1/5/13

[Fanfic/NonSA - Kang Sora/Lee Teuk (Super Junior)] If ~ Nếu (Phần 1)



Tác giả: Stella ^o^

Pairing: Dimple Couple (from We Got Married - MBC)(Lee Teuk x Kang Sora)

Warning: Không có gì ^o^ À, tí quên, chống chỉ định cho anti-fan của chị Sora nhá. Viết theo sở thích cá nhân nên không thể chiều ý người đọc được. Chỉ chiều được ý tác giả thôi ^.^ Nếu không thích thì Stella khuyến khích bạn bấm cái nút đỏ đỏ ở góc màn hình ấy.

Rating: 13+

Tuyên thệ: "Nhân vật của câu chuyện này chỉ thuộc về chính họ. Nhưng mọi tình tiết bên trong câu chuyện này chỉ thuộc về Stella mà thôi"



~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~




This Fan-fiction is a present for my new love – Kang Sora…


She isn’t the most beautiful actress but I love the way she act, I love the way she smile...



~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Part 1: Tâm sự con gái…




Mỗi lần bật chiếc TV lên, em lại nhớ đến hình ảnh của anh, nụ cười của anh, những việc anh làm cho em,... và cả chiếc hôn vội vã ngày hôm ấy.

.

.

.

Ngày đầu tiên em nhìn thấy anh…

Cho đến hôm nay em vẫn không thể quên nụ cười của anh ngày hôm ấy, nụ cười khiến em nghiêng ngả một thời cấp 3. Thời cấp 3 của em không thể nói là nổi bật. Khi ấy, em chỉ là một con nhóc nặng hơn bảy chục kí, suốt ngày ôm lấy sách vở mà chẳng chú ý đến sự đời. (Ừ thì ít ra trong mắt bạn bè cũng lớp, em là như thế). Anh xuất hiện trên TV, xuất hiện trên những chương trình truyền hình, em cũng chẳng chú tâm lắm. Cho đến ngày em nghe thấy giọng anh trên đài…

Giọng anh ấm hơn bất cứ người con trai nào mà em biết, truyền cảm hơn bất cứ chất giọng nào mà em từng nghe. Nhưng em chưa bao giờ thừa nhận em là fan của anh, em cũng chẳng đón chờ những bài hát của anh, em chỉ đợi nghe thấy anh trên đài….

.

.

.

Ngày đầu tiên em xuất hiện trước mắt anh…

Em không còn là con nhóc nặng hơn bảy chục kí ngày nào. Giờ em cũng thuộc thế giới của anh, thế giới giải trí đầy khắc nghiệt. Em vượt qua rất rất rất nhiều chướng ngại mới có vai chính đầu tiên trong đời, để mọi người chú ý đến em hơn. Thế nhưng hôm ấy, cái khiến mọi người chú ý, khiến anh nhìn sang em lại là tấm ảnh ngày em học cấp 3. Em đã cười, cười để che giấu cái sự ngượng ngùng của mình. Em không ngờ chỉ để cho mọi người chú ý, công ti em sẵn sàng tung tấm ảnh quá khứ kia….

Em nhảy trước anh. Mọi người vỗ tay khiến em vui. Nhưng điều khiến em vui hơn là anh. Anh chỉ tỏ rõ mình là một quí ông gallant, đầy lịch sự khi giữ hộ em áo khoác. Nhưng chính thế mới khiến em không thế thở ra nổi, thậm chí em run rẩy cho đến tận khi chương trình thu xong, và chẳng thế nào bắt chuyện với anh được…

.

.

.

Ngày đầu tiên em biết anh sẽ tham gia chương trình ấy….

Cả một đêm em thao thức. Em không biết nên đối mặt với anh như thế nào nữa. Anh sẽ đối mặt với người anh đã thích trong nhiều năm như thế nào? Nhất là khi người ta hoàn toàn không biết sự tồn tại của anh?

.

.

.

Ngày đầu tiên chúng ta chính thức là một đôi…

Em thích nụ cười của anh dành cho em, không giống với bất cứ nụ cười nào của anh mà em từng thấy. Nhưng em không biết nên nói thế nào nữa…

Em thích cái cảm giác chúng ta đứng bên nhau và nhìn lên bầu trời. Nhưng em không dám nói cho anh biết điều đó…

Em thích nhìn anh đánh đàn và hát bài hát dành cho mình em. Nhưng em không đủ can đảm để thừa nhận em đã len lén thu lại trong điện thoại…

Em thích cái cách anh nhìn em, dù đó chỉ là liếc mắt. Nhưng tất cả những gì em có thể làm chỉ là ngượng ngùng cúi đầu…

.

.

.

Ngày đầu tiên em nhận được ”món quà đặc biệt” của anh…

Em thấy anh xuất hiện ở trường quay mà chỉ biết trợn tròn mắt nhìn anh. Em không dám tin có một ngày anh sẽ nhìn em, tại “sân khấu” của em…

Em thấy anh uống Americano mà thấy buồn cười quá. Em BIẾT anh khó uống mà. Anh đâu nhất thiết phải cố gắng đâu…

Em nhận được món quà của anh ở giữa trời. Em không nghĩ là anh sẽ tặng em một món quà như thế. Với em, chỉ cần anh đang ngồi bên em là em có thể thỏa mãn rồi mà…

Em chia tay anh ở lối ra, nhìn theo bóng anh khuất dần. Anh đang quan tâm đặc biệt tới em? Hay tất cả chỉ là kịch bản hả anh? Em không biết nữa. Em có cảm giác như em đang muốn chuyện này thành sự thật anh à. Nhưng làm sao có thể đúng không anh. Em biết mà…

.

.

.

Ngày đầu tiên em xuất hiện trước mắt các fan của anh…

Em lo sợ, thực sự rất sợ anh à. Anh nói anh muốn em coi concert của anh. Em đã làm thế. Nhưng kinh hỉ anh mang đến cho em trong concert khiến em muốn khóc. Em đã nhịn, cho đến khi anh di về hướng khác thì nước mắt em mới chảy ra…

Anh à, anh làm ơn đừng làm cho em cảm động nữa. Nếu anh cứ tiếp tục như thế này, em sợ chính em sẽ không thể khống chế bản thân mình nữa…

.

.

.

Ngày đầu tiên em gặp anti-fans…

Em giật mình. Những lo lắng của em cuối cùng lại thành thật. Em đã cố rất cố. Công ti nói em cứ thoải mái trên chương trình với anh, vì nó là chương trình “thực tế”. Nhưng cái “thực tế” ấy đầu phải thực đúng không anh…

Anti-fans thật đáng sợ. Em không muốn, không muốn nghĩ về họ một giây nào nữa. Nhưng họ lại ám ảnh em, khiến em không thể yên giấc. Em phải làm sao mới có thể thoát ra khỏi chuyện này đây anh?

.

.

.

Và ngày cuối cùng em ghi hình cùng anh…

Em tránh nhìn vào đôi mắt của anh, hết sức có thế. Em không hiểu tại sao chuyện em không tiếp tục chương trình lại khiến anh giận dữ đến thế. Em biết anh không thế không rời khỏi chương trình này. Nhưng ai tuyên bố rời khỏi nó thì có ý nghĩa gì đầu anh? Em chỉ nói trước anh thôi mà…



Em nhận điện thoại của “chàng trai số 3”. Anh ấy nói anh không thích uống, nhưng lại đang uống rất nhiều. Thật sao? Nhưng liên quan gì đến em hả anh? Em chỉ là BẠN DIỄN của anh trong một chương trình THỰC TẾ thôi…




Hết phần 1

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét