Tác giả: Stella
Nhân vật: Thắng (OC)
Rating: PG (?!)
Tuyên thệ: Câu chuyện do chính tôi sáng tác. Mọi nhân vật và tình tiết trong truyện này đều thuộc về bản thân tôi. Vui lòng đọc truyện tại trang nhật ký cá nhân này và không mang truyện ra khỏi blog mà không có sự đồng ý của tác giả. Xin chân thành cảm ơn.
A/N: Truyện được viết một cách vô cùng ngẫu hứng sau khi tôi chơi game The Last Day on Earth. Đó là một trò chơi khá hay, dù rằng nó cũng tốn kha khá thời gian của tôi.
Đó là một đêm tối như mực. Tòa
nhà cũ kĩ ấy phát ra những âm thanh cố gắng cuối cùng. Rồi thanh âm ấy cũng im
bặt. Vài ba bóng người đứng bên nhau, họ cùng cúi đầu và thu lấy những tờ báo
nóng hổi cho số cuối cùng sẽ được giao đến người đọc vào ngày mai. Một người
trong số họ, người già cả và có vẻ có uy tín nhất trong số họ hít thật sâu, rồi
ông nói, “cảm ơn mọi người.” Sau câu ấy, ông cũng không nói thêm một lời nào nữa.
Cánh cửa phía sau lưng họ bỗng bật
mở. Một nhóm đàn ông mặc áo đen tiến vào. Gương mặt của họ cũng bị che khuất
phía sau những chiếc kính lớn màu đen, khiến cho người ta không thể nhận ra rốt
cuộc gương mặt hay hình dáng của họ như thế nào. Một người trong số họ thò tay
vào trong túi của mình và rút ra một chiếc hộp nhỏ màu đỏ bằng gỗ. Anh ta cất
giọng, thanh âm khàn khàn như đã bị cố tình bóp méo vậy. “Cảm ơn các ông đã hợp
tác. Từ giờ chính phủ sẽ tiếp nhận nơi này. Các ông cần uống thuốc và quên hết
mọi thứ đã xảy ra ở nơi này.”
Người đàn ông già cả kia khẽ cau
mày. Điều này dường như không có trong thỏa thuận của họ trước đó. Nhưng người
đàn ông đeo kính đen kia đã mở chiếc hộp đỏ trong tay mình ra. Trong đó chứa những
viên thuốc nhỏ bỏng bẩy màu vàng. Chúng trong suốt và không có lấy nổi một chút
uy hiếp nào nhưng lai có mùi hương dễ chịu đến nguy hiểm tỏa ra khiến người ta
phải bắt đầu dè chừng. Người đàn ông áo đen ấy tiếp tục, “tôi biết các ông
không muốn uống. Nhưng đây là quy định.” Anh ta vừa dứt lời thì những người mặc
áo đen phía sau lập tức tiến lên và giữ chặt những người này. Anh ta đi gần đến
phía họ, hơi thở dài vì một lí do gì đó, tuy nhiên, theo một cách dứt khoát nhất,
anh ta cầm lầy từng viên thuốc nhỏ bé kia và nhét vào miệng của họ. Ngay khi thứ
thuốc đó vừa được đưa vào miệng, họ có thể nhận ra mùi hương dễ chịu của mật
ong, và điều cuối cùng mà họ có thể nhớ ra trước khi bất tỉnh đó là hương vị ngọt
ngào của nó tan chảy trong miệng mình…
Thắng tỉnh dậy trong âm thanh
kỳ lạ. Anh từ từ mở mắt. Trần nhà màu xám xịt, hệt như chính cái
số phận kỳ lạ và đen đủi của anh. Thắng hơi nhíu mày. Một cơn đau
trào đến. Anh nhanh chóng nhận ra một vết thương trên bụng mình. Nhưng
âm thành kỳ lạ vẫn vang vọng trong không gian. Anh nhìn căn phòng. Rõ
ràng, đây là một phòng bệnh viện. Nhưng anh không có ý định ở lại
đây lâu dài. Người thanh niên cố gắng quên đi vết thương của mình và
rời khỏi giường. Anh tiến đến bên cửa sổ và nhìn ra ngoài một cách
cảnh giác. Với thị lực tinh tường của mình, Thắng có thể nhận ra
vài bóng hình đang chầm chậm tiến về phía cái bệnh viện này.
Cánh cửa phòng bệnh bật mở.
Thắng quay sang nhìn. Thái – em trai của anh, nhanh chóng bước vào. Hai
người trao cho nhau một cái nhìn đầy ý nghĩa. Nhưng họ không thốt lên
được một lời. Âm thanh kỳ lạ kia ngày một lớn dần. Anh nhìn thấy
nỗi sợ hãi dâng lên trong mắt Thái, bởi em trai của anh vẫn chỉ là
một đứa trẻ mười bốn tuổi mà thôi. Nhưng hoàn cảnh không cho phép họ
sợ hãi. Anh siết chặt khẩu súng trong tay mình. Em trai của anh đang
lúi húi sắp xếp lại cái ba lô của cậu lần cuối. Rồi cậu đứng
thẳng người dậy và cầm lấy khẩu súng trường. Hai người nhìn nhau một
cái, rồi Thắng gật đầu với Thái. Cái nhìn của Thắng mang đầy vẻ
quyết tâm hơn bao giờ hết.
Thắng nuốt viên thuốc giảm
đau mà em trai anh vừa đưa. Có lẽ, cơn đau của sẽ biến mất trong một
chốc lát. Có lẽ, nó sẽ giúp anh qua được giờ phút này. Thắng không
biết chính xác mình sẽ làm được gì hay bản thân anh muốn cái gì.
Nhưng Thắng hy vọng ít nhất, em trai của anh có thể được an toàn.
Những sinh vật kỳ cục ấy chầm chậm bước đi, và cuối cùng chúng cũng đến được bệnh viện. Xung quanh nơi đây, không còn có một sinh vật sống sót nào. Chúng ngửi ngửi trong không khí một chút. Rồi có một hay hai trong số chúng gào lên, thứ âm thanh kỳ cục mà không người nào có thể hiểu nổi. Trong một giây nào đó, người thanh niên mới tròn đôi mươi ở cửa bệnh viện kia cảm thấy sợ hãi. Nỗi sợ mà anh không thể thể hiện ra, khi chính bản thân anh phải làm chỗ dựa cho một đứa trẻ kém mình sáu tuổi. Thắng lên đạn, liếc mắt nhìn em trai mình. Cậu gật đầu với anh, sự sợ hãi trong mắt vẫn tràn ngập. Mười bốn tuổi, không đủ để trưởng thành, nhưng cậu bé bị buộc phải trưởng thành một cách gấp gáp.
Thắng bắn ra viên đạn cuối
cùng của mình. Anh rơi một giọt nước mắt, một giọt nước mắt hiếm
hoi kể từ khi mọi chuyện xảy ra. Anh thầm nghĩ, thế là hết. Có lẽ,
anh chẳng còn cơ hội sống sót. Anh liếc mắt sang phía bên kia, em trai
anh vẫn đang cố gắng bắn đi những viên đạn cuối cùng của của nó.
Đúng lúc này, một sinh vật lạ kỳ lao đến tấn công anh. Thắng rút con
dao vẫn đang dắt bên hông của mình ra. Anh biết, mình không thể ngã
xuống.
Sinh vật ấy lao về phía anh
với một tốc độ bất thường, khác hẳn với sự chậm rãi của những
đồng loại khác của nó. Có lẽ là tiến hóa chăng. Cũng phải thôi. Đã
hơn ba tháng rồi mà. Thắng cảm thấy thật tuyệt vọng. Sự tuyệt vọng
phát ra từ tận sâu thẳm trong trái tim của anh. Sự tuyệt vọng mà anh
đã cố gắng vùi lấp bấy lâu nay.
Đúng lúc này, một tiếng
súng trường vang lên từ phía sau sinh vật kỳ lạ kia, khiến cho cả Thắng
và Thái cùng ngạc nhiên. Khi sinh vật ấy ngã xuống, làn bụi mờ mịt
tản đi, hai anh em họ mới có thể nhận rõ kẻ đang đến. Đó là một
người phụ nữ mà họ không nghĩ là rằng bà sẽ xuất hiện, một người
phụ nữ mà họ đã tưởng họ đã bị mất đi mãi mãi. Người phụ nữ rưng
rưng nước mắt nhìn họ. Phía sau bà là một người đàn ông vô cùng quen
thuộc với hai người họ. Thắng và Thái lao về phía ấy. Vòng tay ấm
áp của người đàn ông và người phụ nữ mở rộng cho cả hai. Ít ra,
trong tuyệt vọng, họ lại nhìn thấy hy vọng.
Xe chạy càng lúc càng nhanh.
Thắng chăm chú nhìn cảnh vật trôi qua bên ngoài trong lúc Thái vẫn
trầm trồ ngạc nhiên về những thứ được chất trong xe. Từng tòa nhà
lớn đổ sập xuống. Lớp cát bui cuốn lên theo từng cơn gió. Vài ba sinh
vật chầm chậm bước đi trong ánh chiều tà. Những cái cây lớn chết
khô, đổ nghiêng về một phía. Cỏ mọc lan tràn, phủ một màu vàng úa lên
mặt đất. Thắng quay sang nhìn người đàn ông đang cầm tay lái. Anh không
tin vào số phận nhiều lắm, nhưng ít nhất, hôm nay anh tin.
Người đàn ông liếc sang nhìn
anh, cái nhìn cương quyết và sắc bén của một người lính lâu năm trong
quân ngũ. Thắng nở một nụ cười như trẻ con, khiến ánh mắt của người
đàn ông trở nên ấm áp hơn phần nào. Anh biết, cuối cùng mình cũng
có thể dựa vào một ai đó. Có lẽ, cuối cùng họ sẽ có thể sống
sót. Có lẽ, số phận vẫn đang mỉm cười với anh. Và có lẽ, sau cùng,
anh vẫn được ở bên gia đình của mình.
Mọi thứ trở nên hoang tàn. Không còn một người bình thường
nào có thể sống sót được trong cái hoàn cảnh khắc nghiệt ấy. Từng
nhóm người sống sót tụ tập lại với nhau, trong những căn hầm quân
đội kiên cố. Một vài nhà nghiên cứu xả thân mình để thực hiện thí
nghiệm. Không ai rõ thí nghiệm thành hay bại. Không ai hiểu thí nghiệm
rồi sẽ đi đến đâu. Nhưng ít nhất, nhưng kẻ sống sót còn có thể hy
vọng – hy vọng về một ngày mai tươi sáng hơn.