2. Lâu rồi không gặp, Neville!
Một
lần nữa, tháng Chín lại đến. Sân ga số Chín và số Mười ở Nhà ga Ngã tư Vua đông đúc hơn thường
lệ rất nhiều. Thi thoảng lại có ba bốn người cùng nhau đâm sầm vào
cái cột lớn giữa hai sân ga một cách hết sức hiển nhiên. Nhưng dường
như những vị khách bình thường
khác ở nơi đây không mấy tò mò hay bận tâm đến sự bất thường ấy.
Đằng
sau cái cột lớn giữa hai sân ga, ở sân ga số Chín-ba-phần-tư, đang có
hàng trăm kẻ ăn mặc hết sức kỳ cục và buồn cười. Tiếng chim cú mèo
kêu, tiếng cóc nói chuyện, tiếng mèo rên rỉ,… cùng với tiếng đùa
giỡn của đám trẻ con, tiếng chào hỏi nhau của người lớn, hòa quyện
và khiến cho sân ga bí mật của
những kẻ bất thường này. Neville
Longbottom yên lặng ngồi ở cuối toa tàu. Hôm nay, anh quyết định bắt
chước giáo sư Remus Lupin của mình khi xưa, lẫn vào đám học sin và lên
tàu để trở lại Hogwarts – ngôi nhà thứ hai của anh. Giáo sư Thảo dược
tân nhiệm của Hogwarts ngồi một mình và ngắm nhìn cuộc chia tay của
ba mẹ và những đứa trẻ ở dưới sân ga kia. Ngày còn đi học, anh chẳng
bao giờ được bố mẹ của mình đưa đến đây hết. Bố mẹ anh hồi ấy chỉ
biết cười và đưa rác làm quà
cho con trai duy nhất của họ. Longbottom hơi lắc lắc đầu để xua đi
những ký ức buồn bã của mình.
Cánh
cửa toa bật ra. Nó lôi Longbottom ra khỏi mớ hồi ức không mấy vui vẻ.
Anh liếc mắt sang nhìn. Đứa trẻ đang thò đầu vào có mái tóc màu
rơm. Đôi mắt của nó ánh lên sự vui vẻ khi nhìn thấy anh. Thằng bé lên
tiếng, “Chú Neville. Con tìm chú mãi từ nãy đến giờ.”
“Ta
đến hơi sớm.” Longbottom cười hiền hậu. “Con nên tập gọi chú là giáo
sư Longbottom.”
“Nghe
cứ kỳ kỳ sao ấy.” Thằng bé bĩu môi một cách không hài lòng gì hết.
“Ba Harry và mẹ Ginny bảo chú sẽ làm chủ nhiệm nhà Gryffindor phải
không ạ?” Thằng bé ngước đôi mắt hết-sức-ngây-thơ và nhìn thẳng vào
mắt anh.
“Đúng
vậy.” Longbottom trả lời thằng bé.
“Vậy
chú sẽ không trừ điểm của con đúng không?” Thằng bé háo hức nói, như
thể nó đang lên kế hoạch cho những hành động phá luật của mình dưới
sự bảo kê của Viện trưởng tương lai nhà mình.
“Nếu
con có thể vào Gryffindor, ta sẽ xem xét.” Anh nổi hứng trêu chọc
thằng bé, khiến cho nó phụng phịu.
“Con
sẽ vào Gryffindor.” Thằng bé nói
một cách vô cùng khẳng định. “Ba con, mẹ con, ba đỡ đầu, mẹ Ginny, ông
bà nội và ông ngoại của con đều là Gryffindor. Vậy nên con cũng là Gryffindor.”
“Chưa
chắc.” Longbottom cười một cách hết sức vui vẻ. “Con còn quên bà
ngoại của con đó. Bà ngoại con là Slytherin.”
“Không
tính. Không tính.” Thằng bé phẫn nộ lắc đầu. “Cả nhà đều là Gryffindor hết. Và con cũng sẽ như thế.”
“Thực
ra thì…” Longbottom hơi dừng một chút và đặt một tay lên vai của thằng
bé. Anh nhìn sâu vào đôi mắt nâu của đứa trẻ. “Anh hùng không nhất
thiết phải xuất phát từ Gryffindor. Và kẻ xấu không nhất thiết phải
học ở Slytherin. Con chỉ cần là chính con thôi, Ted.”
Đám
tân sinh mười một tuổi rời thuyền và đi theo vị giáo sư phía trước.
Vẻ ngoài đáng sợ với bộ râu màu đen rậm rạp và thân hình to lớn của
ông khiến chúng không dám ho he dù chỉ một lời. Chúng chỉ biết cố
căng mắt để có thể bước đi một cách vững vàng. Vị giáo sư to lớn
kia đứng trước một cánh cửa và gõ hai cái. Ngay lập tức, cánh cửa
đen thui mở ra.
“Tân
sinh đã có mặt, giáo sư Flitwick.”
“Cảm
ơn anh, giáo sư Hagrid.” Một thanh âm lanh lảnh vang lên, đáp lời vị
giáo sư to con dẫn đường cho tụi trẻ. Đám trẻ đứng cuối hàng hơi
nghiêng người một chút để có thể nhìn thấy người vừa mới lên tiếng
trả lời. Nhưng chúng chẳng nhìn
thấy bất cứ ai.
Vị giáo
sư to con đi qua cánh cửa và đóng nó lại. Bọn trẻ chỉ có thể nhìn
thấy ánh sáng màu vàng hắt ra từ phía sau cánh cửa. Nhưng nó đóng
lại ngay lập tức trước mắt chúng.
Mấy
đứa bé đang đứng trên cùng ngạc nhiên trước người mới xuất hiện. Đó là một người đàn ông nhỏ nhắn,
trông ông hệt như những yêu tinh của ngân hàng phù thủy Gringotts. Ông
cất tiếng nói. Giọng ông không trầm trầm và già cả như gương mặt mà
bọn trẻ đang nhìn thấy. Nó hơi cao hơn bình thường. Trong thanh âm của
ông chứa đầy sự vui vẻ. Nhưng sự vui vẻ ấy lại chẳng thể làm cho
những đứa trẻ mười một tuổi kia bớt hồi hộp một chút nào.
“Sắp
đến giờ phút vô cùng quan trọng trong bảy năm sắp tới của các trò ở
Hogwarts. Sau lễ phân loại, các trò sẽ không chỉ là học sinh của
Hogwarts. Các trò sẽ trở thành những Gryffindor, Hufflepuff, Ravenclaw
hay Slytherin. Các trò sẽ tận hưởng khoảng thời gian niên thiếu tuyệt
diệu của mình ở nơi đây cùng với đồng bạn của mình. Ta hy vọng dù
có là ai, là học sinh của nhà nào đi chăng nữa, các trò cũng có
thể làm hết sức mình để không phải hối hận.”
Tụi
trẻ hết sức ngoan ngoãn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu ý của ông.
“Các
trò sẽ có những người bạn mới ở nơi này. Những người ấy có thể
cùng nhà hay khác nhà với trò. Và các trò sẽ nhận ra rằng, bạn bè
của mình dù có ở nơi nào thì vẫn là bạn bè. Đừng sợ hãi làm bạn
với một Slytherin. Đừng e dè khi làm quen với một Ravenclaw. Đừng coi
thường khi làm bạn với một Hufflepuff. Và đừng lo lắng khi làm bạn
với một Gryffindor. Bạn bè sẽ trở thành những người vô cùng quan
trọng trong bảy năm của trò ở nơi đây.”
Đám
trẻ ngạc nhiên trước những lời vị giáo sư bé nhỏ ấy nói. Vài ba con
rắn nhỏ hơi tự ti lập tức ngẩng đầu một cách kiêu hãnh. Một số đứa
trẻ đang hoang mang vì có thể sẽ mất đi những người bạn mới quen trên
tàu lập tức mỉm cười. Chúng nhìn nhau một cách vui vẻ. Vị giáo sư
bé nhỏ đảo mắt theo dõi đám trẻ trong sự vui mừng. Nhưng ông không
nói thêm điều gì mà chỉ yên lặng đứng đó.
Toàn
bộ không gian xung quanh dần trở nên im lặng tuyệt đối. Mặc dù vị
giáo sư vừa nói xong có vẻ chẳng mấy đáng sợ, đám tân sinh vẫn có
cảm giác như có ai đó đang theo dõi mình. Chúng cứ đợi trong yên lặng
như thế ước chừng khoảng năm phút thì một tiếng vỗ tay vang lên. Tụi
trẻ ngước mắt lên nhìn vị giáo sư bé nhỏ. Ông mỉm cười.
“Đã
đến giờ, đi vào các trò.”
Tụi
trẻ nhanh chóng đi theo vị giáo sư. Bọn họ xuyên qua hai lớp cửa màu
đen và bước vào một hành lang lớn khác. Rồi bọn họ rẽ trái, đứng
trước một cánh cửa to. Vị giáo sư lắc cổ tay của mình một chút và Đại
sảnh đường được mở ra trước mắt những đứa trẻ mười một tuổi. Chúng
ngạc nhiên và thích thú khi nhìn thấy những ngọn nến đang lơ lửng
trong không trung. Trên trần nhà, bầu trời đêm lấp lánh ánh sao huyền
ảo.
Vị
giáo sư bé bỏng đang dẫn đường cho tụi trẻ bước lên và khua đũa một
chút, làm cho một cái ghế đẩu và một cái mũ phù thủy cũ kỹ hạ
cánh nhẹ nhàng trước mắt bọn trẻ. Trong sự tĩnh lặng của cả Đại
sảnh đường rộng lớn, chiếc mũ xấu
xí và cũ nát đang nằm yên
trên chiếc ghế đầu khẽ cựa quậy. Rồi những nó uốn uốn thân thể.
Lớp da nhăn nheo trên mũ co lại rồi tách ra, tạo thành một cái miệng
hết sức rộng. Bọn trẻ trố mặt ngạc nhiên. Đám học sinh lớn hơn đã
quen thuộc với cảnh này. Họ chỉ yên lặng theo dõi và lắng nghe bài
hát mới nhất.
Oh you may not think I'm pretty,
Các trò có thể cho rằng ta không xinh đẹp
But don't judge on what you see,
Nhưng đừng đánh giá chỉ bằng vẻ bên ngoài
I'll eat myself if you can find
Ta có thể cá với trò rằng
A smarter hat than me…
Thế gian chẳng có chiếc mũ nào thông minh hơn ta…
(Tiếng Anh được trích từ Bài ca nón phân loại - Harry Potter và
Hòn đá Phù thủy)
Đám
trẻ lần lượt bước lên theo danh sách. Ted Lupin không phải một trong
những cái tên nằm ở đầu. Thằng bé nhìn về phía chiếc bàn dài của
giáo sư một cách lo lắng. Nó mong mình nhận được ánh mắt an ủi nhân
hậu của chú Neville. Thế nhưng, nó chợt nhận ra rằng chú ấy đang
nhìn sang đầu bên kia của bàn giáo sư mà chẳng hề chú ý đến nó. Theo
tầm mắt của Giáo sư Longbottom, thằng
bé đưa mắt nhìn sang phía bên kia. Ngồi cạnh vị giáo sư to con dẫn
đường cho tụi nó ban nãy là một vị nữ giáo sư trẻ. Cổ thật xinh đẹp, thằng bé nghĩ
như thế. Mái tóc màu vàng của vị nữ giáo sư giống như đang sáng lấp
lánh trong góc vậy. Đúng lúc này…
“Lupin,
Ted.”
Thằng
bé thấy có ai đó khẽ đẩy mình một cái. Ted nhanh chóng đưa mắt nhìn
chú Neville của mình. Chú ấy mỉm cười với nó. Thằng bé hít một
hơi. Và khi chiếc mũ vừa chạm phải đầu nó, một âm thanh vang dội
truyền ra khắp Đại sảnh đường.
“Gryffindor.”
Neville
Longbottom ngồi lặng yên trong văn phòng môn Thảo dược học. Anh không hề
ngờ tới sẽ được gặp lại cô gái ấy ngày hôm nay. Ký ức về cái đêm
hôm ấy lại xuất hiện trong đầu anh. Chàng Longbottom cảm thấy mình
không nên như thế. Nhưng không hiểu sao, càng đè nén thì nó càng trỗi
dậy. Cả bữa tối hôm nay, thậm chí anh còn không mấy chú ý tới cậu
nhóc Ted Lupin. Anh không hề đoán được cô sẽ trở lại Hogwarts để làm
Giáo sư môn Chăm sóc Sinh vật Huyền bí cùng với Hagrid.
Tiếng
gõ cửa vang lên, lôi Neville Longbottom trở lại với thực tại. Giáo sư Longbottom trẻ tuổi uống
thêm một ngụm cà phê rồi đứng dậy ra mở cửa. Cánh cửa văn phòng màu
đen mở ra. Trong bóng tối, anh có thể nhìn thấy mái tóc dài xinh đẹp
kia tỏa ra thứ ánh sáng dịu dàng như ánh trăng. Một lần nữa trong đêm
nay, anh lại thất thần. Anh nhìn thẳng vào đôi mắt của người đang
đứng trước cửa đây và không nói nên lời. Anh không biết mình nên bắt
đầu trò chuyện với cô như thế nào. Anh không biết mình nên hỏi thăm cô
hay gửi lời chào thân thiện như một người bạn cũ lâu không gặp.
Đôi
mắt kia vẫn trong veo như trong ký ức của Neville Longbottom. Chẳng hiểu
sao, anh có thể nhớ được chính xác đôi mắt ấy đã từng thất thần
kiểu gì, từng ngập tràn nước mắt ra làm sao. Thậm chí, anh có thể
nhớ chính xác đôi mắt ấy đã chiếu thẳng vào linh hồn của anh trong
cái đêm ấy như thế nào.
“Chào
em.” Anh cất lời. Giọng nói khàn khàn hơn thường lệ.
“Chào
anh.” Cô gái đứng đó mỉm cười. “Lâu rồi không gặp, Neville!”
Tình bạn là thứ gì đó thật tuyệt
diệu. Nó chẳng bị ngăn cách bởi khoảng cách hay thời gian. Thứ duy
nhất có thể làm nó thay đổi chính là trái tim của chúng ta. Vậy liệu
trái tim của bạn có đủ trung thành hay không?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét