3. Được yêu
Một
học kỳ ở Hogwarts tưởng như rất dài nhưng lại ngắn đến không ngờ.
Đám học sinh vội vã tận hưởng quãng thời gian tuyệt diệu ở nơi đây
mà không hề lo lắng hay băn khoăn đến nhưng gì sắp đến vào cuối học
kỳ: kiểm tra. Đến khi các giáo sư vô cùng thân thiện và nhân hậu thông
báo cho chúng về lịch thi cuối kỳ, như một lẽ tất nhiên, thư viện
trở nên đông đúc và ồn ào một cách bất thường. Những cư dân thích
thường trú trong thư viện buộc lòng phải lựa chọn thay đổi địa bàn
của mình. Trong số những cư dân ấy, giáo sư Longbottom và giáo sư
Lovegood không phải là duy nhất.
Neville
Longbottom ngồi trong văn phòng môn Thảo dược học của mình. Hôm nay tuyết
bắt đầu rơi. Ánh lửa ấm áp từ lò sưởi chẳng thể xua đi sự lạnh
lẽo trong văn phòng. Anh nhìn chăm chăm vào bài luận của lũ học sinh
năm thứ tư, nhưng ngòi bút lông trên tay của anh lại chẳng di chuyển
lấy một phân. Đôi mắt nhìn chăm chăm vào một điểm nào đó trên tờ
giấy da. Thế nhưng bất cứ ai hiểu chàng Longbottom sẽ nhận ra anh đang
thất thần một cách hết sức nghiêm trọng.
Neville
cứ ngồi như thế mấy tiếng đồng hồ. Hôm nay, anh không có ý định ghé qua
thư viện như thường lệ. Kể từ ngày trở lại Hogwarts, không hiểu sao
anh thấy thích thư viên hơn hẳn thời đi học. Anh biết nguyên nhân là do
ai. Tuy nhiên, giống hệt như lúc trước, anh không dám nói lấy một lời.
Cô gái kia, à không, nữ giáo sư trẻ tuổi kia, chỉ đơn thuần coi anh là
một người bạn cũ, không hơn không kém. Cô luôn mỉm cười với anh, thậm
chí là trêu chọc anh về chuyện mà bà nội Longbottom đang liên tục
thúc giục. Mỗi lần cô lôi lời bà nội anh nói ra, Neville chỉ biệt
mỉm cười một cách bất lực. Anh đoán cô không hề hiểu được ánh mắt
mà anh trao cho cô. Có lẽ, họ chỉ là bạn bè mà thôi…
Nữ
giáo sư tóc vàng trẻ tuổi ngồi trong văn phòng của mình. Cô đáp ứng
lời mời của Hiệu trưởng McGonagall để trở lại Hogwarts gặp một người
nào đó. Trước đây, cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ yêu một người khác
ngoài người ấy. Nhưng cuối cùng, trái tim của cô lại thay đổi. Cô gái
tóc vàng muốn bật cười tự giễu. Cuối cùng, cô vẫn chỉ là một cô-khùng mà Ravenclaw ai cũng biết.
Bây giờ, cô lại cảm thấy hơi hối hận với quyết định trở lại ngôi
trường này. Môn Chăm sóc Sinh vật Huyền bí không đến mức cần hai giáo
sư ở đây. Dù sao nó cũng chỉ là một môn học tự chọn.
Nữ
giáo sư không hề nhận ra rằng, đám học sinh năm thứ năm và năm thứ
bảy hạnh phúc như thế nào khi có cô đứng lớp. Với những phù thủy
trẻ tuổi sắp phải tham gia OWLS và NEWT, có được một vị Ravenclaw
đứng lớp và lựa chọn sinh vật huyền bí tuyệt hơn một vị giáo sư
Gryffindor đứng lớp rất nhiều. Tất nhiên chúng không hề ghét bỏ vị
giáo sư to lớn và hiền lành nhà mình. Chúng chỉ ghét bỏ những sinh
vật đáng yêu và thú vị mà ông mang đến thôi.
Cô
nhấp một ngụm từ chiếc ly màu xanh trên bàn. Nếu Neville Longbottom ở
đây, có lẽ anh sẽ nhớ đến chiếc ly này một chút. Nhưng tiếc là
không. Vị giáo sư Longbottom kia còn đang bận rối rắm và tiếc nuối vì
chuyện không thể dành thời gian ở thư viện cùng ai đó trong văn phòng
của mình. Đôi mắt của cô gái tóc vàng hơi thẫn thờ, giống hệt như
đôi mắt của vị giáo sư nam trẻ đang ngồi cách đó hai tầng lầu. Một
tiếng tặc lưỡi vang lên. Chiếc đũa phép màu tím phát ra một tia sáng
biêng biếc. Rồi chiếc bút lông ngỗng nhảy lên và bắt đầu làm việc
của mình. Vị nữ giáo sư quyết định cầm lấy chiếc ly và chuyển sang
ngồi ở chiếc ghế bành đơn đối diện lò sưởi.
Ánh
lửa bập bùng nhảy múa theo một vũ điệu không tên như năm nào. Đôi mắt
xanh phản chiếu lại toàn bộ hình ảnh bên trong lò sưởi ấy. Tiếng gõ
cửa vang lên. Ba tiếng. Không nhanh không chậm. Cô gái rời mắt khỏi lò
sưởi và ngọn lửa ở bên trong nó. Đũa phép hơi ngóc đầu lên, nhưng
đột nhiên cô gái lại chẳng muốn mở nó ra. Ba tiếng gõ cửa nữa lại
truyền đến tai cô. Cô gái hít một hơi, rồi không hề chần chừ mà mở
cửa. Cô đoán chính xác người đến là ai.
“Chào
em. Hôm nay thế nào?” Chàng trai đứng trước cửa nhìn thẳng vào mắt cô
một cách ngốc nghếch hết sức. Đôi mắt của nàng đại bàng kiêu hãnh
ánh lên một tia sáng kỳ lạ. Cô mỉm cười đáp lời.
“Không
tệ. Có chuyện gì mà anh phải đến tận văn phòng của em vậy?”
“Chỉ
là…” Chàng trai hơi đỏ mặt. Điều đó khiến cho cô gái cảm thấy kỳ
cục. “Chỉ là… anh cảm thấy cần người tâm sự một chút.”
“Được
rồi.” Cô gái hơi thở dài rồi nghiêng người, nhường lối cho chàng trai
mới đến tiến vào văn phòng của mình. Cô quay người lại và bỏ lỡ
ánh mắt kỳ vọng xen lẫn hụt hẫng của chàng trai.
Hai
người họ ngồi đối diện nhau. Anh tìm đến cô để tâm sự nhưng từ khi
họ ngồi xuống đến giờ, anh lại chẳng nói một lời. Cô gái cảm thấy
tình huống của họ thật kỳ cục. Dù có chuyện gì đã từng xảy ra, thì chí ít họ vẫn là bạn cũ. Đáng lẽ
cái thứ không khí kỳ quái này phải biến mất sau mười năm xa cách
giữa họ chứ. Nhưng không, nó chẳng hề vơi bớt một chút nào hết.
“Anh
muốn tâm sự chuyện gì?” Cô phá tan bầu không khí yên lặng kỳ cục
giữa hai người họ. Chàng trai giật mình, như thể anh vừa bừng tỉnh
khỏi một giấc mộng lạ lùng nào đó.
“Mười
năm qua em đi những đâu?” Chàng trai quyết định hỏi. Sau đêm hôm ấy, họ
đã không gặp nhau. Không ai có được tin tức của cô. Anh đã cố gắng
nhờ vả bạn bè ở Bộ Pháp thuật. Nhưng chẳng ai cho anh một thông tin
hữu ích.
“Đi
tìm Quấy rầy manh và Thú vỏ sừng vụn trong rừng rậm Scandinavia.” Cô
gái nói một cách hờ hững.
“Em
tìm được chứ?” Chàng trai hỏi.
“Không
dễ như em nghĩ.” Cô đáp như thể chẳng hề bận tâm.
“Em
sẽ đi tìm kiếm chúng tiếp chứ?”
“Em
không biết. Có thể có. Cũng có thể không.” Cô đáp nước đôi. Chàng
trai ngồi đối diện hơi cau mày. Rồi anh hít sâu một hơi và quyết
định.
“Luna
này, đêm hôm ấy….”
Nhưng
cô không để anh nói hết lời. “Phu nhân Longbottom rất lo lắng về chuyện
kết hôn của anh đấy.”
“Anh
biết.” Neville dập tắt ý định nhắc lại ký ức giữa anh và cô.
“Nếu
anh cố gắng nghiêm túc thì phu nhân Longbottom sẽ không phải lo lắng
đến thế.” Cô gái nhận xét. Câu nói của cô khiến anh ngạc nhiên vô
cùng. Cô rời nước Anh mười năm mà anh chẳng thể nào tìm thấy được.
Ấy vậy mà cô lại nói chuyện như thể bà cô thường xuyên tâm sự với
bà nội anh vậy.
“Thực
ra, anh có người trong lòng.” Giáo sư Longbottom trẻ tuổi nói và nhìn
thẳng vào mắt cô. Sự chân thành trong đôi mắt của anh khiến nữ phù
thủy ngồi đối diện bối rối. “Anh muốn cầu hôn với cô gái ấy, nhưng
anh còn chẳng thể tìm được cô ấy ở nơi nào thì sao có thể cầu hôn
cơ chứ.”
“Tại
sao anh lại muốn kết hôn với cô ấy? Trách nhiệm?” Cô gái tóc vàng
tránh đi ánh mắt chân thành kia. Cô không hề nhìn thấy sự thất vọng
trong đôi mắt của chàng sư tử.
“Không.
Không phải là trách nhiệm.” Anh phủ nhận.
“Anh
biết em mong ước mình có một gia đình như thế nào không?” Đột nhiên,
cô hỏi.
“Một
người chồng và những đứa con thông minh chăng?” Anh cười, bông đùa một
cách nhạt toẹt.
“Một
người yêu em.” Cô đáp. Mái tóc vàng không hiểu tại sao lại trở nên vô
cùng ảm đạm, như thể bị rút đi vẻ rạng rỡ nên có của mình bằng
một lời nguyền không tiếng động nào đó.
“Một
người yêu em?” Chàng sư tử mở to mắt nhìn cô gái ngồi đối diện.
“Đúng
vậy.” Cô gật đầu. “Em muốn biết cảm giác được yêu là như thế nào.”
Cô nói một cách buồn bã. “Yêu người khác quá mệt mỏi.”
“Được
yêu?” Neville Longbottom lặp lại trong vô thức. Rồi anh đột ngột đứng
dậy. “Anh nên trở lại văn phòng của mình và phê nốt chỗ bài tập
thảo dược.” Anh bước ra cửa một cách vội vàng. “Tạm biệt em, Luna.”
“Tạm
biệt.” Cô gái khẽ lẩm bẩm sau khi chàng trai rời đi và cánh cửa đã
khép chặt lại. Đôi mắt của cô đượm một nỗi buồn không tên.
Neville
Longbottom trở lại văn phòng của mình. Anh thở dốc vội vàng. Trái tim
đập nhanh liên hồi. Nó đang hoảng loạn như chính tâm trí của anh vậy.
Giáo sư Longbottom nở một nụ cười khổ. Anh nhớ tới lời cô gái kia
vừa nói với mình. Đúng, cảm giác được yêu là như thế nào? Anh cũng
không biết nữa. Anh đã cho rằng mình phải có trách nhiệm với cô. Anh
đã cho rằng mình nên thực hiện những điều mình nên làm cho cô sau đêm
đó. Nhưng anh chưa bao giờ suy xét đến chuyện cô mong muốn. Anh đã sai
rồi sao? Mười năm qua, anh đã sai rồi sao? Neville tựa vào tường và
dần ngồi hẳn xuống sàn theo một cách rất không phù thủy.
Anh
nhớ lại ánh mắt và con tim mình từng tập trung chỉ để truy đuổi
hình bóng của một cô gái. Anh từng rất ngốc nghếch và ngây thơ cho
rằng một ngày nào đó, điều kỳ diệu sẽ xảy ra và cô gái tóc nâu
xinh đẹp thông minh kia sẽ hiểu được những ẩn ý trong mắt anh. Dù là
một chú sư tử can trường thì bản năng và sự dạy dỗ của quý tộc không
cho phép anh vượt ra ngoài khuôn khổ của mình. Dù cho bà nội của anh –
phu nhân Longbottom, có là người ủng hộ của Hội Phượng Hoàng thì anh
cũng chẳng thể đưa một phù thủy phi
thuần huyết vào gia phả của nhà mình. Vì thế anh đã chùn bước.
Vì thế anh đã hối hận.
Anh
đã tìm kiếm một cô gái khác - người con gái tóc vàng ấy, chỉ bởi
vì cô phù hợp với anh và gia tộc của anh nhất. Nhưng hôm nay, một lần
nữa, anh lại hối hận. Cô không phải quý tộc. Cô thuần huyết, nhưng cô
có những tiêu chuẩn của riêng mình. Cô cần một người yêu mình. Cô
muốn biết cảm giác được yêu. Neville úp mặt vào lòng bàn tay. Một
cái gì đó nặng nề xiết chặt lấy trái tim của anh.
Đàn ông đôi khi phải chịu rất nhiều áp
lực mà những người phụ nữ chẳng thể hiểu nổi. Họ không thể hiện
nó ra bao giờ, nhất là với những người quan trọng của họ. Bởi vì
đó là bản năng của phái mạnh. Bọn họ cũng có những phút yếu lòng.
Bọn họ cũng có những phút cảm thấy cần được bao bọc. Đừng nghe
những gì người đàn ông nói. Hãy quan sát hành động và ánh mắt của
anh ta. Thậm chí, hãy chú ý từng chi tiết nhỏ nhất mà anh ta để lộ
ra. Có lẽ, bạn sẽ phát hiện được điều mà người ấy giấu kín.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét