Tác giả: Stella
Thể loai: Kinh dị
Nhân vật: Sowon/Kim Sojung (Gfriend)
Tình trạng: Hoàn thành (Chỉnh sửa lại lần cuối vào 20/3/2018)
Tuyên thệ và cảnh báo: Nhân vật chính của câu chuyện này thuộc
về chính cô ấy. Nội dung và tình tiết của câu chuyện thuộc về tôi. Anti/Bullies hãy làm ơn tránh xa câu chuyện này. Tôi mong câu chuyện của mình sẽ không bị copy sang bất cứ nơi nào
khác. Xin chân thành cảm ơn.
A/N: Chúc mừng sinh nhật Sowon!!!! Xin lỗi vì đã
dành tặng em một câu chuyện kinh dị *cười*. Sinh nhật vui vẻ nhé,
nhóm trưởng hoàn hảo của Gfriend.
Seoul mưa.
Tiếng mưa đập vào cửa kính càng ngày càng lớn.
Cô gái khẽ cựa mình. Cánh tay của cô đã tê rần.
Những mạch máu của cô không thể hoạt động theo cách bình thường vốn có của nó. Đôi chân mảnh khảnh khẽ đẩy đẩy một cái gì đó vô hình đang siết
chặt lấy cô gái, nhưng những cố gắng của cô chỉ là vô dụng. Đôi mắt
của cô khe khẽ mở ra.
Cô nhìn thấy cái gì đó màu vàng và nhợt nhạt đung đưa
trước mắt mình. Cô gái cố gắng để mình tỉnh táo hơn một chút. Cô
nhận ra một cái bóng đèn vàng đang lắc lư trước mắt mình. Cô gái cố
gắng cựa quậy để ngồi dậy. Tuy nhiên, cô lại nhận ra mình đang bị
trói chặt bằng dây thừng.
Ardenaline của cô gái mảnh khảnh ấy tăng vọt. Ngay khi
cô còn đang cố gắng xác định chuyện gì đang xảy ra với mình thì tiếng
bước chân vang lên. Cô cố gắng nhìn vào khoảng tối bên tay trái. Âm
thanh lớn dần lên. Tiếng bước chân chậm rãi lớn dần như nỗi hoảng sợ
đang nhen lên trong tâm trí của cô.
Cô gái vội vã nằm xuống lần nữa trong hoảng sợ và
nhắm mắt lại, như thể việc ấy có thể khiến cô rời khỏi chỗ này
ngay lập tức. Tiếng bước chân càng lúc càng rõ ràng, rồi tiếng cửa
được mở ra. Cô có thể nghe thấy tiếng chìa khóa được tra vào ổ lạch
cạch. Cô cảm thấy mọi chuyện thật kỳ cục đến không thể lý giải
được.
Mùi hoa oải hương và mật ong xen lẫn vào nhau truyền
tới khứu giác. Chúng hòa hợp một cách kỳ quái. Cô có thể cảm nhận
được có một bàn tay đang sờ lên tóc mình. Hơi thở của ai đó rõ ràng
như thể người đó đang thở sát bên tai cô vậy.
“Em vẫn chưa tỉnh sao, Sojung?” Một giọng nam vang lên
bên tai cô. “Không biết em thích tôi gọi là Sojung hay Sowon nhỉ?”
Giọng nam ấy trầm trầm và khàn đục. Nó mang theo sự
nguy hiểm đáng sợ. Sowon cố gắng điều chỉnh hơi thở của mình, để kẻ
kia không phát hiện ra cô đã tỉnh giấc.
“Em chắc chẳng còn nhớ tôi là ai nữa đâu, đúng không
Sojung?” Người đàn ông đó tiếp tục nói. Chợt, Sowon cảm thấy có cái
gì đó lành lạnh lướt qua má mình. Trong một giây, trái tim yếu ớt
của cô như muốn ngừng đập. “Tôi nên làm gì với em đây.”
Người đàn ông tự lẩm bẩm một mình. Sowon hiện lên vô
vàn câu hỏi trong đầu. Tại sao cô lại ở đây? Người đàn ông này là ai?
“Tôi là người hâm mộ đầu tiên của em đấy, Sojung.”
Người đàn ông đó nói tiếp, cứ như kiểu có thể biết được những câu
hỏi đang hiện lên trong đầu của cô vậy. “Tôi là người đầu tiên đăng ký
fancafe của em, là người đầu tiên được gọi là master của Sowon.”
Người đàn ông nói và rơi vào dòng hồi ức của riêng
mình. Sowon cảm thấy vô cùng kỳ cục. Đùa
gì vậy? Master đầu tiên của cô là con gái cơ mà. Sowon đang bận
rộn phản bác những gì người đàn ông lạ nói thì thấy một cái gì
đó ấm ấm và mềm mại chạm vào môi của mình. Cô hoảng hốt xen lẫn
sợ hãi.
“Em có biết, tôi ghét nhìn thấy em càng ngày càng
nổi tiếng đến thế nào không?” Người đàn ông lạ mặt nói với giọng
bức tức. “Em cười, nhưng không còn cho riêng tôi. Em nhìn, nhưng lại
nhìn về phía kẻ khác. Em vẫy tay, nhưng với những đứa ngốc ngếch hai
bên tôi.”
Người đàn ông bực tức khiến Sowon thật muốn mở mắt
ra nhìn xem người này là ai, nhưng không dám vì sợ. Lẽ nào người hâm mộ của mình lại có người như thế này?
Cô tự hỏi.
“Tôi sẽ khiến em chỉ thuộc về tôi mà thôi.” Người đàn
ông đi đến quyết định. Sowon cảm thấy thứ lành lạnh mới lướt qua má giờ
đã chạm đến cái cổ của cô. “Em chỉ của tôi mà thôi, Kim Sojung.”
Sowon sợ hãi và mở to mắt của mình.
Năm cặp mắt đang nhìn thẳng vào cô và chủ nhân của
chúng thì đang nén cười.
“Kim So Jung, chị nãy giờ trông buồn cười lắm.” Cô
gái tóc ngắn nói với cô.
“Chị toàn nói vớ vẩn thôi.” Một cô gái khác nói như
thế. Cái mũi nhỏ nhắn của cô nàng khịt khịt tỏ vẻ chị thật là nhát gan mà.
“Lần sau chị đừng có bắt tụi em xem phim ma cùng chị
nữa nhé.” Một cô gái khác nói. Gương mặt của cô bé phụng phịu thấy
rõ.
“Chị không thích thì không cần cố xem phim cùng tụi
em đâu.” Một cô gái nữa lên tiếng.
“Chị nên về giường ngủ đi. Ngủ kiểu này đau người
đấy.” Cô gái cuối cùng nói với Sowon như thế. Lúc này, cô mới xác
định được mình đang ngồi trong phòng khách của kí túc xá. Sowon muốn
cười bản thân mình kinh khủng.
“Này, chị vừa mới nằm mơ.” Cô nói như thế, và ngay
lập tức nhận được cái nhìn coi thường của mấy cô gái đang ngồi xung
quanh.
“Tụi em biết. Chị toàn nói vớ vẩn từ nãy tới giờ.”
Cô gái tóc ngắn nói một cách nhõng nhẽo, chỉ ra cái sự thật mà cô
vừa nói ban nãy.
Sowon duỗi duỗi người. Cô phát hiện ra mình vừa ngồi
ngủ trên sôpha. Màn hình chiếu trước mặt họ đang chạy những dòng credit
cuối cùng. Đôi chân của cô không biết bị cái gì đè lên mà tê rần.
Sowon nói một cách uể oải khi không thấy ai thèm tò mò về giấc mơ
của mình. “Chị về giường ngủ đây.” Sowon đứng dậy và đi về
phòng mình.
Trong bóng tối, một người đàn ông đang ngồi trước
màn hình máy tính. Trên màn hình là rất nhiều hình ảnh khác nhau
của một cô gái xinh đẹp. Người đàn ông nhìn chăm chăm vào một điểm
cố định. Đôi mắt của anh ta ánh lên một vẻ gì đó mà không ai hiểu
được. Anh ta lẩm bẩm, “Sojung… Sojung của tôi…”
Lời kết: Tất nhiên là người nổi tiếng nào cũng có
những fan đầu tiên của mình từ ngày bắt đầu. Gfriend cũng thế thôi.
Tôi thật tự hào là một trong những người yêu thích Gfriend kể từ khi
họ mới debut (không tin thì bạn có thể kiếm comment của tôi cho họ
trên Youtube từ video debut hoặc dance practice Glass Bead chẳng hạn). Hi
vọng các cô gái của tôi sẽ luôn được thật nhiều người yêu mến, và
không gặp ai đó… biến thái như trong giấc mơ của Sowon *cười lớn*
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét