1. Lost the way (18+)
Các
cư dân pháp thuật ở Vương quốc Anh trở nên vô cùng háo hức trước
những tin tức được Nhật báo Tiên tri đưa ra dạo gần đây. Cậu bé sống
sót ngày nào giờ đã trở thành dũng sỹ Gryffindor thứ thiệt. Anh
cùng với hai người bạn thân và những người khác đã bảo vệ được ngôi
trường pháp thuật của mình, đánh bại Chúa tể Hắc Ám. Mọi thứ đã
trở lại với cuộc sống bình thường, hoặc hơn thế.
Harry
Potter và Ronald Weasley cuối cùng cũng thành công trong việc cầu hôn
người con gái của đời mình và nhanh chóng bước vào hầm mộ của hôn
nhân (trích lời của Seamus Finnigan). Đám cưới của họ trở thành tiêu
điểm của các hãng truyền thông lớn của giới Phù thủy như Nhật báo
Tiên tri hay Tuần san Nữ phù thủy. Tuy nhiên, Tạp chí Kẻ Lý Sự lại
chẳng chạy theo hai tin tức nóng nhất của năm ấy. Thậm chí, nếu không
nhìn kỹ, bạn đọc của Tạp chí Kẻ Lý Sự sẽ chẳng nhận ra được hai ô
nhỏ xíu đăng tin tức về đám cưới của Harry Potter cũng như bạn thân
của anh chàng, Ronald Weasley.
Đám
hai đám cưới của hai người đứa con nhỏ nhất nhà Weasley diễn ra với
số lượng khách tham dự lớn chưa từng có. Nếu bỏ qua đám cưới của cô
con gái út nhà họ – Ginny Weasley, thì số lượng người tham dự đám
cưới của Ronald Weasley sẽ được đưa vào kỷ lục của nhà Weasley. Điều
đó có lẽ là tất nhiên bởi lúc này, quý cô Hermione Granger Weasley đã
trở thành Phó trưởng phòng Luật Pháp thuật, còn phu quân tân nhiên
của cô nàng, tức anh bạn Ronald Weasley mà chúng ta đều biết, là Phó
trưởng phòng Thần Sáng – một chức vụ mà không ai trong gia đình
Weasley có thể nghĩ tới khi anh bạn Ron còn đi học ở Hogwarts.
Thế
nhưng, trong cái không khí vui mừng và nhộn nhịp của đám cưới giữa
Hermione và Ron, có hai người ngồi lặng im dưới một tán cây và nhìn
về phía sàn nhảy. Cô gái tóc vàng tỏ ra lơ đãng nhiều hơn thường lệ
để che dấu nỗi buồn khi nhìn vào gia đình của chú rể. Còn chàng
trai ngồi bên cạnh cô đang nhìn chăm chú vào cô dâu của ngày hôm nay. Hai
người họ không ai nói lấy một lời, khiến cho không khí bao trùm giữa
họ càng lúc càng trở nên kỳ quái.
Khi
mặt trời dần xuống núi, bữa tiệc vẫn tiếp tục diễn ra một cách sôi
nổi. Tiếng nhạc xập xình lan tỏa. May là các cư dân pháp thuật có
Bùa Tĩnh lặng để ngăn âm nhạc lan đến tai của ngôi làng Muggle gần
đó. Cô gái tóc vàng và chàng trai bên cạnh vẫn tiếp tục ngồi im
lặng tại chỗ của mình mà không nói lấy một lời. Cuối cùng, có vẻ
là cô gái cảm thấy mình đã ngồi đủ lâu nên đứng dậy, quay qua nhìn
chàng trai bên cạnh.
“Tiệc
sắp tan rồi, chúng ta cùng về chứ?” Cô hỏi và nhận được cái gật
đầu đồng ý. Không ai trong số những khách mời trên sàn nhảy đằng xa nhận
ra họ đã rời khỏi đó tự bao giờ.
“Đừng
về nhà vội.” Chàng trai nói với cô gái đang đi bên cạnh mình. Dưới
ánh trăng, mái tóc vàng của cô sáng lên một cách dịu dàng. Cô gái
ngước mắt lên nhìn anh. “Đi uống với anh đi.”
“Cũng
được.” Cô gái đồng ý. Khóe miệng của cô hơi nhếch lên. Đôi mắt tưởng
chừng như lơ đãng lại ánh lên sự tinh tường hơn bất cứ một ai. Cũng
đúng thôi, cô gái là một học sinh tốt nghiệp từ Ravenclaw kia mà. “Anh
có thể qua nhà em.”
“Nếu
em không ngại.” Chàng trai đáp lời. Đôi mắt của họ gặp nhau. Không
biết tại sao nhưng dường như giờ phút này, họ cảm thấy mình thật
thấu hiểu người kia. Có lẽ, bởi tình yêu của họ kết thúc giống nhau
chăng. À không, phải nói chính xác hơn là cả bắt đầu và kết thúc
của họ đều giống nhau.
Cô
gái mỉm cười nhìn về phía dãy núi trước mặt. Đôi mắt mơ màng của
cô đượm một nỗi buồn vô tận. Đôi mắt ấy đã như thế suốt một tháng
nay, kể từ ngày đám cưới hôm ấy. Nhưng có thể là cô giấu quá khéo,
hoặc có thể là Gryffindor không đủ tinh tế để nhận ra sự biến đổi
bé nhỏ ấy, mà cô vẫn chưa bị phát hiện lấy một lần. Cô gái hắt hơi
một cái. Tiếng loạt xoạt vang lên, và cô chợt cảm thấy thật ấm áp
dưới đêm trăng hôm nay.
“Cảm
ơn anh.” Cô gái quay sang nói với chàng trai. Nhưng anh chỉ khẽ cười
một cách ngượng ngùng như một bản năng đã được rèn luyện suốt bảy
năm ở Hogwarts.
“Từ
ngày em làm chủ biên, anh thấy tạp chí khá thú vị.” Chàng trai nói
một câu không đầu không đuôi, giống như muốn phá đi sự yên tĩnh giữa
hai người bọn họ.
“Em
cũng thấy thế.” Cô gái thừa nhận mà không có một chút ngượng ngùng
nào. “Em đã đọc nghiên cứu mới nhất của anh về giống Mandela biến
dị. Anh viết không giống Gryffindor chút nào.”
“Vậy
sao?” Chàng trai bật cười. “Vậy anh giống nhà nào?”
“Ravenclaw.”
Cô gái đáp một cách dứt khoát, khiến cho chàng trai hết sức ngạc
nhiên.
“Thật
ư? Anh còn tưởng là Hufflepuff.” Chàng trai thả ra một câu bông đùa.
Đột nhiên, anh nhớ tới cuộc đối thoại của mình và một người từ rất
lâu trước kia, về chuyện chính anh có giống một Gryffindor hay không.
“Anh
rất nghiêm cẩn với thảo dược.” Cô gái đánh giá rồi vung đũa phép.
Một căn nhà với về ngoài giống như một cái cối xay gió lớn hiện ra.
Chàng trai nhìn ánh sáng màu cam phát ra từ đũa phép của cô và ngơ
ngẩn. Thật giống…
“Nhà
em không trữ nhiều lắm.” Cô gái nói và đưa cho chàng trai một ly rượu
màu xanh trời. Chàng trai nếm một ngụm rồi gật đầu.
“Ít
nhưng chất lượng.” Anh nói. Cô gái mỉm cười, nụ cười thật lòng đầu
tiên của ngày hôm nay, à không, đúng hơn là của một tháng qua.
“Em
không biết điều đó đấy.” Cô gái nói. Rồi hai người họ là rơi vào im
lặng. Sự im lặng bao trùm lấy hai tâm hồn cô đơn và đã chịu đủ đau
đớn bởi tình yêu. Họ rót rượu cho nhau đầy ăn ý, như thể họ đã tập
dợt cả ngàn lần chuyện đó.
“Tôi…
chưa bao giờ… nói… cho… cô ấy… biết…” Chàng trai lẩm bẩm. Cả hai người
họ đang ngồi dưới sàn và nhìn thẳng vào ngọn lửa bập bùng bên trong
lò sưởi. Chai rượu trên bàn trà đã cạn đến đáy. Bên cạnh anh, cô gái
tóc vàng đang dựa cả vào chiếc sô pha sau lưng. Ánh mắt bị che khuất
bởi hàng lông mi cong vút. Không ai biết trong ánh mắt ấy lúc này đang
chứa đựng cái gì.
“Em…
cũng… chưa bao giờ…” Cô gái lẩm bẩm như thế rồi mở mắt ra, nhìn
thẳng vào đôi mắt của chàng trai. Cô gái vươn người một chút để với
đến chỗ chai rượu trước mắt họ. Nhưng chai rượu đã rỗng. Cô quay sang
nhìn chàng trai. “Anh… uống… hết…”
“Ừ…
hết…” Chàng trai gật đầu. Đôi mắt nâu ấm áp nhìn thẳng vào đôi mắt
xanh biếc long lanh của cô gái.
“Hết…
rồi…” Cô gái đột nhiên òa khóc. Chàng trai vỗ vỗ lên vai cô một cách
đồng cảm. “Hết… thật… rồi…” Cô gái nức nở. Tình yêu kết thúc một
cách vô vọng. Giá như nó chưa từng bắt đầu thì thật tốt biết bao.
Nhưng kể cả có là phù thủy, họ cũng chẳng thể xóa bỏ quy tắc của
thời gian. Kể cả có nắm giữ xoay thời gian, họ cũng chẳng thể biến
đổi được tình cảm của chính họ và những người khác.
Đôi
môi của cô gái và chàng trai chạm đến nhau hết sức đột ngột. Hai đôi
mắt mở lớn nhìn thẳng vào nhau. Không biết bởi rượu hay bởi không
khí của đêm nay, chàng trai nhút nhát kia quyết định làm sâu sắc hơn
nụ hơn tình cờ này. Hàng mi cong khẽ khép lại, che khuất đi đôi mắt
xanh biếc đang tuyệt vọng kia. Chàng trai cũng dần nhắm đôi mắt của
mình lại.
Họ
hoàn toàn hành động theo sự sai khiến của chất cồn tai hại trong máu.
Chàng trai và cô gái cuốn lấy nhau, như thể họ được sinh ra là để
dành cho nhau. Cả hai thân thể nóng dần lên. Mồ hôi rơi xuống từng
giọt một, mặc cho đêm nay là một đêm lạnh lùng. Họ quyết định để bản
năng dẫn lối cho mình. Đôi tay thô ráp vì quen làm việc với thực vật
lướt qua, lướt lại trên thân thể mềm mại của cô gái. Hai cặp chân
cuốn vào nhau như không gì có thể tách rời họ ra.
Chàng
trai hơi chống người lên, để sức nặng của mình không hoàn toàn đặt
hết lên cô gái. Cả hai người họ dừng lại trong một chốc lát. Cô gái
thở một cách hổn hển.
“Anh…
anh xin lỗi.” Chàng trai nói như vậy và quyết định rời khỏi sự mê
hoặc của đêm nay. Họ đã quá say trong một đêm mà đáng lẽ họ không nên
như thế. Nhưng cô gái không đồng ý với quyết định ấy. Cô vươn tay, ôm
lấy cổ của chàng trai.
“Em
cần ấm áp.” Cô nói và hôn lên đôi môi của chàng trai, dù rằng họ
chẳng phải người yêu của nhau. Nụ hôn ấy chứa đựng bao điều cô muốn
nói với người ấy – một chàng trai mà cô lỡ yêu đến vô vọng.
“Chúng
ta không thể như thế này.” Chàng trai nói khi đôi môi của họ rời ra
trong một phút thoáng qua nào đó. Cô gái mở to đôi mắt xanh biếc của
mình, nhìn vào đôi mắt ấm áp và nhân hậu của chàng trai. Cô nói một
câu đột ngột.
“Anh
rất ấm.” Cô nói như thế rồi lại đặt môi mình lên môi của anh. Đôi chân
thon dài không biết đã bò lên hông của anh từ lúc nào. Chàng trai thở
dài rồi đi đến quyết định cho chính bản thân mình. Anh hơi trầm người
xuống một chút. Rồi cả hai người họ cùng thở dài.
“Anh
xin lỗi, Luna” Chàng trai nói, trước khi để mặc cho bản năng của mình
chiếm lĩnh toàn bộ thân thể…
Đêm là lúc diễn ra những điều mà ta
chẳng thể nào lường trước được. Đôi khi, lý trí bảo ta làm thế này,
nhưng con tim lại yếu lòng và bảo ta làm thế khác. Ta chẳng thể nào
đoán trước được, lý trí hay con tim quyết định chính xác nhất. Con
người, dù có là ai đi chăng nữa, cũng chỉ cố thực hiện những điều
mà họ cho rằng đó là đúng nhất trong thời điểm ấy mà thôi.
Tác giả ơi, cho mình hỏi là sao chương 5,6 và phần kết thúc không vô được vậy ạ?
Trả lờiXóa