10/8/13

[Fanfic/NonSA - Park Hyungsik] Chản nản trong đợi chờ (hoàn thành)

Tác giả: ranasungmin

Tên gốc: Tired of waiting

Nguồn: www.asianfanfics.com

Người dịch: Stella

Tình trạng: Hoàn thành

Nhân vật: Suzy Lee (fictional) và Park Hyungsik (ZE:A)

Mở đầu:


“Em đã đợi anh một năm…

Em biết anh vẫn yêu em…

Em biết anh sẽ trở lại vì em…

Em vẫn và sẽ luôn yêu anh nhưng anh…” 

“Anh à, em chán vì chờ đợi nhưng em vẫn yêu anh…

Kể cả khi em chết…" 

-Suzy Lee-


Lời tác giả:

“Xin chào, tôi đã trở lại và cập nhật câu chuyện~~ Tôi muốn viết một cái one-shot… Tôi chỉ đang hơi buồn tẻ và thực sự không biết tại sao mình lại viết ra câu chuyện này. Thêm nữa, tôi thấy thật kì cục khi nhân vật chính mà tôi viết… lại là Hyungsik oppa… (Anh ấy không phải tình yêu số 1 hay số 2 của tôi trong ZE:A…) Nhưng tôi hi vọng bạn sẽ thưởng thức câu chuyện này. Làm ơn nhận xét cho tôi nữa nhé!


P.S: Có thể là tôi bị thu hút bởi sức quyến rũ của anh ấy chăng… fuffuufufu… bạn đã xem MV Beautiful Lady của ZE:A hay chương trình Romatic and Idol chưa? Tôi thực sự thích Hyungsik-Jihyun… LOL~

(In nghiêng là phần flashback nhé)”

Tuyên thệ: "Nhân vật trong câu chuyện này thuộc về chính họ, nhân vật Suzy Lee là của bạn tác giả đáng yêu. Stella chỉ dịch nó vì sở thích mà thôi. Nếu bạn muốn mang bản dịch này của mình đi đâu, làm ơn báo với mình một câu nhé, cảm ơn!”




Em đi bộ dọc theo con đường. Cái lạnh có thể làm em rung mình nhưng thực ra cũng chẳng khiến em thấy phiền.

Tâm trí em vẫn hướng về anh ấy. Trái tim của em vẫn nhớ anh.

Vài bông tuyết rơi xuống vai em. Em dừng lại và ngước mắt lên nhìn bầu trời đêm tăm tối.

“Tuyết đang rơi. Một mùa đông nữa lại tới…” Em mỉm cười. Đã một năm kể từ ngày anh rời xa. Nhưng em vẫn chưa bao giờ quên anh và vẫn đợi anh ấy.

“Oppa…” Kí ức ám ảnh tâm trí em…



“Oppa!” Em vẫy tay. Anh đến bên em.

“Suzy, xin lỗi. Anh có việc vừa phải làm…” Em bĩu môi hờn dỗi.

“Oppa luôn đến muộn.” Anh mỉm cười và cầm lấy tay em.

“Anh xin lỗi mà? Tha thứ cho anh đi.” Anh tỏ ra dễ thương. Mà điều này thì lại khiến em không thể kìm chế mà bật cười.

Anh chàng “hoàng tử” này luôn ghét tỏ ra dễ thương, nhưng vì em, anh ấy có thể làm thế để xin một chút tha thứ.

Mà theo một cách nào đó, những hành động này của anh lại thật đáng yêu!

“Thôi mà, không còn lần sau như thế này nữa.” Anh ấy hôn lên má em. Nó khiến em đỏ mặt.

“Oppa!” Anh cười khúc khích.



“Cẩn thận!” Em giật mình và nghe thấy một giọng nói của ai đó.

Một người con trai đẩy em về phía bên đường. Tiếng xe phanh khẩn cấp.

“Cô đang muốn tự tử hả?!” Người lái xe hét lên. Em ngạc nhiên trong khi người con trai lạ đang xin lỗi thay em. Người kia khụt khịt mũi rồi lái xe đi trong giận dữ.

“Có sao không?” Em nhìn người lạ ấy.

“Không sao ạ. Cảm ơn anh”

“Sao cô lại đứng ở đấy? Nguy hiểm lắm.”

“Tôi phải đi rồi. Cảm ơn anh.” Em quay người đi, còn người con trai kia vẫn đứng đó.

“Cô gái kì cục. Nhưng cô ấy thật xinh đẹp…”

Em tiếp tục bước đi cho đến khi tới một công viên. Những giọt nước mắt lăn dài trên má. Những kí ức đau buồn hiện lên trong tâm trí em.



“Oppa, tại sao vậy?” Em kéo tay anh. Nhưng anh ấy vẫn im lặng.

Em đang khóc. Còn anh lại gỡ tay em ra.

“Không có lí do gì hết.” Anh bước đi.

“Oppa, anh chỉ đang đùa thôi, đúng không? Hyungsik oppa!” Em khóc và gọi tên anh. Anh vẫn bước tiếp. Em cố đuổi theo anh ấy.

“Hyungsik oppa.” Em nắm lấy cánh tay anh. Và anh ấy dừng lại.

“Thôi đi, Lee Sooji.” Em lặng người. Anh chưa bao giờ gọi tên thật của em trước đây.

“Oppa…” Anh rút tay mình ra và quay người bỏ đi.

“Hyungsik oppa, em biết anh chỉ giả vờ. Em biết anh vẫn yêu em. Em sẽ đợi an. Em biết anh sẽ trở lại bên em. Thật đó, oppa!”

Nhưng anh chỉ bước tiếp.



“Oppa~~” Em quay người lại và đứng hình.

Một đôi trai gái đang đứng cách em không xa. Em nhìn họ mà không tin vào mắt mình.

“Anh lại muộn nữa rồi.”

“Xin lỗi mà, các thành viên cứ bắt anh dọn kí túc xá. Anh xin lỗi, Jihyun~.”

Cô gái bĩu môi hờn dỗi. “Họ luôn như thế à?”

“Thi thoảng.” Cô gái cười và xoa xoa mà chàng trai.

“Tôi nghiệp Hyungsik đáng yêu của tôi…” Chàng trai mỉm cười.

“Thưởng cho sự chăm chỉ của anh đi…”

“Gì?”

Khuôn mặt chàng trai tiến sát về phía cô gái. Môi họ gặp nhau.

Cô gái mỉm cười và hôn lại chàng trai một cách nhiệt tình.

Trái tim em như vỡ ra từng mảnh. Em quay người và bước đi một cách nhanh chóng.

Em về nhà.



Ở nhà

Em tự ôm lấy đầu gối của mình và lại khóc.

Cái cảnh “lãng mạn” kia cứ lặp lại trong đầu em. Trái tim em đau đớn. Vết thương quá sức chịu đựng.

“Oppa… tại sao anh lại làm thế với em? Em rất yêu an mà, em đã nói em sẽ đợi anh. Em biết anh vẫn yêu em…”

Em cầm lấy chai rượu và uống một ngụm lớn.

“Em đợi anh một năm. Em … biết anh sẽ trở lại... hức!”

Em say. Tửu lượng của em luôn rất thấp.

Nhưng không hiểu sao, hôm nay em đã uống hết một chai và giờ là chai thứ hai.

“Em vẫn… yêu anh… oppa…” Em đứng lên và đi về phía cửa.

Em mở cửa và cái lạnh của mùa đông tràn vào.

Em rung mình, nhưng em vẫn bước ra ban công.

“Oppa…” Em nhìn xuống.

“Oppa, em mệt mỏi… vì chờ đợi… hức! Nhưng em vẫn yêu… anh… Hyungsik oppa…”

Chậm rãi, em thả người xuống một cách nhẹ nhàng và em rơi xuống từ tầng thứ 21…



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét