14/8/13

[Fanfic/NonSA - Park Hyunsik (ZE:A) & Nam Jihyun (4Minute)] Định mệnh (hoàn thành)

Tác giả: lifeofdandelion

Tên gốc: Fate


Người dịch: Stella

Rating: K+

Tình trạng: Hoàn thành

Nhân vật: Hyungsik x Jihyun (The Romantic and Idol – Season 1 / tvN)

Tuyên thệ: Nhân vật được nhắc tới trong fic này thuộc về chính họ. Nội dung của câu chuyện thuộc về tác giả, còn bản dịch này là tâm huyết của Stella. Vì thế, nếu bạn có ý định sử dụng bản dịch này ở đâu, làm ơn báo cho Stella một câu. Mình xin chân thành cảm ơn ^o^

Mở đầu: Hyungsik từng nói rằng “Tôi nghĩ chính chúng ta tạo ra định mệnh cho bản thân mình”. Nhưng sau những gì đã xảy ra với cậu ấy và Jihyun trong chương trình thực tế, liệu anh ấy sẽ còn tin như thế không?



Tôi muốn đập vỡ mọi chiếc đồng hồ 


Những cánh tay thời gian sẽ không bao giờ chuyển động 

Và chúng ta có thể giữ mãi khoảnh khắc này 




Cậu ôm lấy cô thật chặt, cứ như thể cô sẽ chạy đi bất cứ lúc nào, trong khi cô chắc chắn rằng cô sẽ chỉ chạy đến bên cậu, nơi duy nhất cô muốn đến. Mặt trời dần lặn, gió vẫn thôi, và ở vị trí tuyệt đẹp này, chỉ có hai trái tim đang hòa chung nhịp điệu, ôm lấy nhay và mong ước rằng ngày mai sẽ chẳng bao giờ đến. 


“Noona, em phải làm gì bây giờ? Em có nên đập hết mọi chiếc đồng hồ? Em có thể dừng thời gian lại không?” 


Cậu thì thầm. 


“Tại sao?” 


Cô hỏi lại. 


“Vì thế… em có thể ở bên chị, noona. Em có thể biến ước mơ của mình thành sự thật, phải không?” 




Cô hát, cô nhảy, cô ăn uống, cô ngủ, và làm mọi thứ như bình thường. Hoặc là cô đã cô làm mọi việc như bình thường mà cô vẫn làm. Nhưng mọi thứ không giống như với trước khi cô gặp được định mệnh của mình. Chỉ có một người và một khoảnh khắc, sau khi cô thức dậy vào buổi sáng, và trước khi cô ngủ mỗi đêm. Cô nhớ lại khoảnh khắc mà cậu ôm lấy cô thật chặt, và cô có thể cảm thấy trái tim họ đập chung một nhịp. 


“Noona, em có thể dừng thời gian lại không?” 


Cô nhớ đến giọng nói của cậu – lại một lần nữa. Và cô không thể chịu được, cô đánh vào đầu mình và đi làm những việc khác, và cậu sẽ đi ra khỏi tâm trí của cô một lát, sau đó sẽ trở lại vào mỗi đêm. 



Cậu nhảy, cậu hát, cậu ăn uống, và cậu chơi điện tử, giống như cậu từng làm trước đây. Nhưng cảm giác của cậu bây giờ rất khác. Nó giống như kiểu mất đi một người quan trọng, và không biết phải làm cái gì nữa. Cậu biết chính xác là mình đang nhớ ai – rất nhiều. Nhưng cậu không thể ấn vào nút “Gửi đi” mỗi lần cậu soạn một tin nhắn ngắn ngủi với dòng chữ “Xin chào”. Chỉ có một người, một khoảnh khắc, và cậu nghĩ về định mệnh – định mệnh của họ. 


“Cậu không tin chị khi chị chọn cậu? Tin vào noona…” 


Cậu không thể chịu được mỗi lần cậu nhớ về giọng nói ấy. Cậu tự đấm vào đầu mình, và chơi điện tử. Chỉ như thế mới có thể khiến cô biến mất khỏi tâm trí cậu một chốc, và sau đó sẽ trở lại vào buổi đêm. 



Cô đi bộ dọc theo con đường mà cậu đã chạy đến bên cô vào ngày hôm đó, cô nhớ cảm giác bồn chồn của mình, nhịp tim loạn xạ, và những cảm xúc đích thực cô dành cho người con trai đã chạy theo định mệnh của mình. Cô chỉ có thể nói rằng cô không thể có lại cảm giác ấy sau này. Cô nhẹ mỉm cười và bước đi trong vô thức. Mặt trời cũng đang dần lặn, giống như lúc ấy. 

“Em sẽ hơi bất lịch sự một chút, noona.” 

Cô nhận ra ai đó đang nắm lấy tay mình, cùng một thứ cảm xúc, và những từ giống hệt với lần đầu tiên mà cô gặp mặt… Hyungsik! 

Cô nhìn sang bên cạnh và đó chính là cậu, mỉm cười, vẫn cầm lấy tay cô và đi tiếp con đường này với cô, nhưng không nói gì hết. Những gì có thể nghe thấy chỉ là nhịp đập của trái tim họ, tiếng bước chân, và cơn gió mang thổi đi những lời mà họ dành cho nhau. 

“Làm sau mà cậu lại ở đây?” 

Cô hỏi trước. 

“Bởi định mệnh.” 

Cô vô nhẹ lên vai cậu còn cậu thì bật cười. 

“Em không biết nữa… Em chỉ muốn đi ra ngoài ngắm cảnh. Không biết là chị cũng ở đây.” 

“Không thể nào” 

Cùng một phản ứng với lần trước, khi mà định mệnh kéo họ lại với nhau, một lần, lại một lần, và hôm nay cũng vậy – thêm một lần nữa. 

“Noona… Em nghĩ em không cần dừng thời gian lại nữa.” 

Cậu nói và đứng trước mặt cô” 

“Bởi vì định mệnh luôn kéo chúng ta lại với nhau. Thời gian và đinh mệnh là bạn bè và chúng luôn gắn kết với nhau mà. Chúng để chúng ta tách ra, rồi sau đó lại kéo chúng ta lại bên nhau. Chị thấy đúng không?” 

Cậu cười. Cô cũng mỉm cười. Hạnh phúc. 

“Nam Jihyun noona, Park Hyungsik này đã yêu chị mất rồi, em – một kẻ không tin vào thứ gọi là định mệnh, giờ lại tin vào thứ này bởi vì người con gái đang đứng trước mặt em đây, em nên làm gi bây giờ?” 

“Chúng ta nên làm gì? Chị cũng không biết nữa. Nam Jihyun này chẳng bao giờ hẹn hò với một anh chàng trẻ hơn cuối cùng lại yêu một người trẻ hơn tới hai tuổi tên là Park Hyungsik rồi.” 

Cô nói ra cảm xúc của mình. Và cả hai cùng mỉm cười cho đến khi cậu hôn cô, ngay trên môi, nhanh và bất ngờ tới mức cô chẳng thể phản ứng. Cô giống như bị cái gì đánh trúng óc, đứng yên cho đến khi cậu chạy ra xa và cười phá lên. 

“Noona! Đó là lần đầu tiên của em, chị vui chứ?” 


Cậu hét lên và cô chạy về phía cậu, giống như cái cách mà cậu đã làm.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét