Tác giả: Stella
Tình trạng: Hoàn thành
Thể loại: fanfic, OOC và OE
Rating: 13+ (? Stella không chắc về cái này lắm ><)
Nhân vật: Sirius Black và Regulus Black
Tuyên thệ: Thế giới phép thuật của Harry Potter thuộc về J.K.Rowling. Nội dung câu chuyện này thuộc về Stella. Nếu bạn muốn mang nó đi đâu, cảm phiền báo mình một câu. Stella cảm ơn nhiều.
~~~~~~~~
Mở đầu
Tình anh em… Nó là một thứ kì lạ…
Dù bạn có chán ghét người anh, chị hay em của mình như thế nào thì cho đến cuối cùng, họ vẫn là những người có chung một huyết thống với bạn. Và bạn chẳng thể chối bỏ được điều đó…
~~~~~~~~
PHẦN BA
Sirius Black ngồi xuống bên chiếc giường lớn ở giữa phòng và trầm ngâm nhìn mọi thứ được bày biện ở nơi đây. Trên trần phòng được ếm một thứ bùa chú giống như ở Đại Sảnh Đường ở Hogwarts nhưng có vẻ sơ cấp hơn. Nó cho người ta nhìn thấy các chòm sao chứ không cho biết thời tiết. Anh bật cười. Có nhiều lúc, khi anh đã tỉnh táo ở Azkaban, anh tự hỏi rốt cuộc Regulus ở đâu. Em trai mơ mộng của anh đã gặp phải cái gì. Tự nhiên, anh có ham muốn khám phá cái thế giới nhỏ bé của em trai mình. Và như một lẽ rất tự nhiên, anh đưa tay kéo cái ngăn tủ cũ kĩ trên chiếc tủ đầu giường của Regulus…
.
.
.
Ngày … tháng ... năm …
Hôm nay mình đã không làm được như anh. Mình không đủ can đảm để nói với chiếc mũ rằng mình không thích Slytherin…
.
.
.
Ngày … tháng … năm …
Anh không thích chuyện mình học nhóm cùng anh Severus. Thực ra anh Severus đâu có xấu tính như anh nói. Anh ấy hiền lành lắm. Cả chị Lily bên nhà Gryffindor cũng thích chơi với anh ấy cơ mà…
.
.
.
Ngày … tháng … năm …
Anh nhìn mình bước ra sân và đối diện với anh James theo một cách rất kì lạ. Anh trai à, đến bao giờ anh mới học được cách nhận ra các khả năng của em đây?!
.
.
.
Ngày … tháng … năm …
Anh không hiểu những gì mà mẹ, ba và cả dòng họ Black này tôn thờ. Mình đồng ý là đôi khi họ quá cực đoan. Nhưng đó là tín ngưỡng của họ thì anh can thiệp thế nào? Mình cũng vậy. Hình như không hẳn là đồng ý, chỉ là mình muốn tôn trọng những gì ba mẹ tin tưởng mà thôi…
.
.
.
Ngày … tháng … năm …
Thầy Dumbledore hỏi mình có phải biết chuyện gì không thể nói không. Thầy thật là tốt bụng. Nhưng thầy không khiến mình tin tường bằng anh Sirius. Mình tự hỏi không biết anh ấy khi nào sẽ hồi âm cho mình…
.
.
.
Ngày … tháng … năm …
Hai tuần kể từ ngày mình gửi thư. Và không có lấy một tí hồi âm nào. Mình không hiểu. Anh không quan tâm đến Kreacher, mình biết. Nhưng chẳng lẽ anh không quan tâm đến chuyện bí mật là Người-chớ-gọi-tên-ra đã làm sao? Hoặc chí ít cũng sẽ báo với thầy Dumbledore chứ. Mình có hơi chút hối hận. Đáng lẽ mình nên nói với thầy chuyện đó kể từ lúc thầy hỏi. Nhưng giờ thì mình tìm thầy ở đâu?
.
.
.
Ngày … tháng … năm …
Mình có quyết định rồi. Quyết định dũng cảm nhất trong đời mình. Kreacher hẳn là đủ…
.
.
.
Đó là ngày cuối cùng trong cuốn nhật kí của Regulus. Anh ngạc nhiên. Vậy là cảm giác của anh đã đúng. Anh đã bỏ lỡ một chuyện quan trọng. Và hình như nó có liên quan trực tiếp đến việc Regulus mất tích. Anh đứng bật dậy và lẩm bẩm.
“Kreacher”
“Kreacher có mặt thưa cậu chủ.” Con gia tinh già xuất hiện sau tiếp bụp nho nhỏ. Anh nhìn chăm chăm nó, mặc cho con gia tinh này đang cúi gằm mặt và, anh dám cá, lại đang lẩm nhẩm những lời mắng mỏ anh trong đầu.
“Mi đã đi đâu với Regulus?” Anh nhìn nó. Con gia tinh giật mình. Nó nhận ra trên tay anh là cuốn nhật kí của Regulus. Nó quắc mắt nhìn anh. Vô lễ, một con gia tinh mà dám ứng xử như thế với chủ của nó ư?
“Kreacher không thể nói.” Nó lầm bầm. “Cậu Regulus không cho Kreacher nói.”
“Mi không nói hả? Vậy tự phạt mình đi.” Con gia tinh già hình như đã thở phào nhẹ nhõm khi nghe anh nói câu ấy, nó biến mất cái bụp. Cùng lúc đó, tiếng chị Molly lanh lảnh vang lên từ dưới bếp.
“Làm ơn đi Kreacher. Mày muốn tự hành hạ thì cũng đừng chui vào bếp…”
.
.
.
Anh nói chuyện với cụ Dumbledore về cái mà Regulus đã nhắc tới trong cuốn nhật kí. Nhưng cả Sirius hay cụ Dumbledore đều không đoán ra nổi thứ mà em trai anh muốn ám chỉ là cái gì. Tất cả những gì họ có thể biết là nó đã phát hiện ra một cái gì đó của Chúa tể Hắc ám, và thằng bé đã dại dột muốn rời bỏ Tử thần Thực tử…
.
.
.
Trận chiến đầu tiên và duy nhất trong suốt cả năm dài đằng đẵng của anh. Anh chỉ thoáng nhìn thấy anh mắt hoảng sợ của Harry khi anh ngã xuống. Đó là tất cả những gì còn sót lại…
.
.
.
Anh tỉnh dậy và nhìn xung quanh. Sirius không hiểu mình đang nằm ở đâu. Đó là một khu vườn nhỏ theo lối truyền thống. Và anh nhìn thấy ở băng ghế phía xa kia có vài ba người đang đứng ngồi ở đó. Anh tiến nhanh về phía họ. Khi lại gần hơn, anh nhận ra đó không phải là ai khác ngoài hai vợ chồng người bạn thân nhất của anh, cùng với một người mà anh vô cùng quan tâm, em trai Regulus Black.
“Đáng lẽ Regulus phải đi rồi. Nhưng nó muốn đợi bồ để nói với bồ vài câu.” James cất tiếng. Anh còn chưa kịp hiểu ra sao thì em trai anh đã lên tiếng.
“Anh, lần này em đi trước đây. Mong sớm gặp lại anh. Dù lúc đó chúng ta chưa chắc đã còn là anh em.” Regulus nở nụ cười. Và anh cảm thấy như một cơn gió nhẹ đang thổi tới. Anh chớp mắt một cái, và Regulus đã biến mất. Thế nhưng, anh chưa kịp hỏi gì thêm thì có một cái gì đó đã hút lấy anh. Và tất cả những gì còn lại chỉ là một mảnh tối đen. Anh không thể lên tiếng, thậm chí còn cảm thấy thật đau đớn. Và khi ánh sáng chiếu đến, anh loáng thoáng nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
“Ba muốn tên em là gì?”
“Thằng bé là James Sirius Potter.”
Và đó là lần cuối cùng, Sirius còn nhớ mình từng là Sirius Black….
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét