9/10/13

[Fanfic/NonSA - Sirius Black/Regulus Black] Anh và em (phần 2)



Tác giả: Stella

Tình trạng: Hoàn thành

Thể loại: fanfic, OOC và OE

Rating: 13+ (? Stella không chắc về cái này lắm ><)

Nhân vật: Sirius Black và Regulus Black

Tuyên thệ: Thế giới phép thuật của Harry Potter thuộc về J.K.Rowling. Nội dung câu chuyện này thuộc về Stella. Nếu bạn muốn mang nó đi đâu, cảm phiền báo mình một câu. Stella cảm ơn nhiều.

~~~~~~~~

Mở đầu

Tình anh em… Nó là một thứ kì lạ…

Dù bạn có chán ghét người anh, chị hay em của mình như thế nào thì cho đến cuối cùng, họ vẫn là những người có chung một huyết thống với bạn. Và bạn chẳng thể chối bỏ được điều đó…


~~~~~~~~

PHẦN HAI




Anh không muốn bước vào phòng của Regulus một chút nào. Anh thề có Merlin chứng giám. Nhưng anh càng không muốn chị Molly vào đó. Con gia tinh Kreacher chết tiệt sẽ ỏm tỏi lên, và bà mẹ “đáng kính” của anh sẽ lại khiến mọi người tối nay khó mà yên ổn. Vậy nên anh tiến về phía cuối hành lang, nơi tấm biển mang tên Regulus Arturus Black vẫn đang hiện hữu như trêu ngươi anh… 




“Biết tin gì chưa?” Peter thì thào với cậu trong tiết Lịch sử Pháp thuật. Giáo sư Binns vẫn nói với chất giọng đều đều của mình mà chẳng hề chú ý đến xung quanh. 

“Tin gì?” Sirius nhướn mày. 

“Tầm thủ mới của Slytherin là Regulus Black.”Peter nói và tỏ ra vô cùng ngạc nhiên. “Tưởng em cậu không chơi Quidditch chứ. Ai dè nó chơi xịn hẳn hoi.” 

“Chỉ cần James ra sân thì nó thua chắc.” Cậu nói nhưng rồi lại thấy hơi lo lắng cho Regulus. Thế nhưng điều duy nhất Sirius không thể ngờ chính là em trai của cậu là một Tầm thủ xịn, thậm chí nó còn ngang ngửa với James. Nó có thể chơi như vậy từ khi nào? Cậu chợt nhận ra hình như đã lâu rồi hai anh em chưa nói chuyện với nhau một cách nghiêm túc… 




Căn phòng rực lên sắc xanh huyền ảo dù cho đã bao năm không còn ai nghỉ ngơi trong này nữa. Anh dám cá là Kreacher đã làm mọi việc trong khả năng của nó để gìn giữ chỗ này. Anh bật cười, con gia tinh già ấy thật lạ lùng. Nó sùng bái mẹ anh và Regulus như cái cách tụi Tử thần thực tử sùng bái Chúa tể Hắc Ám vậy. Đáng lẽ anh nên nói với chị Molly rằng căn phòng này chính là chỗ hoàn hảo nguyên vẹn nhất trong nhà. Nhưng thôi, nếu một ai đó trong Hội Phượng Hoàng mà tiến vào chỗ này thì anh dám cá là vài tháng nữa, căn nhà cũng sẽ đầy rẫy những thứ “không xác định” của con Kreacher… 




“Em đánh bạn với tụi Tử thần Thực tử? Đừng nói với anh là đây là nguyện vọng của mẹ và em chỉ thực hiện nó.” Sirius nhìn chằm chằm vào em trai mình. “Anh không hiểu. Em đâu phải người như thế?” 

“Anh thì biết cái gì?” Lần đầu tiên, cậu thấy Regulus quắc mắt nhìn mình. 

“Em không hiểu cái kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy…” Cậu đang định khuyên giải Regulus thì cậu em trai đã lên tiếng cắt ngang. 

“Vậy thì anh biết cái gì hả Sirius Black? Anh biết gì về sự thuần khiết trong máu mình mà anh đang cố gắng chối bỏ, bằng cách thực hiện những hành vi không xứng với dòng họ của mình?” 

“Em nói cái gì cơ?” Cậu nổi giận. Nó không hiểu. Thằng bé không hiểu những tội ác mà kẻ-đó gây ra. Thằng bé đã hoàn toàn bị bà mẹ “đáng kính” của họ tẩy não mất rồi… 




Anh ngồi xuống bên giường, nhìn vào một loạt những tấm ảnh của đứa em trai cùng với đám bạn học nhà Slytherin. Cho đến bây giờ, vẫn chẳng ai biết nó đã đi đâu và biến mất ở đâu. Có đôi khi, anh có cảm giác Kreacher và mẹ anh biết cái gì đó. Nhưng họ không nói, nhất là nói với anh. Chỉ thế thôi… 




Một con cú đậu trên cửa sổ căn phòng trọ nhỏ của cậu. Sirius nhận ra đó là con cú của gia đình Black, bởi bức thư trên chân nó còn có gia huy niêm phong của dòng họ. Nhưng cậu không muốn tiếp nhận là thư này. Cậu mặc kệ con cú, sinh vật đưa thư phiền nhiễu đang tìm mọi cách tiến vào phòng và thả thư cho cậu. Nhưng đó không phải chuyện mà Sirius Black quan tâm… 

Sáng sớm hôm sau, thêm một con cú khác xuất hiện bên cửa số phòng trọ nhỏ của cậu. Chúng gây náo loạn đến mức ông chủ nhà trọ, người đã thử không dưới ba mươi phép khác nhau để tống xuất chúng, phải gõ cửa phòng và nài nỉ cậu tiếp nhận mấy lá thư... 

Cậu nhận ra nét chữ của Regulus. Sự bực bội tự đâu lại trào lên. Nó làm Sirius nhớ đến chuyện đã xảy ra vào niên học cuối cùng của mình ở Hogwarts, ngày cuối cùng cậu nói chuyện với Regulus… 




-Flashback- 

“Anh nhìn thấy Dấu hiệu của Tử thần Thực tử trên tay em. Có chuyện gì không nói được với anh hả?” 

“Anh không nên biết thì hơn.” 

“Nếu còn coi anh là anh trai thì nói cho anh biết nhanh lên.” 

“Đại khái là em chính thức thành Tử thần Thực tử đi.” 

“Em nói thật hả? Em không thể một lần dừng nghe lời bà mẹ “đáng kính” của chúng ta được hay sao?” 

“Chuyện này không liên quan đến mẹ.” 

“Em tự quyết định?” 

“Vâng.” 

-End Flashback- 




Cậu nhìn chăm chăm vào lá thư mang gia huy của dòng họ Black. Sirius đang giằng xé giữa chuyện chộp lấy nó và đọc, hay ném nó vô cái lò sưởi nhỏ xinh đẹp. Cậu biết cái gia huy Black đại diện cho cái gì. Cậu hiểu phải là thứ quan trọng đến thế nào thì mới được niêm phong thư theo kiểu đó. Nhưng, đúng lúc cậu chuẩn bị chạm tay vào bức thư thì con cú xinh đẹp của gia đình Potter lướt vào phòng…. Và chỉ sau vài giây, Sirius Black đã độn thổ biến mất khỏi căn phòng, vội vàng mang theo thứ mà con cú nhà Potter mới mang đến, nhưng lại bỏ quên một thứ quan trọng khác ở lại căn nhà trọ nhỏ ấy… 



.
HẾT PHẦN HAI

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét