lạc bộ tranh thủ hết mức để quảng cáo cho câu lạc bộ và tuyển
người cho năm học mới. Sau khi thoát khỏi mớ âm thanh ồn ào, anh nhận
ra mình đã thu được một lố giấy tờ quảng cáo của các câu lạc bộ.
Nhưng quan trong hơn cả là tờ hướng dẫn dành cho sinh viên mới nhập
học của khoa mình thì anh lại chẳng thấy đâu hết. Anh cố gắng lật
qua lật lại nhưng có vẻ nó đã biến mất tự bao giờ rồi.
“Bạn đang tìm cái
này phải không?” Một giọng nói vang lên, nữ tính và dịu dàng. Anh
nhìn quanh, không có ai. Nhưng khi anh nhìn lại thì nhận ra, dưới tầm
mắt của anh (tức là anh phải cúi xuống một góc nhiều hơn 45 độ) là một
cô gái châu Á. Cô gái nhỏ mỉm cười, lộ rõ hai lúm đồng tiền như hoa
của mình.
“Đúng rồi, cảm ơn
bạn” Anh nói và nhận lại tờ hướng dẫn của khoa Máy tính. “Bạn cũng
là sinh viên mới?” Anh hỏi, kết thêm bạn mới là quy tắc quan trọng
nhất khi bước chân vào Đại học.
“Phải, mình ở khoa
tiếng Pháp.” Cô gái châu Á cười cười.
“Làm quen nhé, mình
là Antoine. Mình đến từ Pháp. Và hiện tại thì đang ở Mỹ học Máy
tính.” Anh cười cười. Hóa ra là học tiếng Pháp ư, không tồi cho một
người bạn đầu tiên ở nước Mỹ xa lạ này.
“Xin chào. Mình là
Mai, đến từ Việt Nam, và giờ thì đang học tiếng Pháp ở Mỹ.” Cô bạn
lém lỉnh. Anh hơi tò mò, tại sao cô bạn này lại đến Mỹ để học
tiếng Pháp nhỉ? Có gì đó không ổn ở đây.
“Đừng có ngạc nhiên
như thế.” Cô gái cười. Dường như cô ấy nhìn thấu những gì anh đang
nghĩ. “Mình thích nước Mỹ và tiếng Pháp. Nên mình quyết định theo
sở thích thôi.”
“Tuyệt vời. Nếu
bạn cần gia sư tiếng Pháp, hãy liên hệ với mình.” Anh nháy mắt. Thật
tuyệt khi có người để nói tiếng Pháp ở cái đất nước mà người ta
chủ yếu lại xài tiếng Anh này. Anh ghi số điện thoại của mình vào
một mảnh giấy nhớ và đưa lại cho cô gái. “Hãy gọi cho mình nhé.”
“Cảm ơn cậu.” Cô
gái lại cười. Chiều cao của họ thật sự chênh lệch nhiều quá. Giờ
anh mới nhận ra cô gái này chỉ cao đến ngực của mình. Là cô ấy quá
thấp hay tại anh quá cao nhỉ?!
***
Sáu giờ ba mươi mốt phút. Anh lại nhìn đồng hồ lần
nữa và hơi sốt ruột. Nãy đến giờ mà đồng hồ vẫn chưa nhích nổi năm
phút. Đợi mãi, anh quyết định buông tha cho việc nhìn chăm chăm cái
đồng hồ mà cầm lấy cái điều khiển ti vi. Một loạt tiếng Việt đập
vào tai khiến anh hơi giật mình. Nhưng rồi anh lại tự nhủ, “mình cần
phải làm quen với nó.”
***
Vậy là anh và Mai
trở thành hai người bạn thân thiết nhất ở trường Đại học. Họ cùng
tới thư viện (mặc dù họ học khác khoa và sách tham khảo của họ của
cách xa nhau cả dặm), cùng tới Căng tin, cùng tham gia một câu lạc bộ
cờ, cùng làm mọi thứ bên nhau. Thậm chí anh tin thời gian anh ở cùng
cô còn nhiều hơn thời gian anh dành cho cậu bạn ở cùng phòng, cùng
khóa và cùng khoa Máy tính với anh. Nhưng có hề gì cơ chứ.
Mai là một cô gái
thú vị – thú vị theo đúng nghĩa đen của nó. Cứ khi nào anh nghĩ anh
hiểu được cô thì cô lại làm anh bất ngờ. Hôm nay, họ hẹn nhau tới Thư
viên trung tâm của thành phố. Nhưng đã trễ hơn giờ hẹn 10 phút mà Mai
vẫn chưa xuất hiện. Anh có hơi bồn chồn. Thực ra Mai là một người
khá nghiêm túc về mặt thời gian. Đây là lần đầu tiên mà cô đến trễ
hẹn. Một bàn tay đập vào lưng khiến anh quay người lại nhìn.
“Xin lỗi, mình tới
muộn” Cô nói, thở hổn hển như vừa phải cố gắng chạy rất nhanh.
“Không sao. Phụ nữ
luôn được ưu tiên và tha thứ.” Anh cười. Hôm nay cô trông thật… đáng yêu
với cái váy liền màu trắng và mái tóc buộc đuôi ngựa. Đơn giản,
năng động nhưng vẫn nữ tính như chính tính cách của cô vậy.
“Vậy là tốt rồi.
Hôm nay đi tàu điện ngầm nhé. Mình chán đi xe buýt rồi.” Cô nói với
anh và anh gật đầu đồng ý. Thực ra anh luôn gật đầu đồng ý với mọi
yêu cầu của cô thì đúng hơn. Cô mỉm cười với anh, “Hôm nay mình sẽ
mời cậu bữa tối, mình mới nhận tiền công từ việc dịch cuốn sách
kia đấy.”
“Tiếng Pháp của
cậu tiến bộ thật nhanh” Anh cười và chuyển sang nói tiếng Pháp thay
vì tiếng Anh như nãy giờ, “Quý cô thân mến của tôi, cô nên mời gia sư
tiếng Pháp của mình một bữa đại tiệc đúng kiểu mới xứng đáng.”
“Được thôi” Cô cười
thật tươi. Một cái giật nhẹ khiến bao tử của anh cảm thấy nôn nao
không rõ mà anh không hiểu tại sao.
***
Sáu giờ bốn mươi tám phút. Tiếng Việt của anh, theo
như lời cô nói, đang tiến bộ một cách nhanh chóng. Những gì người
dẫn chương trình đang nói anh cũng có thể hiểu. Cô nói đó là do cô là
một cô giáo tài năng. Nhưng chỉ mình anh mới biết nguyên nhân là gì.
Anh muốn hiểu mọi thứ về cô và xung quanh cô. Anh muốn hiểu người ta
nói với cô cái gì mà khiến cô cười thật tươi như thế. Anh muốn hiểu
những gì bố mẹ cô nói với cô ngay trước mắt anh mà khiến cô phải
khóc như ba năm trước. Anh muốn hiểu, hiểu hết…
***
Benedict, cậu bạn ở
câu lạc bô cờ đến tìm anh lúc nửa đêm. Đây không phải là thói quen
của cậu bạn này. Cậu ấy là một người nghiêm túc, luôn đặt ra những
quy tắc nghiêm ngặt cho cuộc sống của mình. John nhìn Benedict với anh
mắt tò mò. Thực ra, John là một chàng trai tò mò với mọi thứ
thì đúng hơn.
“Chúng ta có thể
nói chuyện một lát được chứ?” Benedict nói và gật đầu xem như chào
hỏi với John.
“Được thôi” Anh trả
lời và bước ra khỏi phòng. Anh tự hỏi chuyện gì đã khiến Benedict
đến tìm anh vào thời điểm này. Nhưng họ cứ đi, đến khi ra khỏi tòa,
đến khi anh nhận ra họ đang đứng trước tòa nhà ký túc xá nữ số 7.
“Cậu và Mai sẽ làm
gì sau khi tốt nghiệp?” Benedict hỏi anh. Anh có nên trả lời không nhỉ.
Mai yêu chụp ảnh. Mai thích làm phiên dịch. Mai thích đi nhiều nơi. Mai
thích làm cầu nối để người và người có thể trao đổi với nhau, dù
ngôn ngữ của họ bất đồng. Nhưng còn anh, chính anh cũng đang phân vân
rất nhiều…
“Còn chưa cụ thể
lắm. Nhưng tụi này đã nộp hồ sơ vài chỗ rồi. Cậu thì sao?” Benedict
nhìn anh như thể thăm dò độ chân thực trong lời nói vậy. Anh không
biết làm gì, không biết nhìn vào đâu nên đưa mắt lung tung. Và anh
nhận ra ánh đèn từ phòng Mai chợt bật sáng giữa đêm khuya.
“Thật sao? Mình đã
được nhận vào một công ty, làm đại diện nước ngoài và hỗ trợ kỹ
thuật của trụ sở công ty tại Việt Nam. Mình kể với Mai và cô ấy nói
cô ấy sẽ về nước cùng mình. Cậu biết chứ?” Benedict nhếch miệng
cười và nhìn anh. Anh nhận ra có vài tia sáng mang tên khoe khoang ở
trong đó. Mà khoan đã… Về Việt Nam…. Cùng Benedict…. Ý cậu ta là ….
“Thật… Thật sao?”
Anh hơi ngập ngừng. Anh không hề mở lời mời Mai đi dự buổi dạ tiệc
tốt nghiệp của họ. Và thay vì đi với anh, cô đi cùng Benedict. Hôm dạ
hội ấy, anh còn đang ngồi bên máy tính để hoàn thành một phần mềm
mới của mình. Chỉ đến khi John về từ buổi dạ tiệc, say mèm và lèm
bèm lung tung thì anh mới biết được điều này. Mai và Benedict… Họ thân
thiết hơn anh nghĩ nhiều…
“Đúng vậy. Và mình
sẽ ngỏ lời đề nghị Mai làm bạn gái khi mình và cô ấy hạ cánh ở
Việt Nam. Mình muốn theo đuổi cô ấy, Antoine.” Benedict tung ra một câu
mà anh không biết phải trả lời như thế nào. Chẳng lẽ lại nói cậu ta
không được làm như thế. Nhưng anh có quyền gì kia chứ. Mai có quyền
tự do yêu bất kỳ ai mà cô ấy muốn. Chí là một cảm giác khó tả trào
dâng. Đó là ghen tị? Hay hoảng hốt? Hay hối hận? Hay gì thì anh không
thể xác định nữa? Nhưng anh có thể làm gì để ngăn cản điều này
không? Không, anh không nên làm gì. Tốt hơn hết, anh nên đứng bên cạnh
Mai, chờ đợi quyết định của cô ấy, chờ đợi phán quyết cho cả
Benedict và anh, dù rằng cô sẽ chẳng biết được cảm xúc của anh.
Chẳng bao giờ…
***
Bảy giờ ba mươi phút. Anh nhìn lại mình trong gương
lần cuối. Một anh chàng điển trai đúng kiểu Pháp đang nhìn lại anh.
Anh chàng trong gương có vẻ bồn chồn, nhưng kệ đi, ai bảo hôm nay là
một ngày trọng đại kia chứ.
Hít một hơi thật sâu, anh quay người và nhìn lại
phòng ngủ của mình. Rất tốt, mọi thứ đều hoàn hảo. Ga trải giường
mới màu xanh bầu trời đã được thay từ lúc năm giờ sáng. Nhìn ra
phòng khách, hoàn hảo. Lọ hoa hồng trắng đã được cắm xong lúc năm
giờ ba mươi phút. Nhìn lại vào bếp, hoàn hảo. Một lọ hoa hồng gai
màu hồng phấn đã được cắm xong lúc sáu giờ kém mười lăm phút. Nhìn
tiếp vào phòng tắm, hoàn hảo. Tất cả mọi thứ đã được xếp đặt đâu
vào đó, từ bàn chải mới cho đến khăn mặt, khăn tắm.
Anh hít một hơi thật sâu nữa và bước ra khỏi nhà.
***
Từ ngày tốt nghiệp
Đại học, thi thoảng, anh và Mai mới gửi cho nhau những tin nhắn thăm
hỏi qua Instagram. Đã hơn một năm từ ngày chia tay hôm ấy, ngày tốt
nghiệp Đại học của họ. Anh biết Mai không chấp nhận hẹn hò và theo
đuổi của Benedict, nhưng lại giới thiệu cho anh chàng một đồng sự xinh
đẹp người Hàn Quốc cũng đang làm việc tại Việt Nam. Benedict và cô
bạn cái tên Kelly ấy suốt ngày chia sẻ những tấm ảnh tình cảm đến
không thể tình cảm hơn của họ trên Facebook, Instagram, Twitter hay bất
cứ mạng xã hội nào khác mà họ sử dụng. Còn Mai, cô đang thực hiện
ước mơ làm cầu nối cho mọi người của mình. Cô chỉ sử dụng mỗi
Instagram, dù sự thật là ứng dụng ấy rất hạn chế trong việc gửi tin
nhắn và tán gẫu nhưng cô bảo, cô muốn nhìn hơn là nói. Cô đã nói đủ
thông qua công việc của mình rồi.
Anh bước chân lên
Đoàn tàu tốc hành phương Đông nổi tiếng. Đây là một lời hứa hẹn mà
anh và Mai đã nói từ rất lâu rồi, từ Giáng Sinh đầu tiên mà họ làm
bạn, kể từ lúc anh biết ngày hôm ấy là sinh nhật Mai, kể từ ngày
anh biết Mai và anh cùng yêu Agatha Christie. Anh sắp đặt đồ đạc trong
cabin của mình một cách gọn gàng. Sau đó, anh bước ra khỏi cabin.
Cabin sát bên cạnh cabin của anh bỗng bật cửa mở ra. Một gương mặt
thân quen mà lâu lắm rồi anh mới được nhìn thấy trực tiếp xuất hiện.
“Mai” Anh nói, có
chút không tin vào mắt mình. Hóa ra là cô vẫn nhớ lời hẹn ước ấy
sao.
“Antoine” Cô cười,
dịu dàng nhưng xen chút tinh nghịch. Có lẽ là do mái tóc đã không
còn dài như ngày họ tạm biệt nữa. Giờ nó chỉ còn vừa chạm đến vai
mà thôi. Nhưng nó vẫn đen huyền như cái đầu tiên mà họ gặp nhau.
“Xin cho phép tôi
được hộ tống quý cô đến toa ăn uống.” Anh nói bằng tiếng Pháp và
cúi mình, thực hiện một hành động đầy phẩm chất quý ông và chìa
tay ra cho cô.
“Rất hân hạnh.” Cô
cười. Mai cười nhiều lắm, anh cũng nhìn thấy nhiều lắm. Nhưng anh chưa
bao giờ nghĩ nụ cười của cô còn thể rạng rỡ hơn như lúc này. À
không, thực ra mỗi lần anh nhìn thấy cô, anh đều thấy nụ cười của cô
lần sau đẹp hơn lần trước.
Anh không thể ngờ
họ có thể được lời hẹn ước năm nào. Nhưng càng đi thì hành trình
và thời gian anh còn bên cô càng ngắn lại. Có cái gì đó thôi thúc
anh, nó thôi thúc anh phải làm một điều trước khi hành trình này kết
thúc. Nhưng có thể không? Liệu cô sẽ đồng ý chứ? Hay cô sẽ từ chối một
cách lịch sự như cái cách cô làm với Benedict? Hay cô sẽ cười rồi
giới thiệu cho anh một cô bạn nào khác của cô? Anh không nắm chắc gì
hết, nhưng anh quyết định phải thử sức, thử một lần, cho dù kết quả
có thể nào đi chăng nữa.
“… Anh biết anh không
phải là người đàn ông tốt nhất Thế giới nhưng anh tin tưởng rằng, anh
là người đàn ông yêu em nhất thế gian này.” Anh kết thúc lời tỏ tình
của mình, trên toa ăn uống, trước mặt nhiều vị khách khác của đoàn
tàu này, vào ngày áp chót trước khi hành trình này kết thúc. Anh
nói bằng tiếng Pháp, thứ tiếng mẹ đẻ anh tự hào. Anh nhìn cô, thấy
mắt cô chứa đầy ngạc nhiên và long lanh đầy nước mắt. Anh im lặng chờ
đợi phán quyết của cô. Mọi người xung quanh của nhìn vào họ. Người
hiểu những gì anh nói cũng đang nín thở chờ câu trả lời của cô cùng
với anh. Những người không hiểu điều anh nói thì đang chờ đợi, chờ
đợi một hành động có thể làm thỏa mãn trí tò mò của họ.
Mai nắm lấy bàn tay
đang hướng về phía cô của anh. Cô kéo anh đứng dậy nhưng anh vẫn muốn
trì hoãn. Cô khẽ mỉm cười, “Em đồng ý làm bạn gái của anh.” Một
sức mạnh khiến anh đứng dậy ngay lập tức và ôm chặt lấy cô. Anh đặt
lên môi cô một nụ hôn, một nụ hôn nồng nàn trước mặt tất cả các vị
khách đang đứng đợi từ nãy đến giờ, như thể họ biết chắc chắn kết cục
của câu chuyện này. Giờ đây họ đang vỗ tay, đang cười nói chúc mừng
cho họ. Nhưng anh không quan tâm. Anh chỉ quan tâm đến một người – cô gái
nhỏ bé đang nằm trọn trong vòng tay anh.
***
Mười giờ mười phút. Anh bước ra khỏi cánh cửa lớn
màu nâu kia. Tay trái của anh nắm chặt một bàn tay nhỏ bé khác. Tay
phải của anh đang cầm một tờ giấy, tờ giấy chứng nhận quan hệ của
anh và người bên cạnh anh lúc này. Anh quay sang nhìn tình yêu của đời
mình, cô đang nhìn vào bó hoa hồng trắng xen lẫn đỏ mà sáng nay anh
tặng cho cô.
“Em yêu” Anh gọi, cô ngước mắt lên nhìn anh, ánh mắt
như muốn nói bao nhiêu điều vậy. “Anh yêu em”
“Em yêu anh” Cô cười và kiễng chân lên. Anh hiểu ý và
hơi cúi đầu xuống, mặc cho vài ba người đang chỉ trỏ về phía họ.
Mười hai giờ ba mươi bảy phút. Mai vẫn đang nói
chuyện với mẹ mình. Người phụ nữ Việt Nam đáng mến kia luôn nhìn cô
và rưng rưng nước mắt, kể từ lúc họ đặt chân về nhà cô. Mẹ cô đang
nói đủ thứ chuyện, mà anh, đang tạm thời cố gắng hiểu bố và em trai
của cô, một người lính già và một anh lính trẻ, đang nói đủ chuyện
về sở thích, sở ghét của cô. Anh cho rằng họ muốn tốt cho anh nhưng
cái gì là “sớm nắng chiều mưa”? Cái đó thì liên quan gì đến cô? Ý
anh là chuyện thời tiết ấy. Đã vậy lại còn rượu. Ôi anh “ghét” rượu
của bố cô, thứ rượu “gia truyền” mà anh tin, bất cứ người đàn ông
Pháp lớn lên trong rượu vang và sâm panh nào cũng phải lắc đầu ngao
ngán.
Mười lăm giờ chín phút. Anh thức giấc trong một căn
phòng màu xanh lá. Trong phòng chứa nhiều sách đến nỗi anh có cảm
giác như mình vừa trở về căn phòng của mẹ anh – một bà thủ thư đáng
mến ở thư viện trung tâm thành phố Paris. Nhưng anh biết là không phải,
bởi vì một người con gái đang ngồi bên bàn kia. Cô đang tập trung gõ
lạch tạch trên máy tính một cái gì đó. Chú mèo màu trắng của cô
kêu một tiếng rồi nhảy lên bụng anh. Tiếng kêu của nó khiến cô quay lại
nhìn anh.
“Anh đã tỉnh rồi sao?” Cô hỏi.
“Ừ” Đầu anh hơi đau nhưng anh nhìn thấy một cốc nước
bên tủ đầu giường. Anh vươn tay ra chạm đến nó, vẫn còn hơi ấm.
“Uống đi anh, nước uống bí mật của mẹ em đấy” Cô
nháy mắt, rồi không hiểu sao, mặt cô bỗng đỏ ửng một cách khác
thường. “Anh uống xong thì mình chuẩn bị rồi về nhà anh nhé.”
“Tốt quá” Anh vui sướng. Một cảm giác thỏa mãn lan
tràn toàn thân khiến anh nhanh chóng đặt cốc xuống và bước về phía
cô. Anh nói bằng tiếng Pháp, “Xin cho phép tôi được hộ tống quý cô về
nhà.”
“Rất hân hạnh.” Cô mỉm cười và hôn phớt lên lên môi
anh.
Mười chín giờ lẻ hai phút. Anh vẫn nhìn cô chăm chú.
Cô có vẻ hơi ngượng ngùng hơn bình thường một chút, nhưng vẫn đang
chăm chú đảo đảo mớ rau củ trong chảo. Anh sắp xếp xong xuôi bát đĩa
trên bàn ăn thì không thể nhịn được nữa. Anh rảo bước lại chỗ của
cô, ôm lấy cô từ phía sau. Cơ thể nhỏ bé của cô hơi run bên một chút
vì bất ngờ. Nhưng cô lại cố gắng ngước lên nhìn anh.
“Gì thế, Antoine?” Cô hỏi anh bằng tiếng Việt.
“Hay chúng ta bỏ qua bữa tối, được chứ?” Anh trả lời
bằng tiếng Pháp, nhanh chóng đi đến một quyết định và sờ tay đến
nút buộc của cái tạp dề trên bụng cô. Cô vội đặt tay trái lên trên
tay anh và phản đối.
“Em cần ăn tối.” Cô nhấn mạnh, bằng tiếng Việt, rồi
lại nói tiếp, nhưng bằng tiếng Pháp. “Em cần ăn mà, anh yêu.”
“Được rồi, nhưng quay lại đây nhìn anh một chút.” Anh phụng phịu bằng tiếng Việt. Anh
biết cô sẽ chẳng bao giờ từ chối yêu cầu của anh, nếu anh nói nó
bằng tiếng Việt.
“Sao hả anh…” Cô tắt bếp, quay lại và chưa kịp nói
gì thì anh đã nhanh chóng nhấc cô lên và đặt cô trên bàn bếp. Cô bật
cười và đưa tay vòng qua cổ anh. Anh thấy mình thật sáng suốt khi
không nghe cô mà xây bàn bếp vừa với mình. Anh hôn cô, không giống cái
cách mà họ hôn nhau hồi sáng giữa phố. Anh hôn cô, không như cái cách
mà họ hôn nhau trên chuyến tàu tốc hành phương Đông. Anh hôn cô, không
giống như cái cách họ hôn nhau trên tháp Eiffel. Anh hôn cô, không theo
cái cách mà họ hôn nhau dưới hầm rượu ở trang trại nhà anh....
“Được rồi, tha cho em ăn tối đấy.” Anh cười khi môi họ
rời nhau. Cô thở yếu ớt trong lòng anh, khẽ đấm vào ngực anh như lên
án hành động ngang ngược của anh vậy.
Hai mươi giờ hai mươi mốt phút. Anh nhận ra là cứ hai
phút, anh lại về phía cửa phòng tắm một lần. Cô như thể đang cố trì
hoãn điều gì đó đang phải đến vậy. “Thật là... một cô gái phương
Đông.” Anh thầm nghĩ và cất giọng bằng tiếng Anh, “Em yêu, anh có nên
tin là em sẽ trốn trong đó cả đêm không?”
“Em mới tắm có mười phút.” Cô trả lời. Anh bật
cười, anh nên tán thưởng vì cô có nhìn thấy cái đồng hồ trong phòng tắm một cách nhanh chóng hay nên tán thưởng vì cô đang tỏ ra là cô không hề sợ hãi
đây? “Cho em thêm mười phút đi”
“Anh nên vào cùng em mới phải” Anh nói tiếp. Đúng,
anh nên vào đó cùng cô mới phải chứ không phải ngồi đây, trong phòng
khách này, và nhìn chằm chằm vào cái đồng hồ điện tử trên kệ ti vi
kia.
Hai mươi giờ ba mươi phút. Cánh cửa phòng tắm bật
mở. Mùi hoa oải hương tràn ra cùng với hơi nước. Antoine đứng dựa lưng
vào tường và nhìn chăm chú vào cô gái vừa bước ra ở đối diện. Gương
mặt cô trắng hồng, đỏ ửng. Cô không đeo kính như ngày thường nhưng anh
tin, khoảng cách chưa đầy năm mươi phân lúc này giữa anh và cô đủ để
cô nhìn rõ mọi khao khát trong mắt anh. Cô đưa cái khăn lớn trong tay
cho anh, ngước nhìn anh với anh mắt long lanh và đáng yêu của mình,
“Lau khô tóc cho em đi.”
Anh nhận nhiệm vụ. Tóc cô ngắn thôi. Nó sẽ không mất
nhiều thời gian của anh đâu. Anh biết chắc điều đó mà…
Anh không còn quan tâm đến đồng hồ nữa. Cô nhẹ nhàng
tháo mắt kính của anh và đặt lên tủ đầu giường. Rồi cô ngồi lên đùi
anh, mặt đối mặt với anh…
“Anh yêu em”, anh nói bằng tiếng Anh rồi bắt đầu hôn
cô, một nụ hôn nhiều khao khát hơn ngày thường…
“Anh yêu em”, anh nói tiếp bằng tiếng Pháp, rồi anh
thả từng nụ hôn lên làn da trắng mịn của cô…
“Anh yêu em”, anh nói bằng tiếng Việt, và cùng lúc
ấy, anh trở thành người đàn ông đầu tiên của cô, theo đúng nghĩa đen
của nó. Anh không ngạc nhiên vì điều này. Vì cô, anh chậm rãi hiểu được
quan niệm khắc nghiệt của người châu Á. Vì cô, anh cố gắng sức đi
học tiếng Việt. Vì cô, anh thậm chí cố gắng tìm một công việc phù
hợp để anh và cô có thể bên nhau nhiều nhất có thể. Và giờ đây, cô
là của anh, nhưng anh biết thế là chưa đủ. Lý trí của anh không còn
kiểm soát nổi mọi chuyện nữa. Đáng mừng thay, ngày hôm nay dù rất
dài nhưng đêm đen thì chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.
Hết chương 5
Ghi chú: Chương cuối sẽ được đăng tải vào ngày 5/8/2016
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét